Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 598: Thu lưới
“Nói cho ngươi cũng không sao. người đó là Lý Thiên Viễn, thản điệt của lão gia tử Lý Chi Ý. nguyên Tĩnh châu phòng ngự sử. Ha ha, ngươi dựa vào Thác Bạt thị ta để có thể phát gia, nhưng lại luôn có lòng cảnh giác với Thác Bạt thị ta, không chịu trọng dụng, cho dù ngươi không giết Thác Bạt Hàn Thiền, không nuốt gọn bộ lạc của hắn thì ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.”
Dương Hạo khẽ cười: “Nghe ngươi nói như vậy thì ta không nên áy náy nữa. Lý Kế Đàm. bất kể là ta có đối với bọn họ có như thế nào thì ta đổi với ngươi vẫn luôn không tồi. nhưng ngươi lại dám quyết tâm phản ta, ngươi không sợ sau khi thất bại sẽ bị ta tru di cửu tộc sao?
“Ngươi không có cơ hội đó đâu.” Lý Kế Đàm cũng cười: “Cung thành của ngươi đểu đã bị ta công phá, chỉ cần đầu của ngươi rơi vào tay ta thì cho dù Mộc Tinh, Dương Diên Phổ có muốn chiến tiếp thì binh trong tay chúng còn chịu chiến sao? Trương Phổ nhiều lẩn lặp được đại công lớn. nhưng lại luôn bị ngươi áp chế. trong lòng sớm đã đầy bất mãn, đám người Trương Sùng Ngụy trong tay nắm trọng binh, tuy nói chúng chua từng tham gia vào kế hoạch này của ta, nhưng khi ngươi sống thì chúng chịu nghe hiệu lệnh của ngươi, ngươi chết rồi thì liệu trong số chúng có ai chịu liều mạng vì một người chết không? A cổ Lệ đã làm phán ớ Cam châu rồỊ cắt đứt con đường đòng phản của trung thân Mộc Ân, Mộc Khôi của ngươi. Ngươi lưu đầy Chiết Ngự Huân, tộc cũ Chiết gia đối với ngươi e là oán ghét nhiều hơn cảm ân; chi còn lại mỗi Dương gia, khi ngươi chết rồi. bọn họ còn có thể làm gì chứ?”
“Ngươi cố ý lợi dụng những tộc nhản này. không sợ rằng sau khi kết thúc bọn họ sẽ đến tìm ngươi tính sổ sao?”
“ở đây đều là người của ta. sao bọn họ có thề biết được? Mà cho dù có biết thì bọn họ đã bị đại thương nguyên khí, sau này chi có thể thuận theo hơi thở của ta, dám phản kháng sao? Hơn nữa, không lợi dụng bọn chúng thì sao có thể diệt trà được ngươi? Không diệt trừ được ngươi thì bọn chúng cũng không có cách nào bào toàn được bộ lạc của mình, được ta lợi dụng một chút, bọn chúng cùng nên cám ân mới đúng.”
Lý Kế Đảm dương dương tự đắc, nói từng câu từng chữ: “Nghiệt của trời còn có thể sống, tự mình tạo nghiệt không thể dung ta. Dương Hạo đây đểu là do ngươi tự chuốc lấy.”
Hắn thở dài. lại hít vào một hơi thật sâu. nói: “Huynh đệ. xông vào. vàng bạc châu báu của Dương Hạo cứ thoái mái lấy, phi tẳn cung nữ của Dương Hạo cướp được người nào thì lấy người đấy. Xông lên cho ta!”
Những lời này vừa vang lên thì giống như một liều xuân dược mãnh liệt. Mấy vị vương phi như hoa như ngọc của Dương Hạo cả Tây Vực này ai lại không biết? Đám thuộc hạ của Lý Kế Đàm nhất thời như đám bò đực phát dục. hú hét xông lên, với sự kiêu dũng của cung vệ quân cũng không thể chống đỡ lại. Lý Thiên Luân cũng biết giết Dương Hạo mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, bên ngoài Dương Diên Phổ và Mộc Tinh như hô như lang xông lên. áp lực mà hắn phái chịu vốn là lớn nhất, vừa nhìn thấy nhân mã của Lý Kế Đàm xông vào vương cung, cũng lập tức lui vào, thủ tại cung môn.
