Đọc truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2 – Chương 4
Giả sơn nước chảy, điểu ngữ hương hoa.
Mặt trời buổi xế chiều như dát lên cỏ hoa, nhà cửa một lớp vàng nhẹ. Chậm rãi đi trong vườn, đưa mắt nhìn quanh, tuy rằng so với hoàng cung thì không bằng, cũng kém xa cảnh sắc tú lệ ở trong vườn, nhưng đường nét độc đáo, mang một phong cách riêng.
Ta lắc đầu cười khổ, trong lòng càng xác định ý nghĩ của mình.
Ta lững thững thả bước đi về phía trước, mơ hồ nghe thấy tiếng nói ở phía trước, vừa muốn xoay người bỏ đi thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thập tứ: “Bát ca, nàng và Nhược Hi thật có quan hệ?” Mặc dù ta đã đoán ra từ trước, nhưng chân vẫn như bị đông cứng lại, đứng yên tại chỗ, không thể bước đi.
Qua một lát, vẫn không nghe thấy giọng của hắn đáp lại. Ta nhắm mắt nghĩ một hồi, lắc đầu bước đi về phía trước. Giọng của hắn lại truyền đến: “Kỳ thực, nàng không thể rời xa Lão Tứ, nếu như không phải vì chúng ta…. Là chúng ta nợ nàng.”
Ta lại căng thẳng, lần thứ hai dừng bước, chỉ nghe Thập tứ thở dài nói: “Đúng vậy, là chúng ta nợ nàng…”
Nghe đến đây, ta có chút vui vẻ, hai tròng mắt lại rưng rưng, hơi ngẩng đầu ngăn cho nước mắt không chảy xuống.
Ta không ngu xuẩn, ích kỷ hay muốn lại cùng bọn họ dây dưa. Chỉ vì một người có nét giống như Nhược Hi, một Vương gia cùng một Bối tử bị giam lỏng lại mạo hiểm, không màng tới thân phận, sai người vào cung làm những việc như vậy, có đáng hay không?
Đờ đẫn đến ngây ngốc, phía sau có tiếng bước chân dội đến. Không thể tránh đi, ta đành lau khô nước mắt, xoay người thi lễ nói: “Tạ ơn hai vị ân gia cứu mạng.”
Nhìn thấy ta ở đây, Thập tứ thất sắc, Bát gia thần sắc vẫn như thương, nhàn nhạt nói: “Cô nương đã nghe được”. Ta cúi mặt nhìn xuống, nhẹ giọng nói: “Phải, ta đã nghe được.”
Bát gia lại nói: “Ngươi trước đây có biết Nhược Hi?” Ta ngẩng đầu, theo dõi hắn, thản nhiên nói: “Chúng ta có thể nói hiểu nhau như là chính mình.”
Lúc này, ta tâm tư vô cũng bình tĩnh, mà Thập Tứ mang vẻ mặt nghi hoặc, sắc mặt của Bát gia từ kinh ngạc dần chuyển sang lãnh đạm. Bát gia nhìn ta nói: “Theo ta được biết, Nhược Hi chỉ có Ngọc Đàn là bạn.”
Trong lòng biết rõ nhưng lại không thể giải thích, dù sao cũng là do Thập Tứ đích thân lo việc hậu sự của Nhược Hi, làm sao có thể nói ta chính là Nhược Hi.
Ta nhợt nhạt cười nói: “Để khỏi phải theo ta, em sẵn sàng lấy cái chết để ra điều kiện, vậy vì sao không thể cùng ta cộng tử đồng sinh?” Đây chính là những lời hắn đã nói với ta. Trong chớp mắt, một tia đau thương xẹt qua trong đáy mắt của Bát gia. Hắn trầm giọng nói: “Cô nương có thể xướng khúc?”
Ta lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, liền nhẹ nhàng mở miệng hát:
“Xinh thay một đóa hoa nhài, xinh thay một đóa hoa nhài, đầy vườn hoa cỏ, chẳng loài nào thơm hơn. Em muốn ngắt một bông cài, mà ngại người coi vườn trách mắng.”
Bát gia lúc này không còn dáng vẻ lãnh đạm như trước, đi tới trước mặt ta, nhìn chăm chú một lát rồi đem ta ôm chặt trong lòng. Hắn ôm chặt khiến ta cảm giác khó thở, nhưng lại có cảm giác an bình. Hắn ở bên tai ta, nhẹ giọng nói rằng: “Nếu không phải là Nhược Hi, vĩnh viễn không có người thứ hai nói với ta như vậy.”
Đang nói chuyện, hắn buông tay ra, bước đi về phía trước. Thập Tứ vẫn giữ vẻ mặt không thể tin, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn ta chằm chằm. Bát gia dần đi xa, lời nói còn vọng lại: “Thập Tứ đệ, lát nữa đến thư phòng.”
Thập Tứ vẫn ngưng thần nhìn ta chằm chằm, khiến mặt ta nóng dần lên. Trong khoảng thời gian ngắn, ta chẳng biết nên nói cái gì, bắt đầu nói từ đâu, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ.
Thập Tứ nhẹ giọng nói: “Cư nhiên có thể làm Bát ca thất thố, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nói xong, cũng không chờ ta đáp lời, hắn nhìn ta không chớp mắt lướt nhẹ đi qua.
Mấy ngày sau, ta không có gặp lại Bát gia cùng Thập Từ, chỉ là qua Tử Hà mà biết rằng, đây là biệt uyển của Bát gia. Đã nhiều ngày, rảnh rỗi vô sự, tùy hứng đi lại trong biệt viện, phát hiện nô bộc tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc, khom mình hành lễ, nội tâm không có chút cảm xúc, là do hắn cố tình để như vậy.
Hôm nay, sáng sớm tỉnh dậy, đẩy cửa sổ ra phát hiện mặt đất ẩm ướt, hoa cỏ cây cối đều đọng lại những giọt nước trong suốt, theo gió nhẹ lay động, lập lòe chiếu sáng.
Cơn mưa nhỏ xua đi không khí nóng bức, để lại không khí tươi mát, hợp lòng người.
Ta nhắm hai mắt, tham lam hít đầy không khí ẩm ướt trong lành, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Không như mấy ngày trước tâm trạng rối bời, ta hăng hái chọn qua chọn lại mấy bộ quần áo, cuối cùng mặc lên tấm áo màu vàng tựa ánh trăng đêm, nhìn gương kẻ mày, tỉ mỉ vấn tóc. Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, ta đã chưng diện xong.
