Bồ Công Anh Nở Muộn

Chương 14: Tớ Nắm Tay Cậu Được Không


Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 14: Tớ Nắm Tay Cậu Được Không


Những khi mệt mỏi, có một ai đó ở bên vỗ về, thật tốt.

Nhất là khi người ấy lại là cậu.

Tớ chẳng dám mong cậu sẽ là của tớ, nhưng nếu có thể, tớ ước cậu cứ độc thân mãi mãi.

Ở bên tớ, và mỗi lúc tớ mềm yếu, vòng tay rộng lớn của cậu lại kéo tớ vào lòng, bao bọc tớ như lúc này, được không?
Giống như một ngày mưa năm nào đó, tôi bị sốt, còn cậu ấy đứng bên cạnh cứ lo lắng khôn nguôi.
-“Cậu có bị ướt không?”
-“Tớ không.

Cậu che hết cho tớ rồi mà.”
-“Vậy cậu có lạnh không?”
-“Hơi hơi, à, hay tớ chạy ra ngoài kia nhé, biết đâu dầm nước mưa lạnh trán tớ sẽ hết nóng, rồi tớ sẽ hết sốt thì sao?”
Tất nhiên tôi chỉ đùa thôi, vậy mà có người ngốc nào đó tưởng thật mắng tôi ngốc, nhất quyết giữ tôi đứng nguyên trên bậc thềm.

Chúng tôi bối rối nhìn nhau, tôi thấy vành tai Nguyên hơi đỏ, tôi đoán gò má của mình cũng chẳng kém phần.

Nhất là khi cậu ấy lặng lẽ vẽ vào lòng bàn tay tôi một bông bồ công anh nho nhỏ, những năm trước cũng vậy, cũng là từng nét bút cọ cọ trên da mềm mềm, nhưng sao tôi không bồi hồi như tôi của thời điểm hiện tại?
Tôi của ngày ấy cười ngất, tôi của hôm nay chỉ cười ngượng.
Ngày ấy, mất số điện thoại lúc nào tôi không hề hay biết.

Ngày hôm nay, là tôi cố ý hứng những giọt nước rơi từ mái hiên, khi vết mực trên tay nhoè nhoè, tôi xoè ra trước mặt cậu ấy, phụng phịu.
-“Là như thế đó, tại tớ mười phần thì tại mưa một phần, là mưa xoá số điện thoại của cậu.”
Nguyên ngây người, rồi như hiểu ra vấn đề, gương mặt cậu ấy chợt rạng rỡ hẳn.

Tâm trạng tôi tự dưng cũng phấn chấn theo, tôi chọc bạn.
-“Cậu có giận mưa không?”
Ai đó lắc đầu.

Thật không công bằng nhỉ? Lẽ ra giận tôi mười phần thì phải giận mưa một phần chứ? Thế nhưng khi tôi lủng bủng mè nheo, có người lại búng trán tôi thản nhiên đáp.
-“Tớ đâu có nhớ mưa đâu mà giận?”
-“Vậy cậu nhớ tớ nhiều không?”
Tôi thật không hiểu bản thân mình lấy đâu dũng khí để thốt ra câu đó, chỉ là, đã lỡ buột miệng rồi thì thôi.
-“Cũng không nhiều lắm.

Chỉ có mỗi một chuyện là mãi chẳng thể quên.”

-“Chuyện gì vậy?”
Nguyên khó xử chau mày, sau một hồi lưỡng lự cậu ấy mới ngập ngừng.
-“Chuyện là…là…cậu rất xinh.”
Người tôi nóng bừng, và chắc chắn không phải vì sốt rồi.

Để tránh không khí ám muội, tôi bày ra bộ mặt thật bình thường rồi xởi lởi đề nghị.
-“Tớ xinh như vậy thì hay là đừng giận tớ nữa đi!”
-“Liên quan à?”
-“Có chứ, cậu chưa từng nghe câu em xinh em có quyền à?”
Tôi nháy mắt trêu Nguyên, cậu ấy lườm lườm định bẹo má tôi trả đũa, ngặt nỗi tôi đã nhanh nhẹn cúi đầu rồi chui qua cánh tay của cậu ấy lao xuống vỉa hè chạy nhảy.

