Bồ Công Anh Nở Muộn

Chương 20: Đừng Tưởng Tớ Chưa Hết Ghét Cậu


Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 20: Đừng Tưởng Tớ Chưa Hết Ghét Cậu


Chỗ trống? Có phải như giao ước của hai đứa mình, là cha mẹ của con người kia? Được là mẹ nuôi của con người nổi tiếng kể cũng vinh dự, nhưng sao tâm trạng tớ hẩm hiu đến thế? Fan cuồng như tớ, hạnh phúc viên mãn nhất phải là được nắm tay thần tượng cùng trao lời hẹn thề trong lễ đường đầy hoa và nắng, phải như thế cơ!
Một trong những niềm vui ngọt ngào khác của fan girl có lẽ là được cầm trong tay chiếc đĩa mới ra lò của idol phiên bản giới hạn.

Tôi dành rất nhiều giờ để ngắm nghĩa chiếc đĩa cùng từng nét chữ rắn rỏi, cả trái tim và mặt cười nhỏ xíu vẽ bên cạnh nữa, sao có thể đáng yêu đến vậy? Nâng niu ghê lắm, cho nên việc việc “khui hàng”, chao ôi khó khủng khiếp, kiểu không nỡ ý.
Tôi cầm con dao rạch giấy nhỏ, cẩn thận xén từng ít một, đợi lấy được ruột đĩa ra rồi mới nín thở nhét vào máy tính xem.

Trong nhóm chat mọi người bàn tán đủ thứ, từ chất nhạc, trang phục tới vũ đạo.

Tôi lại không quan tâm lắm đến những chuyện đó, tôi fan cuồng mà, đã là fan cuồng thì chỉ cần ngắm thần tượng của mình thôi là đủ sướng rồi.
Dạo đó hễ làm bài tập về nhà xong tôi lại lên mạng ủng hộ nhóm P547, đặc biệt là Nguyên.

Tôi xem hầu hết tất cả các clip liên quan tới nhóm trong lần “come back” này, nhấn thích tất cả các bài viết khen Nguyên và lẳng lặng thả biểu tượng không đồng tình với những người mỉa mai cậu ấy.
“Thằng đụt Nguyên Anh bất tài chỉ biết õng ẹo qua lại thì cả đời chỉ nên đi múa thôi.

Mà múa cho các lớp mầm non nó xem ấy.”
“Phản đối Nguyên Anh P547, Thái lên làm trưởng nhóm mới đúng.

Âm vực của Thái cao hơn hẳn.

Thằng Nguyên Anh chỉ có nhiều fan hơn thôi chứ mấy.”
“Đúng vậy, Thái và Misu xứng đôi hơn.”
Đối với người nổi tiếng, bị chỉ trích không phải chuyện mới mẻ.

Chuyện mới mẻ phải là, khi thành viên thân thiết nhất của người ấy trong cùng nhóm nhạc lên tiếng phát biểu.
“Tuy rằng giọng hát của Nguyên Anh ở mức tầm thường nhưng vị trí nhóm trưởng xứng đáng với độ nổi tiếng của cậu ấy ở thời điểm hiện tại, mong mọi người sẽ luôn ủng hộ chúng tớ.”
Tôi còn sôi máu nữa là cộng đồng fan Nguyên, fan Thái cứ cãi cậu ấy có ý tốt, chỉ là hơi thật thà nên lỡ miệng nói ra “sự thật” thôi.

Thế nào là sự thật? Công nhận giọng Thái được mọi người khen nhiều, cao chót vót, ngân mấy câu vọng cổ hoành tráng lắm, nhưng cậu ấy đâu biết rap.

Cả nhóm P547 chỉ duy nhất một mình Nguyên Anh có thể rap thông thạo được cả tiếng Anh lẫn tiếng Hàn.