Dương Hạo vội vã lui nhanh vào cấm cung, cấm cung là nơi ở của hậu cung tẩn phi. Cung môn này chung quy cũng hào nhoáng đường hoàng vững chắc, như so với Ngọ môn còn kém xa. Vương cung cấm vệ quên cả sinh tử. liều mạng ngăn cản. còn Lý Thiên Luân, Lý Kế Đàm lại dùng quan tước, vàng bạc để cổ vũ tướng sĩ xông lên chém giết.
Nếu như Đinh Thừa Tông vẫn chua trốn chạy thì bây giờ chắc vẫn còn trên thành lâu. nhưng không ai để ý đến hắn, ai cũng biết Dương Hạo mới là nền tảng căn bản của tất cả. Hắn sống thì những người này sẽ kiên thủ ở đây. hắn chết rồi tất cả mọi lực lượng đối kháng đều sẽ lập tức tan thành mây khói, chi có giết được hắn mới có thể giải quyết được vấn đề
cuối cùng này.
“Rẩm!”
“Rẩm!”
“Rẩm!”
Lý Kế Đàm tìm được một trụ gỗ cực đại ở trong công trình vương cung đang xây dựng, kêu người tới ôm lấy để phá cửa. râm râm từng tiếng phá cung môn, cung mòn đã xuất hiện các vết nứt. rất nhanh sẽ bị công phá.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
“Rầm! Rầm! Rẩm!”
Những âm thanh đó nghe thật là tuyệt diệu, có điều…tiết tấu hơi nhanh một chút, với tẩn suất như vậy lực đạo sao có thể đủ? Lý Kế Đàm nhăn nhăn mày, đang định gọi thị vệ đứng phia trước đến bảo điểu chinh lại tiết tấu thì đột nhiên nhận ra rẳng tiếng rẩm rầm vói tiết tấu càng lúc càng nhanh này phát ra từ hai bên trái phái, mà âm thanh càng lúc càng lớn, dường như làm cho cả mặt đất rung chuyển.
Lý Kế Đàm kinh ngạc quay đẩu lại nhìn, thì thấy một dòng người đi sát nhau tạo thành một đội hình dày đặc, giống như hai bức tường cung đang ép lại, gẩn hơn, gần hơn nữa, đã có thể nhìn thấy phi giáp của bọn họ. khoái đao như rừng…
“Mạch đao trận!!!”
Lý Kế Đàm vô cùng kinh ngạc: “Bọn chúng không phải vẫn đang đóng tại Túc châu sao? Đã ẩn nấp trong cung từ lúc nào. ta thản làm thành vệ thống lĩnh, sao lại có thể không biết chứ?”
“Thình! Thịch! Thình! Thịch!” Tiếng tim hắn đập cũng nặng nể như tiếng bước chân đang dội lại, sắc mặt hắn giờ đã tái nhợt đi như tờ giấy…
Lý Kế Đàm hét lớn: “Chúng ta bị mai phục rồi, mau xông ra ngoài.”
“Rẩm rẩm rẩm”
Thứ trá lời lại hắn là những tiếng bước chân nặng trình trịch, nhất tề tiến lại áp sát từ hai bên. Mạch đao trận giáp bị đao thương sáng lóa. khi thế kinh người.
Chúng đi lại từ hai bên với tốc độ rất nhanh.
“Giết…giết!” Một binh sĩ đứng mũi chịu sào lớn giọng hô lên.
Chúng tuyệt vọng gào thét, khua chiếc thương đã nhuốm đầy máu để tìm đường thoát.
“Rẩm rẩm rẩm rẩm.
