Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 44


Đọc truyện Bộ Bộ Liên Hoa – Chương 44

Edit: mèo mỡ

Beta: Socfsk

Bữa tiệc kéo dài, rượu ngon đấu ngàn; tôm xắt mỏng, ba ba lạnh chân gấu. Tiệc trong đình khách nữ dần dần tán ra, nam nhân ăn uống linh đình. Vì uống vào bụng là rượu mạnh nên mọi người càng lúc càng hưng phấn, gào thét ca múa thái bình, tiếng động lớn vang lên liên tục.

Hoắc Thế Quân nhìn Hoắc Vân Thần xuất hiện ở đại môn của đình, bỏ lại người đang nói chuyện, cùng Hoắc Vân Thần đi ra ngoài đứng ở một góc.

Hoắc Vân Thần nói: “Người nọ hết sức cảnh giác, cũng hết sức quen thuộc với địa hình nơi này. Ta đuổi theo tới trại bên ngoài phủ thì đã không thấy người đâu. Ta đã hỏi quản sự đón khách trại trong phủ, cũng chưa từng thấy người này. Ta sẽ đi tra lại danh sách tất cả khách tham dự đêm nay…”

Hoắc Thế Quân trầm ngâm chốc lát, nói: “Không cần. Hắn đã dám công khai khiêu khích như vậy, đương nhiên không phải khách chính trong danh sách. Nhất định là thừa dịp lộn xộn trộn lẫn vào. Mà nơi này không phải là khu vực của mình, đừng làm chuyện gì lớn.”

Trên mặt Hoắc Vân Thần hiện lên nét hổ thẹn nói: “Là ta vô dụng…”

Hoắc Thế Quân cắt lời hắn: “Khi ta bước vào, chú ý đến trạm gác trại trong phủ từ cửa chính tới khách đường, hình như ba năm bước một người, phòng vệ không thể nói là không nghiêm ngặt được. Cũng có thể để hắn lẫn vào, nhưng vẫn kỳ lạ. Ngươi đến nơi Thế tử phi nghỉ ngơi ngay, canh kỹ chỗ đấy cho ta, không cần để ý đến cái khác…”

Hắn đang nói chuyện, ánh mắt liền không tự chủ được nhìn về phía phòng khách hướng đông nam, Thiện Thủy đang nghỉ ở nơi đó.

Hoắc Vân Thần cảm giác hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn theo tầm mắt hắn, kinh hãi thấy bên kia cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa dần dần bốc lên, bật thốt lên: “Cháy rồi!” Hắn còn chưa dứt lời, Hoắc Thế Quân đã co chân, chạy như điên đến chỗ lửa bốc lên.

Tình hình hoả hoạn cũng đã kinh động trại người trong phủ, tiếng kinh hét vang lên, mọi nơi ào ào rối rít dập lửa. Hoắc Thế Quân chạy một hơi tới đình viện khách nghỉ trước, thấy cháy là gian phòng khách khác, cách chỗ Thiện Thủy nghỉ vài chục bước xa, vừa mới thở nhẹ một hơi, chợt thấy Bạch Quân lảo đảo nhào từ trong ra, nhìn thấy hắn, run giọng hét lớn: “Thế tử! Ta mới vừa đi nhà cầu, gọi hai thị nữ trại phủ trông, nhìn thấy lửa bốc lên chạy về, lại không thấy Thế tử phi đâu!”

Sắc mặt Hoắc Thế Quân thay đổi, chạy nhanh vào trong, thấy hai thị nữ trại phủ đã ngã trên hành lang, chợt đá văng ra cánh cửa khép hờ ra, vén màn gấm lên, quả nhiên thấy trên giường trống rỗng, chăn mền kể cả người kia cũng đã mất tích, bên giường chỉ ngổn ngang áo da cừu tinh tinh màu đỏ cởi từ người nàng.

Tim Hoắc Thế Quân gần như bật ra, rượu lúc trước vừa uống xong lập tức hóa thành mồ hôi lạnh, từ lỗ chân lông trên cả người tóe ra ngoài, sau lưng đã ươn ướt. Chợt vọt ra khỏi phòng, nhìn xuống tứ phía, thấy trước, trái, phải đều có người chạy đi dập lửa, duy chỉ có sau bên một hành lang chính thẳng đến hậu viên đen như mực, lúc này lại không có lấy một bóng người, không dừng lại, nín thở đuổi theo.