Sau cơn mưa, trời lại hửng nắng, nền trời cao trong vắt và xanh vời vợi, lòng tôi cũng tươi mát một màu xanh biêng biếc.
Có người đuổi theo tôi, cậu ấy hỏi.
-“Tớ nắm tay cậu được không?”
-“Sao vậy? Tưởng cậu còn giận tớ cơ mà?”
-“Vậy nếu tớ hết giận rồi nghĩa là được chứ gì?”
Nguyên ranh mãnh hỏi lại, tôi nheo mắt bắt bẻ.
-“Ngày xưa cậu đâu có xin phép? Cậu học được phép lịch sự từ bao giờ thế?”
-“Từ khi tớ biết thích một người là như nào!”
-“Là như nào vậy?”
-“Là…là rất muốn nắm tay người ta.”
Ai đó nói cho tôi biết, liệu có phải cậu ấy vừa quăng thính không? Hay chỉ là một câu đùa vu vơ? Rồi cậu ấy trách tôi ngày xưa dễ dãi, bị dắt đi mà chả thái độ gì.

Tôi thẹn, đành chữa cháy rằng mình mải xem pháo hoa.

Cậu ấy đi bên cạnh tôi, mu bàn tay của chúng tôi chạm nhau, ngón trỏ của cậu ấy móc lấy ngón cái của tôi, còn tôi, sau một hồi tim đập chân run đã nhẹ nhàng rút ra lý sự.
-“Không cho cậu cầm tay tớ, giờ tớ không dễ dãi nữa.”
Đúng vậy, tôi là con gái mà, tôi cũng phải chảnh chút chứ nhỉ? Nguyên cười sặc, đi thêm một đoạn đường nữa, cậu ấy gõ gõ vào vai tôi, thu hút thành công sự chú ý của tôi liền mở lời.
-“Ừ thì cậu không dễ dãi, người dễ dãi là tớ, được chưa?”
Chưa, chưa hiểu cho lắm.
-“Tớ dễ dãi lắm, thế nên cậu nắm tay tớ đi!”
Cậu ấy giải thích thêm, đoạn làm mặt chú hề chọc tôi, bàn tay thì đưa ra như kiểu mời gọi.

Lòng tôi mềm nhũn như bún, phải cố gắng lắm mới đập vào tay bạn một phát thật đau rồi tươi cười chạy vụt lên trước.

Nguyên cũng chạy theo tôi, lúc về tới cổng nhà cậu ấy còn chắn trước mặt tôi khẽ gọi.
-“Kiều!”

Tôi tưởng như thời gian ngừng trôi, chỉ có một từ mà ngọt tới thấu tim.
-“Cậu ốm nốt hôm nay thôi nhé!”
Nói cứ như muốn khỏi ốm lúc nào cũng được ý, thế nhưng tôi lại gật đầu đồng ý, tôi như bị ăn phải bả rồi.

Chạy vào nhà mà không sao gạt được nụ cười của cậu ấy ra khỏi đầu, ngây ngốc đến nỗi ba tôi cũng nhận ra sự khác biệt.
-“Gái rượu của tôi bị ai đó cướp hồn đi rồi.”
Ba tôi là vậy đó, khá đặc biệt so với ba của các bạn tôi.

Tôi biết có nhiều bậc phụ huynh khi con gái còn đang học thì một mực cấm yêu đương, nhưng khi vừa ra trường liền vội vã giục cưới sợ ế.

Đôi lúc tôi không hiểu, không yêu thì sao mà cưới? Nhưng tôi biết, người ta làm vậy chỉ bởi vì thương con quá đỗi, lo con gái bị thiệt thòi.

Ba tôi cũng thương tôi, nhưng theo một cách hoàn toàn khác.

Tôi có thể kể cho ba nghe những rung động đầu đời của mình mà chẳng phải sợ sệt điều gì cả.
-“Hình như Nguyên có thích con một chút thì phải, nhưng chắc cậu ấy sẽ không hẹn hò với con đâu ba, cậu ấy luôn ở vị trí cao nhất, còn con thì…đời đâu phải cổ tích đâu ba…những người xuất sắc như Mẫn Tiên hay Nguyên không ở cùng thế giới với con.”
-“Nhưng con có thể bước qua thế giới đó mà.”
-“Thế giới nào ba?”
-“Thế giới của những người xuất sắc.”
Ba lại động viên con gái bé bỏng rồi, thật may, nhờ có ba, nhờ những khích lệ không ngừng nghỉ, tôi ngày càng bớt tự ti về bản thân mình hơn.

Đúng vậy, nếu người ta ở vị trí quá cao, thì thay vì chỉ ở dưới ngước nhìn, tại sao tôi không bước lên bậc cao để đứng gần cậu ấy hơn?
Tôi sẽ trở thành một biên kịch xuất sắc.
Tôi sẽ nỗ lực thật nhiều, để ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thôi nhé, ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu ấy có thích tôi thật, sẽ chẳng có ai dè bỉu rằng tôi không xứng.
Tôi cố gắng đọc thật nhiều sách và dành thời gian viết nhiều hơn mỗi ngày.

