Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 36: Buồn vui lẫn lộn
Dân chúng vừa tới đều là những người có tâm huyết mà đến, vừa thấy quan vẫn còn có chút sợ hãi, Đinh Hạo liền đi ra phía trước, hơi hơi khom người nói: ” Sai gia, đứa nhỏ này chúng ta cũng không biết là con nhà ai, đạo nhân kia cùng phụ nhân bắt cóc đứa nhỏ này, bị tại hạ cùng các vị hương thân phụ lão bắt được ở đương trường. Hiện giờ đang muốn đưa bọn chúng tới quan phủ, muốn nhờ tri phủ đại nhân xử lý.”
” A! Trời cao thật có mắt à!” Hình bộ Quảng Nguyên Phủ Dương Tấn Thành vừa nghe thấy, đơn đao chỉ lên trời, vẻ mặt dữ tợn nhưng lại có chút kích động run rẩy.
Làm bộ khoái thật không dễ dàng.
Người ta thường nói: ” Quan phụ mẫu nếu đỏ một chút, dân gian ngàn giọt máu.” Nếu nói nhiều việc một chút, cơ hội phát tài cho bộ khoái tới rồi, lời này thật không sai. Bên trong đám nha dịch, bộ khoái có tiền lương cao nhất, khi phá án cầm theo thẻ bài mà chạy tới các nơi bị cáo muốn một chút ” Tiền đi lại”, ” Tiền giày dép”, ” Tiền rượu và thức ăn”, ” Tiền mở khóa.”, ” Tiền bảo lãnh.”, ” Tiền gia hạn”, theo đó vơ vét thêm của nguyên cáo một chút tài sản như là ” Tiền thưởng”, ” Tiền vất vả”. Hơn nữa bọn trộm bình thường, bọn đạo tặc ” hiếu kính” còn có thêm ” Tiền nghề nghiệp”, tiền bẩn thu về không ít, có khi còn nuốt hết cả tiền phi nghĩa của bọn trộm cướp nữa chứ.
Nhưng là giữa các loại nha dịch, bộ khoái cũng là người gặp nguy hiểm cùng vất vả nhất. Khi kẻ cắp chống lại lệnh bắt, vậy thì khó tránh khỏi cái chết rồi. Hơn nữa bộ khoái lĩnh nhiệm vụ phá án đều có thời gian hạn chế, loại khảo hạch này được gọi là ” Bỉ Hạn”. Bình thường ” Bỉ Hạn” thường được cho năm ngày, nếu trong năm ngày vẫn không thể phá án, bộ khoái gánh vác vụ án này sẽ bị đánh, bình thường một lần mười gậy. Còn thường thường hay đánh vào một bên thân thể, lưu lại bên khác cho lần đánh sau. Vụ án trọng đại có liên can tới mạng người còn thể Bỉ hạn chỉ có ba ngày, cho nên bộ khoái thường xuyên bị đòn đau mà tập tễnh đi phá án, đằng sau lưng máu nhiều hơn mồ hôi à.
Lần này rất nguy cấp, đại phu nhân của Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng mang con đi dâng hương lễ phật, thế nhưng đứa con bảo bối bị trộm mất.
Phu nhân của Trình Tướng Quân là tiểu thư của Bình Nguyên Đường gia, Đường gia ở khu Tây Bắc là đại thế gia, hơn những nguyên nhân bởi những tầng quan hệ này mà Trình Thế Hùng mới được chủ tử Chiết Gia mạnh mẽ ở phía sau Đường gia ủng hộ, mới có thể nhanh chóng thành tựu trở thành đại tướng quân trấn thủ vùng biên ải với mấy vạn quân trong tay. Bởi vậy Trình Tướng Quân cũng có chút sợ vợ, Trình phu nhân lấy hắn mười năm chưa từng có đứa con này, hắn cũng không dám nạp thiếp, nhiều năm như vậy Trình gia vẫn ân cần cầu y vấn dược tìm đủ mọi phương pháp. Trình tướng quân qua cái tuổi bốn mươi mới có được đứa con bảo bối kia, chính là hòn ngọc trong mắt Trình Gia à, Trình lão thái quân rất vui sướng.
Đứa nhỏ bị đánh mất, sau này ở Quảng Nguyên phủ đừng nghĩ có được một ngày lành, một ngày đứa nhỏ không tìm lại được, chắc chắn không một ai có ngày yên lành được. Đứa nhỏ này đang sợ hãi ở đâu có trời mà biết, vậy mà lúc này vừa mới ra khỏi cửa thì một cái công lao thật lớn đã tới trên đầu mình.
Dương đầu mục càng nghĩ càng thấy vui vẻ, các cơ trên mặt vặn vẹo cả ra. Người đứng ở bên cạnh nhìn thấy còn tưởng hắn đang bị trúng gió nữa. Một bộ khoái bên cạnh nhỏ giọng nói: ” Đầu nhi, đầu nhi, chúng ta phải đưa người mau chóng trở về, để cho Trình phu nhân nhận diện đã, hiện giờ còn chưa rõ đứa nhỏ này có phải là tiểu công tử của Trình đại nhân không mà.”
” A? đúng rồi! đúng đúng!” Dương Tấn Thành tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy tới nói: ” Mau mau, đưa đứa nhỏ này giao cho ta, ta đưa bọn ngươi tới gặp đại nhân.”
Đứa nhỏ kia đã thân thiết với Đinh Hạo, thấy người tiến tới tướng mạo xấu xí, lại đang lớn tiếng, nhất thời khóc oa lên, hai tay mập mạp nhỏ bé nhanh chóng ôm lấy cổ Đinh Hạo, nói thế nào cũng không buông ra.