Trại trước phủ đèn đuốc sáng trưng, mặt sau sân nhà, lúc này lại là một mảnh đen như mực, mọi nơi tĩnh lặng không có người nào. Hoắc Thế Quân đuổi theo tới trong vườn, mượn ánh trăng, nhìn thấy xa xa phía trước một bóng đen đang vượt qua tường hoa, chợt lóe rồi không thấy, trên vai lại tựa như khiêng một đống gì đó đã được cuộn lại, thần kinh run lên, vội vàng nhanh chân đuổi theo.

Người đằng trước hành động nhanh nhẹn khác thường, trên vai mặc dù có phụ vật, nhưng bước không chậm chút nào, hình như rất quen với địa hành này, cơ hồ là không ngừng nghỉ, thất quải bát nhiễu, lại một đường thuận lợi, rất nhanh đã ra khỏi cửa hông hậu viên, xoay người lên một con ngựa đã sớm đứng ở chỗ tối, thúc ngựa đi hướng tây nam.

Hoắc Thế Quân đuổi theo ra thì hai thủ vệ trại phủ giữ cửa hông ngực đã trúng ám tiễn ngã xuống đất. Giương mắt nhìn đầu vai người nọ phịch lên lưng ngựa, xoay người lên đảo mắt đã chạy xa hơn mười trượng, dưới đêm trăng chỉ còn lại một bóng lưng mờ ảo trong tuyết, giận dữ hét lên, cúi người mũi tên trên người tên thủ vệ đã chết, giương căng dây cung, nộ tiễn phát ra bén nhọn đuổi theo ngăn lại, không lệch, đầu mũi tên đâm thẳng thấu xương chân sau cong gối con ngựa, tiếng ngựa rên rỉ bên trong, người trên ngựa kể cả đống cuộn gì đó lăn từ trên thân ngựa xuống đất.

Một mũi tên của Hoắc Thế Quân trúng mục tiêu, lập tức đuổi theo. Mượn ánh trăng chiếu trong tuyết, nhìn rõ, chính là nam tử dị tộc lúc trước đã khiêu khích mình trong đình, chỉ là lúc này đã thay y phục dạ hành. Mà cuộn đống kia quả nhiên chính là chăn mền bao lấy Thiện Thủy. Lúc này chăn mền đã tán loạn, trên người nàng chỉ có quần áo trong mỏng, một đôi chân trần tuyết trắng đáp trên tuyết. Không biết là vì bị lạnh hay bị ném, tay chân hơi rụt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Nam nhân kia bản lĩnh rất cao, ngã ngựa như vậy, không ngờ lại lật người thuận thế lăn đến cạnh Thiện Thủy, lần nữa dùng chăn mền cuốn lấy cả người nàng, ôm lấy tiếp tục chạy vào rừng.

Hoắc Thế Quân hai mắt trợn tròn, thế nhưng khoảng cách hơi xa, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo. Sau lưng, đường về trại phủ nhiều điểm lửa bốc, đám người Hoắc Vân Thần cùng Do Đô vương nghe tiếng chạy tới. Nam tử kia lại hết sức quen thuộc địa hình nơi này, chạy như điên một hồi, Hoắc Thế Quân theo sát không ngừng nghỉ, đêm trăng trong tuyết, hai người một trước một sau, một chạy một đuổi trong rừng, dàn dần bỏ lại người sau lưng.

Nam tử kia dù quen địa hình, chỉ dù sao vẫn mang theo người, chạt khỏi rừng, lúc đổi xuống núi, dần dần bị Hoắc Thế Quân đến gần. Hoắc Thế Quân dừng đuổi theo, trầm ngâm nín thở, mượn ánh trăng, giương cung lắp tên lên phía trước lần nữa, mũi tên thở hổn hển phá vỡ, đằng trước người nọ chợt ngã xuống, chân trái nam tử kia trúng tên, lại chợt lật người ngồi dậy, cắn răng rút mũi tên ra, nhắm đầu mũi tên lên cổ cô nương ngã ngay bên

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hoắc Thế Quân đã đuổi theo tới bảy tám bước xa, kiên định ngừng bước chân, lạnh lùng quát hỏi.