Tôi viết về mọi thứ quanh tôi, trong mỗi tập kịch bản tôi đều cố gắng để ý từng tiểu tiết nhỏ, trau chuốt từng câu từ sao cho ưng ý nhất.

Khác với ba luôn góp ý rất nhiều luận điểm giá trị, tâm hồn Mẫn Tiên không được thơ mộng cho lắm, đâm ra hễ đọc xong tập giấy nào chị ấy cũng có một vài nhận xét vu vơ.
-“Cái trang nhật ký tự sự mi miêu tả mi nghe tiếng mưa rơi lộp độp trong khi mi chả nghe thấy cái quái gì thì thôi mi sống ảo quen rồi tao bỏ qua.

Nhưng cái đoạn đầu trang hai trong tập kịch bản mới thì nhất định phải sửa, sao có thể viết tim tan chảy theo từng giọt nước hả? Tim tan sao được mà tan? Giả dụ có tan cũng chết toi xừ nó rồi chứ còn gì? Vô lý hết sức à.

Tư duy của mi quẳng đi đâu mà viết ra cái đoạn phản khoa học thế?”
Tôi cố nén cười, tỏ ra nghiêm túc trịnh trọng gật đầu.

-“Vâng, em sẽ sửa.”
-“Mi ý, làm cái gì cũng phải dùng bộ não mà suy luận, nghe chửa? Thôi, tao đi chat với Alex đây, Alex kêu có cái clip về sóng điện từ hay lắm.”
-“Vâng, chị đi thong thả.”
Đợi chị đi rồi, đợi cửa phòng đóng, tôi ôm bụng cười ngặt nghẹo.

Con người là vậy đấy, đâu có ai hoàn hảo đâu nhỉ? Chị tôi đó, luôn tự vỗ ngực cho mình hào sảng ngất trời mà hôm sau vẫn ăn thua dậy sớm thi vòng chung kết chọn Queen, đấu với Ánh Dương.

Điều đáng nói là, chị ý sau khi thắng liền phát biểu xin rút khỏi buổi dạ hội cuối năm.

Rốt cuộc, Misu vẫn là Queen của năm nay, tôi hỏi vậy chị mất công thi làm chi? Chị đáp đầy thách thức.
-“Tao thích!”
Chắc lớn tiếng lắm, các bạn đang đứng túm tụm ở sân trường và cả Misu đều ngoảnh lại nhìn bọn tôi, tôi thắc mắc chị thích cái gì, bà ấy tiếp tục đành hanh.
-“Thích cười lại cái nụ cười của con Misu hôm nó thắng mi.”
Nói rồi, nhếch mép lên một phát, mặt vênh như cái bánh đa nướng.

Trông rõ ghét đi ý, thế mà tụi con trai lớp 10N1 lại phát cuồng mới sợ chứ, mấy bạn cứ bám theo rủ Tiên ơi Tiên ới xuống căng tin uống nước đi, ừ thì Tiên đồng ý, ngặt nỗi Tiên nhà tôi tối ngày ôm điện thoại chat với Alex, e rằng các bạn nói gì chắc chẳng nghe thấy.
-“Kiều Anh, thầy bảo cậu xuống phòng y tế lấy thuốc tẩy giun cho lớp.”
Trường P547 lên tiếng, thầy nào bảo chứ? Lớp nào? Lớp 10N1 á? Mẫn Tiên phải lấy mới đúng chứ, có mà các bạn muốn đẩy tôi đi để có dịp tán chị tôi thì có.

Dẫu sao tôi cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, cho nên đành đứng dậy trước.

Được vài bước, thấy tóc mình hơi bị giật giật đằng sau, tôi chau mày quay lại, chưa kịp hỏi gì thì kẻ xấu đã phân trần.
-“Tớ đưa cậu đi.”
-“Sao phải đưa tớ đi?”
-“Tại cậu ốm mà.”
-“Đâu có, tớ khỏi ốm rồi.”
Tôi chỉ đơn giản muốn bạn Nguyên biết tình hình sức khoẻ của mình, còn bạn chả hiểu sao mặt xị ra, càu nhàu.
-“Thì tớ ốm, tớ ốm lắm rồi, cậu đưa tớ xuống phòng y tế đi.”
Thật hả? Thật hay đùa thế? Tôi không phân biệt được nữa, nhưng lo lắng cho cậu ấy nên tôi vẫn đưa bạn đi cùng để bác sĩ khám cho chắc.

Ai đó lẽo đẽo theo tôi, trông yếu ớt đáng thương ghê lắm.
Ấy vậy mà chỉ vài năm sau, Nguyên lại là người bồng tôi vào viện.

