Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 65: Ý khó quyết
Trong phòng nghị sự ở Đinh gia từ đường, hiện giờ chỉ còn một mình Đinh Đình Huấn ngồi lưỡng lự, trong phòng lúc này không có ai, lão bỏ hết tất cả lớp ngụy trang trên mặt xuống, nguyên vốn cố gắng đứng thẳng tắp thì giờ thắt lưng cũng hơn khom xuống, chân bước đi cũng có chút vô lực rồi.
Lẻ loi lưỡng lự, mãi tới một lúc lâu sau, lão mới thở dài một tiếng, vô lực ngồi xuống ghế, đưa tay với lấy chén trà, lúc này mới phát hiện ra nước trà đã lạnh rồi. Vừa muốn há mồm gọi người tới châm trà, nhưng là tay lão vừa nâng lên, rồi lại bỏ đi xuống, tựa thân mình vào ghế dựa, vẻ mặt đầy ý buồn tẻ…
Năm đó, cũng chính vào một mùa đông, sự nghiệp bản thân mình cũng đã có chút quy mô. Tới gần cuối năm, vào thành tặng lễ, bồi tiếp Áp ti trong thành uống rượu, say mèm trở về, nhất thời dục tính khó cưỡng, chiếm đoạt nha đầu Dương thị. Ai ngờ một lần hoan lạc này, Dương thị liền âm thầm mang thai, ai, thật sự là oan nghiệt mà.
Khi đó lão mới lập nghiệp không lâu, chính là nhờ lực của nhà vợ trợ giúp, sao dám nạp thiếp trẻ tuổi được. Huống hồ Dương thị tuy rằng thanh tú, nhưng cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, nếu không có rượu vào, lão cũng không dám mạo hiểm đắc tội với phu nhân mà mang nàng lên giường, cảm giác say vừa đi qua là cảm giác hối hận vô cùng, sau lại biết nàng có bầu, liền vừa đấm vừa xoa bảo nàng bỏ đứa con trong bụng đi.
Ai ngờ nàng kiên quyết không chịu, thật sự là buồn cười, một gia nô ti tiện với cái văn tự bán mình chẳng lẽ còn vọng tưởng đặt mình lên làm đầu phượng hoàng? Hao hết tâm cơ, cuối cùng, cũng đem nàng rời khỏi bên người phu nhân, giấu diếm kín việc này đi, nhưng là khi đứa nhỏ được sinh ra, tin đồn vẫn chậm rãi truyền ra ngoài.
Có lẽ chính là tiện nhân kia tự mình đường hoàng nói ra ngoài, bằng không tại sao toàn bộ trên dưới Đinh gia đại viện ai cũng biết? nghĩ muốn bức bách điều khiển ta sao? Thật sự là buồn cười!
Lo lắng đề phòng hai năm trời, tin đồn cuối cùng vẫn truyền tới tai của phu nhân. Khi đó phu nhân vừa mới mang thai Thừa Nghiệp, vốn tính tình còn có chút hỉ nộ vô thường, biết được chân tướng liền bỏ về nhà mẹ đẻ, kết quả gặp phải nạn trộm cướp, âm dương cách biệt như vậy….nếu không phải là tiện nhân kia, phu nhân ta sao có thể chết thảm như vậy, hết thảy việc này đều là do ngươi ban tặng à!
Đinh Đình Huấn thở hắt ra, mặc dù việc đã qua nhiều năm nay, nhưng tới nay vẫn không thể tiêu hết căm phẫn trong lòng mình.
Hiện giờ nên làm cái gì bây giờ chứ, nhẫn tâm nói, Đinh Hạo kia nếu đúng như lời của Đinh Ngọc Lạc, thật ra là một nhân vật có khả năng giữ vững cơ nghiệp này, Thừa Tông đã bị tàn phế, Thừa Nghiệp đứa nhỏ này…cũng không biết bao lâu mới có thể lập được sự nghiệp, nếu làm cho hắn nhận thức lại tổ tông thì…
Không thể à…
Đinh Đình Huấn thở dài trong lòng một tiếng: làm nô làm phó nhiều năm như vậy, mẫu tử nàng trong lòng thật sự không có khúc mắc sao? Cho dù ta đánh bạc nét mắt già nua tới nhận hắn, hắn cũng là con vợ kế, tuyệt đối không có đạo lý bỏ con trai trưởng mà lập con vợ kế được, hắn không thể kế thừa gia nghiệp, ta đã phải phụ người vợ kết tóc của mình, quyết không thể phụ con trai của nàng. Nhưng là một khi Đinh Hạo này nắm quyền to trong tay, có thể cam tâm tình nguyện làm việc vì hắn sao? Dã tâm như cỏ dại, một khi đã nảy sinh, lại mất đi khống chế, vạn khoảnh ruộng đất đều biến thành hoang vu…
Đinh Đình Huấn ý khó quyết, bồi hồi hồi lâu, không khỏi nghĩ tới chuyện vận lương ngày hôm nay. Hắn muốn báo quan, cũng đã thỉnh bằng hữu ở trên thương trường giúp đỡ hỏi thăm, nhưng là thẳng tới bây giờ còn không biết chân tướng của đạo tặc kia nữa.
