Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 28: Cậu Là Những Gì Đẹp Đẽ Nhất Trong Tuổi Trẻ Của Tớ
Có đôi khi bị cậu bắt nạt, tớ thấy rất ấm ức.
Có nhiều lúc muốn đánh cậu một trận, nhưng hễ đối diện với ánh mắt trìu mến của cậu, tớ lại chần chừ.
Vừa rồi cậu mới chỉ khẽ cười thôi mà, cớ sao tớ thấy gương mặt cậu còn bừng sáng hơn cả những tia pháo? Và tớ lại bị cậu làm cho ngẩn ngơ, và rồi tớ lại quên sạch sẽ bao uất ức lâu nay, tớ thật vô dụng phải không?
Một trong những lần vô dụng điển hình của tôi là mặc dù còn giận Nguyên vụ khen gái xinh vô tội vạ nhưng không thể làm ngơ khi Devil Entertainment tổ chức bình chọn nghệ sĩ trẻ của P547 được yêu thích nhất.
Bởi lẽ lần này không đơn giản là vote vui, đọ xem nghệ sĩ nào nhiều fan mà người thắng cuộc còn được hưởng mức ăn chia tốt hơn đối với tiền cát-xê họ kiếm được.
Khác với Mẫn Tiên hoạt động độc lập và nhận toàn bộ tiền thù lao thì Nguyên luôn chỉ được nhận một phần ít ỏi, số còn lại thuộc về công ty quản lý.
Bởi vậy nên tôi, một fan girl chân chính, sẽ cố gắng hết khả năng có thể để ủng hộ thần tượng.
Tôi bình chọn cho Nguyên từ rất sớm, thời gian còn lại thì đăng bài dạo trong các nhóm và nhắn tin nhờ các bạn khác bình chọn cho cậu ấy.
Có rất nhiều fan tích cực như tôi nên chỉ sau một tuần bình chọn, số phiếu của Nguyên đã gấp mười lần người đứng thứ hai là Trường, Thái đứng ở vị trí số ba với một con số vô cùng khiêm tốn.
Tôi sung sướng chụp màn hình công lao của fandom nhà mình, tôi vừa chụp xong gửi vào nhóm để ăn mừng thì thấy vài bạn gửi lại ảnh với một con số rất khác kèm icon tức giận.
Hơi hoang mang, tôi tải lại trang đó, không thể tin được, chỉ trong chưa đầy một phút số phiếu của Thái đã vượt xa Nguyên, trên các diễn đàn fan Nguyên và fan Thái cãi nhau loạn xạ.
“Anh Giám Thị Thái hack vote, sống bẩn dễ sợ.”
“Này, ăn nói cho cẩn thận nhé.
Ai thèm hack? Là fandom bọn tôi rủ nhau vote chung một giờ cho các người lác mắt thôi.
Thần tượng của chúng tôi có chất giọng thiên tài phải hơn ai đó không biết hát chứ nhỉ?”
“Vâng, thiên tài đến mức phát âm tiếng Anh sai té le, tiếng Pháp nửa chữ không biết, ở bên Hàn nhiều năm mà giao tiếp vẫn bập bẹ.
Cho rap một bài chắc thở không ra hơi.”
“Giỏi ngoại ngữ chứ có gì ghê gớm mà căng? Ai có quốc tịch Pháp chả giỏi ngoại ngữ.
Thái mà sinh ra ở châu Âu như thằng Nguyên Ngu Ngốc Ngờ Nghệch thì tiếng Ả Rập cũng chấp nhé!”
Tôi ghét đọc những bình luận khẳng định như đúng rồi kiểu đó.
Chẳng đâu xa, chính tôi cũng sinh ra ở Pháp, cũng theo quốc tịch cùng mẹ từ nhỏ nhưng về nước lâu lâu chữ nghĩa liền bay tứ tung hết rồi.
Đằng này Nguyên vẫn có thể giao tiếp thành thạo nghĩa là cậu ấy không hề tầm thường.
Tôi thần tượng Nguyên không chỉ bởi những tài năng vượt trội mà còn vì bản lĩnh kiên cường cứng cỏi.
Khác với Nguyên, mỗi lần nhớ mẹ tôi có thể làm nũng ba, và nếu như tôi có vô tình nhắc tới cậu bạn của mình, ba thường thở dài bảo.
-“Một đứa trẻ phải bươn trải từ nhỏ, quả thật không dễ dàng.”
Tôi biết chứ, ngoài việc ăn chia không công bằng thì tôi còn biết Nguyên rất hay bị quản lý đánh vì những lý do khá buồn cười, kiểu như không giành được hợp đồng quảng cáo hay lỡ đăng ký học thêm quá nhiều mất thời gian chạy show.
Trái ngược với Thái biết quỳ xuống xin xỏ, Nguyên rất lì, mà càng lì thì càng gây ngứa mắt, càng ăn hành nhiều.
