Đọc truyện Bồ Câu Không Đưa Thư – Chương 13
Cúc Hương tìm gặp Phán củi:
– Năm giờ chiều nay bạn rảnh không?
– Rảnh. Chi vậy?
– Đi với tụi này!- Đi đâu?
Cúc Hương nháy mắt:
– Đi gặp anh chàng Phong Khê chứ đi đâu! Kế hoạch của bạn đã thành công rồi. Hôm qua hắn đã gửi thư đồng ý gặp mặt tụi này!
– Ồ.
– Khỏi “ồ“. Sao, bạn có đi không?
Như lần trước, Phán lại gãi đầu:
– Tui đi theo làm gì?
Cúc Hương “hứ” một tiếng:
– Làm như bạn chẳng có câu nào hay hơn ấy! Lúc nào cũng “tui đi theo làm gì”! Đi theo để “bảo vệ” cho… con Thục chứ làm gì! Cái vụ hẹn gặp này do bạn bày ra chứ đâu phải tụi này!
Trước mồm mép dẻo quẹo của Cúc Hương, Phán hết đường từ chối, đành nhe răng cười trừ:
– Ừ, thì đi. Nhưng tui nói trước, tới đó tui ngồi im, không hó hé gì hết à nghen!
– Ai mượn bạn hó hé! – Cúc Hương nghinh mặt – Bạn xía vào có khi lại hỏng bét! Tụi này chỉ cần có bạn ngồi bên cạnh đóng vai “ông kẹ” để “hù” Hoàng Hòa thôi!
Phán rụt cổ:
– Hoàng Hòa là lớp trưởng, sức mấy sợ tui!
– Lớp trưởng thì lớp trưởng chứ! – Cúc Hương bĩu môi – Hắn lìa khỏi lớp cũng giống như cọp lìa khỏi rừng, đâu dám dọa dẫm ai. Giáp mặt con Thục, hắn lại càng run. Lúc đó, bạn ngồi bên cạnh chỉ cần trợn mắt một cái là hắn xỉu liền!
Phán phì cười:
– Cúc Hương nói cứ y như thật!- Thật trăm phần trăm chứ không có “y như y nhiếc” gì hết!
Phán hắng giọng:- Rủi Phong Khê không phải là Hoàng Hòa thì sao?
– Lại càng khỏe! – Cúc Hương vung tay – Nếu là người lạ, mình càng dễ bắt nạt!
– Bạn có vẻ khoái bắt nạt người khác? – Phán trêu.
– Chứ sao! Đó là “lẽ sống” của tui mà.
Cúc Hương trả lời tỉnh queo khiến Phán hết đường chọc ghẹo. Anh chỉ biết nhắm mắt xá dài.
Chiều hôm đó, Phán đạp xe theo ba cô gái đến hồ Con Rùa. Những chiếc ghế đá quanh bờ hồ lác đác người ngồi. Những vòi phun không ngừng bắn lên không trung những bông hoa trắng xóa nom thật vui mắt. Cả bọn tấp xe vào quán Dạ Lan.Xuyến coi đồng hồ:
– Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ. Tụi mình có thể kêu kem “chén” thoải mái.
– Ai trả tiền? – Cúc Hương hỏi ngay.
Xuyến nhếch mép:
– Phong Khê! Lát nữa, tao sẽ bắt hắn “xùy” tiền ra!
Thục chớp mắt:
– Rủi anh ta không đến thì sao? – Sao lại không đến! – Xuyến nhún vai – Chính hắn đã nhận lời rồi kia mà!
– Tao chỉ nói rủi chứ bộ!
Xuyến nhìn Phán, cười cười:
– Nếu vậy thì người nhận lãnh “vinh dự” đó là ông bạn vàng của mình đây chứ còn ai.
Cúc Hương khoái chi, xổ câu tiếng Anh mới học:
– Oh! Great idea!