Tử Hà đẩy cửa bước vào, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhìn ta chằm chằm, dáng vẻ ngây thơ khả ai, dường như không hiểu vì sao ta đột nhiên hăng hái đến vậy.
Đối mặt với nàng mỉm cười. Nàng liền đi tới trước mặt ta, nhưng con mắt vẫn đảo quanh trên người ta. Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Tiểu nha đầu, không nhận ra sao?”
Nàng đi quanh người ta hai vòng, dừng lại nói: “Thật là đẹp.” Xem trong mắt nàng lộ rõ về ao ước, ta đột nhiên nảy ra chủ ý, liền tủm tỉm nói: “Ta cũng sửa soạn cho ngươi giống vậy nhé?”
Sắc mặt của nàng lập tức trở nên vui vể, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Chủ tớ hữu biệt” Ta kéo nàng đến ngồi trước gương nói: “Hôm nay không nhắc tới quy củ.” Nàng do dự một chút, chớp chớp mắt rồi ngồi lặng yên, mặc cho ta tô vẽ.
Sau một hồi, nàng đứng dậy, trước gương xoay qua xoay lại mấy lần. Ta nghĩ cơ hội đã đền, liền cười cười nói nói dỗ dành nàng: “Tử Hà, chúng ta đi dạo phố nhé!”
Thoáng chốc, nàng còn đang mê man chưa tỉnh, ta đã kéo nàng đến sát cửa ngách. Nàng vừa lắc đầu vừa xua tay nói: “Không nên, không nên. Vương gia mà biết là phạm tử tội đấy…”
Ta vẫn nắm tay kéo nàng đi: “Vương gia có nói không cho chúng ta ra ngoài bao giờ. Hơn nữa, hôm nay thời tiết như thế này, Vương gia sẽ không tới.” Nàng xoay đầu nhìn quanh một lát, sắc mặt từ kiên định dần chuyển sang do dự.
Ra khỏi biệt uyển là tới ngay một ngõ vắng, tuy không có người qua lại nhưng thanh âm ầm ĩ cũng vang tới, tuy không có người bán hàng nhưng ta cũng gặp phải mấy người hạ nhân quần áo chỉnh tề, ăn nói khéo léo. Tử Hà cười yếu ớt, thỉnh thoảng đối đáp xã giao với vài người.
Đi hết ngõ, nàng tức giận nói: “Rốt cuộc sẽ đi tới đâu?” Ta đưa mắt nhìn nàng, nàng bĩu môi nói: “Ngoại trừ quanh biệt uyển, đất đai xung quanh cũng là của lão gia, nên trong ngõ kia mới không có đám người hỗn tạp.”
Trong lòng đã nghi ngờ từ trước, nên ta chỉ cười cười, không có nói tiếp.
Vừa thoát ra khỏi, ta thấy vô cùng dễ chịu, đi qua đi lại ngó nghiêng trên đường. Thế nhưng, ta cũng không khỏi lo lắng, đã 10 ngày kể từ khi vào cung yết kiên Ô Lạt Na Lạp thị, trong vườn đang thế nào? hắn có phát hiện ta mất tích rồi không? hắn có phái người tìm kiếm? hay là hắn có chú ý tới, nhưng cũng sẽ không lưu ý? Bên người hắn hiện nay, không chỉ có một người, căn bản một cung nữ nhỏ bẻ không đáng để hắn bận tâm.
Ta chỉ biết u ám thở dài, nên làm gì bây giờ? Cầu Bát gia, xin hắn đưa ta trở lại. Nhưng trở về rồi, làm sao giải thích? giải thích chuyện bị người ta đả thương, đem vào lãnh cung?
Ta chậm rãi đi tiếp, liên tục lách qua dòng người trên được, nhìn theo bộ dạng hưng phấn của Tử Hà. Nàng vui vẻ không ngừng nhìn ngám hàng hóa hai bên đường.
Ta lắc đầu cười khẽ, đưa mắt nhìn quanh thì thấy cửa hàng phía trước có rất nhiều người đang tụ tập. Ta liền không suy nghĩ, rất muốn chạy tới góp vui. Ta quay đầu lại, nói với Tử Hà: “Chúng ta tới phía trước nhìn.” Nàng nhìn ta với ánh mắt thăm dò, cười gật đầu. Ta kéo tay nàng nhanh chóng đi lên phía trước. Nàng ở phía sau kêu lên: “Tiểu thư” Ta quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Ở đây đông người, ngươi nắm thật chặt, không được rời ra.”
Cố sức len vào bên trong, đủ loại ấm trà đang được bày ra. Khắp nơi, bao nhiêu là loại trà cụ, các loại làm bằng đất, gỗ, trúc,….
Nàng đang hứng thú ngó quanh, ta bỗng phát hiện một bình trà cổ hết sức trang nhã. Ta cẩn trọng cầm lên, nhìn ngắm với vẻ thích thú. Lần này hai người dạo chơi, đây cũng chỉ là một cửa hàng bình thường, không nghĩ tới sẽ có trân phẩm, thu hoạch lớn thế này. Bộ trà cụ đường nét mềm mại, tính tế. Chủ quầy hé mắt quan sát ta hồi lâu, biết được ta đã thích, bèn cầm lên cái khay đưa đến trước mặt ta.Ta cần thận đặt lại bộ trà cụ xuống giá, lộn ngược khay trà, quả nhiên là đồ quý giá.
Lần này trở lại, ta trong lòng vẫn tiệc nuối, bên mình không có đồ dùng pha trà tốt, không nghĩ tới lại tìm được ở đây. Trong đầu ta lại nhớ tới cái lần hắn, thập tam cùng ta ngồi trong hoa viên uống trà, liền khẽ bật cười.
Qua một lúc, ta mới phát hiện chủ quầy đang chằm chằm nhìn vào ấm trà trong tay ta, vẻ mặt nhẫn nại không hề tức giận. Ta vội hỏi giá, lão chỉ vào chỗ đặt ấm trà. Ra là đã có niêm giá sẵn. 100 lượng tuy rằng quý giá, nhưng ấm trà loại này coi như khả ngộ không cầu.