Sắc mặt nam tử kia tái nhợt như đất tuyết. Hắn mở to miệng thở hổn hển, nói nhạo báng: “Chẳng phải ngươi thông minh một đời sao? Tự mình đoán đi, còn cần hỏi ta là ai?”

Hoắc Thế Quân lạnh lùng nói: “Đời ta gây thù vô số, chưa bao giờ suy đoán vớ vẩn. Ngươi không phải là người Đại Nguyên ta, ngăn cản tộc Do Đô cùng Đại Nguyên ta liên minh, chắc chắn là có quốc thù. Ta nhìn ngươi nói, lại càng giống có tư oán với ta, còn ra tay với một cô nương, chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi.”

Nam tử kia ngẩn ra, chợt cười ha ha mà nói: “Thế tử phi khuynh quốc phương dung, lại thông tuệ tao nhã, ta vừa gặp đã yêu, chẳng qua vốn có lòng tốt, cũng không có ý tổn thương nàng. Không ngờ Thế tử lại theo sát không nghỉ như vậy… Cũng được, hôm nay là số ta không may, Hoắc thế tử, chúng ta sau này còn gặp lại…”

Nam tử kia nhìn Hoắc Thế Quân, một cái tay lỗ mãng lướt qua một bên gò má Thiện Thủy, trong tiếng cười khinh cuồng, chợt ôm lấy cả người nàng, ném xuống sườn khe núi.

Hoắc Thế Quân quá sợ hãi, gần như sợ đến vỡ mật, chợt tung người một cái nhào theo xuống, một phát bắt được tay nàng.

Tư thế hắn lao xuống quán tính quá lớn, khe núi vốn dốc, lại kết băng che tuyết, càng không thể ngăn mình bị lăn xuống. Hoắc Thế Quân chợt phát lực, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng dùng áo choàng của mình bảo vệ, ôm thật chặt vào trong ngực, lăn xuống theo sườn núi, lăn đến đáy khe mới dừng lại. Thân thể vừa vững, Hoắc Thế Quân lập tức cảm giác một bên bả vai truyền đến cơn đau như bị đao ghim trôi tận vào xương. Sờ lên, lại sờ tới một đoạn băng đao đã gãy, đầu băng đao bị gãy, một nửa còn đâm vào trong. Thì ra là vừa mới lăn nhanh xuống, khe dốc lại có nhiều băng đao rất dày. Chiếc áo lông cừu dày của hắn bao lấy người trong lòng, lòng lại thầm nghĩ chỉ muốn bảo vệ nàng, nói vận khí mình không tốt, tất nhiên khó tránh khỏi da thịt bị thương.

Hoắc Thế Quân cũng bất chấp mình, đặt Thiện Thủy nằm ngang trên mặt đất, kiểm tra người nàng thật nhanh. Trừ tay chân lạnh cóng, cũng không có vết thương gì lớn. Chỉ là thấy nàng như vậy rồi, lại vẫn chưa tỉnh, trong lòng có chút sốt ruột. Lại gần miệng mũi nàng nghe hơi thở, trừ say rượu, dường như còn có hương thơm lạ, chắc là hít phải mê hương. Lập tức vốc đống tuyết, lau lên mặt nàng, vỗ vào gò má nàng gọi tên nàng.

Thiện Thủy vẫn chìm trong mộng khó có thể tự kiềm chế, chỉ là giấc mộng này không phải mộng đẹp, không để nàng ngủ yên được. Một lát cảm thấy mình như mặt túi bị người quăng tới điên đi, một lát như rơi vào hầm băng, lạnh đến chân tay co cóng. Nàng cố sức muốn mở mắt, mí mắt lại nặng như có đã rơi. Đang khổ sở giãy giụa, chợt cảm giác mặt thật lạnh, bên tai hình như có người không ngừng gọi tên mình, cuối cùng bị túm lấy, tỉnh lại.