Bức tường người không một khắc nào dừng tiến lại, mũi thương của hắn đám thẳng vào bộ ngực của một mạch đao thủ, nhung bộ thiết giáp nặng nề mà rắn chắc này hoàn toàn có thể chịu được lực của cây thương, người bị hắn đâm thương vào thậm chí còn không dừng lại một chút nào. Trên đinh đẩu, năm sáu chiếc mạch đao sắc bén nghênh diện bổ xuống, máu tươi bắn ra tung tóe, hắn đầu lia khói cổ. hai bả vai cũng bị mạch đao thủ nhất tề chặt đứt.
“Á! Á…”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. lại một người bị phản thành bốn mảnh rồi ngă xuống. Mạch đao thủ xếp theo đội hình dày đặc tiếp tục dẫm lên các thi thể để tiến về phia trước. Khi bọn họ đã mặc trọng giáp, câm thanh trường đao này vào thì tình cảm của cà con người họ dường như cũng bị phong bế duới lóp áo giáp, trái tim của họ cũng lạnh lùng vô tình như đao của họ.
Mưa máu tung bay, “giáo nhục cơ” tiếp cận rồi, đám phản quân bị ép vào giữa, tầng tầng lợp lóp biến dẩn thành bùn nát. sự phản kháng tận lực cuổi cùng của chúng cũng gây ra một số thương vong cho mạch đao thủ, nhưng ti lệ thương vong của hai bén hoàn toàn trái ngược nhau.
Một đội bộ binh mạch đao có thể chinh diện đổi kháng với sự xung phong của kị binh khi ớ trên một quảng trường băng phăng rộng lớn trong vương thành, hai bên lại là tường cung cao lớn thì hoàn toàn không phải để ý lo lắng tới sự xung kích từ phía sau hoặc hai bên nữa, lực sát thương của bọn họ có thể phát hưv hết sức và vô cùng nhuần nhuyễn.
Cảnh tượng chém giết làm cho người ta không dám nhìn. Rất nhiều cung vệ, nội thị. thậm chí là những chiến sĩ cung vệ kinh nghiệm chiến đấu không đủ khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đểu thấy buồn nôn, còn những binh sĩ mạch đao trận đã trải qua trăm nghìn cuộc luyện tập và than chiến viễn chinh này lại nhìn không hê chóp mắt.
Máu tươi không ngừng tuôn chày. da thịt không ngừng bị dày xéo.
Thép là thép tốt. đao là đao tốt, đủ để làm mạch đao. đao này quả thật chém kẻ địch như chém dưa chém rau, hoàn toàn không phải lo lắng về sức sát thương của nó. Mỗi một mạch đao thủ ờ đây đều có thể lực như một con trâu, thể lực này phối họp với khoái đao giống như chặt lúa mì. tùy ý thoải mái mà thu hoạch nhân mạng.
Dương Hạo đứng trên tường cung, yên lặng quan sát tình hình phía dưới, một chiếc xe cũng vên lặng lăn tới bên cạnh hắn.
“Bên dưới đã thành một biển máu Tu La rồi…”
Đinh Thừa Tông thở dài nói: “Lát nữa mời cao tăng Phật sống đến đây làm pháp sự
vậy.”
Dương Hạo lạnh lùng nói: “Hà tất phái như vậy, chúng ta có thể trấn nồi người của chúng, chẳng nhẽ còn không trấn nổi quy phách của chúng sao?”
Đinh Thừa Tông cười khổ nói: “Đệ không sợ, nhưng người khác chua chắc đã không sợ.”
Dương Hạo quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra đứng phía sau hắn chi còn mỗi đám thị vệ thân cận Mục Vũ, còn đám nội thị trong cung sớm đã lui ra xa, người nào người nấy mặt mũi trắng bệch như quỷ. bất giác cười lớn: “Cũng được, ngày mai hãy mới mấy vị cao tăng đến đây.”
Đinh Thừa Tòng nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên hói: “Mã Diệc đâu?”