Nhiều người xung quanh bàn tán, không chừng ta đang bị lừa. Ta mặc kệ, không để ý tới, đưa chủ quầy gói lại rồi xoay người tìm Tử Hà bảo nàng đưa bạc. Phía sau, đương nhiên không thấy bóng dáng của nàng, lòng ta xiết chặt, nha đầu kia đi đâu mất rồi?
Sau một hồi tìm kiếm, trán ta toát ra mồ hôi lạnh. Phía sau, một nam tử tầm 25, 26 tuổi đang nhìn ta chằm chằm, khiên ta run lên vì sợ. Hắn mặc áo dài màu đen, vóc người cao lớn, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ cười quái dị.
Ta gọi to tên Tử Hà, hướng ra ngoài tìm kiếm. Bên trong, chủ quầy đã gói xong trà cụ, hướng ta hỏi: “Cô nương, có mua ấm trà hay không?” Ta lắc đầu, trong lòng tuy không nỡ nhưng cũng chẳng còn cách nào, áy náy nói: “Ta trên người không có tiền.” Mọi người đang đứng xem đều bật tiếng cười rộ khiến mặt ta đỏ lực, trống ngực đập liên hồi, nhanh chóng từ biệt chủ quầy rồi đi ra ngoài.
Ta lần lại con đường đi lúc trước, vừa đi vừa tìm kiếm Tử Hà. Đi một hồi mệt lử, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn không có kết quả. Ta thật đau xót, không chỉ nói là quay về vườn, mà giờ quay về biệt viện cũng thành hy vọng xa vời.
Hai chân mỏi nhừ, tưởng như không thể đứng vững. Giữa lúc tuyệt vọng, vai ta bị người khác đập vào khiến ta mừng rõ, xoay người kêu lên: “Tử Hà.” Thì ra, vẫn là nam tử lúc nãy. Ta cảnh giác lui về phía sau một bước. Thấy ta cử động, hắn mỉm cười, đưa tới một túi nước nói: “Uống nước đi.”
Ta chần chờ không dám nhận, nam tử đó lại cười nói: “Ta không phải là người xấu. Vừa rồi ta làm ngươi giật mình?”
Thấy ta vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc, hắn nói tiếp: “Vừa rồi lúc ở trong quầy, ta biết là ngươi cùng người nhà lạc nhau. Hiện tại, ta đi theo ngươi, là bởi vì nghĩ ngươi cũng không nhận rõ đường đi, lo ngươi không thể quay về nhà.”
Nghe hắn giải thích, ta suy nghĩ một hồi, quả thực là rất khát, liền tiếp nhận túi nước, uông một ngụm rồi mới nói: “Ngươi có biết đường đến Liêm thân vương phủ không?” Biệt uyển kia rõ ràng là ta không biết rõ ở đâu, đương nhiên chẳng thể hỏi người ta. Tuy rằng Bát gia bị giam lỏng trong vườn, nhưng Liêm thân vương phủ chắc chắn có rất nhiều người biết.
Nam tử đó lông mày lập tức cau lại, nói: “Ngươi là người trong phủ?” Ta cúi đầu cười, không trả lời hắn, rồi nói tiếp: “Nếu ngươi không phiền, làm ơn đưa ta tới Liêm thân vương phủ.”
Hắn không thể từ chồi, lại tự xác nhận ta là người trong vương phủ, bèn im lặng đưa ta đi.
Đi hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa phủ quen thuộc. Cổng lớn đóng chặt, hai bên có thị vệ canh gác. Ta đứng ở đầu phố, lẳng lặng nhìn. Trước đây quả thật ‘ngựa xe như nước’, hôm nay đúng là ‘cửa trước vắng vẻ’…
Từ cổ đén nay, mặc kệ thời đại làm sao thay đổi, chỉ có 1 việc là không đổi, đó chính là việc nhìn quyền thế tỏ thái độ. Mọi người đối với những người có vị thế, quyền lực thì tiền hô hậu ủng, kỳ thực không phải ủng hộ người, mà là ủng hộ quyền. Đối với người có quyền thì cúi đầu khom lưng, khúm núm, cũng không phải là kính người, mà là trọng quyền. Ta lắc đầu cười khổ, hắn ở bên cạnh nhìn ta lạ lẫm, khó hiểu.
Đợi bình tâm trở lại, ngẩng đầu nhìn cảnh cổng lớn, bụi bám dầy cho thấy hằng ngày không có người lau dọn sạch sẽ.
Cảnh vật thê lương không gì sánh được, người qua đường dường như đã tránh đi lối khác, để tránh bị dính vận xui, trước mắt đương nhiên không có bóng người qua lại. Lại cười khổ một trận, rồi đột nhiên phát hiện ra một hắc y cô nương đang nép dưới tàng cây, hai mắt dán chặt vào cửa lớn, dáng vẻ vô cùng chuyên chú, cũng không để ý tới hai người chúng ta.
Ta thầm hỏi, nàng là ai?
Cô nương này khoảng trên dưới 20 tuổi một chút, dung mạo vô cùng mỹ lệ, chỉ tiếc đôi mắt xin đẹp mang theo rất nhiều lãnh ý, nhìn kỹ một chút, là mang theo hận ý. Ta không khỏi bị nàng cuốn hút, cũng chuẩn bị bước qua.
Nam tử bên người ta đột nhiên hỏi: “Ngươi đúng là người trong phủ?” Ta gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu. Tỷ tỷ đã xuống suối vàng, ta làm sao còn là người trong phủ.
Nhìn theo ánh mắt của ta, nam tử cũng phát hiện ra hắc y nữ tử, hắn bước lên đi trước, ta cũng theo sau. Hắn tới trước mặt hắc y nữ tử liền nói: “Sư muội, ngươi lại thế rồi.”
Hắc y nữ tử cúi đầu cười, nhưng nháy mắt dáng cười đã biến mất. Ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, xem xét phía sau ta, hỏi: “Nàng là ai?” Nam tử nói: “Một cô nương đi lạc đường…”
Hắn còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía sau truyền đến. Ta xoay người, thấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, còn chưa dừng hẳn phu xe đã nhảy xuống, bước về phía cửa phủ. Hắn cầm trong tay vật gì đó, giơ ra trước mặt thị vệ canh cửa. Thị vệ lập tức mở rộng cửa. Cùng lúc, Lý Phúc bước ra. Bên này, người trong xe vén rèm bước xuống, ta tập trung nhìn vào, thì ra là Tử Hà. Ta vừa vui vẻ, vừa lo lắng, làm sao để nói với thị vệ, với người trong phủ.
