Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 622: Trường An
Phẩm cấp vị tướng quân kia không thấp hơn Lý Kế Long, lại bị Lý Kế Long trách móc vậy, mặt đỏ ửng lên, La Khắc Địch vội nói: “Cừu Tướng quân, cũng không phải là không muốn điều tra ra hung thủ, nhưng lúc này chuyện nhỏ bắt hung thủ, mà việc trọng đại giang sơn xã tắc phải cho lên hàng đầu, huống hồ, thích khách kia nếu như thần không biết quỷ không hay lẩn vào trong đại trại của mình giết chết Thánh Thượng, lấy đi thủ cấp, giờ này tất nhiên là hắn đã bỏ trốn mất dạng rồi, cho dù còn tên thích khách kia đang ở đây, hơn mười vạn tướng sĩ tập trung truy tìm một thích khách, giống như tìm kim đáy bể, sao tìm nổi? Còn nữa, thích khách nếu như là người Liêu, quân Liêu biết được Thánh Thượng đã chết, tất sẽ lập tức đuổi theo, đến lúc đó đừng nói đi tìm hung thủ, tất cả chúng ta đều sẽ phải chết ở đây.”
La Khắc Địch vừa nói như vậy, mặt vị Cừu Tướng quân kia tái mét, thầm sợ hãi. La Khắc Địch lại quay sang Lý Kế Long nói: “Lý tướng quân, việc cấp bách, có hai đại sự phải làm. Thứ nhất, bí mật không phát tang, ổn định lòng quân, mang toàn bộ nhân mã an toàn về nước, chiểu theo sách lược trước khi Thánh Thượng băng hà, bố trí phòng ngự cẩn thận, phòng ngừa người Liêu ập đến đánh úp. Chuyện thứ hai là, bảo vệ thi thể Thánh Thượng, lặng lẽ quay về Đông Kinh, ngay lập tức đề nghị lập tân đế, mục đích ổn định triều chính. Hai việc này phải đồng bộ tiến hành, không được sai sót, nếu không Tống quốc ta sẽ rơi vào tình thế không thể cứu vãn.”
Lý Kế Long nghe vậy, gật đầu lia lịa: “La Tướng quân nói rất đúng, mạt tướng lòng nóng như lửa đốt, nếu như lo liệu không chu toàn, sẽ làm hỏng đại sự.”
La Khắc Địch không hề khách khí với hắn, trầm giọng lại nói: “Hai việc này, việc thứ nhất, phải cử một viên đại tướng đến lo liệu. La Khắc Địch chủ trì Khu Mật Viện, còn việc kia thì để cho Lý tướng quân gánh vác.”
Lý Kế Long vừa nghe định từ chối, La Khắc Địch nhấn mạnh, nói: “Điện tiền đô ngu hầu Thôi tướng quân giờ này còn chưa về, trong quân thì có ta và ngươi phẩm cấp cao nhất, huống hồ lần này binh bại Cao Lương hà, đại quân trở về, trên đường Lý tướng quân chỉ huy, không được để cho người Liêu nhân cơ hội, giảm tổn thất xuống thấp nhất. Hai việc này xin Lý tướng quân chọn một mà thôi.”
“Này…”
Với năng lực của hai người thì chúng tướng đều vui lòng tuân theo, bọn họ cũng hiểu, lần này bại binh ở Cao Lương hà, nếu như không phải La Khắc Địch, Lý Kế Long hai người đó áp ở đầu trận tuyến, giờ quân đội nam phản không có đến một nửa, vì vậy khi La Khắc Địch đề nghị đều không có gì dị nghị, thúc giục: “Lý tướng quân, chớ có do dự, chuyện gấp quá, mau mau quyết định đi”.
Lý Kế Long cau mày, trầm ngâm, nặng nề dậm chân: “Được, Lý mỗ không thể chối từ, Kế Long nguyện dẫn tam quân nam phản, còn Phù Cữu quay về kinh, việc lập tân quân làm phiền La tướng quân đây”.
La Khắc Địch gật đầu nói: “Đúng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức hành động.”
