Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 21: Hậu trạch nhữ ngữ


Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 21: Hậu trạch nhữ ngữ

Có Triệu Gia Bảo Triệu đô đầu ra mặt, tài chủ của đất Hoàn Thủy trấn Triều Bảo Chính chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà đáp ứng đưa hậu viện (nhà sau) của mình cho đoàn xe Đinh gia. Không kiếm được tiền thì đã đành, lại còn phải khiêm nhường lễ độ mời người ta vào. Triều Bảo Chính tính toán sai lầm một hồi bị vợ mình mắng cho té tát.

Hậu viện của Triều gia rộng lớn phi thường, lớn tới độ các gia đình nông gia không thể tưởng tượng nổi. Khu tây bắc hoang vắng, mà vùng này lại khá là nghèo, cho nên mỗi gia đình cũng không có ít đất, làm một bảo chính của địa phương. Triều gia có quyền có thế, đất tự nhiên là nhiều nhất, trong hậu viện của hắn có không ít hơn ba mươi mẫu đất. Đoàn xe Đinh gia tất cả đều chui vào trong đó cũng không thành vấn đề.

Hôm nay thời tiết buổi tối đặc biệt ấm áp, ngay cả gió thổi qua người cũng không chút lạnh, hơn nữa trong thôn trấn chỉ có một khách điếm nhỏ. Cho nên đoàn xe Đinh gia toàn bộ đều ở trong trướng bồng trong hậu viên. xem tại TruyenFull.vn

Bởi vì từ nơi này muốn đi về Tây Bắc thì rất là hoang vắng, không có mấy nhà, ngoại trừ chỉ có một ít thôn nhỏ cơ hồ không có bóng người mà thôi. Cho nên cần phải mua đồ ăn nhiều một chút chuẩn bị cho hai ngày sắp tới, bởi vậy vừa dàn xếp xong, Phùng đầu lĩnh liền mang theo Trần Phong, Dương Dạ, Lý Thủ Ngân cùng vài vị quản sự đi lên trên bắt đầu mua đồ ăn, rau xanh, thịt, rượu, nước, thuốc trị thương… chuẩn bị cho đi đường.

Mà buổi chiều Đinh Hạo cùng Triệu đô đầu với đám tay sai hò hét uống rượu, đưa những người này rời khỏi trấn nhỏ, khi trở lại Triều gia thì có chút men say. Kỳ thật lúc này nồng độ rượu không cao, nhưng để lâu quá rồi nên có phần nguy hiểm, nhưng là dù sao cũng có cồn. Đinh Hạo đi cùng đoàn xe, chạy tới phía trước an bài, thân thể đã sớm mệt mỏi, lại có men rượu vào người vì thế vừa trở lại trướng bồng đã lăn ra ngủ. Lần này hắn ngủ liên miên mãi tới khi hắn tỉnh lại thì sắc trời đã muốn tối rồi.


Đinh Hạo đi ra khỏi trướng bồng, luc snayf rất nhiều dân tráng gia đinh cơm no rượu say đều đã ngủ sâu rồi, hậu viện tuy có nhiều người ở đây, nhưng mười phần cô liêu. Hậu viện dựa bên phải vào một sườn núi, trên sườn núi có rất nhiều cây ăn quả, lá cây đã rơi rụng hết, chỉ còn lại có cành khô trơ trọi.

Xa xa, trên trấn truyền tới tiếng ca múa, thị trấn nhỏ còn có vũ sư, vũ long, say mê ngắm đèn ngày xuân mới. Trên ngọn cột cờ cao cao có xâu một chuỗi đèn lồng màu đỏ, nhẹ nhàng chớp động trong gió, kia là tiếng chiên tiếng trống, nhưng ở hậu viện lại vô cùng yên tĩnh lạnh lẽo.

