Bạn đang đọc Bồ Công Anh Và Em: Chương 20: Trên Đường Về Nhà
Cái gọi là “sĩ diện” là một niềm kiêu hãnh, tự hào về bản thân. Những người có sĩ diện cao thường coi trọng hình tượng của mình trong mắt người khác rất nhiều. Nhưng vào ngày hôm qua, Hiểu Minh cho rằng mình trong một phút ngu ngốc đã đánh mất đi hình tượng mà bấy lâu nay cô xây dựng và giờ cô không biết phải đối mặt với Hàn Thiên như thế nào…
Hiểu Minh nép mình ở chậu cây gần bậc thang vào dãy nhà B, khẽ đưa mắt liếc nhìn vào bên trong. Im ắng. Hiểu Minh giơ hai cành lá to che kín mặt rồi lén đi vào trong.
Một con người nhìn cô gái nhỏ trước mặt mà khó hiểu, liền tiến lại gần. Sao lại thập thò như ăn trộm vậy kia?
Hiểu Minh nhìn lên phía trên cầu thang quan sát. Người đi theo sau lại gần cô cũng nhìn lên theo đầy khó hiểu. Hiểu Minh nhìn qua nhìn lại, chắc chắn không có ai đang đi trên cầu thang, cô nhẹ bước lên…
– Em đang làm gì thế hả?
Hiểu Minh giật mình la toán lên, tay quơ quào đến trước loạn xạ nhằm không cho bất kì thứ gì đến gần mình.
– Đúng là “có tật giật mình”.
Nghe tiếng nói Hiểu Minh mở mắt nhìn người trước mặt. Tuệ đưa tay đẩy kính, nhìn Hiểu Minh bằng ánh mắt dò xét:
– Sao giờ này em còn chưa về?
Hiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, không phải là Hàn Thiên. Làm cô sợ chết đi được. Mà sao Tuệ “mặt mâm” lại ở đây, ngay sau cô?
– Ơ… dạ… em…
Không đợi Hiểu Minh trả lời, Tuệ cắt ngang:
– Cái gì trong tay em vậy? – Tuệ chỉ vào vật màu xanh xanh còn đang nằm trên tay cô.
Hiểu Minh luống cuống giấu nó ra sau. Sao bà già này tinh mắt quá vậy? Nếu Tuệ mà biết cô bẻ cái này ở chậu cây cảnh trước dãy nhà A thì thế nào cũng có cớ hành hạ cô.
– Ơ… không có gì đâu cô.
– Em đừng có chối. Mau đưa ra đây cho cô xem.
Tuệ nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm. Hiểu Minh như muốn khóc ròng, làm sao thoát khỏi đây bây giờ, nhìn mặt mâm của Tuệ giống sát nhân liên hoàn quá. Nếu không mau ra khỏi chỗ này thì cô sẽ Tuệ giết mất. Ánh mắt của Tuệ như đe doạ “Lần này tôi không giết được em thì tôi không còn là Tuệ”. Hiểu Minh đau khổ khấn trời “Ai cũng được, làm ơn xuất hiện cứu tôi với”
Dáng người cao lớn bước đi trên hành lang, trên tay cầm theo chiếc balo trắng xinh xắn. Thấy hiểu Minh đang có vẻ khổ sở với giáo viên chủ nhiệm. Hàn Thiên vội bước đến cúi đầu chào Tuệ lịch sự:
– Chào cô!
Hiểu Minh thấy Hàn Thiên đến liền núp sau người anh. May quá, cô được cứu rồi.
Tuệ quay lại đằng sau hằn giọng, ừm ừm vài tiếng rồi trở lại nhìn Hàn Thiên cười toe toét:
– Ôi! Hàn Thiên đấy à! Sao giờ này em còn ở đây?
Sự thay đổi sắc thái và giọng nói từ đe doạ chuyển sang ngọt ngào như mía đường của Tuệ không biết đối với Hàn Thiên như thế nào nhưng Hiểu Minh thì gai óc nổi hết lên cả rồi.
