Đọc truyện Bộ Bộ Liên Hoa – Chương 41
Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Tiết độ sứ tiền nhiệm Lưu Cửu Đức là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Mặc dù đang ở biên cương, hắn vẫn có một tòa phủ đệ Tiết độ sứ được xây trong nhiều năm, có mấy phần thanh nhã rất giống lâm viên Giang Nam. Nhà chính đã dọn xong từ lâu, người làm bên trong cũng đã đủ, mở cửa thấy hẳn là đã chờ Thế tử phi đến từ lâu, cả nhà hầu như kinh động, cũng không tốn thời gian lâu, Thiện Thủy thu xếp nhóm lửa trong phòng lên.
Hoắc Thế Quân không ở đây, hỏi hạ nhân trong phủ cũng không ai biết, chỉ nói đã bảy tám ngày nay không thấy hắn trở lại. Ngày hôm sau Hoắc Vân Thần đã đến doanh trại bảo vệ rồi, cũng không biết hành tung của Tiết độ sứ.
Phủ Hưng Khánh rất rộng lớn, đi từ cửa Thiên Môn phía đông đến ranh giới lãnh thổ của bộ tộc bản địa đầu phía Tây, dùng một con ngựa tốt cả đi lẫn về cũng mất gần nửa tháng. Hoắc Thế Quân không nói cho người khác biết về hành tung của mình, Hoắc Vân Thần không thể làm gì khác là bỏ ý nghĩ đi tìm, trở lại bẩm báo với Thiện Thủy. Nàng nghe thấy, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không hỏi nhiều, thay đổi thái độ thân thiện trên đường đi, trong lòng cảm thấy lo lắng. Thật sự mấy ngày nay, hắn mơ hồ có cảm giác… nếu Thế tử phi không vui, Thế tử cũng không vui, Thế tử không vui, thì người bên cạnh bọn họ càng đừng nghĩ đến hai chữ thoải mái.
Phượng Tường Vệ có trọng binh canh giữ, đã sớm trật tự ngăn nắp, cuộc sống người dân cũng đã yên ổn lại. Chỉ là mâu thuẫn dân tộc nơi này từ xưa đến nay, quan viên tốt xấu lẫn lộn. Trước khi giao Thế tử phi cho Thế tử, mặc dù đã vào phủ đệ Tiết độ sứ, Hoắc Vân Thần cũng không dám nghỉ ngơi, mình dẫn theo thân binh đóng quân liên tục. Mãi cho đến gần tối ngày thứ ba, cuối cùng mới đợi được Hoắc Thế Quân trở lại. Lúc ấy thời tiết đang xấu, từ sáng sớm, đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên của mùa đông nơi này.
Hoắc Thế Quân chắc đã biết tin đoàn người bọn họ từ người gác cổng, vội vã đạp tuyết mà vào, ủng da dài từ đầu gối đến sâu gần cổ chân giẫm trong tuyết, kẽo kẹt để lại một chuỗi dấu chân dài trên tuyết, đến trước mái hiên, Hoắc Vân Thần đã nghênh đón.
“Đến rồi?”
Hoắc Thế Quân dừng bước lại, hỏi Hoắc Vân Thần một câu.
Vài hạt tuyết trắng tinh còn đang dính trên lông mày và lông mi hắn. So với lúc trước, người có vẻ gầy và đen hơn, mắt cũng sáng ngời, hơn nữa nhìn qua, tinh thần rất tốt.
Hoắc Vân Thần lên tiếng: “Nhờ có may mắn, Thế tử phi đã đến từ ba ngày trước.”
Trên mặt Hoắc Thế Quân hơi lộ ra nụ cười, nói: “Ta nên về sớm.” Vừa nói chuyện vừa lấy nón che tuyết trên đầu ra, kể cả roi ngựa trên tay cũng ném luôn cho gã sai vặt bên cạnh.