Đinh Hạo đứng dưới cột cờ, vừa tỉnh rượu, ý thức dần dần thanh tỉnh lại, bắt đầu suy tư nổi lên tâm sự của mình. Lần này hắn đi ra ngoài, khai mở giãn giới, đã biểu hiện năng lực của mình mới đám nghi trượng của Đinh gia, nhưng là sau khi trở về sẽ như thế nào đây, Đinh Đình Huấn đối với hắn sẽ có thái độ gì, rất khó mà xác định được. Không biết liệu cố gắng của mình có thể được hồi báo không? Có thể cải thiện tình cảnh của mình ở Đinh gia không? Có thể dựa vào Đinh thị mà khai sáng sự nghiệp của chính mình không? Có lẽ mình sẽ không có cơ hội để trở thành thân hào một phương như Đinh Đình Huấn, chẳng qua bằng vào kiến thức cùng sở học của mình, nếu cho một cơ hội đời này có thể sẽ làm được gì đó. Nhân sinh, chính là có thể sống khoái hoạt như người khác, như vậy có lẽ là đủ rồi.

Đinh Hạo đang nghĩ ngợi, từ phía sau truyền tới tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy, Đinh Ngọc Lạc đang yên lặng đi tới. Nàng vẫn một thân nam trang, chẳng qua bởi vì vừa mới tắm rửa mái tóc dài không buộc mà xõa ra, hơn nữa tối nay rất ấm áp, nàng không mang mũ, hé mở ra khuôn mặt cười ẩn dấu dưới mái tóc mềm mại, sóng mắt rực rỡ như sao trên trời đêm vậy.


” Đại tiểu thư!” Đinh Hạo có chút lúng túng vội vàng xoay người nhẹ nhàng vái chào: ” Chiều nay vì ứng phó với sai dịch, còn chưa thỉnh tội với đại tiểu thư, khi ở trên trấn, vì tên Triệu đô đầu kia, tiểu nhân phải giả mạo làm người chủ sự của Đinh gia, hô thẳng tên của đại tiểu thư, thật sự có lỗi.”

Đinh Ngọc Lạc chăm chú nhìn hắn, đột nhiên cười khanh khách, ý cười thản nhiên, như hoa quỳnh dưới trăng: ” Được rồi, được rồi, đừng ở trước mặt ta mà ra vẻ tiên sinh, ngươi chỉ biết có vài chữ mà cũng đòi khoe chữ với ta. Ngươi có thể đuổi được công sai lưu manh đi, không làm lỡ đại sự của chúng ta, đó chính là một việc có công lớn, ta sao lại là người không biết tốt xấu mà trách ngươi chứ? Còn giả mù sa mưa nữa.”

Đinh Hạo cảm thấy nóng mặt, Đinh Ngọc Lạc lại nói: ” Ta là một người con gái trong gia đình, dẫn dắt đội xe lương tới Quảng Nguyên, dọc đường tiếp xúc với người, đích xác cũng không tiện lắm, dọc đường đi có ngươi giúp đỡ, ta thoải mái rất nhiều, an bài tốt như vậy, chẳng qua trên thực tế… hiện tại ngươi chính là chủ sự đoàn xe này? Lương thực có thể tới Quảng Nguyên đúng hạn, chính là công lao của ngươi là lớn nhất.”

Nàng nhẹ nhàng đi tới bên người Đinh Hạo, một mùi hương thơm cực phẩm cũng tùy ý bay tới, phảng phất xâm nhập vào chóp mũi Đinh Hạo.

” Ta vẫn có chút kỳ quái, ngươi chưa bao giờ đi quá xa nhà, lại chưa từng có lịch lãm gì, dùng cái gì để đối nhân xử thế chu đáo như thế, ngay cả Liễu nghi trượng, Lý nghi trượng bọn họ cũng không bằng ngươi đâu?”


Đinh Hạo mở tay nói: ” Việc này… ta cũng không hiểu được, dưới tình thế cấp bách ta kiên trì đi lên, ngay từ đầu nói cái gì ngay bản thân mình cũng hàm hồ không rõ, nhưng nói xong chính là cảm thấy miệng lưỡi trơn chu, ta chỉ biết nói như vậy với bọn chúng thì sẽ có lợi, chưa từng nghĩ qua trong đó có đạo lý gì.”