Đặc biệt khi còn nhỏ cậu ấy từng theo cha đi nhiều nơi nên mỗi thứ tiếng lại biết một chút, luôn là người cầm mic giao lưu mỗi lần nhóm ra nước ngoài biểu diễn.
“Tớ thách Thái P547 vừa nhảy vừa rap liên tiếp trong vòng năm phút, chấp cậu rap tiếng Việt!”
Tức quá nên tôi viết đại như vậy, đâu có ngờ chọc đúng tổ ong bò vẽ, fan Nguyên nhao nhao thích trạng thái của tôi, fan Thái tất nhiên thả tức giận.

Chỉ chưa đầy nửa tiếng, lượt thả cảm xúc cho dòng trạng thái đó cao gấp ngàn lần số vote tôi nhận được trong cuộc thi thiết kế học đường.

Top 10 của đêm trình diễn có một suất cho người được nhiều vote nhất, mà tôi bị ghét nên chả ai ngó ngàng cả, bộ váy cánh sen của tôi, à không giờ là của Misu, đang đứng thứ nhất bình chọn.
“Cậu có thể nào xoá bài viết được không?”
Nguyên nhắn cho tôi không lâu sau đó, tôi trả lời luôn.
“Tớ không thích.”
Cậu ấy không nhắn thêm gì nữa, nhưng tầm mười một giờ đêm tôi nhận được tin nhắn của Trường.
“Kiều Anh, nếu cậu không xoá bài, Nguyên sẽ không sống nổi qua đêm nay.


Quản lý của chúng tớ đang đánh cậu ấy rất thậm tệ.”
Tôi sốc, chẳng kịp nghĩ nhiều, vội xoá bài, tìm vé xe buýt rồi lao xuống nhà, chưa kịp mở cửa thì bị ba tôi bắt quả tang mới khổ chứ.
-“Con đi đâu?”
-“Dạ, con qua khách sạn chơi với Mẫn Tiên.”
Tôi nói dối, tại cũng hơi gấp mà giải thích cho ba hiểu những trận chiến trên mạng thì thực sự quá mất thời gian.

Mẫn Tiên giận ba nên đã “bỏ nhà ra đi” đúng như lời chị từng tuyên bố, bỏ nhà ra khách sạn của gia đình, thực ra là của mẹ chị mới đúng, mẹ giỏi kinh doanh mà.

-“Đợi chút ba gọi lái xe cho con, khuyên chị về nhà con nhé!”
Tôi vâng dạ, bác lái xe đưa tôi tới chỗ chị gái.

Đợi bác quay xe tôi liền chạy vội sang toà nhà nơi P547 đang ở.

Trường xuống đón tôi, bạn dắt tôi tới phòng tập trên tầng ba.
-“Tao nhắc lại một lần nữa, nó là fan mày, mày phải có trách nhiệm cầm điện thoại lên và ép nó xoá bài, tránh ảnh hưởng tới nhóm.”
-“Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi không làm.

Tôi sẽ không ép cậu ấy làm bất cứ một việc gì mà cậu ấy không thích.”
-“Thằng đần.

Nói cho mày biết, tao có thể đưa mày lên cũng có thể lôi mày xuống được, hiểu không?”
Những cú đấm liên hoàn giáng xuống, tôi uất nghẹn xông vào.
-“Dừng lại! Tôi xoá bài từ lâu rồi, không tin ông kiểm tra đi.”
Ông ta còn cố đập Nguyên thêm một phát nữa trước khi rời phòng.

Tôi từng thấy Nguyên trên sân khấu với bao ánh hào quang rực rỡ, nhưng tôi chưa từng thấy phía sau cánh gà, cuộc sống của cậu ấy lại khắc nghiệt như vậy.
-“Cậu đừng nói chuyện này ra ngoài nhé.

Thực ra công ty giải trí nào cũng có góc khuất thôi, không chỉ riêng Nguyên, nhóm bọn tớ ai cũng từng bị ăn đòn cả.”
Trường dặn dò, tôi ừ.

Đợi bạn ra ngoài, tôi ngồi xuống, khẽ chạm ngón trỏ vào gò má sưng tím của Nguyên.