Hoắc Vân Thần đang muốn nói cho hắn biết chuyện Lam Trân Châu mấy ngày trước, đang lúc do dự, người kia đã bước tới nhà chính. Nhìn bóng áo lông cừa trắng như tuyết vừa đảo mắt đã biến mất ở lối rẽ hành lang, hắn ngây người, cuối cùng hơi chán nản cúi đầu.
***
Vũ Tình ra sức dậm chân ở cửa ra vào, giẫm chân lên dấu chân còn in trên nền tuyết từ phòng bếp đến đây, nhận lấy hộp thức ăn trên tay tiểu nha hoàn sau lưng, đẩy rèm cửa nhung rất dày ra. Mới vừa đi vào, một luồng hơi ấm đã vỗ vào mặt. Vòng qua tấm gỗ lâm khắc ngà voi hoa mai Lăng Hàn sáu cánh bé trang trí, đặt hộp đựng thức ăn trong tay lên bàn khảm trai vân chân răng nhỏ, tay đông cứng lại, miệng ai oán nói: “Thời tiết quái đản. Mới cuối tháng mười, tuyết đã rơi như vậy, sau này sao chịu được qua ngày!”
Thiện Thủy đang nằm nghiên trên sạp mĩ nhân trải tấm da hổ trắng lớn đọc sách, nghe nàng oán giận, quay đầu cười nói: “Bảo em không cần phải đi, em lại không nghe.”
Bạch Quân đang ngồi buồn thiu ủ tay ở cái lò hương khảm Hồng Thạch, bên trong rắc bột bạc hà tỉnh người, nghe vậy liền nói: “Ngày trước ta thường hâm mộ ngươi có tài nấu ăn, hôm nay lại không thấy ngon rồi. Hình như trời lạnh giá đất đóng băng thế này, ta chỉ chờ ăn sẵn.”
Vũ Tình nói: “Được! Người trong phòng bếp tay chân vụng về, đưa món này món nọ lên sao vào miệng được? Tiểu thư mới đến, ta sợ tiểu thư ăn không quen, lúc này mới tự mình đi làm, cũng không phải là nuôi miệng ngươi!”
Bạch Quân nói: “Được rồi được rồi, thì mồm miệng ngươi sắc sảo. Ngươi vất vả, đi nghỉ nhanh đi, ta đi dọn cơm. Chỉ là nghe quản sự nói, đã theo lời Thế tử đi đón đầu bếp mới, hẳn là ít ngày nữa sẽ đến thôi.” Nói xong, đậy nắp lò lên, phủi sạch tay, đi dọn cơm canh.
Vũ Tình liếc nhìn bốn vách phòng, cười hì hì nói: “Chẳng qua nói tới đây, Thế tử rất để ý tiểu thư nhà chúng ta. Ta nghe nhà đầu Nha Nhi nhóm lửa nói, phòng này trước đây là phòng ái thiếp Lưu Cửu Đức ở, sắp xếp đương nhiên là rất tốt. Chỉ là tiểu thư chưa tới, Thế tử liền sai mang tất cả đồ trong phòng đi, đến cả lư hương cũng không giữ lại, tất cả đổi hết sang đồ mới. Còn nữa, thật ra Lưu Cửu Đức kia cũng không phải là người tốt. Thiếp bé gì đấy cũng dâng lên nhà chính, trách không được cuối cùng cũng xuống dốc.”
Thiện Thủy bỏ sách trên tay xuống, đứng dậy đi đôi giày nhung gót mềm vào, nói: “Tốt xấu gì, nam nhân không thích điều này. Hiền thê mỹ thiếp, trái ôm phải ấp, cuộc sống như thế mới sung sướng.”
