Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 69: Mật nghị


Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 69: Mật nghị

“Ôi, thì ra tẩu tẩu(chị dâu) cũng ở trong này hả, Thừa Nghiệp xin chào tẩu tẩu.” Đinh Thừa Nghiệp tùy tiện tiến lên, vái chào thật dài với Lục Tương Vũ.

“Thúc thúc không cần khách khí.”

Lục Tương Vũ khéo léo lơ đãng gật đầu rồi lui lại từng bước, quay lại nói: “Liên nhi, ngươi mang “liên hoa kinh” vào phòng của ta…” Nói xong hơi hơi vuốt cằm hướng tới Đinh Thừa Nghiệp, tay áo phất một cái, phả lên một mùi hương thơm sâu kín, rồi nhẹ nhàng bước rời đi.

Liên cô nương vội vàng lên tiếng đáp ứng, lo lắng đưa mắt nhìn Đinh Hạo một cái, chạy vào trong phòng lấy kinh phật rồi đuổi theo thiếu phu nhân.

Đinh Thừa Nghiệp liếc mắt nhìn thân ảnh thướt tha của đại tẩu đang rời đi, liền chuyển hướng sang Đinh Hạo cười cười bất âm bất dương nói: “A Ngốc à, tiểu tử ngươi đúng là có bổn sự ác thiệt, lừa cho tỷ tỷ ta vui vẻ, rồi lại lừa cho lão gia tử nhà ta cũng vui vẻ, dường như cả ngày chạy như khỉ vậy, sắp vượt lên đầu tiểu cửu nhi rồi. Tiểu Cửu nhi…so với người ta ngươi thật không nên thân à, ngươi xem xem, tỷ tỷ ta dạy dỗ nô tài, đúng là có nhiều tiền đồ…”

Nhạn Cửu cười nịnh nói: “Nhị thiếu gia, sao lại nói Đại tiểu thư dạy dỗ nô tài thật tốt chứ, tên A Ngốc này… vốn là một tên đánh xe cho ngài mà thôi…”

“Ha ha ha ha…” Đinh Thừa Nghiệp tùy tiện nở nụ cười.

Đinh Hạo thấy chủ tới này làm trò hề, chỉ mỉm cười không chút tức giận. Hắn cũng không nghĩ ở lại Đinh gia, tâm trí cũng trở nên bình tĩnh, mặc cho người ta làm ngục mình, đúng là gió mát thổi qua sen, bên dưới có nước sạch, tự nhiên không nhiễm phải bụi bẩn. Đợi khi hai người cười đủ rồi, Đinh Hạo nghiêm trang hỏi han: “Không biết nhị thiếu gia gọi tại hạ, có gì sai bảo không?”

“Ách?” Đinh Thừa Nghiệp vốn định làm cho hắn nhục nhã một phen, thấy bộ dạng của hắn bình thản, ngược lại có phần không biết phải làm sao, Đinh Hạo lại cười: “Buổi chiều hôm nay, chính là phân loại lương thực phân cho tá điền. Nếu nhị thiếu gia không có gì sai bảo, vậy…tại hạ cáo từ.”

Đinh Hạo nói xong, hơi hơi chắp tay, không đợi trả lời nhanh nhẹn lùi ra.


Đinh Thừa Nghiệp lúng túng nói: “Ai…ngươi…” mắt thấy Đinh Hạo đã nghênh ngang mà đi, hắn siết chặt cây quạt giấy trong lòng bàn tay hung hăng đập mạnh xuống, oán hận nói: “Tiểu nhân đắc chí, hiện giờ dám kiêu ngạo trước mặt bổn thiếu gia như thế. Ta nhổ vào, còn không phải là một nô tài của Đinh gia sao, tiểu Cửu nhi, ngươi nhanh nghĩ cho ta biện pháp, để ta sửa trị hắn một phen.”

Nhạn Cửu nói: “Thiếu gia, lão gia hiện giờ đối với hắn rất tốt, nếu thiếu gia cố ý làm hắn khó xử, chỉ sợ lão gia sẽ có quở trách…”

“Thế thì sao, hiện giờ ngay cả ngươi cũng sợ hắn phải không?”