Theo Thừa Tông nói, Đinh gia có nội gián. Nếu không với cẩn thận của hắn cùng việc tùy thời cơ thay đổi lộ trình, cường đạo phải đuổi theo bọn họ, theo đuôi mà kiếp sát chứ, mai phục trước trên đường đi là chuyện không thể. Chính là nội gián này…hiện lại không thể rõ được. Vì ổn định lòng người, chuyện có nội gián không thể đường hoàng khai ra, đây chính là một đầu mũi kim đâm vào trong lòng.
Đinh gia một kiếp này tuy rằng đã trôi qua, nhưng nguyên khí cũng tổn thương cực lớn. Không biết có bao nhiêu phú thân lương thương đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn, ngóng trông Đinh gia phạm sai lầm, nhân cơ hội mà chiếm lấy tiên cơ. Loạn trong giặc ngoài, lúc này không thể để có việc gì làm cho người ta chỉ trích được. Đinh Hạo ở trước mặt Quảng Nguyên tướng quân có tiếng nói, lưu hắn lại, càng trợ giúp cho Đinh gia vốn đã bắt đầu dao động địa vị ở Phách Châu này ổn định lại, nhưng thân phận hắn lại như thế, ta làm thế nào mới có thể an bài tốt được đây?
Đinh Đình Huấn trầm tư thật lâu sau, đột nhiên ổn định thân hình, giương giọng kêu lên: “Người đâu!”
Cửa phòng vừa mở ra, Nhạn Cửu như một con chuột đồng khom tay tiến vào, cúi đầu khom lưng cười: “Lão gia, ngài có gì sai bảo…” Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Đinh Đình Huấn thản nhiên nói: “Sau giấc ngủ trưa của lão phu, mang Đinh Hạo tới gặp ta.”
Nhạn Cửu ngẩn ngơ, lập tức đáp ứng nói: “Vâng, lão gia.”
Đinh Đình Huấn bước đi ra khỏi cửa, ánh mắt Nhạn Cửu chợt lóe lên, cũng vội vàng theo sau…
Đinh Hạo ở ngoài viện, cùng một đám hạ nhân của Đinh phủ ngồi chồm hỗm phơi nắng nói chuyện phiếm.
“A Ngốc, ngươi nói một chút đi, kiếm pháp của Đại tướng quân kia rốt cuộc lợi hại như thế nào, nghe nói rất giống như kiếm tiên, cái gì mà không không nhi, niếp ẩn nương, hồng tuyến nữ ….., kiếm thuật của đại tướng quân nếu là một trong Đại Đường tam tuyệt, chẳng lẽ còn cao minh hơn so với kiếm tiên sao? Hắn cũng có thể phi thiên độn địa sao?”
Đinh Hạo cười nói: “Kiếm pháp của Trình đại tướng quân thật sự lợi hại, nhân vật giống như ta đây, chỉ sợ trên dưới một trăm người cũng không phải là đối thủ của hắn. Chính là phi thiên độn địa thì không có khả năng, cái gì mà không không nhi, hồng tuyến nữa, kiếm tiên trong truyền thuyết, còn không phải như là phiên trấn đại tướng quân sử dụng sao? Bọn họ à, chẳng qua được hậu nhân truyền đi truyền lại, truyền thành địch vạn người, kỳ thật ta xem, đối địch với trăm người cũng là lợi hại nhất rồi”
“Hỏi kiếm thuật kia làm cái gì, các ngươi mua được kiếm tốt, luyện được kiếm pháp sao?”
Tao Trư Nhi trên nhảy dưới đập, khó mà dằn nổi, đỏ mặt nói: ” Ta đây nói cho các ngươi biết, lần này đi ra ngoài, ta đây mới được mở rộng nhãn giới à. Cổng chào Ngô gia các ngươi đã nghe nói qua chưa? Kỹ lâu nổi danh Tây bắc ta hắc hắc! bọn họ chính là “Nhất oản ngọc” một đại mỹ nhân nhìn mà chảy cả nước miếng nha…ha…ha..ha..ha..”
Tao trư nhi còn chưa nói xong đã ngửa miệng cười, ngửa tới ngửa lui, hắn vốn định làm một cái nút thắt mở cho mọi người ham muốn, đáng tiếc lời nói của hắn quá lộn xộn, câu cũng chưa nói ra hết, người làm cho người ta hiểu được thế nào?
Mọi người gia đinh không hiểu chuyện gì trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc cũng có người đưa tay sờ sờ sau ót hắn kinh ngạc nói: “Không phát sốt, ta nói Tao Trư Nhi nè, ngươi bị trúng tà sao?”
