Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 8: Thảo cá dược phương


Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 8: Thảo cá dược phương

Bách Phong lâu là khách điếm lớn nhất của Phách Châu thành, lầu cao năm tầng, rường cột chạm trổ, trước cửa lại có rất nhiều màu sắc vui vẻ, thập phần tráng lệ, trong tửu quán bố trí bàn ăn hấp dẫn, ăn uống chung bàn cùng với giải trí, cực kì được khách nhân hoan nghênh.

Buổi trưa vừa tới, bên trong đã ồn ào tiếng người. Lầu một là bàn đơn, từng bàn khách nhân đang đưa chén cụng ly, tửu bảo, người hầu trà, người tính tiền xen kẽ nhau, chào hàng những món điểm tâm, rượu, ăn sáng, hoa quả.

Tiểu nhị xướng lên thực đơn cũng không dùng giấy bút, chỉ có thể ghi nhớ kỹ các loại trái cây thức ăn của mỗi khách nhân ở mỗi bàn, rồi nói một hơi mấy chục món ăn cho đầu bếp ở trong, âm điệu đầy nhịp điệu, giống như xướng ca vậy, tuyệt không làm người khác cảm thấy khó chịu. Tiểu nhị mang đồ ăn từ phòng bếp ra, mỗi lần từ tay tới bả vai đều có hơn mười món đồ ăn vững vàng đặt ở trên, mặc dù hắn chạy lầu trên lầu dưới như bay, nhưng ngay cả một giọt nước cũng không rơi xuống.

Trên sân khấu, vài tay biểu diễn kỹ năng xiếc ảo thuật, hơn hai mươi cái chén lớn bị hắn ném lên không trung, nhanh hơn bình thường, làm người xem hoa cả mắt. Hai bên hành lang là những nữ tử ăn mặc tươi mát đang bồi rượu, tay cong dáng chuẩn bị chờ tiếp đón khách, lại có ca nữ hát dong cùng nam nhân đánh đàn đang chậm rãi đi lên lầu, đi lên lầu trên để kiếm khách mưu sinh.

Từ lầu ba trở lên thì tiếng động lớn đã ít đi nhiều rồi, thanh tĩnh, lịch sự cùng tao nhã hơn rất nhiều, cấp bậc cũng tương đối hoành tráng hơn ở lầu hai rồi, những nữ nhân giang hồ bồi rượu cũng không có tư cách lên lầu này. Ở trong này khách tới ăn cơm đều là đại thương nhân lưng dắt vạn quan tiền, hoặc là các quan viên, thân hào bản địa, không ai là không chú ý tới tư tưởng nhã nhặn cả.

Lúc này, lầu bốn trong phòng chữ thiên, Đinh Đình Huấn cùng bằng hữu thâm giao của lão là Lý Ngọc Xương thần sắc có điểm xấu hổ. Hai vị trưởng bối này vì lần gặp mặt của hai hậu bối mà có chút đường đột, còn cố ý mời rất nhiều vị tai to mặt lớn ở Phách Châu thành tới uống rượu, như vậy cho hai tiểu bối gặp mặt, có vẻ tự nhiên hơn một chút.

Không ngờ tiệc rượu quá ba tuần, Đinh Thừa Nghiệp còn chậm chạp chưa thấy bóng dáng, Đinh Đình Huấn trên mặt không nhịn được mà tức giận thầm mắng thằng nghịch tử. Mà Lý Ngọc Xương thấy Đinh Thừa Nghiệp chưa tới, ngược lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Lão cũng có nỗi khổ của mình, buổi sáng ngày hôm nay, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, đem chuyện gặp mặt ra nói cho cháu ngoại của mình, ai ngờ nha đầu kia vốn đã đáp ứng tham gia tiệc rượu, vừa nghe tới đưa nàng đi gặp mặt thì lại cố ý không tới, làm cho lão mất mặt quá đi.

” Ài, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, đều là muội muội của ta dạy dỗ làm hỏng nó rồi.” Lý Ngọc Xương hiện tại có điểm hối hận rồi, lão làm bà mối không được à.


Đúng lúc này, xe ngựa của Đinh gia đã tới dưới lầu Bách Phong, Tiết Lương buông bàn đạp, Đinh Thừa Nghiệp nắm chặt da cừu, chậm rãi đi ra khỏi xe. Hắn ổn định thân mình, quay đầu hỏi: ” Lão gia đang ở phòng nào?”