Nhạn Cửu cười âm hiểm nói: “Như thế nào như thế, lão no là nói, nếu muốn sửa trị hắn, thủ đoạn tốt nhất là làm cho chính hắn gặp phải vài chuyện rắc rối, chỉ có như thế, mới có thể làm cho lão gia mất đi lòng tin với hắn, khi đó muốn cho hắn cút đi còn không dễ như trở bàn tay sao?”

“A? ngươi có biện pháp nào dễ xử lý không?”

Nhạn Cửu đang muốn nói chuyện, trên trời đột nhiên truyền tới tiếng ưng kêu, Nhạn Cửu nheo mắt lại nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một con chim diều hâu đang sải cánh, nhanh nhẹn lướt qua vòm trời xanh như ngọc, con mắt hắn chợt đảo, hàn quang chợt lóe. Lập tức cúi đầu nói: “Thiếu gia, chuyện này ngài đợi lão nô ngẫm nghĩ lại, có thể tìm kiếm được một kế sách lưỡng toàn để xử trị tên A Ngốc kia. Lão gia phân công cho lão nô một việc, hiện giờ phải đi làm trước, chờ khi xong xuôi sự việc, lão nô lại tìm tới phụng sự thiếu gia.”

“Đi đi, đi đi.” Đinh Thừa Nghiệp tức giận phất tay, trong lòng bực mình vô cùng, cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng phẫn uất khó tiêu: “Không có tiểu Cửu nhi ngươi hỗ trợ, chẳng lẽ bổn thiếu gia không thể sử trị được tên nô tài kia sao? Thích! À….làm cho hắn gặp phải vài rắc rối nhỏ, đâm chọc cho hắn gặp phải vài rắc rối….ngô…”

Đinh Thừa Nghiệp vỗ nhẹ thiết phiến một hồi, đột nhiên nhướng mày, nảy ra ý hay, hắn ngay lại một gia đinh đang đi ngang qua đường, sai bảo nói: “Đi, lập tức đưa Liễu Thập Nhật cùng Dương Dạ tới đây, bảo bổn thiếu gia gọi tới.”

Đầu thôn tây chính là đất ruộng khôn cùng, lúc này mới đầu xuân, vùng đất lạnh mới bắt đầu tan tuyết, còn không phải là mùa gieo trồng, cho nên thôn tây toàn bộ một màn lạnh lẽo, cũng không gặp tới nửa người đi đường. Nhưng trong một cái miếu thổ địa ở đầu thôn tay, lúc này lại có một lão khất cái, trong lòng ôm theo một cái chén vỡ, lưng tựa vào một bức tường thấp, lười biếng nằm trên nắm rơm rạ mà phơi nắng.


Nhạn Cửu chậm rãi chạy tới đầu thôn, chắp tay sau khí đứng ở đằng kia, ngắm nhìn đất đen mênh mông bát ngát, dường như có một bộ dạng đang lững thững giải sầu, liếc mắt một cái cũng có nhìn trộm đi nơi nào khác.

Lão khất cái bắt con rận trên người ra chậm rãi ngẩn đầu, lộ ra diện mạo cùng ánh mắt sắc bén như đao phong, lập tức lại cúi đầu xuống, cúi đầu kêu một tiếng: “Đại ca…”

“Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta!”

Nhạn Cửu vẫn đang nhìn xa xa, thản nhiên quát lớn một tiếng, bình thường hắn luôn luôn khom thắt lưng xuống, lúc này chậm rãi cao ngất lên, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc, nếu không phải nhìn ra nét mặt già nua cửa hắn, chỉ nhìn bóng dáng cùng lời nói, cơ hồ làm cho người ta nghĩ tới đây chính là Đinh lão gia đang răn dạy gia nô của mình.

“Đại ca, ta đã làm hỏng chuyện này.”

“Không chỉ là làm hỏng, ngươi cơ hồ làm cho hai mươi năm tâm huyết của ta, bị hủy hoại trong chốc lát!”