Mọi người đang nói giỡn không ngớt thì Nhạn Cửu Nhạn quản sự đã tới trước mặt bọn họ, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “A Ngốc, lần này đi ra ngoài, ngươi thực nở mày nở mặt à!”
“Cửu gia khích lệ, Đinh Hạo chẳng qua cũng chỉ là thục trung vô đại tướng, liêu hóa tố tiên phong (1) mà thôi. Nếu lúc ấy có Cửu gia ở nhà, chuyện này nhất định sẽ được xử lý tốt đẹp hơn, cao minh hơn so với Đinh Hạo trăm lần.”
Đinh Hạo vốn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nói chuyện cùng mấy gia định, thấy hắn tới vội vàng đứng lên nói. Nói những lời hay, trên mặt cũng biểu lộ ra vẻ tôn kính, không nhìn ra chút khác thường nào. Nhưng là Nhạn Cửu cảm thấy trong mắt hắn có một giọng mỉa mai khinh miệt, vì thế sắc mặt càng thêm ủ dột.
Hắn hừ một tiếng kỳ quái nói: “Mặc kệ nói như thế nào, lúc này đưa lương đi quảng nguyên, ngươi chính là vô cùng nở mày nở mặt à. Đại tiểu thư trước mặt lão gia đau khổ cầu xin cho ngươi, lão gia khai ân, quyết định sau giờ cơm trưa sẽ gặp mặt ngươi một chút, đến lúc đó ngươi hãy tới sau hậu viện đi, nghe lão gia dạy bảo một chút.”
“Đinh Ngọc Lạc tận lực cầu xin cho ta, Đinh Đình Huấn mới bằng lòng gặp mặt?” Đinh Hạo trong lòng dấy lên lửa giận, hắn cắn chặt răng cố nén tức giận nói: “Vâng, Đinh Hạo đã rõ.”
“Ừ, qua giờ cơm trưa phải đi, đừng làm cho lão gia chờ ngươi lâu.” Nhạn Cửu lạnh lùng nói xong một câu liền xoay người bỏ đi.
“Hạo nhi, Nhạn quản sự đã tới?” Dương thị nghe thấy tin tức, vịn khung cửa đứng dậy hỏi. Dương Hạo vội vàng tới đón bà nói: “Nương, khí xuân đang lạnh, gió cũng mạnh, người sao lại đi ra đây, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, chớ để nhiễm phong hàn.”
“Ừ, nương quay về ngay, Nhạn quản sự tới, là có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, lão gia muốn gặp con một chút, muốn sau bữa cơm trưa, tới sau hậu viện gặp người.”
Dương thị nghe xong nhất thời kích động trở lại: “Lão gia muốn gặp con sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, Hạo nhi à, sau bữa cơm con phải đi ngay, đừng để cho lão gia chờ con.”
“Nương con biết rồi.”
“Còn có, ở trước mặt lão gia nói chuyện, phải nhớ ngàn vạn lần cẩn thận, những lời không nên nói đừng có nói, không nên đề cập tới thì miễn bàn, nếu lão gia ban phần thưởng, nhớ phải khiêm tốn khước từ…”
Đinh Hạo cười khổ, người yêu ôn nhu cùng lão nương nói chuyện, đều là vũ khí mà nam nhân không thể chống đỡ được, ngoại trừ hắn gật đầu đáp ứng ra, hoàn toàn không thể nói được một từ gì trước mặt Dương thị.
“Ai nha, con ăn mặc thế này là không được, ta phải tìm cho con một bộ đồ khác mới được, con chờ chút, đừng đi loạn nha, cẩn thận muộn giờ đó.”
Dương thị nói xong, vội vàng trở về phòng, Đinh Hạo đứng ở trên hành lang, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn về mặt trời bằng nửa con mắt mà thôi.
Cách đó không xa, truyền tới tiếng cười cạc cạc của Tao Trư nhi “Nhất Oản Ngọc” a “Nhất Oản Ngọc” các ngươi có từng nghe nói qua chưa? Thật quê mùa à, các ngươi đúng là một đám quê mùa, ha ha…ta nói cho các ngươi hay, ta chính là đã được mở mắt rồi, cái kia thật là đầy đặn à, lại tròn trắng nữa, ôi cái vú kia, thật tròn và trắng, ôi mẹ ơi…oa…ha hah….”
“Cái tên này nói cái gì vậy nhỉ?”
“Ai biết, không đầu không đuôi.”
“Đi ra ngoài rồi trở về, nói năng lộn xộn lung tung, không phải trúng tà chứ?”
“Vị tất, ta xem tám phần là con lợn này giầu to rồi…”
Đinh Hạo nghe xong không nhịn được cười.
======
Chú thích:
(1): Tây thục vô đại tướng, liêu hóa tố tiên phong.
Tây Thục không còn đại tướng Liêu Hóa phải làm tướng tiên phong.
Câu thành ngữ: Ý nói không còn ai làm nữa, mình dù không phải người giỏi nhất cũng phải cố đứng ra làm mà thôi.