Cậu ấy gạt tay tôi ra, thái độ hơi cáu gắt.
-“Ai mượn cậu tới? Thấy tớ thê thảm chắc cậu vui lắm! Cậu nói rất đúng, trẻ mồ côi thật đáng thương, đến nhà cũng không có để về.”
Bình thường câu xỉa xói của Nguyên sẽ khiến tôi bực, nhưng lúc này, tôi chỉ thấy thương thôi.
-“Ai mượn tớ tới? Vậy ai mượn cậu ngốc thế? Nhắn thêm một tin giải thích rồi nhờ tớ xoá bài là xong mà!”
Nguyên lặng thinh, tôi cố ý nói kiểu nịnh nọt.
-“Cậu sĩ diện với tớ làm gì chứ? Tớ là fan cậu mà, bảo tớ cúi xuống liếm chân cậu tớ cũng chịu đó.”
-“Cậu là chó hả?”
Nguyên bật cười hỏi lại, cậu ấy cười thật tốt hơn biết bao.

Tôi khẽ kêu “gâu gâu”, cậu ấy cụng trán vào trán tôi, véo má tôi, véo tai tôi, vò tóc tôi, thôi người ta đang buồn tôi nhường nhịn chút vậy.
-“Cậu thật xinh!”

Nguyên buột miệng khen, tôi hỏi.
-“Xinh như nào?”
-“Xinh như bồ công anh nở muộn.”
Hai má tôi ửng hồng, tôi nhìn Nguyên nhưng kiểu hơi thẹn thẹn đó, cậu ấy lừ mắt chứ.
-“Đừng tưởng tớ chưa hết ghét cậu.”
-“Thì cậu cứ ghét đi, ai cấm đâu?”
Tôi cũng biết lườm lại chứ bộ, tôi sợ gì đâu mà.

Rồi Trường ghé qua đưa điện thoại cho tôi, cậu ấy đang gọi video chat với Mẫn Tiên, bà ấy ngoác mồm oán trách.
-“Ba bảo mi sang làm tao bổ xoài ra tao đợi mi mòn mỏi, đến lúc ăn hết xoài mới biết mình bị hố, có đứa mê trai quên chị.”
-“Hâm à, em qua liền đây.”
-“Cho tớ qua nữa nhé Tiên nhé!”
Trường nịnh, Tiên duyệt.

Tôi rủ Nguyên Anh sang chơi cho vui, cậu ấy gật đầu.

Misu chắc nghe phong phanh nên chạy qua xin đi cùng, ba mẹ Misu thường xuyên đi công tác xa nhà nên bạn sống ở công ty là chính.
-“Lát xuống đường Nguyên Anh cho tớ mượn áo khoác được không? Trời đêm có sương sợ lạnh ý.”
Ánh Dương níu ống tay áo Nguyên năn nỉ, bà chị tôi phán câu xanh rờn.
-“Con kia, ai cho mày qua mà qua? Sợ sương lạnh thì ở bà nó nhà đi chứ!”
Có người tức nghẹn bỏ về phòng, chỉ còn lại ba đứa chúng tôi đi bộ sang khách sạn Tiên ở.

Một mình bà ấy mà chọn ở phòng cao nhất, đắt nhất, hai phòng ngủ, phòng khách và bếp cỡ bự, đúng kiểu mẹ làm to có khác.
-“Trường với Kiều Anh vào đi, may quá gọi được mực để nướng rồi, chốc lai dai tý cho nó ngọt đời.

Còn Nguyên Anh mới vẽ mắt tím đẹp ghê nhỉ? Ha ha…đùa đấy…đây nghe Trường kể chuyện rồi…cơ mà đằng ấy thì cứ đứng ngoài cửa đã…”
-“Chị hâm à? Đừng trêu cậu ấy nữa.”
-“Mi tránh ra một bên đi.”
Bà ấy đẩy tôi suýt ngã chứ, loại phũ phàng.