Lão khất cái kích động nói: “Đại ca, là ta nhất thời vô ý coi thường tên tiểu súc sinh kia, thế nhưng bị hắn bắn mù một con mắt, cơ hồ đau đớn ngất xỉu đi, huynh đệ ta thấy ta bị thương mới không để ý tới lời ta dặn, phóng hỏa đốt lương, việc này…”

“Câm mồm! thất bại chính là thất bại, tìm cái gì mà đánh trống lảng chứ. Mù một con mắt thì làm sao, ngươi kể khổ với ta? Chẳng lẽ ca ca ngươi là ta đây cả đời này trả giá còn ít hơn ngươi sao?”


Lão khất cái cúi đầu thấp xuống, không hề nói câu gì nữa.

Nhạn Cửu hay tay sau người động nhiên chuyển động nhanh, kích động nói: “Khi ta nghe được tin tức, cơ hồ sợ tới hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, ta nghĩ tới hơn hai mươi năm cơ khổ tất cả đều vô ích, ta khổ tâm ở Đinh gia hai mươi năm tất cả cố gắng đều tan thành bọt nước. Trời biết cái tên tiểu tiện ngày thường ngu si ngơ ngơ ngác ngác kia không biết tại sao tự nhiên lại lanh lợi lên, không ngờ lại giải cứu được đại nạn của Đinh gia, giúp chúng ta một đại ân, bằng không…ngươi chết một trăm lần cũng không hết tội!”

“Đại ca, ta biết sai rồi…”

Nhạn Cửu hừ lạnh một tiếng nói: “Biết sai rồi ngươi lại còn không cẩn thận, không ngờ lại giả làm khất cái chạy tới nơi này, chẳng phải càng làm cho người ta hoài nghi sao?”

Lão khất cái nói quanh co: “Đại ca, ta cũng không muốn à. Ta vốn nghĩ, mù một con mắt, làm cho người ta rất dễ chú ý, cho nên nhuộm trắng râu tóc, lại ăn mặc thành một lão khất cái thối hoắc, làm cho mọi người không ai chú ý tới. Ai biết chung quanh thôn trang này lại có chuyện lạ thế này, đối với lão khất cái thì thật là nhiệt tâm, luôn luôn có người vây quanh ta đổi tới đổi lui, làm cho tao không dám lộ diện, đành phải trốn ở chỗ này gặp huynh…”

Nhạn Cửu nhớ tới Đinh Hạo nói qua một tên khất cái dạy hắn chế tạo xe trượt tuyết như thế nào, chuyện ngâm thơ khó với lục đại danh sĩ, hai má không khỏi run rẩy vài cái, nghĩ tới… thôn phu này, dân trong thôn đều vọng tưởng mình trở thành bạn của dị nhân giang hồ cho nên thật là đánh bậy đánh bạ.

Hắn thu giọng, tức giận nói: “Nhị ca “thừa tự đường” là của tổ tiên Lô thị chúng ta đề xướng thành lập, Đại Đường Thất Tông Ngũ Họ bởi vậy mới có thể bảo toàn. Nhưng là Lô thị chúng ta cuối cùng lại cùng với Thất Tông Ngũ Họ bị xóa tên. Nếu cha chúng ta trước đó không gửi hai huynh đệ tới phủ Thái Nguyên, Lô thị nhất mạch sợ rằng đã tuyệt. Chúng ta hiện giờ còn sống, thì Lô thị vẫn đang còn sao? hông, còn sống, chỉ là một lão nô kéo dài chút hơi tàn, với một lão sơn tặc mà thôi. Chỉ có chúng ta nở mày nở mặt, đường hoàng lộ mặt mà sống, Lô Thị mới tính là không có vong. Vì mục đích này, kế hoạch của ta, nhất định phải hoàn thành.”

Tập tục của thời Tống, thân huynh đệ thời đó, cũng không xưng huynh, đệ tương ứng, mà đều xưng là ca, người em đứng hàng thứ mấy đều kêu là ca hết, Nhạn Cửu kêu lão khất cái này là Nhị ca, chẳng lẽ hắn lại có một thân huynh đệ?

