Đọc truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2 – Chương 26
Ngày tháng qua mau, hiện tại đang là giữa hè. Mấy tháng nay, ta luôn cố gắng điều chỉnh tâm tính của mình, tuy rằng vẫn còn nhiều lo lắng nhưng biểu hiện đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cả ngày, ta ở lại Chân Hi các xem Cúc Hương chỉ huy mấy tiểu cung nữ trồng lại hoa cỏ trong vườn. Bên trong Chân Hi các, khắp mặt đất phủ dày thảm cỏ xanh mướt, nhiều loại hoa đang nở rộ khiến không gian ngập tràn hương hoa, bay xa tràn đầy.
Thấy ta như vậy, hai mày của Dận Chân đã không còn cau lại, vẻ mặt hoà giãn. Chỉ có đôi lúc thất thần, ánh mắt hắn trở nên bàng bạc, ẩn chứa vẻ phẩn nộ. Còn ta, tuy nhìn có vẻ bình thản, nhưng trong lòng chất chứa sầu não, đau lòng khôn xiết.
Nằm trên ghế dài, ta tươi cười nhìn Cúc Hương đang ôm Hoằng Hãn ngồi dây đu gần đó. Hoằng Hãn nắm lấy dây đu, kéo tay nói với Cúc Hương: “Xuống dưới, ngươi xuống đi.” Cúc Hương nhìn ta, ngại ngùng nói: “Nương nương, tiểu A ca muốn một mình ngồi trên đu.”
Ta cười gật đầu, Cúc Hương kinh ngạc nhìn ta, rồi cũng bước ra khỏi đu, lui về bên cạnh. Xảo Tuệ đứng một bên cũng lo lắng nói: “Tiểu thư, tiểu A ca còn nhỏ, ngã xuống thì phải làm sao?” Ta đè xuống lo lắng, nói: “Đau một lần, sau sẽ không bị đau nữa.” Ta muốn Hoằng Hãn trở bên kiên cường, độc lập ngay từ nhỏ. Lớn hơn chút nữa, hắn cần phải học việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Nghe ta nói vậy Xảo Tuệ giật mình, mấp máy môi nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài. Hoằng Hãn dù sao vẫn còn nhỏ, ngồi cũng chưa vững nhưng cũng không biết sợ. Hắn ngồi đu, thân thể ngả nghiêng. Cúc Hương vừa lo lắng nhìn hắn, vừa quay sang nhìn biểu hiện của ta.
Chẳng bao lâu, Hoằng Hãn đã ngã xuống đất. Cúc Hương vội vàng chạy tới bế hắn lên. Ta thở dài, nói: “Để hắn tự đứng lên, để hắn tự biết đứng dậy mỗi khi vấp ngã.” Xảo Tuệ im lặng, vẫn đi tới ôm lấy Hoằng Hãn, nói: “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu được những đạo lý này. Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con. Người xem, trán tiểu A ca sưng đỏ lên rồi.”
Ta vẫn có nhiều phiền muộn. Tằng Tĩnh đã vào vườn được nửa năm. Dận Chân tới đâu, hắn tới đó, để hắn chứng kiến người mà hắn đã nhận xét là ‘tham tài, dâm sắc, ửa sủng nịnh’ rốt cuộc có đúng như vậy hay không.
Tuy là bọn cung nữ, thái giám trong Chân Hi các đều cẩn trọng lời nói, nhưng vẫn có vài chuyện lọt tới tai ta. Người bên ngoài cả ngày đều len lén thảo luận Hoàng thượng sẽ xử lý Tằng Tĩnh ra sao, liệu có dùng cực hình để giết hắn, có tru di cửu tốc, còn cho rằng Hoàng thượng đã cho hắn vào vườn, nhất định là có sắp đặt khác. Nói tóm lại, giả thiết nào cũng có. Dận Chân ngầm căn dặn Cao Vô Dung âm thầm trấn áp dư luận.
Ta tuy biết sự tình sẽ tới đâu, nhưng vẫn vô cùng lo lắng. Thập tứ nói đúng, chuyện như vậy, cưỡng chế tuy không phải là hành vi của bậc minh quân, nhưng là biện pháp hữu hiệu nhất.
Mấy ngày trước, Dận Chân đã ban chỉ dụ ‘Tằng Tĩnh tội tuy lớn, nhưng có thể niệm tình’, ‘Tằng Tĩnh ngông cuồng nói xằng bậy, cũng không có ý phản loạn thực sự, cũng không có đồng mưu chúng đảng’, liền phán Tằng Tĩnh vô tội thả ra. Lúc đó, Tằng Tĩnh mừng đến rơi nước mắt, dập đầu hô lớn: “Hoàng thượng thánh minh”.
Tiếng cười khanh khách vang lên khiến ta bừng tỉnh. Hoằng Hãn đã thôi khóc, đang cười đùa với Xảo Tuệ. Ta cười cười, ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt, tiếp tục sa vào suy nghĩ mông lung.
Tằng Tĩnh vô tội, còn Lữ Lưu Lương? Ngay sau đây Dận Chân sẽ ban lệnh đốt sách. Nghĩ tới chuyện này, ta không khỏi rùng mình.