Không những phũ với em gái mà còn vô liêm sỉ với bạn cùng lớp.
-“Suất còn lại để bước vào căn phòng này là của em rể tôi, ông thấy làm được thì bước vào, không thì bờ iên biến sắc…BIẾN!”
Nguyên tự mở thêm cánh cửa bên trái đang đóng ra rồi điềm nhiên đi vào.

Tôi đã tưởng tượng rằng cậu ấy sẽ lầy như mọi khi, sẽ nói vài câu chọc Mẫn Tiên kiểu như bà tưởng em gái bà báu lắm hả? Nhưng không, cậu ấy chả nói gì cả, chỉ đi qua bếp giúp Trường nướng mực thôi, thấy lạ nên tôi tiến tới hỏi han.
-“Cậu mệt lắm không?”
Nguyên lắc đầu, một lát sau thì xé mực đút cho tôi.

Trường cũng đút cho Mẫn Tiên, chị ấy vô tư ăn nhưng tay vẫn chat liên hồi với Alex.

Alex của chị đi đánh bóng rổ bị trật khớp, chị lo sốt hết cả ruột, thao thao bất tuyệt suốt, hại nét mặt Trường nẫu nề đến tội.
-“Mai sau nếu tao với Alex có con gái thì tao thích nó giống Kiều Anh.”

-“Điên, phải giống chị chứ.”
Thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, cá tính, hình tượng hoàn hảo mà biết bao đứa con gái mơ ước, là mẫu bạn gái của biết bao chàng trai.

Tuy nhiên quan điểm của chị tôi trái khoáy lắm.
-“Mi điên thì có, có con gái giống tao để nó cãi tao nhem nhẻm như tao cãi ba hả? Rồi tao đâu có hiền như ba, nhỡ tao vả nó rụng răng lại mất công đưa nó đi chỉnh hàm.”
-“Thế nào cũng được, con gái Tiên đẻ ra là yêu rồi.

Cho tớ làm cha của con gái Tiên nhé!”
Trường đề nghị, Tiên kêu làm cha nuôi thì được.

Đêm hôm ấy tôi với Mẫn Tiên ngủ một phòng, Trường và Nguyên ngủ phòng còn lại.

Lúc tôi và Nguyên đứng ngoài ban công đợi chị và Trường đánh răng trước, cậu ấy hỏi tôi.
-“Tớ có thể làm cha của đứa trẻ do cậu sinh ra được không?”
Tôi gật đầu liền, cảm thấy mình hơi dễ dãi nên phải hỏi chữa ngượng.
-“Vậy còn tớ, tớ có thể làm mẹ của các con cậu không?”
-“Bien sûr!”
Nguyên đáp, mặc dù hồi ấy tiếng Pháp tôi còn gà mờ nhưng rất may tôi hiểu ý cậu ấy.

Tại thời điểm đó lòng tôi rạo rực ghê lắm, cái niềm vui của fan girl được ở cùng với thần tượng ngắm trăng ngắm sao, lại còn thân nhau đến mức giao con cái cho nhau.

Ngược lại, tại thời điểm bây giờ, khi mà cậu ấy sắp kết hôn với cô gái khác và nhắc lại giao ước năm xưa, cổ họng tôi chợt đắng ngắt.
-“Merci.”
Tôi đáp, thầm trách sao ngày lớp mười mình dại dột thế không biết?
-“Sao mặt cậu khó coi thế?”
-“Chả khó coi thì thôi à? Tớ còn chưa có con đã đi làm mẹ nuôi của con người khác, thế thì con tớ sinh ra sẽ thiệt thòi còn gì?”
-“Ai nhờ cậu là mẹ nuôi?”
-“Cậu chứ còn ai nữa? Cậu kêu để lại chỗ trống cho tớ trong gia đình tương lai của cậu, không phải là mẹ nuôi của con cậu thì còn gì nữa? Không lẽ là giúp việc?”
Tôi gắt, Nguyên mỉa mai.
-“Người không biết còn tưởng cậu đang ghen lồng lộn.”
-“Hâm à mà ghen?”
-“Chắc không?”
-“Chắc chắn.”
-“Vậy hai bảy Tết này chuẩn bị tiền mừng đi đám cưới tớ, đừng viện lý do nghèo, dựa trên quan hệ thân thiết của tớ và cậu thì nghèo cũng phải có phong bì.”
Nói xong cậu ấy vứt cho tôi cái thiệp mời.