Mặc cho hai cô gái “tấn công”, Phán chỉ ngồi cười cười. Thấy vậy, Cúc Hương “đế” liền:
– Nghe nói được “thế chỗ” Phong Khê, khoái quá ngồi cười tủm tỉm hoài hén!Lời nói “ẩn dụ” của Cúc Hương khiến Phán đỏ mặt. Anh giả vờ đưa mắt nhìn ra hồ.
Thục cũng lúng túng không kém. Cũng như Phán, nó làm ra vẻ như đang say sưa ngắm nghía những người đi lại trên đường. Bỗng Thục giật bắn người, hốt hoảng kêu lên:
– Kìa!
Xuyến và Cúc Hương nhớn nhác quay ra:
– Gì vậy?
– Hoàng Hòa! – Thục đáp, giọng chưa hết thảng thốt.
Cùng lúc đó, Xuyến và Cúc Hương đã kịp nhìn thấy Hoàng Hòa với chiếc cúp 82 quen thuộc. Anh đang lượn vòng cung quanh bờ hồ, hướng về phía quán Dạ Lan. Xuyến nghe tim mình đập thình thịch. Nó quay lại nhìn Thục và Cúc Hương, khẽ giọng dặn:
– Tụi mày ngồi nhích vô trong một chút đi! Cứ bình tĩnh, để tao đối phó.
Hai cô gái tuân lệnh răm rắp. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Xuyến, Cúc Hương hiểu rằng cuộc “đụng độ” lần này sẽ căng thẳng hơn những lần trước nhiều.
Lần này yếu tố bất ngờ không còn là lợi thế của bọn Xuyến nữa, Hoàng Hòa đã có thì giờ chuẩn bị. Anh ta sẽ không để cho bọn Xuyến tấn công tối tăm mặt mũi như hôm nào. Chắc chắn anh ta sẽ phản đòn. Với những thứ “vũ khí” gì, chỉ có trời mới biết…
Những ý nghĩ trong đầu Cúc Hương chưa kịp diễn ra hết, chiếc cúp màu xanh của Hoàng Hòa đã trờ tới trước quán.
Nhưng Hoàng Hòa chẳng tỏ vẻ gì muốn ghé vào điểm hẹn. Vẫn không giảm tốc độ, anh thản nhiên lướt qua mặt bọn Xuyến, đảo một vòng rồi chui tọt vào đường Võ Văn Tần, mất hút. Ba cô gái chỉ biết giương mắt ngơ ngác nhìn theo.
– Sao lạ vậy cà? – Cúc Hương hỏi trổng trổng, giọng ngẩn ngơ.
– Có gì đâu mà lạ! – Thục đáp, cố giấu một tiếng thở phào nhẹ nhõm – Anh ta không muốn gặp tụi mình thì thôi!
– Nhưng hắn đã bảo là hắn sẽ đến kia mà?
– Thì hắn đã đến! – Xuyến lên tiếng, chậm rãi – Nhưng hắn không muốn ghé vào!
– Nếu vậy thì đến làm gì? – Cúc Hương không nén được bất bình.
Xuyến tặc lưỡi:
– Chỉ vì tụi mình đã tính sai một nước cờ.Vừa nói, Xuyến vừa khẽ đưa mắt nhìn Phán, nãy giờ đang ngồi im lìm trên ghế theo lệnh của Cúc Hương. Bắt gặp tín hiệu của Xuyến, Cúc Hương vỡ lẽ ngay.
Nó gật gù:
– Hóa ra là do Phán củi! Chính vì thấy anh ta ngồi lù lù ở đây nên Hoàng Hòa bỏ chạy luôn chứ gì!
Giọng của Cúc Hương oang oang, Xuyến muốn ngăn mà không kịp. Phán gượng gạo phân trần:
– Tại bạn rủ tui đi theo chứ bộ!