Nghĩ hơi bực bực, cũng xót crush nữa nên tôi nhắn tin hỏi thẳng.
“Cậu dẻo mỏ lắm cơ mà? Cứ nịnh ông quản lý một câu thì chết ai? Giống như cái cách cậu khen các bạn nữ xinh đó.”
Rất lâu sau cậu ấy mới hồi âm.
Nguyên giải thích hồi nhỏ mỗi khi đi biểu diễn dạo nhận được tiền ba lại cảm ơn khách nên dần dần cậu ấy hình thành thói quen.
Nếu là khách nam sẽ cảm ơn quý ngài hào phóng, nếu là khách nữ sẽ cảm ơn quý bà hoặc quý cô xinh đẹp.
Tôi chợt hiểu ra xinh đẹp ở đây không có nghĩa tán tỉnh bay bướm như Alex bôi bác, không phải một lời khen về ngoại hình mà đơn giản chỉ là một lời ca ngợi lịch thiệp đến những vị khách nữ có tâm hồn đẹp.
Nguyên phải tập đêm nên cậu ấy không thể nhắn tin lâu với tôi.
Ngược lại Alex với Mẫn Tiên buôn dưa khủng khiếp luôn.
Có lần tôi khuyên Tiên tiết lộ với Alex chị chính là người bạn chat lâu nay của cậu ấy, sau đó Alex sẽ xúc động nghẹn ngào, hai người ôm nhau thắm thiết rồi hẹn hò.
Tuy nhiên chị gạt đi liền, chị muốn Alex phải tự nhận ra cho nó lãng mạn cơ.
-“Dạo này con Misu bị đình chỉ học kể cũng buồn mi ạ, bớt đi một đứa nhìn tao bằng ánh mắt ghen tỵ.”
Con người bà này đa di năng thật đấy, tay gửi icon mặt cười cho Alex mà mồm vẫn tám với tôi về Misu được.
Mẫn Tiên tuy ngông nhưng tính phổi bò, trái ngược với Misu hiền lành dễ thương cơ mà tối ngày lên trang cá nhân bóng gió.
Mỗi lần như vậy fan Misu lại được dịp lôi Tiên ra chửi tưng bừng, sự việc bị bóp méo thành Misu là người hùng dám đứng lên chống lại tiêu cực trong thi cử còn Tiên chỉ là một kẻ tiểu nhân chuyên đi đâm chọt.
Vụ việc được đẩy lên đỉnh điểm khi Misu đăng ảnh cánh tay rỉ máu kèm dòng trạng thái.
“Nếu có kiếp sau, tôi xin phép không đầu thai làm một người chính nghĩa.”
Fan Misu lo lắng cho thần tượng nên lập hội đi chiến khắp nơi gây sức ép lên Mẫn Tiên.
Những tưởng phía Tiên phải có động thái giảng hoà hoặc hối lỗi, ai ngờ mụ ấy vào hẳn tường nhà Misu bình luận.
“Tao ủng hộ, mày nên cân nhắc để đầu thai làm một con bò.
P/S: Nhanh lên, chanh sả ớt tao đã trồng đủ rồi, thiếu mỗi mày thôi!”
Không biết vì cay Mẫn Tiên hay vì thương fan mà Misu quyết định không tự tử nữa, hết thời gian bị đình chỉ vẫn đi học như thường.
Ngày đầu tiên Misu quay trở lại trường học vừa tròn ngày thứ mười tôi nhận được hoa hồng từ Alex, sợ Mẫn Tiên phát hiện ra nên tôi đợi tới lúc chiều tan học các bạn về hết mới dám đi vứt.
Tiếc thay lần này có một bạn mãi không về, cứ thích ở lại đùa cợt tôi.
-“Nếu bây giờ cậu đi thì sẽ ra sọt rác lúc 5 giờ 45.”
-“Sao…sao cậu biết?”
-“Thì dựa trên tốc độ dịch chuyển của cậu thôi, đơn giản mà.”
Alex huênh hoang đáp, tôi đâu hỏi cái đó, tôi hỏi vì sao cậu ta biết tôi vứt hoa cơ mà.
Cậu ta mới liếc qua đã biết bài thực hành môn Tin của tôi bị sai ba chỗ chứ, thông minh như thế liệu có giải quyết được vụ của Nguyên và Thái không nhỉ? Sau khi nghe tôi kể lể, Alex hỏi đầy khinh bỉ.
-“Kiều Anh muốn tớ giúp tên bịp bợm kia hack phiếu?”
-“Tớ không thèm chơi bẩn.
Thái mới là người hack, tớ chỉ muốn cậu trả lại số phiếu thực cho cậu ta.
Thế nào, cậu làm được không?”