Nàng mở mắt, nhìn trên đỉnh là bầu trời ám bụi, mình đang nằm ở nơi hoang vắng trắng noãn chìm trong tuyết, tay chân lạnh cóng như đã mất tri giác.

Nàng không rõ tình hình… nàng nhớ mình uống ly rượu, cảm giác say lên, về phòng rồi ngủ luôn. Bây giờ không phải là nên nằm trên giường ấm áp mềm mại sao? Sao có thể đưa người vào nơi hoang vắng trong tuyết như vậy?

Có lẽ nàng còn chưa có tỉnh mộng thôi…

Thiện Thủy a một tiếng, lại nhắm mắt lần nữa.

“Không muốn bị chết rét, thì tỉnh lại cho ta!”

Bên tai chợt vang lên một giọng nói rõ ràng.

Thiện Thủy lập tức liền rõ ra, đây là giọng Hoắc Thế Quân.

Nàng mở mắt lần nữa. Lần này, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn đang cúi nhìn mình, vẻ mặt có chút nóng nảy.

Thiện Thủy sợ run cả người, mơ hồ hỏi: “Đây là… Thế nào?”

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Giờ không sao rồi. Chúng ta tìm một chỗ sưởi ấm trước.”

Hoắc Thế Quân nói một tiếng ngắn gọn, lấy áo choàng gói kỹ nàng lại, bế lên.

Bên ngoài rất lạnh, nàng lại mặc ít, nếu không tìm chỗ tránh rét, sợ nàng thật sự sẽ chết rét giữa giá lạnh rồi.

Hoắc Thế Quân rất nhanh liền buông tha ý định trở về đường cũ. Khe núi kia rất dốc, hơn nữa còn đóng băng, rất khó leo về. Hắn leo lên dốc thoải bên phải, nhìn ra xa xung quanh, trong nơi hoang vắng mờ mịt, chợt phát hiện phía trước như có nhà gỗ nhỏ.

Nơi này đầy đủ trân quý dược liệu, thường xuyên có thợ săn hoặc người hái thuốc ra vào trong núi. Đây có thể là chỗ bọn họ tạm thời nghỉ chân trong đêm. Thần kinh run lên, vội vàng sải bước đi.


Căn nhà gỗ kia xem ra không xa, ở lưng chừng núi, nhưng lại cong cong quẹo quẹo. Hoắc Thế Quân chạy liên tục, đến khi hắn ôm Thiện Thủy bước thấp bước cao đến trước nhà gỗ, cái trán chợt có cơn lạnh, ngửa đầu, không ngờ trời đã nổi tuyết.

Đây không phải điều tốt với họ. Tuyết rơi, sợ dấu chân họ in lại trên tuyết sẽ mất đi. Hoắc Vân Thần muốn tìm họ, sợ càng rắc rối hơn. Nhưng bây giờ, chưa nên lo lắng chuyện này vội, việc khẩn cấp sưởi ấm đã.

Hoắc Thế Quân một cước đá văng cửa gỗ ra, ôm Thiện Thủy đi vào, đặt trên đất.

Bên trong ánh sáng ảm đạm, gần như là không nhìn thấy gì. Hoắc Thế Quân lục lọi, cuối cùng dò được con dao đánh lửa trên mặt bàn, thắp đèn lên.

Lúc trước hắn đoán không sai. Căn nhà gỗ tuy vừa nhỏ vừa cũ, nhưng đồ vật bên trong để dùng qua đêm vẫn còn coi là đủ. Một tấm da thú trải cỏ, một khoang lò thô lậu, góc tường có đống củi đốt. Cũng không gặp người.

Hoắc Thế Quân lập tức nhóm lửa. Rất nhanh, củi đốt trong khoang lò đã dấy lên. Thiện Thủy run rẩy ngồi trong chăn trước đống lửa, sưởi một lúc, cuối cùng cũng thấy dần ấm lên. Nhìn về phía Hoắc Thế Quân, thấy hắn tựa vào một bên đống củi đốt, ánh mắt nhìn chằm chằm đống lửa, chân mày nhíu lại, như đang suy nghĩ gì.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ ta uống say đi ngủ. Sao lại tới nơi này?”

Thiện Thủy không nhịn được, hỏi lần nữa.