Ta mở miệng kêu lên: “Tử Hà” Nghe được tiếng gọi, Tử Hà xoay người vọt tới, lôi kéo tay áo của ta, khóc nức nở nói: “Tiểu thư, người thế nào lại ở chỗ này? Chúng ta tìm người thật lâu, sau cùng không còn cách nào, mới tìm đến Lý tổng quản.”
Nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, ta vỗ nhẹ tay nàng an ủi, còn chưa kịp nói gì thì Lý Phúc đã tới, nói: “Nơi đây không thích hợp ở đâu, tiểu thư về nhanh đi.”
Nghe Lý Phúc nói vậy, hiển nhiên đã được Bát gia dặn trước. Ta khẽ cắn môi dưới, mặc nhiên hỏi: “Ta lúc nào…?” Lời còn chưa dứt, ta không thể nói tiếp. Lý Phúc nhẹ giọng nói: “Gia sẽ tìm cơ hội cho ngươi.”
Ta gật đầu, bước về phía xe ngược. Nam tử ở phía sau tiến lên nói: “Cô nương, đây là bộ trà cụ lúc nãy ngươi đã xem.” Giờ ta mới phát hiện, trong tay hắn từ trước vẫn cầm theo bọc đồ. Cảm tạ một tiếng, ta dặn Tử Hà trả tiền. Tử Hà còn chưa lấy ra, Lý Phúc đã đem ra ngân phiếu đặt vào tay nam tử.
Ngồi trên xe, đi về phía biệt viện. Suốt dọc đường, Tử Hà dong dài oán hận không nên mang ta đi ra ngoài. Ta dựa vào nệm không lên tiếng, làm nàng cũng dần mất hứng, không dám nói chuyện tiếp.
Ta tiếp tục nhớ tới nữ tử vừa trông thấy. Ở trong Bát gia phủ, ta chưa từng gặp qua nữ nhân này. Nàng rốt cuộc là ai. Hơn nữa, tia hận trong mắt nàng là vì cái gì? Nam tử kia nói “lại”, rõ ràng là bình thường nàng hay tới trước cửa vương phủ, vì sao vậy? Hàng trăm nghi vấn không được lý giải.
Còn có Bát gia, nếu như đã biết chuyện ngày hôm nay, tin tưởng mấy ngày tới, hắn sẽ đến biệt viện. Lúc đó, làm sao có thể mở miệng, xin hắn đưa ta trở về trong vườn.
Ngồi trong tiểu viện, nhìn lên ánh nến đang nhảy múa trên bàn, trong lòng ta hoảng hốt. Trực tiếp nói với Bát gia, liệu hắn có giải quyết được chăng?
Suy nghĩ hồi lâu, cuồi cùng cũng quyết định sẽ trực tiếp nói chuyện. Nhưng hắn hiện tại không thể tự do ra vào, không biết bao giờ mới đến đây được. Ta bất đắc dĩ cầm chén trà lên nhấp môi.
Buông chén trà, tựa lưng vào ghế, bầu trời đêm không trăng không sao, cũng giống như tâm tình của ta vậy, một mảnh u ám.
Cứ thế ngồi yên một lát, lần thứ hai lại thở dài, sau cùng đứng dậy, thu dọn trà cụ chuẩn bị đi nghỉ. Có tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau truyền đến, ta xoay người lại vừa nhìn, ngây ra không chớp mắt, không nghĩ tới bọn họ đến nhanh như vậy.
Bát gia cùng Thập tứ trầm mặc một chút, Bát gia nhìn bộ trà cụ trên bàn, khóe miệng tươi cười nói: “Là vì cái này?” Ta gật đầu: “Đúng, ta rất thích bộ trà cụ này. Ngươi đừng trách mắng Tử Hà, việc này toàn bộ là do ta, nàng không có liên quan tới.”
Nghe vậy, Bát gia cười đạm đạm, không nói gì. Đột nhiên, Thập tứ nói: “Hiểu Văn, có nghĩ là sẽ trở lại vườn không?” Nói xong nhìn ta chằm chằm, ta thật vui vẻ, vội nói: “Tạ ơn vương gia thành toàn.”
Bát gia cùng Thập tứ nhìn nhau. Bát gia trên mặt lộ rõ một tia chắn chắn, nhưng lại nhàn nhạt cười. Thập tứ cau mày lại, không thèm nhìn ta.
Từ khi nghe được sẽ quay lại vườn, ta không còn tĩnh lặng như trước. Ý tưởng được quay về vườn chiếm toàn bộ suy nghĩ, đã không còn lo lắng tâm tư của hai người trước mắt.
Bát gia chậm rãi nói: “Trở về rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng bận tâm nhiều đến việc của những người khác.” Nói xong, liền xoay người bước ra ngoài, đi tới cửa viện thì dừng lại, nói: “Buổi tối nghỉ cho tốt. Sáng mai, Thập tứ đệ sẽ hộ tống ngươi.”
“Đừng suy nghĩ nhiều quá”, những lời này đúng là vì Nhược hi mà nói. Hắn có ý tin tưởng nói, “Chúng ta có thể nói chính là một người”, hắn tin không?
Bát gia đi khuất đã lâu, ta vẫn lặng yên nghĩ tới lời hắn đã nói.
Bên tai hừ nhẹ một tiếng, ta bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên bắt gặp Thập tứ đang nhìn ta chằm chằm, bốn mắt nhìn nhau, cũng không lảng tránh. Rốt cuộc, Thập tứ thu hồi ánh mắt, cười nói: “Quả nhiên ngoài sự tưởng tượng, ngoại trừ nàng, còn có nữ tử khác nhìn một nam tử như vậy.”
Ta bất luận thế nào, cũng không thể đáp trả.
Hắn ngồi xuống, nói: “Không mời ta uống trà sao?” Ta lặng lẽ dâng trà, hai người ngồi yên lặng mân mê chén trà, không nói chuyện.
