Bồ Công Anh Nở Muộn

Chương 5: Cậu Cũng Nhớ Tớ Phải Không


Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 5: Cậu Cũng Nhớ Tớ Phải Không


Người nghèo như tớ và người giàu như cậu, chúng ta chẳng nên ở trên cùng một chuyến xe buýt, phải không? Biên kịch quèn như tớ, đáng nhẽ ra không nên tỏ ra quen biết ông chủ lớn là cậu.

Fan girl như tớ, càng không nên gợi lại những hồi ức mà thần tượng dường như từ lâu đã cho vào dĩ vãng.
Hôm đó, trước sự chứng kiến của toàn bộ khối mười, Nguyên Anh cuối cùng cũng lên tiếng.
-“Tớ không nhớ là mình từng vẽ bồ công anh, xin lỗi cậu.”
Và hôm đó, trước sự chứng kiến của toàn bộ khối mười, trưởng nhóm P547 đã phải rửa mặt bằng giẻ lau bảng.

Mẫn Tiên nổi đoá gào lên.
-“Không nhớ bồ công anh? Vậy bồ hòn thối chắc cũng quên rồi nhỉ? Bà đánh chết mày!”
Nguyên lượm lấy chiếc giẻ, lẳng lặng vào lớp lau bảng.

Tôi đã kịp kéo Mẫn Tiên tới nhà vệ sinh nữ trước khi chị ấy xắn nốt ống tay áo bên kia.

Chị gỡ giúp tôi chiếc máy trợ thính, bực bội mắng.
-“Tai mưng mủ rồi đây này, mê thì cũng một vừa hai phải thôi chứ.

Mê gì mà mê dữ? Trai có mài ra được mà ăn không? Tao tịch thu cái này!”
-“Đừng, cho em đeo nốt hôm nay đi.”
Tôi lí nhí phản kháng, chị nghiêm mặt lườm nguýt.
-“Đeo cái gì mà đeo, đeo để lại đi viện à? Ngu thế? Gớm nghe cái giọng thằng đó chỉ tổ nhức đầu.

Giọng tao ngọt ngào hơn nhiều, ngoan, đêm nay chị mày sang ngủ cùng bé, nha!”
Chị nháy mắt rồi chạy biến.

Cái đồ yêu nghiệt ác độc, vừa đấm vừa xoa khiến tôi chẳng thể nào giận nổi.

Tôi cũng không giận Nguyên nốt, mặc cho cậu ấy khiến tôi bị quê trước bao nhiêu người.

Tôi đoán sau lưng mình là rất nhiều tiếng xì xào bán tán, nhưng tôi ổn vì tôi chẳng hề nghe được.
Những tiết học đầu tiên toàn ôn tập lại kiến thức cũ nên khá dễ dàng, do Mẫn Tiên giữ máy nên tôi luôn phải nhìn theo thầy cô giáo mới hiểu được bài giảng.

Hồi cấp hai chỉ có duy nhất cô giáo dạy Văn biết tôi bị khiếm thính, nhưng cô giấu giùm tôi bốn năm liền.

Run rủi nếu trong ba năm tới có người phát hiện ra, tôi nghĩ nếu tôi xin xỏ chắc thầy cô cũng sẽ chẳng tiết lộ đâu, vì họ đều là đồng nghiệp của ba mà.

Như thường lệ, rất nhanh chóng tôi trở thành con cưng của giáo viên.

Thử hỏi trong một đống học trò mải mê làm việc riêng, mọc ra một đứa nhỏ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của mình, ai mà không thương cho được?
Chỉ là, có vẻ như tôi không được lòng bạn cùng lớp cho lắm, kể cả bạn khác lớp cũng không.


Lý do thì nhiều vô kể, nhưng có ba gạch đầu dòng điển hình, thứ nhất, vì tôi được Nguyên ôm.

Thứ hai, vì họ bảo tôi bịa chuyện để gây ấn tượng với Nguyên.

Thứ ba, chẳng biết ai đó đã phao tin đồn thất thiệt, rằng các thành viên P547 khui ra vụ Nguyên lơ đễnh viết nhầm tên trên nhãn vở môn Toán thành Huỳnh Mai Kiều Anh.
Tóm lại, tất cả đều liên quan tới cậu ấy.

