Bạn đang đọc Bồ Công Anh Bất Tử – Chương 7: Q.2 – Chương 7
Đồng bồ công anh.
Nắng của chiều muộn đỏ rực như nhuộm màu những cánh hoa tan trong gió. Hoa bồ công anh cứ bay, mặc kệ cho xác hoa tan tác, thành ngàn sợi chơi vơi giữa không gian. Hoa bồ công anh, hương bồ công anh. Y hệt mười năm trước nơi đồng hoang.
Cảm xúc trong Shin dâng lên mênh mang như đợt thủy triều. Cậu đã chờ mười năm, đã tìm kiếm mười năm, cậu không thể do dự nữa!
Hình ảnh người con gái ấy giữa đồng hoa, vạt váy trắng, đôi mắt biếc, như là gó, là sương, như là hư ảo. Chân Shin bước len vào giữa đồng hoa, cậu không muốn chỉ đứng từ xa rồi lại thấy hình ảnh ấy tan biến trước mắt.
Bàn tay mềm mại đang nâng đỡ những cánh trắng mong manh, bất chợt dừng lại. Sara từ từ, từ từ quay đầu, môi cô mấp máy… “Zan… Zan…??” Nhưng đôi mắt cô hiện chút ngỡ ngàng, không phải Zan! Mắt biếc nhìn trân trân vào kẻ lạ lẽ ra không nên xuất hiện, điều cô cần chỉ là Zan.
Một cơn gió thốc tới, thổi tung mái tóc trắng, thổi vào cánh mũi Shin ngập tràn hương hoa dịu dàng.
– Tôi đã kiếm tìm mười năm. Mười năm qua, em đã sống thế nào?
Khuôn đầu trên chiếc cổ cao kiêu hãnh hơi nghiêng đi, không rõ cô gái đang nghĩ gì vì nét mặt cô không hề biến đổi.
– Mười năm trước, cũng nơi một cánh đồng bồ công anh, em đã xuất hiện trước mắt tôi, rồi biến mất, như tan vào hư không. Mười năm sau, em lại hiện ra, nhưng em thờ ơ và lạnh lùng, em làm tôi phát điên!
Lại một làn gió ùa tới, cuốn tung hàng ngàn cánh hoa xơ xác. Đôi mắt biếc nhìn theo những cánh hoa, đôi mắt vô hồn.
– Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra? Và muốn biết thật sự thì… em có còn nhớ tôi?
Những câu hỏi của Shin dường như bị gió cuốn đi ngay. Không lời nào lọt vào tai cô gái váy trắng. Vẫn chú mục vào những cánh hoa. Shin bắt đầu mất kiên nhẫn.
– Được rồi, có lẽ tôi lố bịch – một thằng điên thật sự! Tôi chỉ có một lời đề nghị. Nếu em đang gặp nguy hiểm, hãy để tôi… là người bảo vệ! Có Zan Kaitou,… hoặc không!
Vẻ như nhắc tới chữ “Zan”, theo một phản xạ đặc biệt, cô gái lại chú mục vào Shin. Hai người cứ nhìn nhau như thế, không nắm bắt nổi sợi dây liên kết hai ánh nhìn là gì, chờ đợi, nghi ngờ, hay không gì cả?
Shin nhắc lại từng chữ rõ ràng.
– Tôi – có – thể – bảo – vệ – em!
– Ngươi có thể cho ta những gì?
Cơ thể Shin đơ cứng lại, tròng mắt dãn ra, thanh âm ấy vừa vang lên trong đầu cậu! Thứ thanh âm cao và căng như tiếng vĩ cầm trong mưa.
Shin chưa hết váng vất, có nên gọi đó là một câu hỏi kì quái?
– Tất cả những gì cô chủ muốn!
Từ sau Shin, Zan đang bước lên. Ngay lập tức hướng nhìn của Sara chú mục vào Zan. Zan lúc này thêm vài vết thương rỉ máu trên tay vào người, trông như vừa vật lộn với một con thú dữ. Nhưng Sara không để ý đến chúng, điều cô cần nhiều hơn là thấy Zan.
Zan đã đến trước mặt cô.
– Ta không muốn ngươi đi lâu vậy!
– Tôi xin lỗi! – Zan hơi cúi đầu. – Tôi đưa cô chủ về biệt thự, đến giờ dùng bữa tối rồi!