“Nương nương, người làm sao vậy?” Tiếng Phó Nhã nhẹ nhàng vang lên, ta mở choàng mắt. Hoằng Lịch và Phó Nhã không biết đã tới từ lúc nào, đang đứng trước mặt ta. Hoằng Lịch mặc dù vẻ mặt đạm mịch, nhưng ánh mắt ẩn chứa nhiều lo lắng. Phó Nhã nhìn ta hốt hoảng.
Ta đứng dậy, sai Cúc Hương mang ghế tới. Phó Nhã hồn nhiên cười nói: “Đã lâu không gặp Hoằng Hãn, con đưa tiểu đệ ra ngoài chơi.” Ta hơi giật mình, gật đầu đồng ý. Phó Nhã quay sang nói chuyện cùng bọn Xảo Tuệ, rồi tất cả chậm rãi bước đi.
Hoằng Lịch vẫn đứng tại chỗ. Ta mỉm cười, nói: “Ngươi không phải tới tìm ta sao?” Hắn nhếch mép, nhàn nhạt nói: “Trong lòng đang lo lắng chuyện gì vậy?” Ta ngẩn người, tỏ vẻ không hiểu hàm ý của hắn. Thấy vẻ mặt ta như vậy, hắn nhìn ta nói tiếp: “Vài hôm trước, Thập tam thúc có nói với Hoàng A mã, bộ dạng ngươi hiện tại rất giống dáng vẻ lúc Hoàng gia gia còn sống, lưu ý A mã để ý ngươi. A mã lại nói, người đã phát hiện ra từ lâu, nhưng dựa vào tính tình của ngươi, không thể khuyên giải an ủi, chỉ có thể để tự ngươi nghĩ thông suốt.”
Ta cười khổ, trước mặt Dận Chân, ta giản đơn như một tờ giấy trắng, hắn biết chỉ để ta tự thống suốt thì những lo lắng kia mới có thể biến mất. Kìm nén chua xót trong lòng, ta đứng lên, trầm ngâm suy nghĩ. Dận Chân dù hiểu rõ tính tình của ta, nhưng việc này làm sao ta có thể nghĩ thông?
Hoàng Lịch lại nói: “Nếu như ngươi có việc khó nói, ta sẽ thay ngươi nói với Hoàng A mã, nói những lo lắng sợ hãi của ngươi là do ngươi đến từ thời đại ba trăm năm sau.” Ta ngây người, không nghĩ tới có ngày hắn lại bức ta như vậy, tuy biết là vì ý tốt, nhưng vẫn vô cùng chán nản.
Lạnh lẽo nhìn hắn hồi lâu, ta nói: “A mã ngươi xử lý việc Tằng Tĩnh có chút nóng vội.” Hắn hơi lắc đầu, nhìn dây đu sau lưng ta, rồi nói: “Ta cũng không cho rằngcó thể ngăn lời phỉ báng kia không lan khắp thiên hạ. Nếu như đã có thể làm sáng tổ, lời đồn dãi sẽ tự diệt, mọi người sẽ chỉ nhớ lời đồn kia là chuyện nhảm mà quên đi lời đồn là thế nào.”
Nói xong, trán hắn lại chau vào, nói: “Việc này tuy nói ảnh hưởng quá nhiều, nhưng không ảnh hưởng tới quyền lực của A mã, chỉ phá hoại hư danh A mã mà thôi. Ta cho rằng ngươi sẽ không quan tâm đến việc này. Ngươi đang lo lắng tới việc khác, rốt cuộc là gì?”
Ta trầm ngâm, đờ đẫn một hồi rồi nói: “Nếu như ngươi biết người thân bên cạnh sắp qua đời, ngươi sẽ làm sao?” Hắn cả kinh, đứng bật dậy, nhìn ta chằm chằm, tỏ vẻ kinh hoàng: “A mã làm sao…” Ta sửng sốt, vội nói: “Không phải là A mã ngươi.” Sắc mặt hắn lập tức được buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn lại biến đổi, trầm giọng hỏi: “Là Thập tam thúc?”
Ta gật đầu, nước mắt lại chảy xuống. Hoằng Lịch đau khổ, lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy? Tuy nói là mười năm bị giam tại Dưỡng Phong Đường khiến sức khoẻ của Thập tam thúc bị hảo tổn. Nhưng mấy năm nay, A mã vẫn sai thái y tới vương phủ điều dưỡng, làm sao có thể…?”
Tuy là vô cùng đau khổ, nhưng ta không khóc được, nước mắt cứ lặng lẽ rơi như vậy. Hai tay Hoằng Lịch nắm chặt lại, vẫn lành lạnh hỏi ta: “Làm sao lại qua đời?” Ta nói: “Làm lụng vất vả quá độ.”
Hoằng Lịch im lặng, xoay người bước ra khỏi cổng vườn. Đi hai bước, hắn quay người lớn tiếng nói: “Đừng cho A mã biết chuyện này.” Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài.
Ta ngơ ngác hồi lâu, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy bước vào phòng.