Xe ngựa từ từ rời đi. Thập tứ ngồi bên cạnh, oai phong dựa vào nệm ghế, nhắm mắt lại, không biết là tỉnh hay ngủ. Ta vén rèm lên nhìn, sắc trời còn chưa tỏ. Trên đường, tiếng roi của các phu xe thỉnh thoảng vang lên. Những âm thanh này xác nhận các quan viên đang trên đường vào triều…
Trong lòng vui sướng, nét mặt tự nhiên tươi cười.
“Thực sự vui vẻ vậy sao?” Thập tứ đột ngột lên tiếng khiến ta sửng sốt, buông mành. Không rõ Thập tứ mở mắt từ khi nào, đang nhìn ta chằm chằm. Mặt ta nóng lên, trong đầu ta không có chủ ý, nhưng sự hưng phấn kéo đến, tất nhiên không thể phát hiện Thập tứ đang quan sát.
Thấy ta không nói tiếp, Thập tứ bèn nói: “Mặc kệ ngươi là ai, nếu sau này gặp trở ngại, làm sao đưa tin cho ta. Nếu ở trong vườn ngươi thấy không được tốt, cứ đến tìm ta. Mặc dù ta bây giờ kém xa trước kia, nhưng năng lực bảo vệ cho một nữ tử thì vẫn còn.”
Trong lòng ta vô cùng ấm áp, bật thốt lên: “Cũng là vì Nhược Hi?” Thập tứ suy nghĩ một lúc, lát sau mới nói: “Ta nợ nàng nhiều lắm, là ta khiến cho nguyện vọng cuối cùng của nàng cũng không đạt được.”
Hắn vẫn vì chuyện ta không thể gặp Dận Chân lần cuối mà canh cánh trong lòng. Trong khoảng thời gian ngắn, ta không biết nên làm gì mới phải. Hắn là bạn ta, cùng ta trải qua những ngày thương tâm nhất, rốt cuộc vẫn khiến hắn phải đau lòng.
Chẳng biết nên làm sao để hắn thấy thoái mãi, cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có cách vì hắn mở ra khúc mắc, làm hắn thôi không phiền não, tự trách mình. Suy ngẫm một hồi, ta nói: “Nếu Nhược Hi cô nương không chết, nàng sẽ hiểu tấm lòng của người. Nếu như nàng đã chết, trước khi đi nếu thực sự có muốn gặp người đó, là vì nàng không cam tâm, cũng không thể buông ra. Cho dù nàng có gặp được, ta càng thêm không muốn, càng thêm đau lòng.”
Thập tứ nghe ta nói, vẻ mặt như không tin, nhẹ giọng nói: “Nàng thực sự không trách ta sao?” Ta kiên định đáp lại: “Sẽ không trách ngươi.”
Không thể khẳng định chỉ vài câu an ủi mà tâm sự của Thập tứ tiêu tan, nhưng ta cũng chỉ làm được đến vậy. Nô bộc phía bên ngoài nói: “Gia, xe của Di thân vương đã tới.”
Thập tứ lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Ngươi hầu hạ tiểu thư sang đó, tìm gặp Di thân vương.”
Ta lẳng lặng nhìn Thập tứ, trong lòng nếm đủ cả ngũ vị. Có thể lần này, ta cũng hắn, kiếp này cũng không thể gặp lại lần thứ hai.
Nhìn ta dáng vẻ bi thiết, hắn mỉm cười nói: “Sau này đừng nhìn một nam tử như vậy. Xuống xe đi.” Ta khẽ nói: “Bảo trọng!” rồi vén rèn lên, bước xuống xe ngựa.
Ven đường đúng là xe ngựa của Thập ta. Nô bộc đi theo đến bên xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Vương gia, mời ngài ra ngoài.” Thập tam vén rèm nhảy xuống xe, đứng ở trước mặt ta. Ta thi lễ với hắn, hắn nhìn ta không chớp mắt, gật đầu ý bảo ta nhanh chóng lên xe. Nơi này là đường dẫn đến Viên Minh viên, hiện tại là thời điểm thiết triều buổi sáng, mà Thập tứ không thể lộ diện, đây không phải là thời điểm nói chuyện. Vì vậy, nô bộc đỡ ta lên xe, ngồi cạnh Thập tam.
Qua một chút, Thập tam từ lúc lên xe không hề hỏi qua, chỉ lẳng lặng nhìn ta. Ta hơi cười nói: “Vương gia, nếu muốn hỏi thì hỏi đi.” Thập tam nói: “Ta còn có thể tin tưởng ngươi không?” Vẫn thẳng thắn như trước, ta nở nụ cười nói: “Đừng làm ta thất vọng.” Thấy khóe mắt hắn lộ ra vẻ uể oải tiều tụy, ta u ám thở dài. Thập tam ơi Thập ta, nếu ngươi biết nữ tử ngươi yêu nhất đang ở trong cung, đồng thời là do Tứ ca ngươi kinh trọng nhất an bài, ngươi sẽ thế nào đây…
Gió nhè nhẹ thổi, mang theo cảm giác mát lạnh.
Ta đứng ở cửa, lặng yên nhìn sân vườn. Một gốc cây bạch ngọc lan xanh um ngạo nghễ đứng thẳng. Mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu bóng mặt trời, không gian nhuộm hồng ánh rạng đông. Gió thổi qua, nước trên mặt hồ tỏa thành một vòng tròn rung động.
Thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Tiếng chim ở đâu líu ríu kêu, phá tan sự yên lặng lúc tảng sáng, khiến ta giật mình.
Do dự hồi lâu mới bước nhanh vào trong viện, tới trước cửa phòng. Cước bộ chậm dần, ta nhìn chằm chằm cửa phòng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn trong đầu hoảng loạn. Có đúng hay sai, ta có nên đẩy cửa ra. Cuồi cùng, cũng chẳng có đường lui, kết quả ta không thể tự dự liệu.
Đành vậy, quay đầu trở lại, chí ít còn có thể ở lại bên cạnh hắn.
Ta nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện mấy ngày vừa qua, cắn chặt răng đẩy cửa mà vào, đi tới ngăn tủ, mở ra, lấy đi bao vải đỏ quen thuộc. Ta chậm rãi mở, lấy ra mũi tên bạch vũ, vỗ về vuốt ve, trong lòng ngập đầy chua xót.
Ta ôm chặt vào trong ngực, quyết định từ giờ về sau, sẽ không bao giờ… che giấu tình cảm của chính mình, không bao giờ nữa… Chúng ta lúc đó quả thật tràn đầy yêu thương, không có điều gì hoài nghi. Sinh ly tử biệt tiếc nuối, trong đời một lần như vậy là đủ rồi.