Hàn Thiên nhìn Tuệ một cách vô cảm, trả lời bằng chất giọng lạnh lùng:
– Hoàng Phong nhờ em đưa cô ấy về nhưng vì có chút việc nên giờ chúng em mới về. Xin phép cô.
Dứt lời anh quay người bước đi, tay không quên kéo cả cô gái phiền phức kia đi cùng, để lại Tuệ vẫn đứng đó ngơ ngơ nhìn theo anh vì hành động quá đổi nhanh chóng.
Hiểu Minh thích thú cười phá lên. Thoát khỏi khỏi Tuệ làm cô hạnh phúc quá, chỉ một chút nữa thôi là cô đã không được yên thân với Tuệ rồi. Thật may quá. Hiểu Minh vui vẻ nhìn người trước mặt mình. Nhưng nụ cười trên môi cô chợt biến mất, trông Hàn Thiên như có vẻ đang tức giận thì phải. Chẳng phải vừa rồi còn nói chuyện với Tuệ rất bình thường hay sao? Sao mà thay đổi nhanh thế?
Bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, Hiểu Minh liền nhìn ngó xung quanh. Mọi người trên đường đang nhìn cô và anh chăm chăm như nhìn quái vật, miệng thì liên tục bàn tán gì đó.
Hiểu Minh toan bảo Hàn Thiên buông tay ra nhưng khi nhìn mặt anh là miệng cô lại không mở ra được. Điên thật mà! Chết mất thôi! Cô phải làm gì đây?
Hiểu Minh chợt dừng lại. Cảm thấy người phía sau không di chuyển nữa, Hàn Thiên quay lại nhìn cô:
– Sao vậy?
Hiểu Minh không nhìn anh, cúi gầm mặt xuống đất:
– Anh bỏ tay tôi ra được không? Mọi người đang nhìn kìa. Với lại, tôi tự đi được mà.
Hàn Thiên không trả lời, thả chiếc cặp trắng của Hiểu Minh lại vào người cô rồi bỏ đi trước. Hiểu Minh giật mình, luống cuống đưa tay ra đỡ. Xem ra anh đang giận cô thì phải, nhưng vì chuyện gì chứ? Cô có làm gì sai đâu? Hiểu Minh vội mang cặp vào rồi chạy theo anh. Đi về chung mà bỏ cô đi trước là sao chứ?
Dừng châm ở trạm xe buýt vì trời bỗng đổ mưa, Hiểu Minh ngồi xuống ghế thở dài. Nhìn những hạt mưa long lanh cứ lân lượt rơi xuống làm cô càng thêm chán nản. Suốt cả quãng đường đến đây Hàn Thiên chẳng nói lấy một lời. Giận cô cái gì thì nói ra chứ, cứ im im như vậy làm cô thấy khó chịu quá. Hiểu Minh sực nhớ đến chuyện lúc nãy, có khi nào anh giận cô vì chuyện cô qua dãy nhà A mà không báo lại một tiếng không?
Khẽ liếc nhìn qua người đang ngồi ở ghế bên kia, Hàn Thiên vẫn chăm chăm nhìn vào khoảng không vô định phía trước. Hiểu Minh nhẹ bước đến gần anh, khiều khiều vai áo, nhỏ giọng:
– Này! Anh giận tôi hả?
Hàn Thiên nhìn cô gái nhỏ đứng cạnh mình không một tiếng trả lời. Hiểu Minh hơi lúng túng nhưng vẫn tiếp tục nói:
– Anh đừng có như vậy nữa. Tôi… tôi tính sang đó gặp anh Minh Hạo một lát rồi về ngay à. À.. ờ… tôi xin… (lỗi).
– Tạnh mưa rồi. Đi thôi.