Đinh Hạo đáp một câu:” Bẩm thiếu gia, lão gia đang ở phòng chữ Thiên lầu bốn ạ!” tại TruyenFull.vn

” Ừ!” Đinh Thừa Nghiệp ngửa đầu nhìn đại tửu lâu nguy nga đồ sộ bĩu môi nói:

” Các ngươi ra phía sau đi.”

Nói xong đi vào trong quán.

Nhìn hắn đi vào trong, Đinh Hạo lập tức hướng Tiết Lương nói:

” Trư Nhi, huynh cất xe ngựa đi, đệ đi ra đây một chút.”

” Đệ đi đâu vậy, đừng để lão gia cùng thiếu gia trở xuống không gặp cậu.”


” Không có việc gì, đệ đi tìm chỗ tiện lợi một chút thôi.”

Đinh Hạo vẫy vẫy hắn, chạy vào trong một ngõ nhỏ.

Từ nhỏ sống ở trong cô nhi viện mà trưởng thành, sớm đã biết người lương thiện là sao, đạo lý người đè đầu cưỡi cổ người lương thiện. Đặc thù hoàn cảnh cuộc sống làm cho hắn hiểu được nên phản kích nhất định phải phản kích, nên ẩn nhẫn thì nhất định phải ẩn nhẫn, không thể kinh xuất dùng thời điểm không tốt.

Ở xã khu khi đi phục vụ những đối tượng kia, hắn là không có biện pháp, cũng không phải hắn lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải là người có tinh thần không được tốt, có thể khác với Đinh nhị thiếu, hiện giờ Đinh Hạo không phải là một nô tài từ nhỏ đã chịu cuộc sống nhẫn nhục, hắn biết không thể cứng rắn với vị thiếu gia này được, nhưng khi có cơ hội, hắn vẫn là ra tay cho bõ tức. Nhưng là loại chuyện xấu này, trong đại viện Đinh gia có ai có hỏa nhãn kim tinh mà nhìn ra được?

” Giang Nam.. xuân dược điếm? không tồi, chính là nó.” Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn tấm biển [Giang Nam Xuân Dược Điếm] kéo cái mũ rách của mình xuống, lại dùng khăng quàng cổ kéo lên che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nghênh ngang đi vào trong dược điếm.

Nghe nói Đinh Thừa Nghiệp phải vào Bách Phong Lâu tính chuyện gặp mặt, Đinh Hạo cân nhắc trừng trị cho tên công tử quần là áo lụa ngang ngược này một chút, trong lòng có một chút ác khí. Phương pháp này hắn đã nghĩ tới rồi, cái này hắn biết từ một tên vô lại khi công tác tại xã khu.

Cái tên vô lại kia ở chợ làm lũng đoạn thị trường, bị ngưu chủ nhiệm phạt, vì thế ác ý chỉnh ngưu chủ nhiệm một phen. Thủ đoạn cũng làm cho Ngưu chủ nhiệm một phen thê thảm, quấy nhiễu làm cho vợ của hắn thô bạo tựa như con mèo nhỏ vậy, ở nhà không được yên tĩnh, tới đơn vị cũng không ngẩng đầu lên được, mặc kệ là đồng nghiệp trong đơn vị hay quần chúng tới, hai mi vẫn khép chặt không ngẩng đầu lên được. Mãi tới hai tháng sau tên vô lại kia sau khi say rượu mới thổi phồng chuyện lên kể cho người, chuyện này mới có chân tướng rõ ràng, Ngưu chủ nhiện mới hết bị oan, khi đó Ngưu chủ nhiệm nguyên bản vòng lưng ba thước bốn đã gầy đi còn hai thước sáu, nhưng lại tiến theo một bước tới xu thế phát triển eo thon nhỏ.

Đinh lão gia Đinh Đình Huấn không phải rất để ý tới mặt mũi đại thân sĩ của mình sao? Phương pháp này sẽ làm phụ tử lão mất mặt, gặp mặt sao? Khiến cho gia đình thân gia với lão làm sao đối phó nổi đứa con dở hơi của lão đây, kha kha tát cho bọn họ một cái tát vang dội đi.


Thời tiết lạnh giá, cách ăn mặc của hắn giống như nhiều người qua đường, cho nên tiểu nhị trong dược điếm cũng không để ý. Bởi vì trong thời gian rét mướt này, nhiều người cảm lạnh, nóng, cho nên dược điếm cũng rất thịnh vượng, bọn tiểu nhị đều bận rộn phục vụ khách nhân mua thuốc, nghiền dược, thỉnh thoảng còn có vài thanh âm ho khan của khác truyền tới, có vẻ rất ồn ào.