Nhìn ánh mặt trời bên ngoài, chắc giờ này hắn đã hạ triều.
Nội tâm ta thấp thỏm, còn mơ hồ mừng rõ, lúc này, trong đầu vô cùng khẩn trương.
Bóng mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng dần tắt, tựa hồ đã trải qua hàng thế kỷ, ta vô cùng mệt mỏi.
Theo mặt trời lên cao rồi chậm rãi xuống thấp, trong lòng ta từng lúc như bị ai đó đánh nát, nhiệt huyết cũng dần tắt. Những thất vọng, thương tâm từ trái tim lại trào dâng, từ từ xâm chiếm toàn thân.
Vẻ mặt sầu thảm cười buồn. Là hắn mải về triều sự, lo lắng việc thành bại, nên việc ta mất tích với hắn vốn không có quan hệ gì.
Nghĩ đến đó, hai chân không còn đủ sức nâng đỡ trọng lượng cơ thể, nặng nề ngồi trên ghế. Tới lúc này rồi, ta mới hiểu rõ, trước mặt mình chỉ toàn ngõ cụt.
Ghé vào trên bàn, nắm chặt mũi tên bạch vũ, ta khóc mà không ra nước mắt.
Ta lúc này, thật giống như người đứng sát mép vực, tâm tư chìm dưới vực sâu, nội tâm trống rỗng…
Đầu óc ta mê mẩm, thân thể như phiêu dạt giữa không trung, không thể nào nỗ lực trở về với thực tại. Trước mắt chỉ thấy màn u ám, đen kịt như buổi đêm, không tìm thấy đường ra. Trong bóng tối, một bóng người mờ ảo đến gần, ta tiến lên phía trước, nhưng vẫn không thể nhìn rõ mặt hắn. Lạnh quá, lòng ta lạnh lẽo, hắn vẫn không muốn kiếm tìm ta sao?
Dừng ở trước mặt hắn, ta đờ đẫn nói: “Là ngươi, Dận Chân…?” Bỗng cảm thấy hắn đang cầm nhẹ bàn tay, ta trong lòng vui vẻ, nắm chặt tay hắn: “Dận Chân, ta là Nhược Hi, ta chỉ bị thay đổi hình dạng, khiến ngươi không biết, …?”
Tay hắn đột nhiên rút ra, ta cả kinh mà tỉnh.
Thì ra chỉ là mộng, ta vẫn nằm úp sấp trên bàn. Trong bóng tối, ta muốn đứng lên, thân thể liền bị kéo lại. Ta nhắm mắt, thân ta được ai ôm lấy, chậm rãi đi vào phía trong.
Lòng ta kinh hoàng, hắn có nhận thức được hay không? Hắn đặt ta nằm lên giường, chính hắn nằm ở phía ngoài. Ta cố gắng thở thật nhẹ, sợ hắn phát hiện ta vẫn chưa ngủ.
Lặng im nghe tiếng trông canh bên ngoài, đã qua canh ba, mí mắt ta trĩu nặng, đầu óc bắt đầu mơ màng, làm như trở về trước đây, nghiêng người gối lên cảnh tay hắn, bàn tay tự nhiên đặt lên ngực hắn.
Cảnh trong mơ quá tuyệt đẹp, khiến ta không muốn tỉnh lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Vẫn nằm trên giường, ta nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm qua, dường như là mộng không giống thực.
Đứng dậy, yên lặng nhìn mọi vật trong phòng, ta cảm nhận được hạnh phúc. Những lo lắng, suy đoán trong mười ngày qua toàn bộ được bỏ xuống, cả người dễ chịu, nhẹ nhàng không gì sáng đường. Nghĩ đến đây, ta bật cười, thì ra, ta lại là một nữ nhân dễ thỏa mãn đến vậy.
Lấy tay mơn trớn đồ vật trong phòng, dường như mỗi chỗ đều lưu lại vết tích của hắn.
Bầu trời trong vắt, nhiều đám mây trắng nhởn nhỡ trôi lượn.
Đi trên đường, mặc dù thường ngày không thích nắng to, nhưng ta cũng không cảm thấy chói mắt. hé miệng cười khẽ, tâm tư thực sự tốt hơn rất nhiều. Xa xa, ta thấy Tiểu Thuận Tử chạy tới, ta liền bước lên vài bước hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tiểu Thuận Tử qua loa hành lễ, vội la lên: “Cao công công tìm ngươi từ sáng sớm, tìm rất lâu mà không thấy cái bóng của ngươi.” Mặt ta đỏ bừng, sáng sớm ta vẫn ở trong căn phòng đó, hắn làm sao có thể tìm thấy.
Tiểu Thuận Tử xoay người bước đi trước, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nay, không gặp ngươi, quay về vương phủ phải không?” Ta sửng sốt, thì ra bọn họ tưởng ta quay về vương phủ, nhẹ giọng đồng ý rồi đi theo hắn.
Thấy đường đi dần đến nơi hẻo lánh, biết Cao Vô Dung có việc trọng yếu hỏi ta, trong lòng âm thầm phỏng đoán, hy vọng lần này không xảy ra việc ngoài ý muốn.
Tiểu Thuận Tử hướng Cao Vô Dung thi lễ, rồi xoay người biến mất.
Cao Vô Dung trầm giọng hỏi: “Hiểu Văn, là ai bắt ngươi?” Hắn vào thẳng chủ đề, ta trầm ngâm hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Am đạt thứ tội, Hiểu Văn không biết.”
Cao Vô Dung lẳng lặng nhìn một hồi, lại nói: “Sau này mặc kệ có việc gì, có người nào triệu kiến ra khỏi vườn, đến hỏi ta trước.” Ta không nói gì, yên lặng gật đầu.
Hắn xoay người bước đi, vừa đi vừa nói: “Sau này hãy chú ý, đừng để người khác phải lo lắng. Nghỉ tạm mấy ngày, không cần vội vàng làm việc.”
Ta chậm rãi quay về, trong lòng nghĩ tới người hắn vừa nói. Người khác là ai? là Dận Chân sao?