La Khắc Địch vốn tưởng rằng Lý Kế Long sẽ quay về kinh, song như vậy cũng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa cho dù là về tới lãnh thổ Tống quốc thì cũng không thể thoát được khỏi trọng trách, lập tức gặp Liêu quân hùng hổ xông tới, trách nhiệm vô cùng to lớn. Còn nếu như quay về kinh lập tân quân thì lại phải huấn luyện mất thời gian.
Lý Kế Long làm như vậy là muốn nam phản, các chư tướng chỉ có mỗi La Khắc Định dụng binh khiển tướng tốt nhất, đưa cho hắn nhiệm vụ này là muốn làm rạng rỡ tiền đồ của hắn. Đương nhiên La Khắc Địch với chức quan cao hơn hắn, hơn nữa còn là quốc cữu, nếu giờ quay về kinh, khó tránh được để cho ngoại thích tìm ra nhược điểm. Dù sao cũng là huynh đệ đương kim hoàng hậu thì sớm muộn trở thành thái hậu. Thanh danh sớm muộn cũng sẽ nổi như cồn.
Hắn cầm trong tay những cấm quân tinh nhuệ nhất. Hơn nữa, hắn vừa được Triệu Quang Nghĩa đề bạt, chuyện này rất có ích để tạo uy vọng cho hắn, hắn dẫn đại quân ở bên ngoài, nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Suy nghĩ cẩn thận trong giây lát, Lý Kế Long đã có hướng đi của mình.
Lập tức quân lệnh được truyền xuống, tất cả các tướng lĩnh đều nắm được tin phải bảo vệ
Trường An phó đô chỉ huy sứ Lâm Nhạc Hoán thúc ngựa trở về phủ đệ của mình.
Dưới thành Trường An bây giờ không có bóng dáng Tây Hạ binh, nhưng là Tây Hạ quân phá Tiêu quan, giết Thượng Ba Thiên, có lẽ sáng mai, Tây Hạ binh liền sẽ xuất hiện dưới thành Trường An, hắn là Trường An phó đô chỉ huy sứ, hắn quen với nơi này, những tin tức về phòng ngự không thể không đến tai hắn.
Lũng Quan, Đại Tán Quan lần lượt thất thủ, sợ là Bửu Kê cũng không giữ được nữa.
Kỳ Vương điện hạ nổi tiếng thiên hạ, không chỉ nói đám sĩ tử, đến những người buôn bán nhỏ cũng bàn luận này nọ, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều là những chuyện kinh thiên động địa, tổn hại nghiêm trọng tới uy tín của Thánh Thượng. Quân đội phần lớn cũng là những binh lính được chiêu mộ, có quan hệ khá gần gũi với dân chúng địa phương. Tuy họ ở trong quân doanh, nhưng dù sao thì họ cũng đã biết được chuyện này.
Một cái hành thích vua soán vị, ngôi vị hoàng đế đắc chi bất chính thiên tử, lại làm hạ giết tẩu hại chất như thế táng tận thiên lương cử chỉ, sĩ khí nhất thời đê mê tới cực điểm, cho dù Tây Hạ binh không có như vậy dũng mãnh, này ỷ vào cũng không hảo đánh nha…
Một tên hành thích vua soán vị, ngôi vị Thiên Tử bất chính, với những cử chỉ hành động táng tận lương tâm. Dù binh Tây Hạ không dũng mãnh như vậy, song cũng không phải dễ đánh.
Lâm Nhạc Hoán cau có, lo lắng bước vào phủ, phu nhân hắn thấy vậy vui sướng chạy ra đón: “Lão gia đã muộn như thế này rồi mới về ư, trong nhà có khách đấy, đã đợi phu quân lâu rồi”.
Lâm Nhạc Hoán ngẩn người: “Khách ư? Khách nào?”
Lâm phu nhân mặt mày hớn hở nói: “Nghe nói hắn họ Hồ trước kia là thương nhân, lão gia, vị thương nhân họ Hồ kia có lẽ là một năm rồi không đến nhỉ? Giờ hắn mang tới nhiều lễ vật lắm, có cả da cừu lông vũ, sách nữa, không biết có chuyện gì cần lão gia giúp đây”.
