Bồ Công Anh Và Em

Chương 17: Căn Phòng Đóng Kín


Bạn đang đọc Bồ Công Anh Và Em: Chương 17: Căn Phòng Đóng Kín

Tiết học cuối cùng kết thúc, Hiểu Minh tạm biệt mọi người và ra khỏi lớp. Hôm nay đội bóng rổ có lịch tập. Còn cô có hẹn với La Anh ở phòng phát thanh nên tập xong Hoàng Phong sẽ sang đón cô rồi về chung với Nhật Nam và Nhật An.
Hiểu Minh ở cửa bước vào với nụ cười tươi:
– Chị đến sớm thế!
– Em đến rồi à! – La Anh nhìn người vừa bước vào, nở nụ cười hiền – Chị cần sắp xếp lại một số giấy tờ thôi! Giờ chị em mình sang phòng nghe – nhìn đi!
– Vâng!
*** Phòng nghe – nhìn.
Hiểu Minh sững người trước khung cảnh của căn phòng. Một rừng băng hình, đĩa CD, DVD và đĩa than được xếp trên kệ. Phòng này còn lớn hơn phòng khách nhà cô, đã vậy hết hai phần ba căn phòng là kệ rồi. Gần đó còn có các thùng carton lớn nhỏ đặt chồng lên nhau, bên trong cũng đựng đầy băng hình và đĩa. Trường lớn có khác, kho dữ liệu nghe – nhìn khủng khiếp thật!
– Lần đầu chị đến đây biểu cảm cũng giống em bây giờ vậy! Chị cũng không nghĩ được là lại có nhiều băng đĩa đến vậy! – La Anh nhớ lại mình lúc đó cũng cùng Minh Hạo đến đây rồi cũng sững người vì số băng đĩa này.
La Anh kéo Hiểu Minh đến chiếc ghế trước tivi và đẩy cô ngồi xuống:
– Em đợi chị một lát nhé! Chị sẽ cho em xem lần đầu chị phát thanh ra sao! – La Anh vỗ vai Hiểu Minh rồi đi vào kho dữ liệu.
Hiểu Minh nhìn xung quanh căn phòng. Nó có mọi thứ mà một phòng thông tin cần có: máy tính, tivi màn hình rộng, đầu đĩa, đầu video, máy cassette, máy chiếu, màn chiếu với kích cỡ lớn,… Phải nói rằng đây là một nơi không tưởng đối với cô.

Hiểu Minh thích thú đá đá hai chân xuống sàn. Cô thấy tò mò quá, không biết một người như La Anh thì sẽ ra sao trong lần phát thanh đầu tiên.
– Có rồi này! Em cho vào máy giúp chị! – La Anh đưa chiếc đĩa cho Hiểu Minh còn mình thì kéo một chiếc ghế khác đến ngồi cùng.
Chợt nhớ ra lúc trước Minh Hạo cũng có cho cô xem lần đầu phát thanh của anh, cô liền quay sang Hiểu Minh:
– Em muốn xem lần đầu Minh Hạo phát thanh không?
– Vâng! Mà mình xem được hả chị? Không có anh ấy ở đây mà.
– Được chứ, nhưng đừng cho anh ấy biết. À, để chị kiếm thêm vài băng hình quay trong các lần phát thanh đặc biệt cho em xem. – Nói rồi La Anh lại đi vào kho.
Vừa tìm thấy chiếc đĩa và vài băng hình thì bỗng điện thoai La Anh reo lên, cô liền lấy ra xem. Tên hiển thị trên màn hình là “Mẹ”. La Anh vội đưa số băng đĩa đó cho Hiểu Minh rồi ra ngoài nghe máy.
Lát sau cô trở lại nhìn Hiểu Minh với vẻ áy náy:
– Chị xin lỗi! Chị có việc phải về trước, em ở lại xem xong rồi về sau nhé!
– Vâng! Không sao đâu chị!
La Anh vội lấy cặp và chạy đi không quên tạm biệt Hiểu Minh.

Một đôi mắt liếc nhìn vào bên trong phòng quan sát. Thấy Hiểu Minh vẫn chăm chú vào màn hình tivi Quỳnh Thương vội ra hiệu cho Tố Linh khóa cửa.
Tố Linh nhẹ nhàng cài khoá vào móc cửa và chốt lại. Xong xuôi cả hai cúi thấp người lẻn đi mất. Vừa đặt chân xuống cầu thang thì cất giọng cười.
– Cho nó ở đó một đêm là sợ ngay thôi! – Tố Linh nhìn Quỳnh Thương vẫn còn đang cười hả hê.
– Để nó biết thế nào là lễ độ. Dám giỡn mặt với các anh Hải Chi nhà mình à! – Quỳnh Thương cũng góp lời thỏa lòng rồi hai người khoác tay nhau vui vẻ ra về.
*** Tại sân bóng rổ. Trên khán đài, Hàn Thiên tuy đeo headphone nhưng mắt vẫn quan sát mọi người trên sân. Nhìn họ làm anh nhớ cảm giác khi anh chạy trên sàn gỗ nhẵn bóng đó và khi cho quả bóng cam ấy vào lưới còn đối thủ chỉ còn trơ mắt nhìn quả bóng bật lên bật xuống một cách tiếc nuối…
Mọi người vừa tập xong liền tranh thủ dọn bóng vì cũng đã muộn. Nhật An nhìn đồng hồ liền thúc Hoàng Phong đi đón Hiểu Minh.
***Hiểu Minh xem một hồi rồi cũng thấy chán khi chỉ có một mình. Cô đến cạnh cửa sổ thấy trời cũng đã sẫm tối. Nghĩ rằng chắc Hoàng Phong không biết cô ở đây nên Hiểu Minh vội lấy cặp về phòng phát thanh.
Toan đẩy cửa đi ra ngoài nhưng không được. Hiểu Minh thử đẩy mạnh hơn nhưng cố sức bao nhiêu cũng không sao mở được. Hoảng hốt, cô đập cửa rầm rầm la lên:
– Có ai ngoài đó không? Giúp tôi với? Có ai không?
Chẳng có lấy một tiếng trả lời, Hiểu Minh vội lục tìm điện thoại trong cặp nhưng tìm hết ngăn này đến ngăn khác mà vẫn không thấy. Cô đổ hết mọi thứ trong cặp ra sàn thì sựt nhớ rằng điện thoại hết pin nên cô đưa cho Hoàng Phong giữ hộ rồi.