Vũ Tình còn muốn nói nữa, tay áo chợt bị Bạch Quân ở cạnh kéo, nhìn theo ánh mắt nàng, thấy trên mặt Thiện Thủy đã không còn nụ cười lúc đầu, bỗng nhiên hiểu ra, vội thu miệng, nói: “Tiểu thư mau tới nếm thử canh gà rừng Tử Tham này đi. Chỗ này mặc dù kém hơn Kinh thành, nhưng tìm ít thức ăn cũng không khó đâu…”
Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài rèm cửa vang lên tiếng bước chân, một hơi khí lạnh tràn vào, chui thẳng vào gáy người, Vũ Tình sợ run cả người, giương mắt nhìn, thấy Hoắc Thế Quân đi vào.
“Dọn cơm rồi hả? Đúng lúc ta vẫn chưa ăn.”
Hoắc Thế Quân đứng ở cửa, miệng nói một câu, mắt đã rơi lên người Thiện Thủy đang đứng dậy phía đối diện, mắt sáng lên.
Không khí trong phòng hơi cứng lại. Lần này Vũ Tình không đợi Bạch Quân nhắc nhở, cùng nàng gọi một tiếng Thế tử, hai người lập tức lui ra ngoài.
Thiện Thủy đang muốn ra bàn dùng cơm, thấy hắn lại xuất hiện thình lình như vậy, giữa lông mày đầu vai còn có một lớp tuyết, đột nhiên dừng lại giữa phòng không mảy may bất động.
Hoắc Thế Quân và nàng tách nhau hơn một tháng, lúc trước sự vụ bận rộn, cũng không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này nàng thật sự đang đứng trước mặt mình. Nhìn mái tóc nàng chỉ lấy một cây trâm mấy viên chân trâu trắng búi lỏng, mặc áo gấm vải bông trong nhà đính hoa hồng bên cạnh, ngọc lưu ly, tử đinh hương xanh ngọc rủ xuống bên tai. Lúc này dù người không động đậy gì, hai bông hoa tai lại vì nàng vừa đột ngột quay đầu lại vẫn rung đi rung lại không ngừng ở gò má bên cổ nàng, càng nhìn càng có vẻ người đẹp tĩnh như nước. Ngắm vài lần, cái cảm giác nhớ nhung khó nhịn đó dường như thấu đến tận xương. Liếc thấy mọi người đã ra ngoài, không kiêng dè gì nữa, mấy bước đã đến trước mặt nàng, vươn tay ôm một cái thật chặt, đầu đã ép xuống, lại bị Thiện Thủy nghiêng đầu, tránh nụ hôn này.
Hoắc Thế Quân chưa phát hiện ra sự khác thường, chỉ cho là mình mới từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn hơi lạnh, chắc nàng sợ lạnh tránh đi, không thể làm gì khác hơn là buông tha nụ hôn, nhưng vẫn ôm nàng không thả ra.
Từ sau khi Thiện Thủy gặp mặt Lam Trân Châu, cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, mấy ngày nay vẫn ở trong này không đi ra ngoài, chờ Hoắc Thế Quân trở lại. Cũng nói lúc trước, nàng cảm thấy mình có thể hiểu được hành động này của Hoắc Thế Quân, hoàn toàn không nghĩ quá lên cái gì, chỉ muốn đợi đến Hoắc Thế Quân trở lại, giáp mặt hỏi rõ ràng, trong lòng mới hiểu được ngọn ngành. Chờ mòn chờ mỏi, cái gì cũng không làm, đến hôm nay, tâm tư của nàng đã như tuyết ngoài kia rồi, chỉ còn lại một sự chán nản. Giờ chợt thấy hắn xuất hiện, không nói hai lời với mình đã thể hiện cái vẻ yêu đương này, lòng dạ vốn đã nguội lạnh lại rối rắm, một nỗi bực dọc cứ thế mà phát ra, tránh khỏi cái ôm trong ngực hắn, quay người ngồi lại lên sạp mỹ nhân, thuận tay nhặt lên cuốn sách vừa mới bỏ xuống, nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ta vừa tới, liền nghe nói chàng có được một mỹ nhân. Đợi chàng ba ngày, chàng mới trở về. Đúng lúc về rồi, không biết chuyện này là thật hay giả?”