Zan liếc mắt về phía sau, tặng Shin một ánh nhìn đe dọa, rồi cậu quay đầu bước đi. Sara không chút do dự, như cô đã quên mất sự có mặt của kẻ lạ, cô cũng lơ đãng quay đầu định bước theo Zan.
Lòng Shin cuộn lên như lớp lá cuốn, đôi mắt cậu đang thấy người con gái ấy quay đi. Rồi cậu lại tuột mất cô như mười năm trước? Cậu không thể chịu đựng được cảm giác ấy. Mười năm trước là ngờ nghệch,còn giờ cậu đã là một thằng đàn ông!
– Tôi có thể cho em… tình yêu và trái tim tôi!
Đôi bàn chân trên chiếc cao gót dừng khựng. Tròng mắt Zan giãn ra, hiên vẻ thất thần và bất an. Lập tức, cậu xoay người vươn tay định giữ lấy bàn tay cô gí ấy. Nhưng cậu đã không kịp! Sara quay đầu và y như một vệt gió, cô lao đi… để lại bàn tay Zan lạc lõng.
Ba giây, Shin cảm giác như cơ thể đóng băng! Sara đang ở ngay sát cậu, gần đến nỗi cậu cảm nhận được mùi hương và nhịp thở nơi cô. Một tay Sara víu chặt áo sơ mi của Shin, mắt cô chú mục nơi ngực trái cậu.
– Yêu ư? Yêu là thứ gì?
Từng con chữ rót vào tai Shin khiến cậu chuếnh choáng. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại thế chủ động của một gã đàn ông. Tay cậu luồn vào mơ tóc trắng và đẩy khuôn đầu Sara lên.
– Yêu không để định nghĩa! Yêu là cảm nhận!
Một khoảnh khắc rất mỏng và nhẹ, Shin cúi xuống, và hai đôi môi chạm nhau! Làn môi cong vợi cảm quyến rũ Shin vô cùng. Nhưng cậu không biết, mắt biếc vẫn mở. Bàn tay Sara bám chặt áo sơ mi nơi ngực trái Shin.
Hương bồ công anh man mác, nhạt nhòa dần. Shin thấy mình bắt đầu váng vất và mất ý thức. Tay cậu buông thõng xuống và cả thân người cậu… ngã phịch xuống đất.
Sara vẫn đứng đó, mắt lơ đễnh nhìn xa. Ngón tay cô quệt nhẹ qua môi.
– Yêu?
Sara quay đầu và cô khựng lại. Cách một đoạn, Zan đang đứng như bất động, nhìn cô trân trân với một vẻ mặt khó đoán. Giọng cô buông thả.
– Sao ngươi nhìn ta bằng ánh mắt ấy?
– Rốt cuộc ngày đó đã đến. Ngày cô chủ rời khỏi tôi đến bên kẻ khác! – Giọng Zan gằn xuống từng con chữ.
– Đừng nói kiểu đó. Ngươi biết ta không hiểu cảm giác của ngươi mà!
– Cảm giác của tôi?! – Zan gằn giọng xuống hơn, đôi mắt cậu se sắt lại – Tim rất đau! Và nếu em không đứng nơi ấy, tôi chỉ muốn xé xác thằng khốn đó ra!
… Trên ngọn cây cao, vài con quạ vỗ cánh hoảng hốt bay đi như tránh một nỗi sợ hãi.
Lẫn trong lùm cây lá, trên cành nhánh cao vút, một đôi mắt xanh thẫm đang dõi theo mọi hoạt cảnh diễn ra, ánh mắt thảng khi lóe lên đầy thích thú. Đôi môi hồng thẫm khẽ nhếch lên, lộ những chiếc răng trắng và sắc như lưỡi cưa. Một luồng gió thoảng qua, làm run lên những lọn tóc dài. Là một bộ tóc dài và dày kì lạ, xõa xuống, vắt ngang qua một cành cây, trải ra, vươn tới, quấn lấy một cành nhánh khác. Như một dòng suối nhân tạo.
Bàn tay mảnh khảnh với những móng tay dài đưa lên, vạt váy xanh nhạt cựa nhẹ. Ngón tay cô gái chạm vào chiếc dây chuyền trên cổ. Mặt dây chuyền trong suốt hình trăng lưỡi liềm, gắn vài viên đá nhỏ trên đỉnh trăng lơ lửng.