-“Tuỳ thuộc vào việc bây giờ cậu có thời gian rảnh đi xem phim với tớ không?”
Chỉ xem một bộ phim thôi mà cứu vãn được tình thế thì hời quá, bởi vậy tôi và Alex thoả thuận rất nhanh.
Cậu ta đồng ý đi lối tắt vắng người, chúng tôi thậm chí còn chui qua bụi hồng phía sau vườn trường mà thế nào vẫn bị phát hiện.
-“Cậu đi đâu?”
Nguyên lạnh mặt hỏi, tôi chưa kịp trả lời thì Alex đã xông tới khoác vai tôi cợt nhả rằng hai đứa đang hẹn hò.
Tôi đẩy Alex ra, lắp bắp bảo.
-“Không…không phải hẹn hò…là đi xem phim.”
Tôi dặn Nguyên giữ bí mật cho bọn tôi rồi đi theo Alex.
Cơ mà chẳng thể bước xa vì cổ tay đang bị ai đó nắm chặt.
Tay trái của tôi bị Nguyên giữ khư khư, tay phải thì bị Alex cố gắng lôi đi, tự nhiên tôi như con rối giữa hai người bọn họ.
-“Nếu cậu ở lại, thoả thuận của chúng ta kết thúc.”
Alex doạ, Nguyên cũng ghê gớm chẳng kém.
-“Nếu cậu đi với Alex, tớ sẽ ghét cậu.”
Ghét thì ghét, tôi chấp nhận.
Đối với tôi việc đòi lại công bằng cho thần tượng mới là quan trọng nhất.
Tôi nhớ mãi ánh mắt của Nguyên khi tôi gạt tay cậu ấy ra để theo Alex, cái ánh mắt khiến tôi day dứt khủng khiếp.
Giá như tôi biết những năm tháng sau này, có lần cậu ấy vô liêm sỉ lừa tôi khốn khổ thì ngày đó tôi đã không cảm thấy tội lỗi đến thế.
Thiệp mời, ảnh cưới, đám cưới, còn cả những lần nói về vợ chưa cưới một cách đầy nghiêm túc để rồi khoan khoái thưởng thức tâm trạng não nề của tôi.
Cái con người độc ác này, cớ sao tôi chẳng thể giận hắn? Có lẽ bởi vì mọi thứ xung quanh huyền ảo đến mức tôi ngỡ như mình đang đi lạc vào thế giới cổ tích.
Ở đó có một nàng công chúa ngẩn ngơ chiêm ngưỡng những tia sáng lấp lánh của pháo bông cùng những chùm bóng màu hồng khuất dần trên nền trời đen thăm thẳm.
Thành phố về đêm quyện mình trong những ánh đèn đủ sắc màu đẹp đến choáng ngợp, hồn của “công chúa” sẽ cứ lơ lửng trên mây mãi nếu như “hoàng tử” không kéo cô ấy về thực tại.
Nguyên cầm guốc từ tay tôi đặt ngay ngắn lên chiếc ghế gần đó rồi thả một sợi dây chuyền vào trong lòng bàn tay tôi, sợi dây chuyền mà theo như cậu ấy nói là mua được giá cực rẻ ở một khu chợ trời bên Hàn.
Tôi đâu ngốc đến mức tin hai mươi bảy viên kim cương trên đó chỉ là hai mươi bảy viên đá giả, nhưng tôi không bắt bẻ mà chỉ trầm trồ khen đẹp.
Nguyên cao hứng đeo lên giúp tôi, chẳng biết ngón trỏ của cậu ấy là vô tình mân mê mặt dây chuyền hay cố ý chạm qua xương quai xanh của tôi, chỉ biết da tôi tê rần bởi sự đụng chạm đó, và dường như nó còn sắp bị đốt cháy bởi ánh mắt sâu thăm thẳm của ai kia.
Ngượng nghịu, bối rối, tôi chuyển chủ đề.
-“Số hai bảy nghĩa là gì?”
-“Là hôm nay, 27 Tết.”
-“Là ngày gì đặc biệt à?”
-“Là ngày tớ muốn mời cậu dùng bữa tối.”
Mời ăn thì cứ thế mà mời, việc gì phải tốn công thế? Kiểu như mấy người nhà giàu họ không có chỗ nào để tiêu tiền hay sao ấy? Tôi có đang bị Nguyên trêu không nhỉ?
-“Chỉ vậy thôi sao?”
-“Ừ, chỉ vậy thôi.
Cậu có đồng ý không?”
-“Ôi dào, cậu làm tớ tưởng việc gì nghiêm trọng lắm cơ.
Được đãi ăn cơ mà, tất nhiên là tớ đồng ý rồi, chuyện nhỏ.”
Tôi thản nhiên đáp, không hiểu sao tự dưng người đối diện bị căng thẳng, cậu ấy thở gấp hơn, trán lấm tấm mồ hôi và tay hình như hơi run.