Hoắc Thế Quân ngẩn ra. Thấy mặt nàng sa sầm xuống, liền đi theo ngồi bên cạnh nàng, chạm vào thắt lưng nàng, cười nói: “Chuyện này nàng cũng biết rồi! Cũng không thể nói dối, nàng hãy nghe ta nói…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Thiện Thủy cắt ngang. Thấy nàng gật đầu nói: “Là thật, vậy thì tốt. Không cần giải thích, ta hiểu, người nào rơi vào tình cảnh như vậy, cũng sẽ đồng ý thôi.”
Hoắc Thế Quân thấy miệng nàng nói như vậy, người cứng chặt lại, từ đầu đến cuối cũng không nhìn mình lấy một cái, đủ thấy là hơi dấm rồi. Nhớ tới vẻ mặt không thay đổi của nàng lúc an bài hai nha hoàn thông phòng ngày trước, trong lòng cũng cảm thấy có chút sung sướng, đang muốn giải thích cặn kẽ tiếp, cúi đầu nhìn thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã trắng như màu tuyết bên ngoài, không thấy chút huyết sắc nào, cằm cũng nhọn không ít, đôi mắt cũng sưng mọng. Trong đầu chợt nhảy ra hình ảnh mình lần đầu tiên gặp nàng ở chùa Phổ Tu phía sau núi phía nam ngoài thành Lạc Kinh. Lúc ấy cả người nàng ăn mặc chỉnh tề, cái trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng hồng, ánh mắt trong trẻo, vẻ khỏe khoắn hoạt bát hồn nhiên, có thể nhận ra thời gian này trên đường bôn ba mệt mỏi khổ sở, không nhịn được cánh tay liền siết chặt vòng ôm trên eo nàng, nhỏ giọng nói: “Nhu Nhi, dọc đường vất vả cho nàng rồi.”
“Cũng không cần…”
Thiện Thủy ngẩng đầu lên nghe được mấy chữ từ miệng hắn xong, không chỉ có tâm tư, ngay cả lòng bàn chân cũng lạnh rồi. Lúc này, lại nghe hắn thầm thì nhỏ nhẹ như vậy, không có chút cảm giác quan tâm săn sóc nào, ngược lại cả người khó chịu… hận mình không cách xa hắn ba thước mới phải, trong miệng lập tức tuôn ra: “Không có gì. Ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi. Dù chết giữa đường, cũng phải đến.”
Hoắc Thế Quân lúc này mới nhận ra nàng không bình thường. Thoáng buông lỏng, hơi cau mày nói: “Nàng nói gì đấy?”
Thiện Thủy hất tay hắn vẫn đang vòng ở eo mình ra, ngồi cách xa chút, nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy càng ngày càng ghét, trên mặt lại khác hẳn, nàng nặn ra tia cười, gật đầu nói: “Làm người vẫn nên thành thật thì tốt hơn. Lần trước nói dối, cất giữ mảnh nhân tình của nương với chàng, trong lòng ta thật sự lo lắng, nên nói thật với chàng thôi.” Không nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hoắc Thế Quân lúc này đang nhìn mình chằm chằm, tiếp tục nói, “Lần trước trên đường, ta đã nói với chàng là ta cầu xin nương tới đây, đều là ta nói dối. Thật ra là nương bắt ta tới đây. Thật sự ta không đẩy được, nên mới lên đường.”
Thiện Thủy nói xong câu này, cảm thấy ngực thêm vào ít không khí. Nhìn ánh mắt Hoắc Thế Quân ở đối diện chợt thay đổi mạnh mẽ, mày nhíu lại phải như có thể ép chết con ruồi, cũng không để ý hắn, đứng dậy đến bên bàn dọc cơm canh, miệng nói: “Đúng lúc chàng vừa vào, không phải nói muốn ăn sao? Ăn nhanh đi, đỡ phải để đồ ăn nguội mất. Nơi này, nếu không phải là không có cách, ai lại muốn…”
Nàng vừa mới đi được hai bước, cổ tay chợt thấp xuống, đã bị một cái tay bắt lại duỗi ra sau, cả người lập tức theo cái tay kéo liên tục này lui về phía sau, ngã ngồi lại lên sạp mĩ nhân. Mặc dù phía dưới đã có da hổ dày lót, nhưng mông vẫn hơi đau.