Hàn Thiên cắt ngang câu nói, đứng dậy bước đi, bỏ lại cô vẫn đứng đó ngớ người. Hiểu Minh tức tối giậm mạnh chân, thầm hét lớn “Tên đáng ghét”. Cô đang nói mà lại chen ngang vào rồi bỏ đi. Thật là không xem cô ra gì mà. Thật muốn ném cái gì đó vào người tên này cho hắn chết đi cho rồi. Trời tạnh mưa thì sao chứ? Nếu muốn thì dù có mưa cô cũng đi được thôi.
Những giọt nước không chịu yên vị trong mây, lung lay và rơi xuống tạo thành mưa tưới mát cho cây xanh, cỏ biếc. Những chiếc lá lục màu khẽ long lanh nhờ những giọt nước từ bầu trời cao kia thả xuống. Lại một lần nữa những giọt óng ánh ấy không chịu yên vị trên nền lá rộng lớn, lại chuyển mình vào nhau và nhẹ rơi xuống mặt đất.
Bước đi dưới các tán cây to rộng lá, Hiểu Minh liếc nhìn dáng người cao ngạo đi phía xa kia. Anh thật quá đáng mà, đi chẳng mà thèm chờ cô gì cả. Chợt, từ cành cây cao vài giọt nước mưa nhẹ rơi xuống đầu Hiểu Minh. Cô ngước đầu nhìn lên trên, hừ mắt với nhánh cây xanh còn đọng nước. Cô không có tâm trạng mà vui với cái trò này đâu. Hiểu Minh nhìn về phía trước, anh lại bỏ xa cô thêm một đoạn nữa rồi.
Hiểu Minh đã bực lại thêm bực, không thèm nhìn nó nữa, cô lại đi về phía trước. Nhưng vừa được ba bước chân lại có nước rơi xuống đầu cô. Hiểu Minh nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh, liếc xéo cái cây đó cô lại đi tiếp. Nhưng lần này chỉ mới có hai bước thì nước lại rơi xuống đầu cô. Hiểu Minh tức tối la lên:
– Có thôi đi không hả?! Ngươi mà còn cho nước rơi xuống đầu ta nữa là ta đốn ngươi luôn đấy!
Hiểu Minh tức giận lại bước đi tiếp. Nhưng vừa được một bước chân thì lại có nước rơi xuống trúng cô. Hiểu Minh không kiềm chế được nữa liền chạy lại đá mạnh vào thân cây. Xoay người định bước đi tiếp nhưng cô chẳng thấy cái tên kiêu ngạo kia đâu cả.
Do dư chấn từ cú đá vừa rồi mà nước trên cây chuyển động nhiều hơn và ngay lập tức, tất cả rơi xuống. Hiểu Minh tức giận lại vung tay đánh vào thân cây kia mà hét lớn:
– Cái đồ xấu xa! Không thấy ta đã bị bỏ rơi rồi hay sao mà còn bắt nạt ta hả?! Đồ đáng ghét! Xấu xa! Đáng ghét! Xấu xa!…
Hiểu Minh cứ đánh vào thân cây mà lòng thì chỉ nghĩ đến anh đầy ấm ức. Con người xấu xa đó ngay cả lời xin lỗi cũng không cho cô nói mà đã bỏ cô đi luôn rồi. Đúng là đáng ghét.
– Ngốc!
Chiếc áo đen khẽ được vung lên đáp xuống phủ lấy mái tóc đen dài, đôi chút ẩm ướt. Hiểu Minh cảm nhận được hơi ấm và cảm giác thân quen. Cô giật mình quay người lại, là Hàn Thiên. Anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng. Còn chiếc áo vest đen khoác ngoài thì vừa được anh trùm lên đầu cô. Anh dịu dàng nhìn cô:
– Được rồi, bây giờ thì không sợ rơi trúng nữa. Đi thôi.
Nói rồi anh kéo tay Hiểu Minh đi. Cô nhóc ngờ nghệch như bất động để yên cho Hàn Thiên lôi đi. Không phải vì hiểu Minh không phản kháng mà là cô không thể phán kháng, bởi trái tim cô đang cảm thấy vô cùng bình yên và ấm áp…