Tôi bị đá khỏi cái nhóm dành cho fan cấp cao của P547 mà mất bao nhiêu công sức cố gắng mới được thêm vào.

Chưa hết, có một số bạn vì ghét tôi quá mức, đã lập hẳn cho một nhóm anti đầy hoành tráng.

Chỉ sau vài ngày nhập học, tôi nổi tiếng theo cái cách vô cùng tiêu cực.

Nếu như ví ngôi trường này là thế giới showbiz thu nhỏ, thì tôi chính là đại diện của những đứa không tài cán gì nhưng dựa hơi chị gái nhằm đánh bóng tên tuổi, giở đủ thủ đoạn để thu hút sự chú ý của đám đông.

Mỗi ngày tôi đi học đều có người lén lút chụp hình đăng lên, mỗi kiểu tóc tôi buộc đều trở thành chủ đề bôi bác của họ.

Cái bờm màu hồng của tôi nhìn sến súa nhà quê, nốt ruồi son của tôi trông phát tởm, đặc biệt, da tôi bị bêu riếu là chích thuốc nên nhìn đáng sợ như bạch tạng.
Bởi họ để công khai, bởi tôi mặc kệ Mẫn Tiên cấm đoán, cứ lén lút nhấn vào xem, để rồi đêm đến lại ứa nước mắt.

Mọi việc trở nên khủng khiếp hơn vào một buổi chiều nọ trời đột ngột đổ mưa, khi cả khối còn đang học môn năng khiếu ngoài trời, tôi cũng như mọi người hối hả chạy vào trong.

Điểm khác duy nhất có lẽ là tôi cầm trên tay chiếc ô, của cậu ấy.
-“Đồ ăn cắp, trơ trẽn!”
Nhã Thanh mắng tôi, bạn là trưởng FC P547, và sau đó thì mọi người cùng hùa vào chỉ trích.

Tôi chỉ ước giá như Mẫn Tiên đừng trốn học, chị ấy nhất định sẽ có cách nói để người khác hiểu, còn tôi, có vẻ như càng trình bày càng rối, các bạn nghe xong còn tăng xông hơn.
-“Cậu coi tụi tôi là trẻ con lên ba chắc? Cái gì mà Nguyên Anh lấy nhầm ô của cậu xong về đi diễn trước rồi? Có mà cậu cố tình mua ô giống hệt, cố tình chọn vị trí gần cậu ấy để tráo thì có.”
-“Đúng là tớ mua ô giống của Nguyên, tớ cũng bắt chước cậu ấy khắc tên lên cán ô, nhưng tớ thề tớ không tráo.

Hôm nay rõ ràng tớ tới trước Nguyên mà.”
-“Vậy nghĩa là Nguyên Anh cố ý chọn vị trí ngay đằng sau cậu hả?”
-“Đúng rồi, ý nó là trưởng nhóm P547 thích thầm nó đó, nên mới lén mang ô của nó về để đầu giường.

Chúng mày chưa nghe chuyện à? Gặp nhau trên cái đại lộ Chơm Chơm gì của Pà Rí cơ mà, anh còn dắt nàng đi xem pháo hoa nữa, eo ui lãng mợn chết đi được.”
-“Ối giồi ôi con này não nó bị nhiễm thuỷ hay sao ấy!”
Giá như tôi có thể mạnh mẽ như Mẫn Tiên.

Nhưng không, tôi khi ấy hèn nhát, kém cỏi, chỉ biết đứng khóc, nín nhịn chịu đựng những nụ cười chế giễu, những câu nói châm chọc đầy ác ý và những vỏ hộp sữa chua ném về phía mình.

Hôm sau, họ đã thay sữa chua thành trứng.


Đồng phục của tôi vàng úa, đầu tóc tanh ngòm, mắt mũi sưng húp, bị chị gái lôi đi dắt tới văn phòng của ba.
-“Ba đuổi học hết mấy đứa mất dạy đi ba, tụi nó ném trứng vào Kiều Anh.”
Khác với vẻ tức tối của chị, ba tôi chậm rãi ngẩng lên đáp.
-“Mẫn Tiên, con tức giận ích gì? Còn Kiều Anh, thay vì con chỉ biết đứng khóc nhìn các bạn ném mình, chi bằng con nhặt về rang cơm còn có ích hơn.”
-“Ba khùng hả? Nó trét hết ra áo nè, bẩn hết rồi nè chiên sao nổi nữa?”
Mẫn Tiên mất bình tĩnh, ba tiếp tục cúi xuống chấm bài, còn tôi tủi thân kéo chị ấy rời khỏi.