Cậu ấy đặt tôi nằm trên chiếc xe đẩy trắng rồi hối hả chạy theo cùng mấy chị y tá.

Tay cậu ấy nắm chặt tay tôi, rất ấm.

Mãi tới khi đến phòng cấp cứu, bị bác sĩ yêu cầu ở ngoài cậu ấy mới chịu buông tay ra.

Chỉ còn một mình tôi bên trong với mấy bác sĩ và y tá, lồng ngực tôi rất đau, cảm giác nghẽn đến mức ngột ngạt, tôi cố dặn chị Tuyến giữ kín chuyện mình bị khiếm thính với Nguyên, đợi chị gật đầu đồng ý lòng tôi nhẹ nhõm đi một chút, đến lúc được thở bằng oxy tôi thì cảm giác thoải mái hơn nhiều, cứ thế, tôi thiêm thiếp lúc nào không hay.
Khi tôi tỉnh giấc đã là hai tiếng sau đó.

Tường bao xung quanh một màu kem dịu nhẹ, góc giữa phòng có một chiếc tivi lớn cùng nội thất sang trọng, giường của tôi là giường bệnh nhân chất lượng cao, cả phòng có một chiếc chứ không phải nằm chung với người khác như trước.


Hình như có ai đó đổi phòng cho tôi, và người ấy ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngay bên cạnh giường tôi, cằm tựa vào lòng bàn tay phải của tôi.
Vì tay trái đang truyền nước nên tôi chỉ có thể dùng ngón cái của bàn tay phải khẽ xoa lên sống mũi đỏ ửng kia.

Nguyên biết tôi thức nên ngước mắt lên nhìn, tôi chẳng nói gì vì bởi người rất nhọc, và cũng bởi tôi đang đeo ống thở.

Còn cậu ấy, tôi không biết vì sao cậu ấy lại trầm lặng như thế?
Cậu ấy hôn nhẹ vào lòng bàn tay tôi rồi không ngừng miên man đều đều trên những ngón tay.

Có lúc tôi bị cậu ấy nhá, nhưng không mạnh, chỉ khe khẽ thôi.

Tôi cũng để mặc cậu ấy vuốt tóc và lau mồ hôi trên trán cho mình.

Vẫn như mấy hôm trước ở viện, tôi rất hay ngủ gật, khác là, lúc nào tôi hé mắt cũng có cậu ấy ở bên.

Lần tôi tỉnh táo nhất là khi ngoài ô cửa sổ kia nền trời đen thăm thẳm chi chít những vì sao lấp lánh, trong phòng dìu dịu ánh đèn ngủ, tôi đã có thể thở tự nhiên không cần thiết bị hỗ trợ, nước truyền hình như cũng xong rồi, tay trái của tôi chỉ còn vết băng nhỏ màu trắng, và nó nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay ai kia.
Cậu ấy nằm rất sát tôi, ôm tôi từ phía sau.

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ phả vào gò má mình.

Có thể cậu ấy chẳng có ý gì cả, chỉ là mệt quá nên chợp mắt một lát, nhưng tim tôi, dường như đã lạc nhịp rồi.
Tôi nhớ tôi từng một mình lủi thủi trong bệnh viện, thèm thuồng nhìn những bệnh nhân khác có người nhà tới chăm.

Tôi nhớ tôi phải trùm chăn để chị Tuyến không thấy tôi ứa nước mắt, nhớ tới những đêm đó, tôi thấy đêm nay sao bình yên đến lạ.

Tôi rón rén quay người lại, khẽ rúc đầu vào vòm ngực rộng lớn kia, vụng trộm ôm cậu ấy thật chặt.

Tôi biết là không phải, nhưng tôi rất muốn ở trong vòng tay này, chỉ đêm nay thôi.

Và chỉ khi cậu ấy đang say giấc nồng, tôi mới dám liều lĩnh như vậy.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Cậu ấy còn thức.

Cánh tay vững chãi đột ngột đưa qua ôm siết lấy hông tôi, cậu ấy kéo tôi sát hơn, sát tới mức giữa chúng tôi chẳng còn chút khoảng cách nào cả.

Tôi run rẩy nhìn cậu ấy, tim tôi bủn rủn theo từng nhịp thở hỗn loạn.
-“Đừng ngủ nữa, tớ sắp không chịu nổi mất.”
Cậu ấy nghiêm túc dặn, tôi gật đầu.

Rõ ràng tôi đã đồng ý, rõ ràng tôi tự dặn lòng mình sẽ thức trò chuyện cùng Nguyên, tiếc rằng mắt tôi cứ díp vào, mặc cho cậu ấy lay bả vai tôi rất mạnh, mọi thứ xung quanh tôi cứ mờ dần đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.