Nghĩ vậy, trong lòng tuy mừng rỡ nhưng vẫn còn một chút bất an. Đó chỉ là suy đoán. Nếu thực sự việc này do Hoằng Thời làm, phải điều tra thế nào? Hoằng Thời dù sao cũng là con trai của hắn, nên làm sao bây giờ?
Cảm thấy có chút mờ mịt, bất lực, nhưng lại hiểu rõ, mặc kệ Hoằng Thời đã làm gì, nhưng hắn không gặp phải chuyện gì không may tại lần này.
Chợt nghe phía trước có người nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên thấy Cao Vô Dung đã đi từ lâu, Thập tam cùng Lý Vệ vừa đi vừa thương lượng chuyện gì. Đảo mắt nhìn quanh, thì ra trong lúc vô ý đã đi vào đường đến Cần Chính điện, ta vội khom người lui lại bên đường. Thập tam thấy ta, liền nói với Lý Vệ vài câu. Lý Vệ ôm quyền cáo từ.
Thập tam đi tới, nhìn ta hỏi: “Hôm trước vẫn chưa kịp hỏi ngươi, chuyện gì đã xảy ra?” Ta thầm suy nghĩ, việc này không thể nói ra. Đối với Thập tam, ta không thể giấu giếm chuyện gì, nhưng lại không thể đem phiền phức đến cho hắn. Ta nhìn quanh, cúi mặt đáp khẽ: “Lạc trong rừng.” Hắn vẫn trừng mắt nhìn ta, hắn dồn ta về phía tiểu đình.
Ta khẽ thở dài, đành tóm tắt lại chuyện bị tập kích nói cho hắn nghe. Hắn không lên tiếng, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Hoàng hậu triệu kiến ngươi có việc gì?” Ta bất ngờ vì hắn không hỏi chuyện tại sao bị tập kích, nhưng lại hỏi chuyện này. Ta thấy có một chút không thích hợp, ngây ra không trả lời.
Hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, ta khẽ cắn môi, khẽ nói: “Cũng không có chuyện gì.” Thập tam giương mắt nhìn ta, nói: “Mấy hôm trước, hoàng huynh đã trách mắng hoàng hậu. Mong rằng việc này không liên quan tới ngươi.”
Ta cả kinh trong lòng, hắn đã làm vậy sao? Nếu nói cho rõ, là hắn rất quan tâm. Ta vui vẻ mừng thầm, bất giác nở nụ cười. Thập tam vẫn quan sát, đôi mày dần giãn ra, nói: “Về sau phải xử sự đúng mực, đừng để người ta nắm khuyết điểm.”
Ta nhẹ nhàng cười, gật đầu, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
Trong lòng khẽ xúc động, một dánh hình chợt hiện lên trong đầu, do dự một lúc, ta ngập ngừng: “Ngạch nương cách cách…” Lời còn chưa dứt, ta liên ngừng lại. Dận Chân làm như vậy, mặc dù ta không hiểu nguyên nhân, nhưng sợ là nếu nói ra, có chuyện gì sẽ dẫn đến cục diện rối ren, làm sao bây giờ?
Vẻ mặt do dự của ta khiến hắn nghi hoặc, hai mày nhíu lại. Ta ngượng ngùng cười, nói lảng: “Cách cách mấy hôm nay không có chuyện gì chứ?” Hắn ngưng mắt nhìn ta, nghi hoặc nói: “Chẳng phải ngươi cùng Thừa Hoan ở chung một các sao?”
Mặt ta nóng lên, trở về từ sáng sớm hôm qua đến nay, ta một mình ở trong nội viện, chưa hề về tới chỗ ở của Thừa Hoan, nên làm sao biết được Thừa Hoan không ở đó. Hai tay nắm lấy nhau ngọ nguậy, hối hận muốn cắn đầu lưỡi chính mình. Hắn cười rộ lên, đầu ta càng cúi thấp, hắn cười nói: “Trở về đi, Thừa Hoan mấy hôm nữa sẽ trở lại.”
Ta liền xoay người, trở về phòng. Đi một hồi, chợt nhớ đến một chuyện, liền bước trở lại phía Thập tam nói: “Chuyện này có thể đừng để ai biết mà kết thúc, đừng nên tra xuống dưới.”
Thập tam tà mị nhìn ta, nói: “Ngươi biết là ai.” Ta mỉm cười, dáng vẻ sầu khổ, bất đắc dĩ nói: “Ta có thể đoán.”
Hắn híp mắt lại, nói: “Hoàng huynh đã đem chuyện này giao cho Cao Vô Dung, đoán chừng là muốn âm thầm điều tra. Nếu như không phải do nguyên nhân đặc biệt khác, ta sẽ không nhúng tay.” Hắn nói với ta tình hình thực tế, dù sao ta cũng xuất thân là người trong phủ hắn, đường đường một Vương gia tham gia vào việc này không hợp với lẽ thường, mà không để ý thì cũng không hợp.
Ta chẳng biết nói gì, chỉ cười khổ, ta chỉ không muốn lại thấy cảnh phụ tử bất hòa.
Tuy biết hoàng gia vĩnh viễn không tránh được bi kịch, cũng biết ngày đó sớm muộn cũng sẽ tới, nhưng có thể chậm lại một chút cũng là việc tốt.
Làm con, hắn chống lại ý nguyện của phụ thân. Làm phụ thân, hắn sẽ đi con đường nào đây? Lẽ nào đúng như sử sách đã viên, hắn giam cầm chính con ruột của mình. Nếu vậy, cũng không thể là vì sự kiện này.
Trong nháy mắt, ta đã suy nghĩ được vài vòng, khiến ta bực mình, nhìn Thập tam chằm chằm nói: “Cho dù điều tra ra, cũng chẳng dùng được cái gì, cũng chẳng thể xử lý.”
Thập tam sửng sốt, hai mắt nhìn ta chằm chằm. Sau một lúc, hắn lảng đi nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta sẽ xử lý.”
Ta gật đầu, ánh mắt tê tái. Thập tam ơi Thập tam, giả như có một này, ngươi biết hôm nay ta che giấu chuyện Lục Vu, ngươi có hận ta không? có trách người bằng hữu này không?
Từ hôm đó, ta vẫn nằm trong phòng nghỉ tam. Tiểu Thuận Tử có tới một chuyện, nói Cao công công dặn dò, không cần vội vàng trở lại, điều dưỡng thân thể thật tốt. Cúc Hương cũng được phái tới, nói là cần chiếu cố ta.