Sợ Cúc Hương nổi khùng “độp” Phán, Xuyến vội vàng can thiệp:
– Đúng ra, không tại ai trong tụi mình cả. Chỉ tại tên Phong Khê “thỏ đế” kia thôi. Một người đàn ông chân chính là một người đàn ông không bao giờ thất hẹn với phụ nữ, dù gặp bất cứ tình huống nào! Nhưng Phong Khê đã hành động một cách thiếu lịch sự. Hắn đã tỏ ra tồi tệ hơn tụi mình tưởng!Sau khi “rủa xả” Phong Khê không tiếc lời, Xuyến kết thúc bản cáo trạng bằng một giọng kiên quyết:
– Kể từ giờ phút này, tao tuyên bố “khai tử” nhân vật Phong Khê. Tụi mình đừng bao giờ nhắc đến hắn nữa. Cứ coi như không có hắn trên cõi đời này và những chuyện vừa qua chỉ là một giấc mơ…
– Một giấc mơ “ngọt ngào” và chứa nhiều calories! – Cúc Hương xuýt xoa.
Xuyến khẽ lườm Cúc Hương rồi quay sang Thục, tiếp:
– Còn cô tiểu thư nhà này nên bắt đầu tẩy rửa hình ảnh tay Phong Khê mắc toi kia ra khỏi đầu óc là vừa, dù đó là hình ảnh của Hoàng Hòa hay của bất cứ một anh chàng tưởng tượng nào!
Cúc Hương gật gù tiếp:
– Và “điền vào chỗ trống” bằng hình ảnh của… Phán củi!
“Lời bàn” trắng trợn của Cúc Hương khiến cả Phán lẫn Thục đều đỏ mặt. Thục đập tay lên lưng Cúc Hương:
– Nói bậy nè!
– Bậy gì! – Cúc Hương trợn mắt – Từ khi phát hiện Phong Khê là Hoàng Hòa, tình cảm mày bắt đầu rục rịch chuyển hướng, bộ tao đui sao không biết!
Rồi không đợi cho Thục mở miệng chống chế, Cúc Hương nháy mắt với Phán:
– Tui nói vậy, bạn có ý kiến gì không?
Trước câu hỏi ngang phè của Cúc Hương, Phán chẳng biết phải đáp như thế nào, chỉ lắp bắp:
– Ơ, tui… tui…
Cúc Hương gật đầu, ranh mãnh:
– À, ý bạn muốn nói là “tui đồng ý” nhưng xúc động quá nói không ra lời chứ gì! Thôi được rồi, như vậy thì từ ngày mai trở đi, bạn được quyền đi chơi chung với tụi này, được quyền làm thơ tặng con Thục tha hồ, mỗi ngày mười bài cũng được, rồi mỗi khi tụi này đi ăn đi uống, bạn lại được quyền trả tiền thoải mái…
– Tui… tui không đi với các bạn được đâu! – Phán ấp úng.
– Chà, chà! – Cúc Hương hừ giọng – Vừa nghe nói tới khoản “được quyền trả tiền” đã phát hoảng lên rồi phải không? “Yêu” gì kỳ “dzậy”?
– Không phải tại chuyện đó!
– Chứ tại chuyện gì?
Phán chép miệng:
– Ngày mai tui… về quê rồi!
Cúc Hương tròn mắt:
– Về gì về hoài vậy?
– Ừ.
Phán lơ đãng đáp, đầu óc còn mải nghĩ ngợi tận đâu đâu. Cúc Hương nhăn mặt:
– Ừ là sao? Bạn về chừng nào lên?
– Không lên nữa! Lần này tui về luôn! – Giọng Phán buồn buồn.
Lời tiết lộ của Phán khiến ba cô gái sửng sốt:
– Về luôn? Sao vậy?
Phán thở dài:
– Ba tui mất rồi, bây giờ chỉ còn một mình mẹ tui ở nhà. Tui phải ở bên cạnh để trông nom, săn sóc.
– Chứ anh em của bạn đâu? – Xuyến hỏi.