Không tủi thân sao được, ba chẳng thương tôi nữa rồi.

-“Nín đi, đợi tao lên lớp dọn sách vở rồi cùng về.”
Chị dặn, tôi sụt sịt gật đầu, một mình đờ đẫn dựa vào gốc phượng.

Được một lúc, tôi thấy chân mình man mát, ngoảnh xuống thấy váy mình xanh lè, những giọt sữa chua bơ đang chảy đều đều từ chân váy thấm xuống chiếc tất giấy.

Bạn nữ đối diện vẫn còn cầm nửa hộp sữa chua thừa, dịu dàng quan tâm tôi.
-“Lát về Kiều Anh đừng thay tất làm gì, sữa chua bơ rất tốt cho da.”
Tôi ức phát nghẹn, tôi thực sự muốn đấm cho con nhỏ đó vài quả.

Nhưng tôi không làm được, bởi tôi nhát, tôi sợ bị đánh lại, và còn bởi thần tượng của tôi tự dưng lù lù xuất hiện.

Bộ dạng xanh vàng lẫn lộn, chưa khi nào tôi khát khao đào một cái lỗ để chui xuống đến thế! Quá xấu hổ, tôi chỉ còn biết giơ tay che mặt đợi cậu ấy đi ngang qua.
Ngặt nỗi, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyên lại đột ngột dừng bước.

Ngón trỏ của tôi khẽ tách ra, qua kẽ hở tôi thấy cậu ấy giật hộp sữa chua của bạn nữ kia, từ từ đổ lên đầu bạn ấy, còn không quên dặn dò chân thành.
-“Đêm nay cậu đừng gội đầu làm gì, sữa chua bơ rất tốt cho tóc.”
Tay bạn đó run cầm cập, bật khóc tức tưởi rồi chạy mất.

Nguyên thì tiến về phía tôi, bâng quơ nói.
-“Một người để người khác chà đạp lên mình thì thật kém cỏi.”
Tôi là cái thể loại rùa rụt cổ, sống nhu nhược tôi biết rõ mà.

Nhưng để thần tượng của mình biết thì ngượng lắm, để che giấu nên tôi đã quay ngoắt người chúi đầu vào gốc phượng.

Ai đó gõ gõ bên vai, nhưng có chết tôi cũng chẳng quay ra đâu.

Thế rồi, chân váy của tôi được phủi phủi, có người quàng qua chiếc áo sơ mi, còn dùng tay áo buộc thành nút thắt ngang qua hông tôi.

Khoảng cách rất gần, cứ như một cái ôm chớp nhoáng, tôi thấy tim mình lại nhảy múa.

Và như được tiếp thêm sức mạnh vô hình, khi cậu ấy đi khuất, tôi chạy một mạch lên tầng, nhanh tay lượm toàn bộ trứng tụi nó giấu góc lớp bỏ vào ba lô, còn không quên lấy ra một quả, bóp nát, sau đó lần lượt chiện dấu xuống sách vở của từng đứa ném tôi.
-“Mày điên hả? Muốn làm gì? Tao méc thầy Dũng cho coi.”
Thầy Tiến Dũng là giáo viên môn thể dục, kiêm luôn phụ trách giải quyết mấy cái vấn đề lặt vặt của học sinh tụi tôi, nghe đâu hồi còn trẻ thầy từng là một cầu thủ vô cùng xuất sắc.

Bạn ấy có thể méc, chả nhẽ tôi lại không? Từ giờ phút này, tôi không muốn để Mẫn Tiên hay Nguyên phải đòi lại công bằng cho mình nữa, tôi không muốn là kẻ kém cỏi, hoặc chí ít, tôi cũng không muốn tin tôi bị bắt nạt hội đồng lan tới lớp 10N1.
Tôi thích trong mắt cậu ấy, tôi thật ngầu!
-“Ừ thì méc.

Đi luôn và ngay!”
Tôi gào lên, chắc giọng tôi lúc ấy phải kinh khủng lắm, nếu không đâu thể khiến tụi nó há hốc một loạt rồi ngắc ngứ kêu bỏ đi.