…
Nắng rạng rỡ chiếc rọi xuống nhân gian, như chiếc chổi vô hình quét sạch bóng đêm còn rơi rớt. Nhưng ngõ nghách đâu đó trên thế gian này, liệu ánh mắt trời có đủ sức soi rọi tất cả?
Trong căn phòng trọ, chàng trai trẻ cựa mình tỉnh giấc. Khi đôi hàng mi khẽ mở, điều đầu tiên Shin thấy là một bức tường trắng. Bức tường treo đầy những tranh chì, toàn là trắng muốt, đồng bồ công anh, trời trong, cô gái váy trắng…Shin bật người dậy, mất vài giây mới định thần là mình đang ở trong nhà trọ của chính mình. Tay cậu ôm đầu, ngao ngán lắc. Đầu cậu còn nhức buốt và cơ thể dã rời, cứ như đã bị hút cạn sinh lực. Điều gì đã xảy ra?
Shin lục lại trí nhớ, lần mò từ quãng đường xe buýt ra khu ngoại ô. Rồi cánh rừng, bãi đất trống, đồng qua và… một nụ hôn??? Shin lắc mạnh đầu nữa để chắc chắn mình đủ tỉnh táo. Sau nụ hôn cậu chẳng rõ đã có chuyện gì xảy ra, lúc ấy chỉ thấy cơ thể yếu dần tới kiệt sức. Rồi (hình như) cậu đã nằm giữa đường vắng, tay lái ô tô đi qua cho cậu đi nhờ xe và cậu đã về được nhà trong tình trạng thiếu ý thức?!
Thật là mơ hồ! Điều đó khiến Shin khó chịu. Cậu xuống giường, suýt không đứng vững vì đầu váng vất. Có lẽ cậu cần kiếm gì đổ vào bụng.
Sau khi ăn sạch bốn gói mì, Shin thấy cơ thể khá hơn. Cậu đảo mắt đi khắp phòng. Căn nhà trọ khó chật hẹp và bí bách, dẫu sao Shin cũng không có nhiều đồ đạc. Thứ tràn ngập trong phòng cậu là những bức ảnh chì trên mọi khoảng tường trống.
Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng ngòi chì sột soạt. Nắng lọt qua khe cửa, chảy dài trên bàn gỗ. Đôi mắt chàng trai trẻ vô cùng tập trung. “Biệt Thự Mortu Ary” là những nét đậm cuối cùng. Hạ bút, Shin chú mục vòa những con chữ. Ngay từ lần đầu nghe cậu đã thấy có chút kì lạ. Là một kí hiệu hay một cái tên ngẫu nhiên? Thường thì bí mật nằm trong điều đơn giản nhất. Shin tẩy nét chữ, viết liền những con chữ tại. “Biệt thự Mortuary” Mortuary! Shin bàng hoàng. Trong tiếng Anh, Mortuary nghĩa là nhà xác!
Biệt thự Mortu Ary.
Trong căn phòng rộng thênh, vắng lặng. chỉ có thứ ánh sáng vàng vọt trải rộng trên bức tường. Khi khí nhuồm một màu u uất.
Zan ngồi trên giường, cởi trần và đang băng lại những vết thương. Hàng trăm vết cứa bởi những gai dây leo không là vấn đề, còn vết thương ở ngực Zan đã nặng, sau trận đánh nó càng nghiêm trọng hơn. Zan đoán có lẽ cần nửa tháng nó mới có thể liền. Cậu rõ hơn ai những vết thương thế này sẽ còn xuất hiện nhưng với cậu nó chẳng là gì. Zan vươn tay tóm chiếc aó sơ mi nhưng cánh tay cậu chợt dừng khựng.
Từ phía sau cậu, một bàn tay với những móng tay xanh dài đang trườn lên vai, một bàn tay nữa y chang trườn về phía bụng, những ngón tay bám chặt Zan, ve vuốt. Cơ thể Zan bất động. Lại từ đằng sau, một làn hơi thở lạnh lẽo áp sát, phả vào cổ Zan, đôi môi hồng thẫm chạm vào nơi cổ mạnh mẽ những mạch máu. Rồi vành môi lần lên, ghé sát tai Zan.