– Tui đâu có anh em. Ba mẹ tui chỉ có mình tui.
Cảnh ngộ của Phán khiến bầu không khí sôi động giữa các cô gái bỗng chốc lặng đi. Cúc Hương chẳng buồn chọc ghẹo Phán nữa. Mà nó bâng khuâng hỏi:
– Nhưng bạn phải trở lên thi tốt nghiệp chứ?
Phán lắc đầu:
– Chắc tui không thi.
Xuyến kinh ngạc:
– Như vậy bạn cũng không thi đại học luôn?
– Ừ. Tui sẽ kiếm một cái nghề nào đó ở dưới quê.
Phán nói chậm rãi, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng Thục vẫn cảm nhận được nỗi buồn rầu chất chứa trong từng giọng điệu của anh. Lòng se lại, Thục ngước nhìn anh, ngậm ngùi hỏi:
– Bạn không ở lại thêm vài ngày được sao? Ngày mốt lớp mình liên hoan rồi!
Phán ngạc nhiên khi thấy mắt Thục đỏ hoe. Một nỗi xúc động dạt dào dâng lên trong lòng khiến Phán mừng mừng tủi tủi. Anh rất muốn nói với Thục là anh thèm ở lại biết bao. Anh thèm được chúi đầu vào bài vở ôn thi như các bạn. Anh thèm được đặt chân lên giảng đường đại học, dẫu chỉ một lần thôi. Anh cũng rất muốn nói với Thục là anh luôn ao ước được ở bên cạnh Thục để ngày nào cũng được nhìn thấy Thục. Chỉ nhìn thấy Thục thôi, đối với anh đã là một niềm vui sướng lớn lao rồi. Và nếu Thục muốn, nếu Xuyến và Cúc Hương không trêu chọc, anh sẽ làm thơ tặng Thục, ngàn vạn bài, tới triệu bài, bao nhiêu cũng được.
Anh sẽ không làm thơ cho ai, ngoài Thục. Hàng trăm ý nghĩ quay cuồng trong đầu Phán. Anh muốn nói với Thục bao nhiêu là chuyện. Nhưng anh lại không thể để mẹ ở nhà một mình. Anh phải về bên cạnh mẹ, càng sớm càng tốt. Vì vậy mà rốt cuộc, Phán đã chẳng nói được một lời nào. Anh chỉ cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn Thục và khẽ lắc đầu.
– Bạn cho địa chỉ đi! Mai mốt tụi này sẽ viết thư cho bạn! – Xuyến lên tiếng phá tan sự im lặng.
– – dưới tui không có địa chỉ rõ ràng như trên này! – Phán lúng túng – Gửi về xã, dễ thất lạc lắm!
Rồi thấy các cô gái mặt mày tiu nghỉu, Phán vội nói thêm:
– Thôi, để tui ghi địa chỉ của các bạn! Có dịp lên thành phố, tui sẽ ghé thăm.
Đang ỉu xìu như bông hoa héo, Cúc Hương bừng tỉnh liền:
– Ừ, hay đấy!
Rồi nó vội vã xé “rẹt” một tờ giấy trong cuốn tập mang theo, miệng liến thoắng:
– Để tui ghi địa chỉ của tui trước. Rồi tới con Xuyến. Con Thục ghi sau cùng. Chứ nếu để ghi con Thục trước, bạn đâu có thèm đọc tới địa chỉ của hai đứa “bạc phước” này!
Câu pha trò của Cúc Hương có làm Thục vui lên đôi chút. Nhưng đến khi nắn nót chép địa chỉ của mình trên tờ giấy Xuyến đưa, tự dưng Thục thấy mắt mình nhòe đi.
Cho đến lúc ấy, Thục vẫn không hiểu nỗi xúc động rưng rưng của mình xuất xứ từ lòng cảm thương số phận không may của một người bạn hay đó chính là nỗi niềm vương vấn lúc chia tay.