Hoắc Thế Quân liếc nhìn nàng một cái, nói đơn giản sự việc một lần. Thấy nàng chợt nhìn mình chằm chằm, sắc mặt thay đổi, cho là nàng e ngại, liền nói: “Nàng không phải cần sợ, không sao. Bọn Vân Thần sẽ tìm tới, chậm nhất là ngày mai, chúng ta có thể về rồi.”

Thiện Thủy nhìn chằm chằm hắn, nói: “Chàng chảy máu!”

Hoắc Thế Quân nhìn theo ánh mắt nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vết thương trên vai vì bị nóng, mũi băng nhọn lúc đầu đâm vào đã tan, bây giờ bắt đầu có máu chảy ra, nhuộm qua vải áo.

“Không có gì.”

Hoắc Thế Quân dựa ra sau, không muốn nàng đến gần.

Thiện Thủy nghe giọng điệu hắn lơ đễnh, một bãi máu thấm thật sụ là nhìn thấy ghê. Không nhịn được đi tới, kiên quyết cởi áo hắn ra, thấy cánh tay vai trái của hắn bị cắt ra miệng vết thương dáng một bàn tay, da thịt lật ra ngoài, đầm đìa máu tươi, không khỏi cũng hút một ngụm lương khí.

“Vừa rồi lăn xuống thì bị băng đao trượt qua một cái thôi.”

Loại thương thế này, với Hoắc Thế Quân xem ra quả thật không có gì, nhưng bây giờ thấy nàng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ như vậy thậm chí giống như đau lòng, trong lòng hắn không nhịn được vẫn là hơi cảm thấy vui vẻ, nói chuyện giọng điệu không tự chủ càng chẳng hề để ý hơn.

“Nhanh cầm máu đi. Chảy nhiều máu như vậy, còn nói không có gì.”

Thiện Thủy thấy đầy vết thương chảy đầm đìa máu, môi vừa mới có lại chút huyết sắc giờ trở nên trắng bệch, muốn xé vạt quần áo trong trên người mình, tay lại như nhũn ra, sao xé được?

Hoắc Thế Quân liếc nhìn nàng một cái, kéo một vòng từ áo bào của mình xuống, đưa tới. Thiện Thủy vội vàng quấn mấy vòng thật chặt vết thương của hắn.

Máu dần dần dừng chảy, cuối cùng không rỉ ra nữa. Thiện Thủy thở ra, vừa ngước mắt, đã thấy hắn nhìn mình chăm chú, có chút không được tự nhiên tránh ánh mắt của hắn.


“Ta chết, nàng sẽ vui mừng hay sẽ có chút đau lòng như vậy?”

Hoắc Thế Quân nhìn Thiện Thủy, đột nhiên hỏi.

Tim Thiện Thủy hơi nhảy, ngước mắt nhìn lên. Thấy cả người hắn lười biếng tựa vào đống củi đốt, bên môi treo ý cười, vẻ mặt lúc nói chuyện như nghiêm túc lại như trêu tức.

Thiện Thủy ho nhẹ, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Mạng chàng phúc lớn, muốn chết, cũng có thể là ta chết sớm hơn chàng mới đúng.”

Hoắc Thế Quân chẳng nói đúng sai cười cười. Rút củi đốt, thêm vào trong đống lửa. Lại liếc nhìn nàng một cái, sửa lời nói: “Ba ngày trước ta mới thông báo chuyện cho nàng. Trong ba ngày, nàng vừa đọc kinh, vừa làm thắt lưng, ta làm nàng vất vả rồi. Còn nữa, nàng nói với Cấm Mẫu những lời đó, nói rất hay. Cấm Mẫu có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy, công lao của nàng không nhỏ.”

Thiện Thủy hơi ngẩn ra, lập tức nói: “Cũng chỉ là gặp may thôi, không có gì. Ta cũng không vất vả, cũng chỉ là chức trách của ta thôi. Cám ơn chàng vừa rồi đã cứu ta, còn bị thương vì ta, trong lòng ta rất cảm kích. Thật sự không gì báo đáp được, sau này nhất định mọi chuyện ta sẽ lấy chàng làm đầu, tuyệt đối không chọc giận chàng nữa.”