Thiệp rất đẹp, ảnh cô dâu chú rể cũng đẹp nốt, giá như dòng chữ sánh đôi với “Võ Đình Nguyên Anh” là “Huỳnh Mai Kiều Anh” thay vì “Lương Ánh Dương” thì hạnh phúc biết bao.
-“Được rồi, tớ hứa sẽ đến dự, sẽ bỏ phong bì thật dày, nhé!”
Tôi đã mềm mỏng đến như vậy rồi mà có người vẫn chưa hài lòng.
-“Rốt cuộc thì vì sao cậu phải phân biệt đối xử như vậy? Phải chăng do tớ không phải nhà bác học lẫy lừng? Hay do năm vừa rồi tên tớ không có trong danh sách những người được đề cử giải Nobel?”
-“Tại sao cậu cứ phải lôi cậu ấy vào đây? Tớ phân biệt đối xử ở chỗ nào chứ? Tớ thề nếu cậu ấy cưới tớ cũng sẽ mừng phòng bì dày như cậu thôi.”
Bực bội trong lòng nên tôi giận đùng đùng bỏ về nhà mà không thèm chào bạn.

Những ngày sau đó tôi vẫn đi làm đều đặn nhưng không gặp Nguyên, thực ra công việc chính của cậu ấy đâu phải ở hãng phim, hãng phim dẫu sao cũng chỉ là một khoản đầu tư mạo hiểm của bạn.
Gần cuối tháng mười hai dương lịch, khi bộ phim học đường của Anh Thư kết thúc, chị Loan chỉ định tôi sang tổ biên kịch của bộ phim điện ảnh mà hãng phim có góp vốn sản xuất, chính là bộ phim mà tôi từng đóng thế một cảnh vì Misu đến muộn.

Thật không ngờ tôi lại có duyên đóng hộ bạn thêm một cảnh nữa, lần này lý do là vì bạn sợ lạnh nhưng do ban đầu hứa sẽ tự đóng nên mọi người trở tay không kịp.

Lúc đó đoàn làm phim đang ở trong rừng, gọi cho mấy công ty quản lý diễn viên đóng thế thì họ đều kêu hết người, sáng mai mới bố trí được.

Vì ai cũng muốn nhanh cho xong việc nên cả đoàn làm phim bắt đầu quay sang nhìn tôi với ánh mắt nài nỉ, căn bản ở quanh đây chỉ có duy nhất tôi dáng người hao hao Misu.

-“Giúp anh đi Kiều Anh, anh trả em catxe cảnh này bằng tiền của nữ chính.”
Đạo diễn khẩn thiết nhờ vả, phần vì cả nể mọi người, phần vì tôi chủ quan hồi ở Pháp có lúc nhiệt độ xuống âm tôi vẫn ra ngoài nghịch tuyết được nên nhận lời.

Nào có ai ngờ cái lạnh ở rừng núi Tây Bắc nó khác hoàn toàn so với cái lạnh ở châu Âu.

Nó buốt, nó rét, nó khắc nghiệt vô cùng.

Cảnh quay của tôi còn là cảnh nữ chính bánh bèo lần đầu thấy suối chảy róc rách xong nhảy xuống đùa nghịch chứ, chân chạm xuống nước mà cứ như bỏ xuống hồ băng vậy.

Cố lắm mới xong được, tưởng thoát rồi ai ngờ Misu chẹp miệng phán.
-“Chết rồi, nãy giờ em đeo túi thổ cẩm quên không đưa Kiều Anh.”
Vì cái túi đó có ở cảnh quay sau giữa nữ chính và nam thứ cho nên tôi phải làm lại.