“Nàng vừa nói gì?”
Thiện Thủy nghe hắn mở miệng, nghiêng đầu, thấy Hoắc Thế Quân đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hung ác nham hiểm, tay nắm cổ tay mình không thả, trong lòng đột nhiên kích động, lạnh lùng nói: “Chàng không nghe rõ, vậy ta thì lặp lại lần nữa. Là nương nói chỗ này một mình chàng không ai chăm sóc, nhất định phải là ta đi, ta không có cách nào nên mới tới. Sớm biết chàng sắp có hỉ sự, ta không cần phải nhanh chóng quay lại đây như vậy. Lam Trân Châu nói, nàng muốn đến ở trong phủ này, đương nhiên ta không có ý kiến. Chỉ là tính tình ta không tốt, giờ ở nơi này quả là không quen, sợ ngộ nhỡ tranh chấp với người ta chọc giận chàng phiền lòng. Cho nên ta muốn cầu xin chàng một chuyện, cầu xin chàng viết giúp lá thư cho nương, nói qua chuyện ở nơi này, nói là chàng đã đẩy ta về, như thế ta mới đi được, yên tâm mà trở về.”
Thiện Thủy vừa nói chuyện, nhìn sắc mặt nam nhân đối diện xanh mét, ánh lửa trong đôi mắt như muốn bật tóe ra, sức nắm cổ tay mình càng ngày càng mạnh, đau như muốn bóp nát xương, trong lòng hơi sợ hãi, chỉ một nghĩ đến hắn sẽ nạp trắc phi, nhất thời lại tràn đầy lực chiến đấu, cắn răng chịu đựng cơn đau, nhìn thẳng vào mắt hắn không lùi. Một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy lực ở cổ tay dần dần lỏng ra, hắn chợt buông tay nàng ra, bỗng nhiên đứng dậy, trong miệng lại thốt ra câu thô tục: “Con mẹ nó sao ta lại lấy một nữ nhân như nàng chứ!”
Thiện Thủy cũng quên mất cơn đau chỗ cổ tay bị hắn nắm suốt, khi vẫn còn chết lặng, nam nhân kia đã xoay người sải bước đi, quăng màn cửa bị kéo xuống một nửa, móc treo chỗ đó lắc lư.
Thiện Thủy nhìn mấy vọng nước tuyết tan hắn để lại trên mặt đất, cả người vẫn còn ngập chìm trong nỗi khiếp sợ lớn ấy.
Hoắc Thế Quân lại nói tục, hắn nói tục…
Nàng biết hàng năm hắn ở trong quân doanh, nên cuộc sống hơi khác với con em quý tộc bình thường khác, ví như sáng sớm, từ từ tắm rửa. Nhưng hắn lại bất ngờ nói tục, chuyện này khó có thể làm người khác tin được. Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy trong trường con cháu hoàng tộc!
Nàng lại bị trượng phu của mình chửi tục! Hơn nữa mình và hắn vừa mới thành thân được mấy tháng, hắn đã muốn vui vẻ nhận người mới.
Thiện Thủy cảm giác tay chân mình càng lạnh ngắt. Hoắc Thế Quân vừa ra vừa vào, như đã mang đi tất cả hơi ấm trong phòng, đến cả đầu ngón tay nàng cũng đã cứng đờ không nhúc nhích được nữa rồi.
“Tiểu thư, sao lại thế này? Em đỡ người, nhanh ngồi xuống.”
Bạch Quân với Vũ Tình sắc mặt đã trắng bệch vào phòng, một bên treo lại tấm mành chặn hơi lạnh, một bên vội vàng nâng nàng ngồi xuống giường.