Hoắc Thế Quân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cau mày nói: “Nàng làm sao?”

Thiện Thủy thành khẩn nói: “Ta nói đều là thật. Thật ra thì chuyện gây gổ ngày đó, là ta không đúng, ta trách lầm chàng trước, lại buông thả tính mình ở sau. Mấy ngày nay ta đều tự ngẫm. Chàng dạy dỗ ta những lời đó, nói rất đúng. Nữ nhi là phải giữ bổn phận. Huống chi ta còn gả cho một trượng phu có thân phận như chàng. Ta vừa hưởng hàm vinh của Thế tử phi, thì cũng nên gánh vác hàm trách của cái danh này. Đạo lý này ta cũng biết. Chỉ là khi đó đầu óc nhất thời hồ đồ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại phát giận lung tung với chàng. Toàn là lỗi của ta. Sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

Bây giờ Thiện Thủy nói những thứ này, từng câu từng chữ đều là xuất phát từ chân tâm. Nam nhân không phải muốn nghe lời khéo léo từ thê tử sao? Trước nàng ỷ sủng mà kiêu, kết quả bị hắn phủ đầu cái công án đến đây. Rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng thừa nhận “Bảo vệ tốt bổn phận”, đây mới chính xác là chi đạo vợ chồng sống chung… thật ra nàng đã sớm biết nên như thế nào, chỉ là với nam nhân là trượng phu của mình này, có lúc đầu lưỡi chạy trốn nhanh hơn đầu óc một bước mà thôi. Mà bây giờ, nàng cuối cùng đã quyết định.

Thiện Thủy nói xong rồi, thấy phản ứng của hắn lại không như dự đoán, ngược lại chân mày dần dần nhấc lên, lập tức biết hắn không thích, vội vàng lại bổ sung một câu: “Ngày đó ta đều nói nhảm, chàng cứ coi như ta nói hươu nói vượn đi. Dù sao chúng ta đã tới đây rồi, tới xuân đi hay ở, toàn bộ do chàng quyết định, ta đều nghe lời chàng.”

Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, hừ một tiếng, nói: “Đột nhiên nàng nghe lời như vậy, thật đúng là không quen.”

Thiện Thủy nháy mắt, cười với hắn nói: “Về sau chàng từ từ sẽ quen…, ta nói đều là thật.”

Hoắc Thế Quân không nói gì nữa. Thiện Thủy nhận ra, hắn vẫn mất hứng. Trong lòng không nhịn được cũng hơi buồn bực.

Nam nhân này, thật sự là khó hầu hạ. Nàng cãi nhau với hắn, hắn giận dữ. Giờ nàng quyết định theo hắn, hắn còn không thoải mái…

Thiện Thủy thầm than, đứng dậy chân trần đạp lên đất đến cửa, thoáng mở ra khe hở nhìn ra ngoài, thấy tuyết đã rơi như bông bị xé, sắc trời vô cùng tối, gió lạnh tận xương tựa như có thể chui vào xương đi trong khe, vội vàng che kín áo da cừu rên người hắn, đóng cửa cài then, quay đầu lại nhìn xuống sắc mặt của hắn, đến cạnh hắn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngày này nửa khắc hơn khắc cũng chưa sáng được. Chàng vất vả hơn nửa đêm không chợp mắt, còn bị thương, không nằm xuống ngủ một giấc sao? Ta giúp chàng trông lửa châm củi.”

Hoắc Thế Quân liếc nhìn nàng một cái, nói: “Đừng giả bộ hiền lương thục đức nữa. Nàng đi ngủ đi. Ta không mệt.”

Thiện Thủy bị hắn từ chối thì trong lòng buồn bực, nhưng vẫn phải ép xuống, quyết định không chấp nhặt với hắn. Do dự một lúc, lại cảm thấy ngồi không cùng hắn như vậy, thời gian càng khó chịu đựng hơn, liền nghiêng người đưa lưng về phía hắn, cuộn mình nằm xuống. Cả người rất nhanh được đống lửa sưởi ấm, đang gà gật muốn ngủ, chợt vang lên bên tai một tiếng củi đốt bung tét lốp bốp, chợt tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Thế Quân ở đối diện, thấy hắn còn ngồi tê mông bên đống củi đốt kia, cặp mắt không ngờ như thế, đầu hơi ngiêng sang một bên, nhìn giống như là đã ngủ.