Tất nhiên phải bỏ rồi, không bỏ sao được, chả nhẽ muốn bị hạ hạnh kiểm cả lũ?
-“Về số trứng, tớ cảm ơn.

Ngày mai các cậu lại mua tiếp nhé, ba tớ rất thích ăn cơm chiên trứng.

Mua thêm cả dưa chua cho tớ nữa thì càng tốt.”
Có đứa chửi tôi khùng, y như Mẫn Tiên cãi ba.

Có đứa nói mặt lì như tôi các hãng son không mời làm đại diện nhãn hàng hơi phí, còn tôi, thấy chúng tức tối, tự dưng tôi thấy hả dạ vô cùng.

Mẫn Tiên đứng trân trân ngoài cửa lớp, ngạc nhiên tới mức đánh rơi cả ba lô.

Lúc về nhà thấy tôi hí hoáy lên mạng tìm cách làm cơm chiên trứng, chị ấy cứ mắt tròn mắt dẹt.
Ba tôi cũng vào bếp cùng con gái, mẹ tôi bận nên hay về muộn, bà thuê hai người giúp việc trông nom nhà cửa và chăm sóc chúng tôi, tuy nhiên ba chẳng bao giở ỷ lại họ cả.

Chiên cơm xong ba vẫn đút cho tôi như thường, khoảnh khắc ấy mọi ấm ức trong lòng tôi đều tan biến, thì ra, ba vẫn thương tôi nhiều như vậy.

Ba nói thế chẳng qua muốn tôi mạnh mẽ hơn thôi.
Mỗi lần thìa cơm chĩa tới chỗ Mẫn Tiên, chị ấy lại bĩu môi lủng bủng kêu có còn con nít đâu mà, nhưng xong vẫn ăn ngon lành.

Chị tôi là vậy, luôn miệng bảo ghét ba, sĩ diện tuyên bố ba không cần thương chị vì ba không phải ba ruột của chị, xong tới sinh nhật ba thì thức thâu đêm vẽ tranh làm quà.

Hồi xưa có lần dịch cúm cả hai đứa tôi đều sốt, chắc tôi khóc to hơn nên ba chạy tới bồng tôi lên dỗ dành, Mẫn Tiên trông thấy rơm rớm nước mắt, ba hỏi thì chị bảo bị muỗi cắn, giận dỗi hất tay ba ra.

Ba cười hiền, ôm gọn tôi vào một bên tay, sau đó dùng tay kia nhấc chị lên nựng ngọt.

Chị đỏng đảnh giãy dụa chút lấy lệ, xong lại ngoan ngoãn áp má vào vai ba, quay sang nháy mắt trêu chọc tôi.
Cái bà Mẫn Tiên ấy à, hễ có cơ hội là bà ấy ghẹo tôi liền.

Mười một giờ đêm cũng chẳng tha, cứ sờ trán tôi liên tục, còn hỏi đểu nữa.
-“Thần kinh của mi có bình thường không thế? Ăn phải bả gì mà tự dưng khí khái phi thường, cứ như lợn bị tiêm thuốc tăng trọng.”
-“Chị im đi!”
Nghe câu đó chất vậy thôi chứ phát ra từ miệng tôi thì nó lí nhí kiểu hèn hèn ý mà.

Sao tôi có thể khởi nghĩa với con mụ la sát này chứ, cho vàng cũng không dám, mụ cù tôi chết.
-“Ờ, trong máy đang có cái số điện thoại của trưởng nhóm P547 nè, nhưng đằng ấy bảo im thì thôi vậy!”

Tôi sướng run người, chấp nhận làm trâu làm ngựa của chị bồ hòn thối gần một tiếng đồng hồ mới xin xỏ được dãy số vàng.