” “Thương nhân họ Hồ ư?”
Lâm Nhạc Hoán mặt tái mét, lo sợ.
Đây là bí mật tận sâu trong đáy lòng không một ai biết hết. Thương nhân họ Hồ kia không phải ai khác chính là Hồ Hỉ Nhi, còn Lâm Nhạc Hoán cũng là tướng lĩnh cao cấp Quan Trung bị hắn tranh giành về, Triệu Quang Mỹ đền tội, Triệu Quang Nghĩa tự do tẩy trừ, có nhiều quan viên vô tội đều bị vạ lây, nhưng hắn lại tránh được.
Bởi vì Hồ Hỉ Nhi làm phiền bọn họ thực ra là vì Hoàng tử Triệu Dức Phương chuẩn bị, không muốn Triệu Quang Nghĩa ra tay trước, thuận thế lợi dụng câu chuyện thích khách bức tử Triệu Quang Mỹ, Triệu Đức Phương cũng chết ở trên đường, việc này không giải quyết được gì. Mọi chuyện chưa bùng nổ mà hắn làm việc lại thận trọng không hề để cho bất cứ ai cảnh giác, nhưng không ngờ việc qua một năm, nó đã sớm bị Hồ Hỉ Nhi biết phải người tới cửa hỏi, hắn cần gì đây?
Lâm phu nhân cũng nói tiếp: “Tuy nói phu quân làm đại quan, nhưng người nhà ta đông, gia quyến cũng phải được hưởng chút vàng bạc châu báu chứ, nô gia đến một bộ quần áo tử tế còn không có này, chứ nói gì đến áo choàng. Có vẻ cũng đã lành lạnh rồi, ha ha, mùa đông năm nay, nô gia có thể vui vẻ mà ra khỏi cửa rồi, ôi, tuyết sao vẫn chưa rơi…”
“Nàng không thể bớt nói đi chút ah?” Lâm Nhạc Hoán khó nghĩ, bỗng dưng quát lên.
“Sao lại thế được chứ, vô duyên vô cớ đi nổi giận với người ta”. Lâm phu nhân sửng sốt lẩm bẩm.
“Thôi đi đi, đóng cho chặt cửa lại, rồi trở vào phòng đi, đừng có làm phiền ta nữa”.
Lâm Nhạc Hoán gào lên, sau đó quay đầu bước đi, tới bên ngoài thư phòng nhỏ có khách đợi, Lâm Nhạc Hoán bỗng nhiên dừng bước, mặt trầm ngâm suy tư rồi mới vén rèm đi vào.
Trong thư phòng, Tịnh Sơ Vân đang ngồi vắt chéo hai chân, mắt khép hờ nhâm nhi nước trà.
Trước kia Tống quốc tấn công hán quốc, Triệu Khuông Dận tiếp nhận ý kiến của Dương Hạo, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, di bách tính muôn dân Hán quốc rời khỏi đất cũ, bốn vị nổi danh Hán quốc như Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, Lô Vũ Hiên, Tịnh Sơ Vân bị đại binh đuổi ra, về sau Dương Hạo rời tới Lô Châu tuyển chọn nhân tài, bốn vị này sớm trở thành những người thân tín nhất của hắn.
Hiện giờ trong bốn người đó chỉ có Lâm Bằng Vũ nhàn nhã nhất, ba người kia đều đảm đương chức vụ quan trọng, so với hắn thì cũng không có gì kém cỏi, năng lực tài nghệ của họ cũng không phải là nổi bật đặc biệt, tuy nóng mắt song chẳng có cách gì. Lần này cần một người đi Trường An làm khách, Tịnh Sở Vân cảm thấy cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến, thế là chủ động nhận đi Trường An.
Triệu Quang Nghĩa đã chết, Triệu Quang Nghĩa bỗng dưng chết, tin tức truyền ra, Dương Hạo đang trấn binh dưới thành Trường An cũng ngẩn người ngạc nhiên.