– Đừng bất động thế, ta đang chờ!
– Đủ rồi! Ra khỏi phòng tôi!
Khóe môi thẫm khẽ nhếch lên, đôi bàn tay rợn người lại trườn đi, những móng tay nhọn bỗng chợt bấu vào da thịt Zan. Và một giọng nói đầy quyền lực:
– Gọi-ta-là-Nữ-hoàng!
– Trong khu biệt thự này hay bất cứ đâu, với tôi,chỉ có một Nữ hoàng!
Những móng tay càng bấu chặt da thịt Zan. Mái tóc dài xõa lên vai cậu, rơi xuống đấy từng mảng.
– Hãy về bên ta! Ta sẽ cho ngươi mọi thứ! – Hơi thở lạnh lẽo lại phả vào tai Zan, nhưng mặt cậu vẫn lạnh lùng như vô hồn.
– Thứ duy nhất tôi cần… chỉ là người con gái ấy!
– Nhẽ ra ta mới là kẻ ở vị trí của nó bây giờ!
– Cô là cô ấy, hay ngược lại, cũng không điều gì thay đổi. Người tôi yêu chỉ một!
Đôi mắt thẫm xanh gằn lên những tia giận dữ. Hai bàn tay như móng vuốt đại bàng xiết chặt cơ thể Zan.
– Ngươi sẽ phải trả giá cho điều này! Zan Kaitou! Sẽ có một ngày, ngươi-là-nô-lệ-của-ta!
Cạch!
Cánh cửa phòng Zan kẹt mở. Hai bàn tay xiết lấy Zan lơi đi và trong một tích tắc đã biến mất. Cơ thể Zan lập tức giãn ra.
Bàn chân trần đang bước vào. Sara ôm chiếc gối đến trước Zan.
– Ta không muốn ngủ một mình!
Zan đứng dậy, tránh chỗ cho váy trắng.
– Ngủ đây nếu cô chủ muốn.
Sara không quan tâm những vết thương mới đang bật máu trên vai và ngực Zan. Cô trèo lên giường và cảm thấy dễ chịu khi chỗ nằm đang còn ấm.
Zan im lặng và bước đi.
– Ngươi đang mặc kệ ta!
Zan dừng chân, cậu thấy tim chợt thắt lại.
– Tôi không có quyền làm thế!
Vừa dứt lời, hai cnahs tay từ đằng sau đã vươn ra ôm lấy cậu. Nhưng lần này là cánh tay mềm mại và yếu đuối. Sara dựa mặt vào tấm lưng dài rộng như che chở được cả cơ thể cô.
– Nói điều ngươi đang nghĩ đi.
– Tôi ước giá mà không phải gọi cô là cô chủ!
– Gì nữa?
– Tôi ước có thể đưa cô chủ đi thật xa, tránh xa thế giới nguy hiểm này.
– Vì sao chứ?
– Cô chủ hiểu mà – Zan quay người, hia bàn tay giữ lấy vai người con gái ấy. Đôi mắt cậu chú mục vào mắt biếc – Tôi yêu cô chủ rất nhiều!
Sara lại cố nép sát vào Zan, cô thích hơi ấm nơi cơ thể cậu. Giọng cô buông nhẹ.
– Ta… cũng yêu ngươi!
– Đừng có nói vậy khi chính cô chủ không hiểu nghĩa của nó là gì!
– Ta cần ngươi!
– Tôi sẽ làm bất kì việc gì cô chủ cần!
– Ta… muốn ngươi! – Sara nép vào ngực trái Zan, cô chỉ muốn nghe một trái tim sống đang đập.
– Lấy đi bất kì điều gì cô chủ muốn!
– Nhưng ta… không muốn mất ngươi…
Zan hiểu hơn ai hết tình cảm Sara dành cho cậu chỉ bởi vì cậu là những gì thân quan nhát, cần thiết nhất. Đó cũng không thể gọi là tình cảm, vì đến hiểu Sara cũng chẳng hiểu nó nghĩa là gì. Nhưng Zan hài lòng với điều đó, cậu chỉ cần ở bên và bảo vệ người con gái mình yêu. Cậu biết quanh Sara, mọi con mắt bí hiểm và tàn độc đang hướng vào.
…