Mã Diệc có thể nói là tâm phúc trong đám thị vệ tâm phúc của Dương Hạo. trước nay không rời hắn, Đinh Thừa Tông đã quen với sự tồn tại của nó. nhất thời không thấy, không khói cảm thấy kinh ngạc.
Dương Hạo nói: “Đệ bảo nó đến hậu cung bảo vệ Đông Nhi, Diễm Diễm rồi.”
Đinh Thừa Tòng có chút nghi hoặc: “Phía sau còn có nguy hiểm gì sao?”
Dương Hạo cười: “Chi là tìm một cái cớ thôi, nó…dù sao cũng là nữ nhi, cảnh tượng này đệ không muốn nó nhìn thấy, loại rèn luyện này cũng không cân phải làm.”
Đinh Thừa Tông nhìn thoáng qua phía ngoài tường, cuộc chém giết đã sắp đến hồi kết thúc, trong cảnh thảm sát này không cẩn phải để tâm là thủ lĩnh bộ tộc hay gia tướng bộ dân, tất cả đều phải nạp mạng dưới lưỡi đao, không một kẻ nào may mắn thoát khòi. lúc này những người may mắn sống sót đã không còn nhiều, nguyên nhân duy nhất để chúng chưa trở thành con quy dưới lưỡi đao chi là vì đội mạch đao thủ đã chậm lại bước tiến, đi cực chậm, vì dưới chân bọn họ đểu là máu. thịt người nát vụn, muốn đi nhanh cũng không được.
“Khụ! Những người còn sống…đã không còn nhiều, đệ xem…hay là.,.có thể bảo bọn họ dừng tay được rồi?”
Đinh Thừa Tòng nghe thấy tiếng kêu gào càng lúc càng yếu ớt. nên thử hói dò.
Dương Hạo chần chừ một lát, kiên định lắc đầu: “Hi sinh tất yếu thì phái có.”
Hắn lại nói với Đinh Thừa Tông: “Con rắn độc trong đám tâm phúc đã bị diệt trừ. đại ca có thể thông báo xuống dưới, màn kịch bên Cam châu có thể kết thúc rồi.”
Đinh Thừa Tông đáp lời một tiếng, đang muốn rời đi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó. quay lại hỏi: “Bên Lý Kế Quân và Hô Diên Ngạo Bác phải làm thế nào? Có cần phải…”
Ánh mắt Dương Hạo hơi sáng lên. suy nghĩ một lát lại nhẹ lắc đẩu: “Đội phục binh không thể động, sự tồn tại của bọn họ vốn là để đoạt lấy Tiêu Quan, lúc đó không hề nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay. nểu như bây giờ động dụng lực lượng này. thì hoàn toàn không có tác dụng kì binh gì nữa, chi có thể gây một chút phiền phức cho Hô Diên Ngạo Bác thôi.”
Đinh Thừa Tông nói: “Bây giờ bên Lũng Hữu đà đặt ba quân cờ mai phục, cho dù có động dụng lực lượng này cũng không có gì phải lo lắng chứ?”
Dương Hạo lắc đầu nói: “Khi ờ Đường triều, Lũng Hữu đã thuộc Quan Trung. Quan Trung lúc đó có tứ thược, Bắc thược cùa nó chính là Tiêu quan. Tiêu quan là vùng đất thược hâu. nhất phu đương quan, vạn phu mặc khai, nếu như dùng mười vạn đại quân của ta cũng chưa chắc có thể lấy được nó. Phục binh chính là để dành cho việc thiết lập Tiêu quan. Nếu như bây giờ để bọn họ bại lộ thân phận thì sẽ mất đi tác dụng vốn có của họ.