Rình mãi bà mới ngủ, tôi bẽn lẽn soạn tin.
“Tớ là Kiều Anh 10N12, mai tớ gửi Mẫn Tiên trả cậu chiếc áo nhé!”
Không được nhỉ? Nói thế khác nào tự thú nhận tôi là cái đứa bị đổ sữa chua?
“Tớ là Kiều Anh 10N12, hôm nay tớ thấy có bạn vứt áo của cậu dưới gốc phượng, tớ đã cầm về giặt và sấy khô, mai tớ gửi Mẫn Tiên trả cậu chiếc áo nhé!”
Soạn lại tin, hồi hộp gửi đi, đợi mãi chẳng có hồi âm.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, thấy thần tượng reply lúc ba rưỡi sáng.
“Mai tớ đi xe buýt ra trường, nếu cậu cùng tuyến số 2 thì đưa luôn cho tớ.”
Ối trời đất quỷ thần ơi! Thần tượng đã nói thế thì tôi sống chết cũng phải leo lên xe rồi.

À quên chưa kể, trường tôi có hệ thống xe buýt đưa đón học sinh riêng, thật may từ nhà tôi ra trường cũng tuyến số 2, ngặt nỗi xe buýt còn tới đón nhiều bạn nên thường đi sớm, nó sẽ qua nhà tôi lúc sáu rưỡi, cái thân khốn khổ của tôi bật dậy như lò xo, vội vội vàng vàng đến mức chỉ kịp lấy bánh mì và sữa đem đi, chạy bán sống bán chết gọi bác tài mới nghe thấy.
Lên được xe rồi, thấy Nguyên đang gà gật ở dãy ghế cuối cùng bên trái, chỉ mình cậu ấy thôi.

Lạ thật, sao các bạn nữ không tới bắt chuyện làm quen mà chỉ thỉnh thoảng lén lút liếc xuống bên dưới nhỉ? Thắc mắc của tôi được giải đáp bằng chiếc balô to bự đặt bên cạnh người ta, vầng mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, tôi chẳng biết nói gì ngoài đưa cho thần tượng bánh mì và sữa đem theo.
Nếu khi ấy tôi biết, vào một ngày trong tương lai, Nguyên ken bon không cho tôi vay tiền vé xe buýt, thì chắc lúc đó tôi chả thèm nhường phần ăn sáng của mình làm gì, đến phụ xe còn tốt bụng mở lời.
-“Cái con nhỏ bắt xe lúc năm rưỡi sáng nay hình như là em phải không? Thôi đừng lo, thơm anh cái anh miễn phí cho.”
Tôi biết anh trêu thôi, tại sáng trước khi tới chỗ phỏng vấn còn thấy ông ngồi u sầu như thất tình.

Nhưng Nguyên hình như không biết vậy, cậu ấy lừ mặt chìa vé tháng của tôi cho anh ta, đoạn vì phụ xe không nhận tiền chẵn nên lại bới tiền lẻ trong ví tôi để trả.

Sau đó đường hoàng cất ví vào túi.

Ơ cái túi của tôi? Thì ra nó bị kẻ xấu giấu đi.

Muốn điên với hắn mất, tôi cáu.
-“Cậu nợ tiền tớ đấy, liệu liệu mà trả!”
Nguyên quẳng cho tôi chiếc ví của cậu ấy, chiếc ví do tôi tự may rồi thêu hoa bồ công anh nhỏ.

Nó đã xấu xí thì chớ, nay còn sờn vải trông thảm vô cùng.

-“Sao cậu chưa ném đi? Ngày trước cậu chê cơ mà!”
-“Tại sợ bác lao công nào nhặt được người ta lại mắc ói.”
Ai đó thản nhiên đáp, vẻ mặt kênh kiệu muốn đấm.

Nhưng bàn tay cậu ấy thì lại không như vậy, những lúc bối rối Nguyên có thói quen cọ hai ngón trỏ vào nhau một cách vụng về nhìn rất tội.

Tôi chủ động ngoắc ngón trỏ bên tay phải của mình vào ngón trỏ bên tay trái của cậu ấy, nhẹ nhàng mở lời.
-“Cậu vẫn còn nhớ ra tớ, phải không?”
Lần này thì Nguyên tháo hẳn kính, xe buýt phía trên chen lấn đông đúc nên chẳng mấy ai để ý tới chúng tôi.

Chưa kể bộ quần áo cũ kỹ cùng mái tóc xoăn rủ xuống hai bên má khiến cậu ấy trông như một anh nông dân thật thà mới ra thủ đô.

Cả bàn tay của Nguyên bất chợt nắm chặt lấy ngón trỏ của tôi, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ngập ngừng hỏi.
-“Vậy còn cậu…cậu cũng nhớ tớ, phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.