Hắn biết Triệu Quang Nghĩa bắc phạt tất nhiên thất bại. Hắn hiểu được thực lực quân sự của Liêu quốc, ý nghĩ của Tiêu Xước, hiểu còn hơn cả những thám tử, còn về Tống quốc, nhuệ khí của những tướng lĩnh mới mạnh hơn những lão soái, nhưng kinh nghiệm lâm trận thì còn kém xa, còn điều quan trọng nhất chính là con người Triệu Quang Nghĩa không đổi, vẫn lòng lang dạ sói như thế, vẫn muốn đích thân cầm binh dẫn quân.
Nhưng thực sự là hắn không ngờ Triệu Quang Nghĩa đã chết, ba mươi vạn đại quân bảo vệ nghiêm mật, cấm quân đã từng làm cho Triệu Khuông Dận mười năm và là quân mạnh nhất, coi như binh bại nam phản thì hắn đường đường là Hoàng đế cũng không thể bị giết thảm hại vậy, song không hiểu tại sao mà chết được?
Mật báo truyền đến rất tường tận.
Tình báo nói, Triệu Quang Nghĩa bị thích khách giết ở trong đại doanh, người cầm đầu bị sát hại, đến trời sáng thì thân binh mới phát hiện ra. Quân nghĩ rằng người Liêu ngầm phái thích khách đi sát hại, vì vậy mới bí mật không phát tang, vội vàng tăng tốc nam phản, nhưng người Liêu vẫn theo kế hoạch mà làm, cuối cùng không toàn lực bổ nhào phản lại, thích khách bị nghi là người Liêu, mà người Liêu thì cũng không biết là Triệu Quang Nghĩa đã bị giết.
Hung thủ là ai thì đến giờ triều Tống vẫn chưa điều tra ra, còn Dương Hạo cũng chẳng có hứng thú gì với chuyện này, điều hắn đang suy nghĩ đắn đo là: Giờ phải làm thế nào?
Đại quân Tây Hạ hừng hực khí thế nam hạ, từ Tiêu Quan đến Trường An giết Thượng Ba Thiên, rồi Dạ Lạc Hất, mấy lộ binh mã cùng tiến, khí thế hừng hực.
Vĩnh Khánh công chúa ngồi đối diện Dương Hạo, cũng ngẩn người ngạc nhiên.
Nàng hận Nhị thúc, hận Nhị thúc cực điểm, và giúp đỡ cho lực lượng Dương Hạo, chỉ mong có thể giết chết tên chó má hại chết phụ mẫu và huynh đệ, nhưng giờ hắn đã chết ở Bắc quốc, lòng Vĩnh Khánh buồn rười rượi, rỗng tuếch, nỗi hận của nàng trào dâng, nàng không tìm ra tên nào khả nghi giết Triệu Quang Nghĩa. Nàng buồn và hơi tiếc.
“Đại vương…”
Vĩnh Khánh chần chừ ngẩng đầu lên, Dương hạo chặn lại lời nói của nàng: “Tiễn đã ra khỏi cung, không thể thu về nữa”.
Vĩnh Khánh hiểu, coi như Dương Hạo vốn vô ý ở Trung Nguyên, lần này cũng không thể quay đầu lại nữa. Quân quốc đại sự, há có thể coi như trò chơi, mọi chuyện đã đến nước này, vì Triệu Quang Nghĩa đã chết rồi, Tây Hạ xuất quân hào hứng về Hà Tây, đó là chuyện tuyệt đối không thể, trừ phi Dương Hạo lúc này cũng chết.
“Điện hạ, ngài không còn sự lựa chọn nào nữa, ta cũng không có sự lựa chọn nào nữa. Vẫn theo kế hoạch đi, mưu Đồng Quan, đoạt Trường An, chiếm lấy Quan Trung, nhìn hướng Trung Nguyên”.
Dương Hạo nắm chặt kiếm, từ từ nói: “Nàng không muốn đất nước bị tàn phá, dân chúng bị khổ đau, giờ chuyện duy nhất có thể làm chính là dựa theo kế hoạch trước cố gắng vạch con đường phạm tội của Triệu Quang Nghĩa để cho toàn thiên hạ biết hắn lập ngôi bất chính, tận dụng lòng dân, lòng quân lòng các sĩ tử, chỉ có như vậy mới có thể vạch trần sự thật”.