Mông Thiện Thủy còn chưa đặt xuống, màn cửa vừa mới được treo lên bỗng nhiên lại bị người hất ra, Hoắc Thế Quân xuất hiện lần nữa.
“Cút ra ngoài!”
Hắn rống lên một tiếng.
Bạch Quân Vũ Tình run lên, lo lắng nhìn Thiện Thủy, thấy nàng hơi gật đầu, nơm nớp lo sợ lập tức lui ra ngoài.
Bao quanh cả người Hoắc Thế Quân là hơi lạnh bức người, hắn sải bước đến chỗ Thiện Thủy lần nữa, đến trước mặt nàng thì sắc mặt âm u.
Tim Thiện Thủy đập thình thịch, không tự chủ được rụt vai xuống.
Cuối cùng Hoắc Thế Quân cũng ổn định được dòng suy nghĩ của mình.
Hắn vốn đã giận dữ đi, tuyết rơi đổ ập xuống cái trán nóng của hắn, hắn cũng không thể không biết buốt. Hắn vốn không muốn nói thêm gì với nàng nữa, đi lại mấy bước, cái cảm giác không cam lòng với buồn bực đó lại ép ngực hắn như muốn phun ra, như nghẹn ở cổ họng, không nói không vui, cuối cùng vẫn khống chế nổi bước chân của mình, lại vòng lại lần nữa.
Mắt hắn nhìn xuống thê tử mới cưới vốn không phải mình đồng ý, lạnh lùng nói: “Ta trở lại, là muốn nói cho nàng biết ba việc. Thứ nhất, nàng tới đây ba ngày, đợi ta ba ngày, đó là bởi vì có người Khương ở Ba Sĩ hoạt động bí mật, ta đi thăm dò tình hình. Ta biết nàng sẽ tới mấy ngày gần đây, nên bỏ lại thuộc hạ của ta về trước một chút, bây giờ bọn họ còn đang mạo hiểm phơi tuyết thi hành mệnh lệnh của ta; thứ hai, lúc đó ta không lên tiếng từ chối Ba Thỉ Vương kết thân, đương nhiên là ta có tính toán, cụ thể nàng không cần thiết phải biết. Bộ tộc Ba Sĩ dù có kết thân với Hoắc gia ta, nhưng người mà Lam Trân Châu phải gả, không phải là ta. Chờ Lạc Kinh đưa ý chỉ tới, nàng sẽ biết.”
Hắn hơi cúi người xuống, tới gần Thiện Thủy. Tuyết dính trên lông mày giữa trán vì bị nóng, thành từng giọt nước lăn xuống dọc theo gò má hắn, rơi xuống má Thiện Thủy, có một giọt đang chảy vào cổ của nàng, bỗng chốc chui vào cổ áo, tan ra giữa ngực nàng. Thiện Thủy bị cái lạnh như thấu xương này rùng mình một cái.
“Thứ ba, ngày trước ta đã nói với nàng, Hoắc Thế Quân ta sẽ không bắt ép nữ nhân. Nàng đã vô tình theo ta đến chỗ này, đương nhiên ta sẽ không ép ở lại. Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, ta cũng không muốn nàng chết rét giữa đường. Chờ sang xuân, ta sẽ sai người đưa nàng về, sau này nàng thích thế nào thì như thế đấy, như vậy nàng đã vừa lòng chưa? Còn có một câu, nàng cũng cần phải hiểu được, ngày sau ta thật sự muốn lập trắc phi đi nữa, cũng không phải do nàng làm ầm ỹ như vậy. Bổn phận của nữ nhân, nàng nên tuân theo mới đúng!”
Hoắc Thế Quân nói dứt lời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thiện Thủy càng lúc càng mở to kia, tức giận trên mặt dần biến mất, nổi lên vẻ ngạo mạn mà Thiện Thủy quen thuộc, không nhìn nàng lần nào nữa, xoay người sải bước đi.
Lần này… là đi thật.