Tôi chủ động vỗ nhẹ lên vai trấn an bạn.
Nguyên nắm lấy tay tôi, siết thật chặt, rồi cậu ấy chậm rãi hỏi.
-“Huỳnh Mai Kiều Anh…nếu như từ giờ cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời tớ, tối nào tớ cũng muốn đãi cơm cậu, thì có còn là chuyện nhỏ không?”
Hình như là không thì phải? Nếu như tôi không nghe ra ý tứ của câu hỏi đó thì tôi chắc bị thiểu năng.
Chính vì hiểu nên tôi mới xúc động mạnh đến như vậy, mắt tôi nhoè nước, tôi không biết trả lời như nào cả, và cũng chẳng thể nói lên lời.
Nguyên dắt tôi đi đến chiếc bàn ở giữa sân thượng, ấn tôi ngồi xuống rồi kéo ghế ngồi cạnh.
Phục vụ đem ra món khai vị và một chai rượu vang nhìn có vẻ lâu đời.
Nếu là người khác rót rượu thì các ly bao giờ cũng như nhau, còn Nguyên lại luôn cố ý rót cho tôi ít hơn.
Hai đứa tôi cụng ly, nhấp một chút rượu tôi mới bình tâm hơn một chút, gạt nước mắt trách móc ai đó.
-“Sao lừa tớ vụ cưới? Thấy tớ đau cậu vui lắm hả?”
-“Tớ chỉ muốn biết cậu rốt cuộc có nuối tiếc hay không? Nhưng cậu đã khóc nức nở, với tớ, thế là đủ.”
-“Tớ khóc nức nở lúc nào chứ? Tớ chỉ rơm rớm vì mừng cho cậu thôi.”
Ngượng nên tôi cố cãi, Nguyên chỉ bình thản bảo.
-“Trưa nay, chỉ chưa đầy năm phút sau khi tạm biệt tớ ở bãi đỗ xe, địa điểm là trong nhà vệ sinh.
To đến mức tớ suýt không kiềm được mà chạy vào.”
Tôi sợ cậu ấy rồi, rõ ràng cả thời gian và địa điểm thế tôi chối sao được nữa.
Giỡn tôi xong còn bí mật theo dõi tôi nữa chứ, đồ xấu tính.
Tôi cắm cúi thưởng thức phần đồ ăn của mình, làm ra vẻ bực người ta không thèm nhìn nhưng thực chất là ngượng không dám ngẩng mặt lên.
Chúng tôi dùng xong bữa tối cũng là lúc quản lý qua đưa chìa khoá quán bar cho Nguyên, để ý cách họ nói chuyện tôi mới biết tin tức Misu hóng được không chính xác cho lắm.
Nguyên không hề bao trọn quán bar, bởi thực chất quán bar này là của cậu ấy, hầu hết nhân viên đã nghỉ Tết từ hôm qua rồi, duy chỉ có mấy em phục vụ bữa tối cho chúng tôi thì bây giờ mới về.
Nhận được phong bao lì xì của sếp, mọi người vui vẻ chào tạm biệt.
-“Chúc vợ chồng anh chị ăn Tết vui vẻ ạ.”
-“Không…bọn chị…không phải vợ chồng…”
Tôi lúng túng phủ nhận, Nguyên véo má tôi, tưng tửng chữa lời.
-“Chưa phải vợ chồng.”
Nhân viên bụm miệng cười, tôi thì xấu hổ gần chết mà Nguyên vẫn dửng dưng như không.
Da mặt cậu ấy quả thật rất dày, thấy mọi người về hết liền nhảy sang ghế của tôi, điềm nhiên dụi mặt vào cổ tôi.
-“Tránh ra, ghét cậu!”
-“Ghét sao còn khóc vì sợ tớ đi lấy vợ mất?”
Ngẩng đầu lên hỏi đểu tôi thế đấy, tôi cù cho một trận mà không chịu rời, ngược lại còn ôm tôi qua chỗ xích đu, lặng lẽ đứng sau đẩy cho tôi.
Trải qua một đêm mất ngủ và một ngày mệt nhoài, cộng thêm được ngồi trên sân thượng man mát, tôi lim dim lúc nào không hay.
Đúng lúc đầu gục xuống thì có một bàn tay từ phía sau đưa qua đỡ lấy, vững chãi và ấm áp đến mức hồn tôi xao xuyến mãi không thôi.
Tôi xoay người ra phía sau, mơ màng hỏi.
-“Tớ là gì hả Nguyên?”
Có ai đó mỉm cười, nụ cười ngọt lịm tim tôi.
Thêm một nụ hôn nhẹ trên trán, và rồi cậu ấy trìu mến bảo.
-“Cậu là những gì đẹp đẽ nhất trong tuổi trẻ của tớ.”.