Đinh Ngọc Lạc khẽ thở dài: ” Nếu không như vậy, mọi người cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác, nói như vậy, thật ra ngươi là kỳ tài trời sinh không học cũng thành, nếu có thể được một phen mà luyện thì…”

Nàng thở dài sâu kín, xoay người sang chỗ khác, buồn bã nhìn phương xa nói: ” Một đường này, cũng không gặp được đại ca, ta nghĩ, … huynh ấy hẳn là theo đường nhỏ trở về, hiện giờ đã về tới nhà rồi, nhưng không biết…huynh ấy bị thương thế nào.”

” Đại thiếu gia cát nhân thiên tướng, sau khi hồi phủ chỉ cần mời danh y khám và chữa bệnh, có thể…không có trở ngại gì.” Đinh Hạo cố gắng suy tư trong trí nhớ những gì có liên quan tới Đinh Thừa Tông, nhưng lại rất mơ hồ.

Đinh Thừa Tông khác hẳn Đinh Thừa Nghiệp, hắn rất thành thục trầm ổn, tuổi còn trẻ đã thay phụ thân gánh vác sản nghiệp gia tộc. Trong một năm thời gian lớn đều ngoài bôn ba bận rộn, số lần trở lại trong phủ gặp Đinh Hạo là rất ít, hai người cũng không có gặp nhau nhiều cho nên ấn tượng đối với hắn cực kỳ ít.


” Đúng vậy ta cũng chỉ mong như vậy, chỉ mong đại ca cát nhân thiên tướng.” Đinh Ngọc Lạc than thở một hồi rồi phấn chấn lại tinh thần nói: ” Còn có ba ngày, phỏng chừng ba ngày nữa chúng ta có thể tới được Quảng Nguyên. Bắt đầu từ lúc này con đường phía trước mười phần hoang vắng, nếu thực sự cường đạo sơn tặc có ý đánh chúng ta, con đường nhỏ phía trước là nơi rất thích hợp cho bọn họ xuống tay, chúng ta cần phải đề phòng hơn gấp bội.”

” Vâng tiểu nhân đã rõ.”

Đinh Ngọc Lạc quay đầu nhìn hắn mỉm cười nói: ” Người đó, tài ăn nói cùng nhanh trí đều có, nhưng không có học qua bát kinh đọc qua sách, chẳng qua không đọc sách cũng không lo, Tây Bắc này là nơi lạnh khủng khiếp, sông băng tan làm dân ở đó không nhiều lắm, phải ở trong này mà sống yên ổn thì phải dựa vào thân công phu, đọc sách thánh nhân vị tất đã có đất dụng võ. Nếu ngươi có cơ hội có thể học một chút công phu cung mã.”

” Cung mã, cưỡi ngựa bắn cung, học được để cường thân kiện thể cũng tốt, dùng để tự phòng vệ bản thân cũng tốt, chẳng qua tiểu nhân nghĩ, học một thân võ công cao minh cũng không thể chống lại được mười dân tráng không tinh võ nghệ bắn loạn vào người. Bằng một thân võ nghệ mà kiến công lập nghiệp chỉ có số ít mà thôi.”

Đinh Hạo là người đời sau tới đây, khi đó người ta coi trọng lực lượng tri thức, bởi vì phát minh ra súng ống, võ nghệ cao minh vô cùng cũng chỉ trở thành những hạng mục biểu diễn hạng nhất mà thôi. Cho nên Đinh Hạo đối với việc dùng vũ lực ở thời đại này nhận thức không đủ, cảm thấy là không đúng. Đinh Ngọc Lạc đại khái nghe luận điểm như thế không khỏi nhướng mày kêu ” nga” một tiếng nói: ” Như vậy ngươi có cao kiến gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.