Vừa hoàn thành xong lần hai thì bạn lại bảo quên không nhắc Kiều Anh khoác áo khoác mỏng.
-“Thôi cảnh sau em chịu khó cởi áo ra diễn một chút chứ nước suối buốt lắm, nãy giờ diễn hai lần Kiều Anh cực quá rồi em ạ.”
Đạo diễn thương lượng, Misu ngúng nguẩy.
-“Nếu vậy thì để khi nào trời ấm lên em mới diễn.”
Uầy, cái gì thế? Trời ấm lên thì sang mùa xuân năm sau hả bà nội? Tôi kêu Misu còn đồ gì thì đưa hết luôn một thể rồi cố cắn răng diễn nốt cảnh bánh bèo nghịch nước cho xong.

Hết lần thứ ba chân tôi cứng đơ như đá, ấy vậy mà có đứa vẫn không vừa ý.
-“Anh ơi nhưng tóc em nhuộm vàng một chút ở phần đuôi ý, em có đề nghị như này, hay là Kiều Anh búi tóc lên diễn lại, lát em cũng búi tóc che chỗ vàng.

Kiều Anh cố giúp tớ thêm lần nữa nhé, tớ sẽ trả cậu hậu hĩnh, với tớ tiền nong không thành vấn đề.”
Đạo diễn khó xử nhìn tôi, tôi thề là tôi điên bạn Misu dã man rồi đấy.

Cố nén cục tức trong lòng, tôi mặc cả.
-“Được, vậy ba cảnh trước tớ lấy rẻ mỗi cảnh hai mươi triệu là sáu mươi triệu, riêng cảnh này do nhiệt độ xuống thấp hơn rồi nên hi vọng cậu trả tớ gấp đôi là bốn mươi triệu, tổng một trăm triệu mai chuyển khoản cho tớ.

Đáng mấy đâu nhờ? Tiền nong không thành vấn đề mà!”
Mấy đứa trong tổ biên kịch lén nhìn tôi cười tủm, có đứa còn đi xe mô kích.
-“Ôi dào rẻ không à, bằng cái túi của chị chứ mấy chị Misu nhờ.”
Bạn bị hớ, gật đầu mà tức tím tái mặt mày.

Tôi thì thôi vì tiền cũng nhiều nên cố nốt lần cuối, chạy quanh suối một vòng cho ấm người rồi mới chuẩn bị lao xuống.

Ngặt nỗi, lần này không lao được, vì bị giữ lại.
-“Đủ rồi.”
Nguyên đến từ lúc nào không biết, sếp lớn lôi tôi xềnh xệch tống vào chiếc ghế dựa cạnh chỗ bác quay phim.

Cậu ấy cởi áo khoác trải xuống dưới lớp cỏ, đoạn đặt bàn chân tím tái của tôi lên trên, quấn chặt xung quanh rồi dùng tay áo buột lại thành nút.

Chân tôi bây giờ tê tới mức chả cảm thấy gì nữa rồi, nhưng lòng tôi thì thực sự rất ấm áp.
-“Nguyên Anh, cái cảnh sau đó…đuôi tóc của Misu màu vàng, nếu không diễn lại thì e rằng phim có sạn.”
Đạo diễn ấp úng trình bày, Misu lườm tôi như muốn giết tới nơi rồi, còn Nguyên thì quắc mắt quát.
-“Cắt đi!”
-“Cắt cảnh ạ? Cậu muốn cắt cảnh nào? Cả hai cảnh đều quan trọng mà, cảnh nghịch nước diễn tả tính cách hồn nhiên của nữ chính, còn cảnh kia thì cậu biết rồi đấy, cảnh của cậu và Misu đó.”
Đạo diễn phân tích, Nguyên vắt nước ở đuôi tóc cho tôi, đoạn quay sang nhàn nhạt chỉ đạo.
-“Cắt tóc.

Chỗ nào màu vàng thì cắt hết luôn đi rồi quay tiếp!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.