Tức giận, cô quăng cặp sang một bên lại tiếp tục đập cửa cầu cứu.
*** – Anh ơi! Không thấy Hiểu Minh đâu cả! – Hoàng Phong gấp gáp nói. Cậu đến phòng phát thanh nhưng không thấy cô nên nghĩ rằng cô ở lớp nhưng đến đó cũng chẳng thấy.
– Em nói gì vậy?! Không thấy con bé là sao chứ? – Nhật Nam lớn tiếng làm mấy người Trọng Quân, Khải Tuấn, Quang Duy chạy đến.
– Có chuyện gì sao tiền bối? – Khải Tuấn nhanh chóng hỏi han. Trông mọi người ai cũng có vẻ lo lắng.
– Tớ đến phòng phát thanh nhưng không thấy Hiểu Minh, về lớp cũng không thấy. Không biết chị ấy ở đâu cả. – Hoàng Phong vội trả lời Khải Tuấn.
– Có khi nào cô ấy về trước rồi không? – Quang Duy không nghĩ nhiều nên trả lời lại ngay.
– Không đâu. Hiểu Minh không bao giờ về trước mà không nói tiếng nào. Để anh gọi điện hỏi con bé! – Nhật An có cảm giác bất an về chuyện này liền lấy điện thoại ra…
– Điện thoại hết pin chị ấy nhờ em giữ hộ rồi! – Hoàng Phong liền đáp lời, lấy ngay trong túi mình ra điện thoại của Hiểu Minh ọi người xem.
– Đứng đây nói cũng không có ích gì, mọi người chia nhau ra tìm Hiểu Minh đi! – Trọng Quân lên tiếng. Anh thấy khó chịu trong người, lo rằng cô xảy ra chuyện…
Cả đám vội chạy đi. Ai cũng lo Hiểu Minh gặp điều không hay. Khải Tuấn chợt dừng chân, nhìn về phía khán đài nhưng không thấy Hàn Thiên đâu cả “Cậu ấy… đi đâu rồi…?”
*** Cửa phòng học bậc mở. Hàn Thiên dáo dác nhìn vào bên trong nhưng không thấy ai cả. Tức giận, anh đập mạnh vào cửa. Cô có thể ở đâu được chứ?
Bỗng điện trong phòng vụt tắt. Nhân viên bảo vệ trường bắt đầu tắt đèn rồi…
*** Hiểu Minh nhìn bàn tay mình sưng đỏ lên vì nãy giờ cô cứ liên tục đập mạnh vào cửa. Cô nhẹ xoa tay mình. Đau quá. Nhìn lại căn phòng không một bóng người, trong cô trào lên một cảm giác khó tả, nó khiến cơ thể cô khó chịu….

Ánh điện chợt biến mất. Tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối. Bầu trời bị bao phủ bởi màn đêm. Màu đen sâu thẳm của bóng tối bao trùm lấy cả căn phòng rộng lớn đơn độc…
Hiểu Minh run người lên vì sợ hãi. Nước mắt bắt đầu tuông rơi trên gương mặt nhỏ nhắn. Hiểu Minh nép người vào góc tường. Cô cần có một điểm tựa trong lúc này. Nó cho cô biết rằng mình vẫn có thể cảm nhận được một chút gì đó trong căn phòng tối tăm này…
Hiểu Minh úp mặt vào gối. Cơ thể không ngừng run lên…
Hiểu Minh ngước mặt lên nhìn xung quanh. Trong cái nhìn mờ ảo vì nước mắt, bóng đêm phía trước vẫn không phai nhoà…
– Anh hai… anh ba… Hoàng Phong… mọi người… cứu với…
Hiểu Minh thốt lên trong vô vọng. Bóng tốt phía trước vẫn không biến mất…
Trong giấc mơ đó, giấc mơ bao lần hiện lên trong giấc ngủ của Hiểu Minh, mọi thứ chìm trong ánh cam hung hăng và rực rỡ. Còn hiện tại bây giờ mọi thứ lại chìm vào màn đen tối tăm. Nhưng… vẫn vậy… Hiểu Minh vẫn chỉ có một mình … trong căn phòng rộng lớn…
Một tiếng “rột xoạt” vang lên ở góc tường bên kia. Vật gì đó lướt nhanh trong bóng tối. Hiểu Minh hoảng sợ nhìn về nơi phát ra tiếng động…Bỗng nó lướt qua trước cô, cắt ngang qua đầu mũi giày. Hiểu Minh hoảng sợ hét toán lên…
*** Trọng Quân dừng chân thở hồng hộc trước dãy nhà A. Anh đi khắp nơi rồi mà vẫn không thấy Hiểu Minh đâu cả.
Bỗng một tiếng thét lớn vang lên. Trọng Quân nhận ra ngay đó là giọng của Hiểu Minh. Nó phát ra từ tầng trên của dãy nhà…
Trọng Quân lập tức chạy lên cầu thang. “Chờ một lát, mình đến ngay đây…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.