Bên hắn xa đống lửa hơn, mặc trên người cũng ít. Dù sao cũng đã cứu mình… Thiện Thủy do dự một chút, cuối cùng vẫn phải bò dậy từ trong chăn đệm dưới đất, cầm lấy áo choàng trên người, rón ra rón rén đi tới chỗ hắn. Đến gần thì khom lưng xuống, nhẹ nhàng trùm áo choàng lên người hắn, vừa muốn ngồi dậy về chăn đệm mình nằm dưới đất, chợt thấy hắn mở mắt ra.

Thiện Thủy không ngờ hắn vẫn tỉnh. Như làm việc trái lương tâm bị người ta bắt được, mặt hơi nóng lên, vội vàng khoa tay múa chân giải thích: “Bên ta chịu hơi lửa nóng quá, trên người cũng toát mồ hôi…”

Nàng còn chưa dứt lời, tay chân còn đang múa may loạn xạ bị hắn giữ chặt lấy, cả người liền ngã ngồi trên đùi hắn.

“Toát mồ hôi thật? Ta sờ xem…”

Một bàn tay hơi lạnh linh hoạt chui vào trong vạt áo nàng, rất nhanh đẩy ra lớp vải mềm mỏng bên trong, lòng bàn tay liền dính vào da thịt nàng bị đống lửa hơ đến cực nóng.

Nàng chợt bị cơn lạnh đánh úp kích thích theo bản năng đưa tay ngăn cái tay kia lại, nhỏ giọng nói: “Chàng bị thương, không được…”

“Không cần nàng lo!”

Tay của hắn đổi sang bắt lấy áo nàng, xé hai bên vai, nàng liền không giữ được thành, lập tức nửa thân trần hiện ra trước mắt hắn.


“Ta nhớ nàng vừa mới nói, sau này tất cả đều nghe ta. Nhanh như vậy đã quên sao? Hả?”

Hắn nhíu chặt đôi lông mày rậm, áo bào tản ra, toàn thân cơ bắp căng cứng, ánh mắt không kiêng nể gì tuần tra qua thân thể nàng, không che giấu gợn sóng tình dục bên trong chút nào.

Thiện Thủy sợ hết hồn, tim chợt đập thình thịch.

Nàng có một dự cảm không ổn, hắn sẽ không để nàng vượt qua kiểm tra dễ dàng.

“Nàng vừa nói một đống thứ, nói là nàng muốn sửa chữa những sai lầm trước kia, sau này làm Thế tử phi hiền lương?” Tay hắn đặt sau lưng nàng, áp nàng vào lồng ngực mình, da thịt hai người kề nhau rất sát, nàng nghe hắn phát ra một tiếng thoải mái.

Thiện Thủy bị hắn đè không thể động đậy được, vội vàng gật đầu. Chợt cảm thấy hắn cong chân lên, cả người liền ngồi cao lên theo hắn, ngực đang rơi vào trước miệng hắn, bị hắn há mồm ngậm lấy, lập tức mút gặm.

Cái cảm giác quen thuộc vừa đau vừa ngứa này ập tới lần nữa. Thiện Thủy lắc lắc người, muốn thoát khỏi loại hành hạ khó chịu này, hắn như cảm thấy được ý đồ của nàng, bóp thật chặt eo nhỏ của nàng, miệng lưỡi dùng sức lôi kéo cắn xé đóa anh đào mềm mại của nàng hơn, không thương hương tiếc ngọc chút nào, càng sâu hơn lúc trước.

Thiện Thủy khó chịu như muốn khóc. Giật tóc hắn, hắn không thả. Đổi sang đánh lên bả vai bị thương của hắn, hắn như đoán trước được, tay nàng mới vừa nâng lên, đã bị hắn nắm lại luôn.

“Đau chết mất! Cút ngay! Đừng động vào ta!”

Nhẫn nại cuối cùng của Thiện Thủy đã tới cực hạn, giờ chỉ còn lại cái miệng còn có thể nói được, lập tức chửi ầm lên.