Cho dù Tiểu Lục và Địch Hài Cánh dã thâm nhập sâu vào làm thân tín của Thượng Ba Thiên thì trọng địa Tiêu quan cũng sẽ không được giao vào tay họ, cho nên lộ phục binh này không thể động. Như thế này đi, điêu động một lộ binh mã từ Hoành Sơn và Ngân châu lập tức đến Vĩ châu đợi lệnh, đợi sau khi chúng ta giải quyết xong vấn đề Tô Nhĩ Mạn. có thể lệnh cho Trương Phô và Dương Kế Nghiệp chủ động xuất binh, nghênh đâu ứng chiến với Lý Kế Quân và Hô Diên Ngạo Bác. Đợi khi chúng thoái binh lại lệnh cho binh mã Vĩ châu tấn công từ hai bên cánh, nếu có thể ngăn chặn được bọn chúng là tốt nhất, nếu không gây thiệt hại nghiêm trọng cho chúng cũng được, vấn đẻ Lũng Hữu bây giờ vẫn không phải là trọng điểm suy nghĩ của chúng ta. cứ để cho mấy tên đó vui vẻ vài ngày nữa đi.”
Đinh Thừa Tông vuốt cẳm nói: “Được, để huynh đi thông báo!”
Hiểm ái Hiệp Khẩu. Tô Nhĩ Mạn đang đăng đèn dã chiến.
Kim cổ tề minh, tiếng chém giết vẫn không ngừng vang lên. hàng nghìn chiếc đèn lồng đã soi sáng cả trận địa.
Máy ném đá, pháo lạc đã là những thứ vũ khí công thành lợi hại nhất mà Tò Nhĩ Mạn có thể dùng được.
Nhưng hiểm ái Hiệp khẩu được xây dựng dựa vào vách núi và sông Hoàng Hà, không thể để được lượng lớn máy bắn đá, nếu chi dùng ít máy bắn đá, dựa vào đá để đối phó vói một tòa thành kiên cố như vậy thì sức phá hoại rất có hạn, ngược lại còn không có hiệu quả bẳng cung nỏ.
Cung tiễn, cự thạnh, cầu lửa phun khí độc. tất cả những vũ khí có thể đều mang ra công kích, nhưng với sự thủ vệ cùa Trình Thế Hùng, hiểm ải Hiệp Khẩu vẫn không hề nhúc nhích.
Cùng lúc đó. trên Hiệp Khẩu cũng không ngừng bắn ra các loại vũ khí. Xe cung xe nỏ không ngừng bắn ra vô sổ đoản mâu lợi tiễn, cho dù lấy chiến mã để che chắn, nhung một khi lợi tiễn đã bắn trúng thì đểu có thể xuyên thủng qua, tạo thành một lỗ thủng to bẳng quả trứng. Vì tòa thành này năm trên cao. nên đá mà máy bắn đá bắn ra từ trên thành càng có lực mạnh và càng nặng hơn, uy lực kinh người, chiến sĩ công thành Hồi Hất rời khòi chiến mã, bỏ đi phương thức tác chiến xung phong mà họ giỏi nhất, đối mặt với một tòa hiêm ải như thế này thật làm cho người ta không biết phải làm thế nào.
Dưới vách núi tường thành đã chất đầy các thi thể máu me be bét không còn nhìn thấy rõ hình dạng cùng với những chiếc thang mây. xe phá thành gãy nát. ỡ cách đó không xa, dòng Hoàng Hà vẫn róc rách chảy. như mang theo lời oán thán khóc thương của vô số oan hồn…
“Tô Nhĩ Mạn đại nhân, Tô Nhĩ Mạn đại nhân, không thể đánh như thế này nữa.”