Cái tên khất cái kia nghe xong lời của Nhạn Cửu đau buồn phẫn nộ ngẩng đầu lên: “Đại ca, biện pháp của huynh thật sự dùng được sao, phải bao nhiêu năm chúng ta mới đạt được mục đích? Ta hiện giờ có mấy trăm người nguyện cống hiến vì ta, còn có quen biết nhiều anh hùng tam sơn ngũ nhạc, ai cũng thiện dùng võ lực…”

“Cuồng dại mới nghĩ như thế!” Nhạn Cửu cắt ngang lời hắn nói.

Hắn nheo mắt nhìn lại phương xa, cười lạnh nói: “Năm đó ngươi lợi dụng thiên tai, kêu gọi tụ tập mấy vạn nạn dân, tự phong là đại tướng quân thuận lòng trời, kết quả có năng lực như thế nào? Đám ô hợp không địch lại một trận chiến với quan quân. Mà Thất Tông Ngũ Họ cùng nhau lập ra “thừa tự đường” có bao nhiêu thế lực tiềm ẩn khổng lồ ngươi có biết không? Khi thoái đi Thái Nguyên, ngươi mới năm tuổi, không, ngươi không biết….Ngươi vĩnh viễn cũng không thể nghĩ ra, bọn họ trong toàn bộ thiên hạ này có thế lực tiềm ẩn khổng lồ tới mức nào. Đại Đường Thất Tông Ngũ Họ, năm đó chính là có lực lượng đủ để lập một quốc gia, hủy một quốc gia, tuy nói hiện giờ thế lực giảm, nhưng bách túc chi trùng, tử mà bất cương…” (1)


Một cơn gió tới, hắn không khỏi run run một cái: “Kỳ thật…ta chưa từng có vọng tưởng dựa vào thế lực của ngươi và ta là có thể diệt trừ được bọn họ, hiện giờ cho dù hoàng đế Đại Tống cũng không có năng lực hất cẳng được bọn họ, huống chi là chúng ta. Ta nghĩ chỉ là muốn cho Lô thị chúng ta đứng lên được một lần nữa mà thôi. Huynh đệ chúng ta mai danh ẩn tích đã nhiều năm như vậy, mục đích chính là thế này, ngươi không cần vội, muốn nhanh thật nhanh, tuy rằng lúc này chúng ta không có đạt được mục đích hoàn toàn, chẳng qua…Đinh Thừa Tông bị phế đi, ta thật ra đã nghĩ được biện pháp thỏa đáng, hai mươi năm chờ đợi à, rốt cục cũng nhanh sắp tới hửng đông rồi….”

Lão khất cái kia nói: “Đại ca, vậy có cần huynh đệ làm gì không?” nguồn TruyenFull.vn

Nhạn Cửu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhị ca, ngươi không cần vội vã trở về sơn trại đi, ta có một việc khó cần ngươi đi làm.”

“Cứ nói…”

“Tiểu tử Đinh Hạo kia sau khi từ Quảng Nguyên trở về, được lão già Đinh Đình Huấn ưu ái. Lão cáo già này, có tính toán gì người ngoài không thể biết, hiện giờ ta thực không rõ tâm tư của hắn, không biết hắn có muốn cho Đinh Hạo trở về nhận lại tổ tông hay không, có chủ ý giao Đinh gia cho hắn hay không. Chúng ta phải hành động nhanh hơn, miễn cho gà bay, trứng vỡ, công dã tràng. Ngươi giúp chuẩn bị một vị dược liệu mang về đây…”

Nhạn Cửu nhẹ giọng nói ra một tên dược liệu cổ quái, lại nói: “Nghe nói thuốc này chỉ có vu sư của Bắc triều mới có, bên người ngươi vừa vặn có chút hiểu rõ, ngươi trước tiên đi chuẩn bị dược liệu, trong khoảng thời gian này ta tạm thời thăm dò chiều hướng của lão cáo già kia, nếu hắn thật sự cố ý làm cho Đinh Hạo lên thượng vị. hừ! vậy cho ngươi cầm khoái đao, bắt hắn cho ta…”

Nhạn Cửu dựng thẳng chưởng như đao, nhẹ nhàng bổ xuống phía dưới, tên khất cái kia hiểu ý, hơi hơi vuốt cằm, khóe miệng nhe răng lộ ra nụ cười tàn nhẫn…

=========

Chú thích:

(1): Ý nói ảnh hưởng sâu rộng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.