Bạn đang đọc Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm – Chương 17: Nghe Tôi Khuyên Bỏ Đứa Bé Đi!
Khi Lạc Dương chuyển nhà tất nhiên là không cần Tô Tử Dương phải giúp, tìm công ty chuyển nhà đem đồ của y ký gửi ở ký túc xá trường đại học lại đây hết, sau đó tự mình đem lên.
Vốn dĩ Tô Tử Dương muốn giúp, Lạc Dương lại cực kỳ căng thẳng từ chối, còn nói đùa, làm gì có chuyện để bà bầu giúp y dọn nhà chứ?
“Được rồi, đồ của tôi cũng không nhiều, đi một vài chuyến là xong, cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.
Không phải cậu muốn viết đơn xin từ chức à? Nhưng mà theo kinh nghiệm của tôi, cậu không cần nghỉ việc đâu, nộp một đơn xin nghỉ phép là được, nói mình bị…!Ờ…!Viêm thận…!Cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng.” Lạc Dương nghĩ có thể lấy lý do giả bệnh này là tốt nhất.
Khoé miệng Tô Tử Dương co rút: “Thận của tôi rất tốt.”
Lạc Dương đem đồ trong tay chất đống ở trước cửa phòng ngủ phụ, lau mồ hôi, cười nói: “Chứ không phải muốn nghỉ phép vài tháng à? Viêm thận mà nói…!Là dễ làm giả giấy nghỉ bệnh nhất…!Ngày mai tôi cùng cậu đi bệnh viện xin bác sĩ giấy nghỉ bệnh.”
Tô Tử Dương trợn mắt há mồm: “Như vậy cũng được?”
“Được rồi, không sao, cậu cứ yên tâm, tôi là giáo sư y sinh, chút chuyện nhỏ này không thành vấn đề!” Lạc Dương mỉm cười, xoay người đi ra ngoài “Hiện tại cậu phải suy nghĩ viết đơn xin nghỉ phép như thế nào trước đi! Tôi sẽ lập tức quay lại.”
Chờ Lạc Dương ôm rương đồ cuối cùng đi lên, Tô Tử Dương lại ở trong toilet ôm bụng nôn khan không ngừng, âm thanh thống khổ kia làm lòng người phát run.
“Này, còn khoẻ không?” Lạc Dương buông cái rương, vào toilet vỗ nhẹ lưng giúp Tô Tử Dương “Cứ nôn như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Hay là hôm nay tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút, để xem bác sĩ có cách nào…”
“Không, không cần…” Tô Tử Dương xua tay, dùng nước lạnh rửa mặt, tiện thể súc miệng, đứng dậy, sắc mặt tái nhợt “Tôi đã đi bệnh viện rồi, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, nôn riết rồi cũng thành thói quen.”
Lạc Dương bất đắc dĩ nhìn cậu một cái: “Thật ra tôi muốn nói, thừa dịp bây giờ còn chưa tới một tháng, đi bệnh bỏ đứa bé đi, đau ngắn với đau dài, cậu chọn cái nào?”
Tô Tử Dương hít sâu một hơi, áp xuống khó chịu, nhỏ giọng nói: “Tôi thà chọn đau dài, như vậy ít nhất mạng nhỏ này còn giữ được.”
“Bây giờ đứa bé còn chưa thành hình, chỉ mất chút máu thôi, sẽ không mất mạng được.” Lạc Dương vừa khuyên vừa phân tích “Nếu không cậu xem bây giờ cậu vất vả như vậy, chờ sau này tháng lớn, lúc sinh con sẽ càng thống khổ càngvnguy hiểm…”
Tô Tử Dương rũ mắt suy tư một hồi, cố chấp nói: “Đến lúc đó tôi chọn sinh mổ, không sinh tự nhiên.”
“Cậu…” Lạc Dương cứng họng, chấp niệm của gia hoả này thực sâu!
“Được rồi, anh mau đi dọn dẹp phòng đi, tôi đi nằm một lát.” Tô Tử Dương xua tay, ra khỏi toilet, trở lại phòng của mình.
Lạc Dương thở dài, trong lòng tự nhủ mình làm cái gì vậy, ngược lại còn trở thành thủ phạm chia rẽ cha con người ta, thôi, sau này vẫn nên đừng lắm chuyện
Tô Tử Dương trở lại phòng, có chút bực bội nằm trên giường, lăn qua lộn lại, tay vẫn luôn đặt trên bụng.
Trong đầu nhớ lại lời Lạc Dương nói, thật ra y nói cũng không sai, nhưng…!Chỉ là cậu không hạ quyết tâm được
Cách quần áo xoa nhẹ bụng dưới, Tô Tử Dương nói nhỏ: “Bảo bối, nếu con còn muốn sống sót, vậu đừng hành hạ ba như vậy nữa được không?”
………..