“Ta hiểu rồi”. Vĩnh Khánh công chúa đứng dậy, với khuôn mặt trông không có vẻ già dặn gì, nàng vẫn mặc bộ quần áo đàn ông, lúc này mới trầm giọng nói với Dương Hạo: “Tất cả theo ý đại vương đi, Vĩnh Khánh…giờ không nghĩ được gì”.
Dương Hạo mỉm cười gật đầu, lúc này Mục Vũ vội vàng chạy vào, Mục Vũ giờ đã là một viên đại tướng dưới quyền Dương Hạo, tuổi tác của hắn không lớn, cơ thể gầy gò, song có kinh nghiệm từ nhỏ, đi theo Dương Hạo bôn ba đây đó kiến thức vô cùng quảng đại, giờ làm một tướng lĩnh cung vệ quân, một chức mà ai cũng muốn. Hắn và Mẫu Y Kha đã thành hôn, hai phu thê giúp đỡ nhau trong quân chiến, tình cảm cũng bền chặt. Dương Hạo đang ngóng xem về sau sinh con gái, đặt tên cho nó là Quế Anh.
“Chuyện gì vậy?”
Dương Hạo quay đầu lại hỏi, làm việc với hắn đã lâu, Mục Vũ đã có ánh mắt tinh tường, hắn và Vĩnh Khánh công chúa bàn bạc nghị sự trong trướng, ngoài đại sự ra Mục Vũ sẽ không đến làm phiền. Mục Vũ vội tiến lên trước, nói thầm vài câu vào tai hắn, mắt Dương Hạo trợn tròn lên.
Vĩnh Khánh công chúa đang nhìn chằm chằm về phía Dương Hạo, vì mvu nói câu dầu tiên, mắt Dương Hạo bỗng sáng lên rồi sau đó nhanh chóng nhìn về phía nàng. Nữ nhân rất nhạy cảm, nàng cảm nhận được Dương Hạo đang được tin gì đó có liên quan đến nàng, hoặc là…có liên quan đến thân phận nàng đang diễn, nàng đang đợi Dương Hạo nói ra xem điều gì.
Dương Hạo nghe mvu báo xong khẽ xua tay, mvu nhanh chóng lùi ra ngoài, Dương Hạo thở dài một hơi nói: “Có ngừoi đến rồi, người này đầu bôn nàng, người này đến mong rằng không lâu sau sẽ có ngày một nhiều người về phe nàng. Nhưng người này đến, chưa chắc đã giúp được gì cho chúng ta, cần thuyết phục hắn, duy chỉ có công chúa. Công chúa, hung thủ đã chết, nhưng chuyện này, không chỉ là chuyện gia sự, cho nên…”
“Ta hiểu”. Vĩnh Khánh công chúa ngắt lời hắn, khẽ mỉm cười, khẳng định: “Ta đã nghĩ thông rồi, mọi chuyện tới bước này thì không cần phải chần chừ nữa. Nếu như lần này ta thay đổi ý định, con người ta sống chết là chuyện nhỏ, nhưng giữa Tống và Tây Hạ sẽ xảy ra đại chiến, không biết thương vong sẽ còn bao nhiêu, đại vương theo ý ta phát binh, lúc ấy ta không những hại ngươi, mà còn hại cả các lão thần nhiều năm trung thành với cha ta, dù Triệu Quang Nghĩa sống hay chết, ta chỉ có thể đi tiếp, sẽ không chần chừ do dự nữa”.
Dương Hạo nhìn ra được thành ý trong lời nói của nàng khẽ gật đầu.
Vĩnh Khánh công chúa nói: “Thế giờ đại vương có thể nói với ta, ai đến vậy?”
Dương Hạo nói: “Triệu Tắc Bình”.
Vĩnh Khánh công chúa nhướn mày: “Triệu thừa tướng?”
**** Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
khi Triệu Phổ đến quân doanh của Dương Hạo, như dội gáo nước lạnh, Kỳ Vương điện hạ là Vĩnh Khánh công chúa, Kỳ Vương thực thì đã chết rồi.
Triệu Phổ tay chân lạnh cóng, hắn không ngờ, Kỳ Vương này là Vĩnh Khánh công chúa, một nữ tử, nào có thể thừa kế đại thống, coi như nàng có thể một tay che trời, có thể hoàn thành đại sự, nhưng tiên đến đã không còn nữa, giang sơn này ai nắm đây?
“Lão thừa tướng, cha coi người như huynh đệ một nhà, công lao của lão thừa tướng, Vĩnh Khánh cảm động vô cùng. Tên giết phụ hại mẫu, làm tan tác huynh đệ, giờ nhà ta, chỉ còn lại mỗi một mình con gái này, hận thù sâu đậm, có thể báo được không đây? Lão thừa tướng nổi danh thiên hạ, môn sinh trải khắp tứ hải, nếu như có thừa tướng giúp đỡ, Vĩnh Khánh với mối thù huyết nhục sẽ có hy vọng đây…”
Mặt Triệu Phổ méo mó, lắc đầu nói: “Điện hạ muốn trời mở, làm sao nghĩ ra cách gì tốt đẹp đây? Nếu biết công chúa ở đây, lão phu sẽ không…haiz, công chúa ơi, người coi như báo được thù lớn, đến khi đó nên làm thế nào, giang sơn xã tắc đại tống này, phụ hoàng người tạo nên, lẽ nào…lẽ nào lại để rơi vào tay người khác sao?”
Vĩnh Khánh nói: “lão thừa tướng cho rằng, Triệu Quang Nghĩa hắn giết huynh đệ phụ mẫu ta chiếm địa vị, giang sơn họ Triệu này ta phải làm thế nào đây, người ta đoạt ngôi quyền của phụ hoàng ta, hại cả nhà nhà ta, ta còn phải thay hắn quy thuộc giang sơn xã tắc, bảo vệ hoàng quyền của hắn, thế có nực cười không chứ?”
“Cái này…”Triệu Phổ không biết trả lời sao, chỉ biết vuốt râu lắc đầu, tuy nhiên cách nói của Vĩnh Khánh không phải không có ý đúng.
Vĩnh Khánh lại nói: “Huống hồ, Vĩnh Khánh vì mượn binh mà vứt bỏ giang sơn, những điều mà Triệu Quang Nghĩa làm, sớm đã làm nhà ta tan nát. Vĩnh Khánh bỏ nhà mà không bỏ nước”.
“Nghĩa là…”
“Triệu thừa tướng cho rằng, kế tự và kế thống, cái nào quan trọng hơn?”
Triệu Phổ nghiến chặt răng, không nói câu nào.
Vĩnh Khánh lại hỏi: “Triệu thừa tướng nói cho ta biết đi”.
Triệu Phổ chần chừ, nói: “Đối với một nhà mà nói, kế tự quan trọng. Song nếu xét về việc nước, kế thống quan trọng”.
Vĩnh Khánh lại nói: “nếu nước nhà hợp một thể, mà phải chọn ra một cái, thì chọn cái nào đây?”
“Đương nhiên là kế thừa thể thống quan trọng hơn”.
Vĩnh Khánh mỉm cười gật đầu: “Lão thừa tướng nói phải lắm, Vĩnh Khánh cũng nghĩ vậy và sẽ làm vậy”.
Triệu Phổ nói: “Ý điện hạ là?”
Vĩnh Khánh nói ra câu đó, Triệu Phổ không khỏi ngẩn người, đơ người một lúc lâu mới nói: “nếu như đại sự có thể thành, còn có ai có thể ngăn cản được?
Vĩnh Khánh nhắm nghiền mắt, nói: “Ta phải chọn lựa, chỉ có thể tin tưởng hắn. Thừa tướng, giờ còn có lựa chọn nào sao?”
Còn có sự lựa chọn nào sao? Con cái, cháu chắt, những người thân thuộc, chọn ai đây? Còn sự lựa chọn nào không đây?