Nàng mắng xong, Hoắc Thế Quân chợt buông lỏng nàng ra, cười sảng khoái.

Thiện Thủy cúi đầu nhìn đầu nhũ bị hắn gặm cắn sưng lên, hung hăng lườm hắn. Hoắc Thế Quân chợt đứng dậy, xé áo choàng trải lên ổ rơm bên đống lửa kia, ném nàng lên.

Thiện Thủy giùng giằng muốn đứng dậy, miệng la ầm lên: “Trước kia chàng cũng đã nói, sẽ không ép buộc nữ nhân!”

Hoắc Thế Quân lập tức dạng chân lên bắp đùi nàng, thân thể nặng nề đè sát nàng, lúc này mới cúi người nhìn nàng, cười nói: “Dĩ nhiên ta sẽ không ép buộc nữ nhân khác, nhưng nàng thì không phải, nàng là phu nhân của ta! Không phải nàng còn luôn miệng nói phải nghe lời ta sao? Sao vừa quay đầu đã quên rồi? Còn dám mắng ta?”

Thiện Thủy tức giận không nói gì. Thấy hắn bắt đầu kéo váy với tiểu khố của mình, giãy giụa cũng vô dụng, hai ba lần đã bị lột như trần trụi. Lại cởi quần hắn, trong nháy mắt đã bắn ra hung khí dữ tợn, nhất thời đau buồn, mũi đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn.

Thiện Thủy chờ giây lát, không thấy hắn quát tháo. Chợt trên người nặng hơn, thấy hắn đè lại, hung khí chỉa vào nàng rất sát, lại không vào mạnh, bên tai đã nghe hắn nói: “Ai muốn nàng giả vờ cái kiểu hiền lương thục đức đấy cho ta xem? Hoắc Thế Quân ta chẳng lẽ còn sủng không nổi một nữ nhân sao? Ta tức giận, không phải vì nàng hiểu lầm cãi nhau với ta. Mà do nàng nói những lời đó, thật sự khiến ta tức giận.”

Thiện Thủy kinh ngạc mở mắt ra, thấy mặt hắn đang ở nửa khuỷu tay trên mặt mình, lông mày hơi nhướng lên nhìn mình. Nhìn thẳng hắn chốc lát, rốt cuộc nói thầm một tiếng nói: “Không phải chàng mắng ta không tuân theo bổn phận sao? Hơn nữa, dù sao sau này chàng có nạp trắc phi, không phải là Lam Trân Châu thì cũng là Bạch Trân Châu Hắc Trân Châu. Giờ ta cố gắng hiền lương thục đức, sao lại chọc chàng mất hứng, cứ muốn ức hiếp ta.”

Hoắc Thế Quân đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt nàng, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Nàng vừa nói, nói rõ đến mùa xuân nàng đi hay ở lại, toàn bộ do ta quyết định. Nói thật, bây giờ ta còn chưa có chủ ý gì. Nếu không ta và nàng lập một quy ước? Đến mùa xuân sang năm, nếu nàng có thế khiến ta không đuổi nàng đi, sau này ta sẽ không nạp trắc phi. Giao dịch như vậy, nàng làm không?”

Thiện Thủy cho là mình nghe lầm, nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, nói: “Chàng nói thật?”

Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, nói: “Hoắc Thế Quân ta là ai? Nói được, dĩ nhiên là làm được. Đương nhiên nàng cũng phải sinh con trai cho ta. Nếu không sinh được con trai, tự nhiên tách ra ngay.”

Ba tháng, quyến rũ hắn, để hắn không đuổi mình đi, sau đó sẽ sinh con trai, đổi lại đúng là…

Giao dịch như vậy, nếu nàng không làm, não đúng là bị lừa đá đi rồi.

“Ta làm! Ta làm!”

Thiện Thủy vội vàng dịu mắt, hoàn toàn đồng ý.

“Tốt…” Hoắc Thế Quân liếc mắt nhìn môi nàng, từ trên người nàng lật xuống nằm ngửa, cười như không cười nói, “Nàng thông minh như vậy, nàng đoán xem, giờ ta muốn nàng làm gì nhất? Đoán trúng, chúng ta bắt đầu ngay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.