Đinh Hạo đi hai vòng trong dược điếm, chậm rãi bước thong thả tới bên người một lão lang trung đang ngồi thiền tay bưng chén trà nóng. Lão lang trung này hơi hơi cười nhìn vài người trung niên đang xem mạch tìm bệnh, bản thân rất ít ra tay, xem ra hẳn là một sự phụ già.

” Khụ! Lão tiên sinh, ta…muốn nhờ ngài cấp cho phương thuốc…” Đinh Hạo cố ý dùng thanh âm sợ hãi nói.

Lão lang trung nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, thanh âm kéo dài nói: ” Ngươi bệnh ở đâu?”

” Người bệnh… không có tới.”

” Người không tới, làm sao lão phu kê đơn thuốc cho ngươi được.”

” Bệnh này… hắn không cần người tới.”

Đinh Hạo bỗng nhiên cúi xuống bên tai lão lang trung thì thầm vài câu. Lão lang trung nghe xong hiểu ý cười, thực đồng tình liếc mắt nhìn hắn một cái thầm nghĩ:

” Trông ngươi bộ dạng lén lút, lão phu ăn muối còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm, ngươi còn muốn gạt lão phu? Cái gì mà bằng hữu người có chứng bệnh bất lực, chỉ sợ là chính ngươi thôi, tuổi không lớn, cũng quá đáng thương mà, nam nhân có tật xấu này, thật đúng là nâng cũng không ngẩng đầu lên được.”


Lão lang trung vuốt chòm râu suy nghĩ trong chốc lát, nhấc bút viết một cái phương thuốc, Đinh hạo đi qua xem, chần chờ hỏi han: ” Lão tiên sinh, phương thuốc này, dùng được không?”

” Ha hả, dùng dược, dùng được, đương nhiên là dùng được, lão phu làm nghề y đã vài chục năm, bằng điểm đó đã chắc chắn là dùng được rồi, phương thuốc này tên là [linh quy triển thế] ngươi tự chiếu theo phương thuốc mà bốc thuốc, bảo đảm ngươi ăn vào ba lần, hùng phong đại chấn. Cho dù là cái đó mềm nhũn như sên cũng nó thành kim cương hàng ma diệt yêu, muốn cho lão nhân ăn… khụ khụ… lão phu ngồi tại Giang Nam này đã hơn hai mươi năm rồi, ngươi còn không tin sao…”

Lão lang trung đại khái nói lỡ miệng, vội vàng cúi đầu viết, đem bốn chữ khải thư xinh đẹp ” Linh Quy Triển Thế” viết to lên trên phương thuốc, che dấu sự xấu hổ của mình.

” Cái đó…còn có…tiên sinh có thể viết ra…cái việc đó ấy… khụ khụ…phương thuốc?” Đinh Hạo nhăn nhó nói.

Lão lang trung nghe xong sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn trầm ngâm một lát, mới phụng phịu nhấc bút, viết tiếp phương thuốc nữa. ” Liễu Ám Hoa minh” sau đó nét mặt bình tĩnh nói: ” Người trẻ tuổi, phải yêu quý thân thể mình à, nếu như hồ thiên tửu địa như vậy, thân thể bằng sắt cũng không chịu đựng nổi à.”

” Vâng, vâng, vâng, đa tạ lão tiên sinh, đa tạ lão tiên sinh.”

Đinh Hạo cầm phương thuốc chen vào đám người, đi tới quầy thuốc mua thuốc, rồi lại một bộ dạng sợ sệt rụt rè ngượng ngùng cầm phương thuốc đi ra, lão lang trung nhìn bộ dạng không tiền đồ của hắn mà khinh thường xoay người đi mất.

Một lát sau, thừa dịp lão lang trung kia đang xem mạch cho người, Đinh Hạo lén lút đi ra dược điếm. Hắn vội vàng tiến tới một góc kín đáo, lấy ra từ trong lòng một bao dược thuốc, đó là dược liệu chữa bệnh cảm mạo của hắn, bởi vì hắn đột nhiên khỏi hắn, thuốc này liền không dùng nữa, chỉ còn giấy bọc thuốc mà thôi.

Đinh Hạo tháo chỉ buộc bao thuốc ra, đem hai phương thuốc kia, đường đường chính chính đặt lên, cố ý cố ý đem hai cái tên phương thuốc kia đặt ở chính giữa, sau đó gói lại, cần theo gói thuốc thản nhiên đi tới Bách phong lâu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.