Tiểu Mãn Anh láo đảo chạy vào trong đại trướng của Tô Nhĩ Mạn, khóc lóc thảm thương nói: “Tộc nhân của ta chi trong mấy ngày đã mất đi hơn ba nghìn người rồi, như thế là hơn ba nghìn gia đình đã mất đi trụ cột chính trong nhà. Tô Nhĩ Mạn đại nhân, chúng ta không thể chịu nổi tổn thất như vậy nữa
Tiểu Mãn Anh lòng tràn đầy hối hận, lúc đầu khi đại quân của Tô Nhĩ Mạn áp cánh, không nên nhất thời mất đi lí trí. giết đi đệ đệ và con trai của Hộc Lão ôn rồi đầu hàng Tô Nhĩ Mạn, nếu cứ cố gắng chống chọi chưa chắc đã phải chịu tổn thất lớn như thế này. đánh không được thì còn có thể đi. Bây giờ thì hay rồi, hắn tuy nguyện nhận lấy sự bôi thường là chức tộc trưởng, nhưng bây giờ lại phải làm mã tiền tốt cho Tô Nhĩ Mạn, đến lúc ra trận lại phải đua bộ lạc của mình ra làm tiên phong, đáng tiếc lúc này hối hận cũng đã muộn rồi. Tiểu Mãn Anh chi có thể đau khô cầu xin sự thương xót của Tô Nhĩ Mạn.
Tô Nhĩ Mạn trầm mặt xuống: “Thương vong nhiều người như vậy ngươi tưởng ta không lo lắng sao? Nhưng đárih trận sao thể không có người chết, tổn thất mấy nghìn binh mã ngươi lại đến kêu khô với ta. ta biết đi kêu khổ với ai đây?”
Tiểu Mãn Anh nói: ” Tô Nhĩ Mạn đại nhân, thành này tuy không lớn. nhung địa thế hiểm yếu, binh mã không thể dàn trận được, chi có thể đứng né bên miệng cốc để bắn tên thôi…”
“Đây là con đường tất phải đi, nếu không điều động toàn quân đi vòng mấy trăm dặm, lại vượt núi qua sao? Hừ, người đi qua được nhưng ngựa có qua được không? Ngựa qua được nhưng lương thực khí giới trọng yếu có qua được không? Trận này…”
“Đại nhân, ta không phải nói là đi vòng qua núi, không phải ngài nói rẳng nhân mã của Lý Kế Quân và Hô Diên Ngạo Bác sắp tới đây sao? Hay là đợi bọn họ đến…”
“Ngu ngốc, đợi bọn chúng đến rồi lẽ nào còn có thể đổi cách đánh khác sao? Nếu như chúng ta ngay cả một tòa thành nhỏ cùng không đánh hạ được thi há chăng phải để chúng xem thường sao? Hơn nữa, bây giờ chúng đang chịu sự kìm kẹp cùa Cáp Đạp Trại, chúng ta ờ đây đánh càng hăng, thậm chí lấy được Hiệp Khâu mới có thể thu hút được đủ binh lực, để cho họ thuận lợi đi tói, họp binh lại với chúng ta. nếu như chúng ta không đứng vững ở đây thì Dương Kế Nghiệp sẽ có thể phân binh ra đi cứu viện cho Cáp Đạp Trại, một khi Lý Kế Quân không thể đến thì chúng ta chẳng phải sẽ ỡ trong tình thế cô độc hay sao?” Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tiểu Mãn Anh cắn răng nói: “Vậy…cũng không thể để một mình bộ lạc ta vào đó chiến đấu được, cách đánh này ai có thể chịu nổi chứ?”
Tô Nhĩ Mạn trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Tiễu Mãn Anh, huynh đệ và con trai Hộc Lão Ôn đểu là do chinh tay ngươi giết, tộc nhân của ngươi có bao nhiêu người bất phục ngươi? Nếu như không phải ta đang trấn thủ ớ đây thì đứng nói làm cái chức tộc trưởng, mà e là tinh mạng ngươi cũng khó bảo toàn, nếu như ngươi định đùa với Tô Nhĩ Mạn ta thì…hừ!”
Mấy võ sĩ trong tộc thấy tộc trưởng tức giận, liền nắm chặt lấy chuôi đao.