Dương Tấn Thành vừa thấy vậy chuyển giọng nói: ” Được được được, tiểu tổ tông này là ngươi ôm đi, mau mau đi theo ta tới gặp tri phủ lão gia.”
Trên công đường, tri phủ Từ Phong Thanh lúc này đang dựa vào tấm ” Giang nha sơn hải đồ”, nhìn lên biển ” Minh nguyệt cao huyền”, tay vuốt chòm râu, yên lặng không nói gì, một bộ dạng đang nâng chén ngắm trăng.
Tất cả người bên cạnh hắn đều được phái ra ngoài, ngay cả sư gia cũng bị phái đi quân doanh bẩm báo với Trình đại tướng quân, hiện giờ Trình phu nhân làm mất đứa con còn không dám hồi phủ vấn an Trình lão thái quân, đang an vị ở trên công đường của hắn, đang khóc lóc thảm thiết nghe thấy mà muốn rơi lệ.
Từ tri phủ khuyên cũng không khuyên được, nói cũng không nói được, buồn rầu chỉ có thể ở một chỗ mà vuốt ve chòm râu mép của mình, bộ râu quai nón dưới hàm đã bị hắn làm cho rối tinh rối mù lên.
Đúng lúc này, Dương Đầu Mục bắt người vội vã trở về, chưa vào tới cửa đã hô to một tiếng: ” Tri phủ lão nhân gia!”
Từ Phong Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Tấn Thành thân thể cao lớn hiện ra ở cửa, cởi giày ném loạn ở trước cánh cửa, nhất thời một bộ dạng ” Ác cẩu thưởng thực” xẹt một cái đã nhảy tới trước mặt hắn…
Từ tri phủ hoảng sợ, bỏ giày ra không hỏi không rằng đạp loạn đồng thời tức giận mắng: ” Ngươi cái tên hỗn đản này, bản quan cho ngươi đi tìm tiểu công tử của Trình phủ, ngươi chạy về đây làm cái gì?”
Dương Đầu Mục bị đánh trúng đau tới nhe răng nhếch miệng, vừa che chắn vừa vội vàng nói: ” Lão gia, tiểu nhân … tiểu nhân tìm được người rồi.”
” Cái gì?” Từ tri phủ nhất thời chân còn đang giơ ở trên không vừa nghe thấy những lời này cực kỳ mừng rỡ, hắn còn chưa kịp hỏi thì Trình phu nhân vốn đang ngồi khóc lóc trên ghế lập tức đứng dậy cực kỳ nhanh, vọt một cái đã tới trước mặt Dương đầu mục run giọng hỏi: ” Ngươi…ngươi nói đã tìm được con ta rồi sao?”
Dương Tấn Thành vội trả lời: ” Dân chúng vừa đưa hai người tới, còn ôm theo một đứa trẻ con, tiểu nhân không biết tiểu công tử của quý phủ, làm phiền Trình phu nhân chính mắt đi coi một chút.”
Dương Tấn Thành vừa mới nói xong, chân của Từ tri phủ còn đang giơ trên không liền thuận thế đạp lên trên mông hắn một cái, quát mắng: ” Tên hỗn đản nhà ngươi không biết làm việc gì cả, còn muốn phu nhân đi ra nhìn sao? Sao ngươi không đem người vào đây hả!”
Dương Tấn Thành bụng đầy ủy khuất nói: ” Việc này không phải vậy…trước tiên tới báo tin trước đã, còn dĩ nhiên dân chúng ôm theo đứa nhỏ tiến vào trong cửa nha môn chứ.”
Trình phu nhân nghe xong không nói hai lời, nhấc chân chạy ra ngoài, Từ tri phủ chỉnh lại mũ quan, phủi phủi quan y, vội vàng đuổi theo sau. Dương đầu mục báo tin thì đang quỳ rạp trên mặt đất, không còn sức mà nhấc tay lên nữa, hai chủ nhân thì đã sớm chạy biến mất không thấy bóng người.
Trình phu nhân khi chạy ra ngoài cửa, đoàn người Đinh Hạo cũng vừa vặn đối diện đi tới. Vừa thấy đứa nhỏ trong lòng ngực hắn quả nhiên là cốt nhục của mình, Trình phu nhân vừa vui vừa buồn, còn chưa kịp ôm đứa nhỏ vào trong lòng đã dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đứa nhỏ khóc rống lên. Tiểu tử kia còn chưa thấy rõ người tới, thấy mẹ nó khóc lớn, cái miệng nhỏ nhắn cũng há ra gào khóc cùng nàng. nguồn TruyenFull.vn
Từ tri phủ đuổi tới, vừa thấy tình hình như vậy, đành phải ho khụ một tiếng, tiến lên khuyên nhủ: ” Trình phu nhân, đứa nhỏ đã tìm được rồi, đây là việc mừng lớn à, người đừng khóc như vậy, cứ như vậy sẽ làm tổn thương bản thân mình. Còn nữa, lão thái quân còn đang gấp gáp ở nhà, phu nhân nhanh chóng đưa tiểu công tử trở về, làm cho lão thái quân được an tâm lại chứ.”
Những lời nhắc nhở này đề tỉnh Trình phu nhân, đứa nhỏ được lão thái quân rất yêu quý, trượng phu nàng là một người con rất hiếu thảo, đừng nhìn trượng phu mình thường ngày nể sợ nàng, nếu lão thái thái mà tức giận công tâm có lời nói không hay gì đó, cho dù nàng có chỗ dựa là Đường gia, trượng phu cũng nhất định không chịu bỏ qua. Trình phu nhân vừa nghĩ tới đó, nhanh chóng gạt nước mắt, vội vàng nói: ” Nhanh nhanh chuẩn bị kiệu, lập tức hồi phủ!”