Ta xem hai người bọn họ có thái độ khác thường, ngôn ngữ thận trọng, ta bất đắc dĩ thở dài, Cao Vô Dung đã hiểu rõ chuyện gì.
Cúc Hương thắp đèn trong phòng, bày biện đồ ăn lên bàn. Ta một mình buồn bã uống rượu, rồi đi tới trước bàn, trải giấy, mài mực, chăm chú viết: “đi theo nguồn nước chảy, ngồi ngắm mây trời bay»
Ta đã nô lực hết sức, cố gắng đến cùng, đây vốn chẳng phải là tính cách của ta, thế nhưng chuyện của chúng ta vấn không hề tiến triển.
Vẫn cầm bút dừng trước bàn, ta lại suy nghĩ miên man. Đã quan tâm đến như vậy, nhưng sao hai ngày nay không hề gặp mặt. Bởi vì… chính bởi vì khuôn mặt này đã làm hắn không thể đi tiếp.
Ngây ngất thất thần nhìn hai hàng chữ, trong lòng tuyệt vọng, dường như thấy áng mây đã bay đi, một chút nhẫn nại cũng không còn. Liệu còn con đường nào khác để đi hay không? Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không thấy một chút gì hi vọng, mong muốn. Tự chính mình đưa mình vào ngõ cụt, những muốn chạy nhưng không thể chạy.
Trong lòng phiền muộn, ta không còn làm được gì khác hơn là viết chữ, hết trang này đến trang khác. Một hồi sau, đã viết được một tập giấy, viết đến hai mắt mờ đi, tay vô lực thì mới ngừng. Ta buông bút, bước đến giường, đầu óc mụ mị, tâm trạng không yên.
Mông lung suy nghĩ, chợt có người nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ta. Còn chưa kịp mở mặt, giọng nói của hắn vang lên bên tai: “Nhược Hi, là nàng phải không?” Hắn không ngừng nói nhỏ bên tại, mỗi tiếng như búa tạ, khiến ta xao lòng.
Tâm tư mơ hồ, hỗn độn, cố nén xúc động trong lòng, kìm nén hơi thở, cố gắng giả ngủ. Hắn lại nhẹ vuốt lông mi, vành tai của ta, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Tiếng bước chân vang lên, ta vội mở hai hắn, lặng lẽ nhìn bóng lưng quen thuộc kia. Hắn đến trước bàn, bất động đứng nhìn những trang giấy trên bàn.
Một hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài, cúi người cầm bút viết, lặng nhìn trang giấy. Hắn xoay người về phía ta, ta liền nhắm mắt lại. Hắn đi lại gần, nhẹ nhàng vuốt má ta, rồi lại xoay người bước ra cửa.
Ta vẫn không muốn đứng dậy nhìn hắn viết cái gì, cũng không suy nghĩ về sau sẽ cư xử thế nào. Hai mắt chong chong nhìn thẳng đỉnh màn, trải qua một đêm không ngủ.
Ngoài cửa sổ, sắc trời còn tờ mờ chưa tỏ, ta đứng lên, nhìn hai chữ viết giống hệt nhau, giống như chỉ do một người viết, ta chỉ biết cười khổ. Cẩn thận gấp từng tờ, ngay ngắn để vào hộp gấm.
Rửa mặt chải đầu, mở cửa phòng bước tới bên hồ, đánh thức tiểu thái giám chèo thuyền đang ngủ gục ở đầu thuyền. Ta sai hắn lái thuyền đưa ta đi vòng quanh hồ, sang phía bờ bên kia.
Đứng trên lầu cao, vẻ mặt nghiêm nghị, ta nhìn về phía Cần Chính điện xa xa. Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, văn võ đại thần lục đục đi vào đại điện dự buổi triều sáng, cung nữ thái giám đều bận rộn, cẩn thận.
Nghĩ mãi về chuyện mấy ngày nay, Cao Vô Dung sai Cúc Hương hầu hạ riêng cho ta, bọn cung nữ thái giám trong cung đối với ta vô cùng cẩn thận, cung kính. Làm như vậy, đơn giản cho ta thấy thân phận hiện tại của ta không giống với thân phận cung nữ trước kia.
Nghĩ đến vậy, ta bỗng nhiên hiểu rõ. Đêm đó, là chính hắn đã ở trong nội viện, bất giác ta lại cười khổ lần thứ hai. Ta hiện tại là cung nữ được hoàng thượng “sủng hạnh”, đương nhiên là phải khác với những cung nữ bình thường.
Thế nhưng, trong tình cảnh hiện nay, ta không hi vọng sẽ như vậy. Mang một hư danh như thế, không bằng quay lại làm cung nữ dâng trà như trước kia, lúc nào cũng có thể gặp mặt, trò chuyện cho thỏa lòng tương tư.
Bởi vậy, những phiền muộn trong mấy ngày liền của ta cũng nhạt đi rất nhiều.
Chợt nghe có tiếng bước chân, ta ngẩng đầu, bắt gặp Cao Vô Dung cũng đang mang nét mặt kinh ngạc.
Hắn cúi người mở lời trước: “Hiểu Văn cô nương, sao lại tới đây?” Nghe hắn thay đổi các xưng hô, ta bất đắc dĩ mỉm cười, trịnh trọng thi lễ với hắn, nói: “Am đạt, nô tỳ không dám nhận hai chữ ‘cô nương’, nô tỳ không xứng đáng.”
Hắn lách mình tránh ra, sắc mặt hoảng sợ nói: “Cô nương không cần đa lễ với lão nô.” Ta hơi tức giận, không để ý tới hắn, hướng về phía phòng chuẩn bị trà đi tới.
Hắn liền cản ở phía trước, cúi đầu xá dài nói: “Cô nương không nên làm khó lão nô.”
Ta lạnh lùng đáp: “Nô tỳ đến đây làm việc là đúng với phận sự, sao lại nói là làm khó.” Ta mặc kệ hắn, tiếp tục bước đi.
Hắn lần thứ hai chặn lại phía trước, quỳ gối trên mặt đấy. Lần tiến cung này hắn luôn đặc biết chiếu cố ta, khiến lòng ta mềm nhũn, nhẹ giọng nói câu “xin lỗi”, xoay người bước trở về phòng. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nước mắt tuôn chảy như mưa.