Tiểu Mãn Anh sắc mặt lúc xanh lúc đò. nói: “Đại nhân, không phải là Tiểu Mãn Anh có hai lòng với đại nhân, mà quá thực cách đánh này không thể được, hơn nữa lại chi bắt người của ta xông lên trước…”
Hắn dừng lại một chút, đột nhiên quy xuống đất: “Nếu như vẫn để cho bộ tộc ta liều mạng như vậy. ta không phải những tộc nhân ta cũng sẽ phản, trận tiền lay chuyển, đến lúc đó Tiểu Mãn Anh ta không thể đàn áp lại được, đại nhân, ngài hãy nghĩ cách đi.”
Tô Nhĩ Mạn nhìn hắn, thấy mặt hắn đẩy vẻ hối hận thê lương, thẩn thái không chút giả đối. trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra hắn thật sự không thể chống đỡ nồi nữa rồi. ừm…, bộ lạc của hắn đã tổn thất hơn ba nghìn thanh tráng, từ giờ về sau chỉ có thể phụ thuộc vào ta, cũng không thể có sức phán kháng nữa. vậy cũng đủ rồi. nếu như thật sự để cho bộ lạc của hắn bị đánh đến tan tác thì những tộc nhân già yếu bệnh tật chẳng phải sau này đểu do ta phải gánh sao?”
Nghĩ tới đây, Tô Nhĩ Mạn mỉm cười đi tới. đỡ Tiểu Mãn Anh dậy. mặt mày tươi cười nói: “Tiểu Mãn Anh là một con hùng ưng trên thảo nguyên. sao bây giờ lại cúi đẩu tan thương như thế này, thật là giống một con gà mái gặp ôn dịch. Ha ha ha, nỗi khó của ngươi ta không phải không biết, chỉ là từ cái ngày chúng ta phất cờ tạo phản thì chúng ta đã định sẵn chi có thể thành công, không thể thất bại, một khi đã thất bại thì không còn đường thoái lui nữa. Lòng ta cùng đang rất lo lắng. Được rồi, được rồi, ngươi cứ về trước đi, dừng công thành, để cho người của ngươi nghi ngơi chút đã, ừm. ta sẽ nghĩ cách khác.”
Tiểu Mãn Anh thấy Tô Nhĩ Mạn cuối cùng cũng chịu thôi, không khòi vui mừng khôn xiết, vội vã cảm tạ nghìn án, vạn ân. rỗi chạy như bay đi truyền lệnh thu quân.
“Sa Đà, Ưng Lý, cả chặng đường lão phu đểu công phá rất nhẹ nhàng, tại sao giờ lại bị chặn ở Hiệp Khẩu này chứ?” Tô Nhĩ Mạn bước tới cửa trướng, nhìn về phía hiểm ải Hiệp Khẩu tối mịt mụ, trầm giọng nói: “Trương Phổ bây giờ đang thủ ớ Hiệp Khẩu, hắn vốn là người của Lý Kế Thiên Ngân châu, bây giờ trước mặt Dương Hạo lại không vừa lòng, Lý Kế Quân có lòng muốn phản hắn, nhưng Lý Kế Quân nhất thời không thể đến. ta với Trương Phổ lại không thể nói chuyện với nhau, phải làm thế nào mới tốt đây?”
Tô Nhĩ Mạn đứng trước cửa trướng suy nghĩ rất lâu. gió lạnh thổi vào mặt. làm cho hắn rùng mình một cái, đưa tay phủi phủi những bông tuyết vừa vương xuống tóc. bông tuyết rơi xuống mặt lập tức biến thành nước. Ánh mắt Tô Nhĩ Mạn hơi chuyển động, đưa mắt nhìn, một dãy doanh trại phía bên phái trướng của mình vẫn đang còn lấp ló mấy ngọn đèn, đó là doanh bàn của Hột Na Mục Nhã.
“A Cổ Lệ nếu như đã phái người đến rồi thì không thể chi đứng một bên quan sát. Tiểu Mãn Anh muốn thoái lui thì để Hột Na Mục Nhã lên chống đỡ tiếp vậy.”
Tô Nhĩ Mạn cười giảo hoạt, cầm lấy đao, đi về phía doanh bàn cùa Hột Na Mục Nhã…