Ta buồn nã, đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn hoa sen trong ao nhỏ bên vườn, không nhúc nhích. Qua hồi lâu, hai chân tê dại. Ta thở dài, cười lớn một mình. Đang định quay người, một đôi tay vòng quanh hông giữ ta lại. Ta hơi động, rồi đặt tay lên hai bàn tay của Dận Chân, ngả đầu về phía sau, cọ cọ vào mặt hắn, ôn nhu hỏi: “Đẹp không?” Hắn cũng cọ cọ vào tai ta, tiếng nói ủ rũ: “Toàn bộ sân vườn là do nàng sắp đặt, còn không đẹp sao.”
Bị nhột, ta cúi người thoát khỏi vòng tay hắn, mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi. Mỗi cành cây bông hoa đều ẩn chứa tấm lòng của ta. Chàng xem, sen trong hồ đã nở rộ. Hắn ôm chặt ta, thủ thỉ bên tai: “Rất đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng nàng.”
Ta ấm lòng, có đến nửa năm rồi hắn không nói những lời này. Ta vỗ vào tay hắn, mắng yêu: “Không đứng đắn.” Hắn cười khẽ, dựa cằm vào vai ta, đứng im không nói.
Hai người lẳng lặng đứng hồi lâu. Dận Chân đột nhiên nói: “Vườn này sinh động tươi đẹp, khiến cả thể xác và tinh thần vui sướng, mỗi lần trở về ta chỉ muốn ở đây, không muốn ra ngoài.” Ta nhẹ nhàng cười nói: “Chàng có biết vì sao ta lại trồng sen trong hồ?” Hắn dịu dàng ôm ta, chậm rãi nói: “Là nàng muốn nhớ lại kỷ niệm xưa.”
Ta lắc đầu, đối mặt hắn, nhìn hắn thật kỹ, rồi ngạo mạn dựa vào lòng hắn. Cố nén bi thương, ta nói: “Không phải vì hoa sen rất đẹp mà bởi vì hạt sen có sức sống kinh người. Mỗi một hạt sen, không kể là bị vùi trong đầm nước hay cồn cát, bị rơi xuống vũng lầy hay hốc đá, mặc kệ bị gió vùi mưa dập, đạp qua băng tuyết giá lạnh, cho dù là trăm năm hay nghìn năm, chỉ cần gặp phải hoàn cảnh thích hợp, nhất định sẽ mọc rễ nẩy mầm.”
Hắn cúi đầu, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khiến ta ngây ngốc, tim đập mạnh và loạn nhịp. Hắn hôn nhẹ lên mắt ta, cười nói: “Cũng giống như tình cảm của chúng ta.”
Mặt ta đỏ bừng, vỗ nhẹ lên má hắn, gượng cười nói: “Dận Chân, chàng đồng ý với ta một việc được không?” Hắn nhíu mày hỏi: “Nhược Hi, vì sao lại có biểu hiện này? Nàng muốn ta làm gì?” Ta nhợt nhạt cười, thì tào nói: “Ta cần phải đi trước chàng, bởi vì ta không thể lại nếm mùi vị sống không bằng chết. Chàng phải đồng ý với ta, không được đi trước ta.”
Hắn nắm tay của ta, chăm chú quan sát, ánh mắt trở nên trầm thống nhưng vẫn không nói một câu. Hắn khom người bế ta lên, đi tới giường, nhẹ nhàng đặt ta xuống. Hắn nói: “Nhược Hi, đợt này ta bận nhiều vicệ, không có thời gian ở bên cạnh nàng, nàng đừng suy nghĩ bậy bạ. Nàng chẳng đã nói, hạt sen có một sức sống mãnh liệt hay sao? Ta cũng nói, điều này giống như tình cảm của chúng ta, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi.”
Nếu như không biết trước kết cục, nghe hắn nói như vậy, ta nhất định sẽ vô cùng cảm động. Nhưng hiện tại, ta lại vô cùng đau khổ. Hắn khẽ thở dài, nét mặt tỏ vẻ bất lực. Thấy bộ dạng hắn như vậy, ta càng đau xót, cắn chặt môi, thầm oán giận bản thân không thể tự mình chịu đừng, lại đem nỗi đau này chuyển sang hắn. Mấy tháng này, không phải ta đã kìm nén rất tốt sao, tất cả đã chôn sâu trong lòng rồi sao?
Ta hít thở thật sâu, muốn trấn tĩnh lại tâm tình, nhưng nước mắt vẫn không thể ngăn lại. Ta đành gượng cười nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau laai dài, vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau. Mấy hôm nay ta có chút phiền muộn, chắc sắp tới thời kỳ mãn kinh, chàng đừng bận tâm.”
Hắn ngẩn ra, nghi hoặc nhìn ta chằm chằm: “Thời kỳ gì?” Ta hoảng hốt, cười lảng tránh: “Người tới tuổi trung niên, cả ngày không làm được việc gì, tự mình chuốc lấy phiền não.” Hắn nghe vậy lắc đầu, bật tiếng cười khẽ rồi ngồi xuống cạnh ta, đưa tay lên ôm mặt ta, ôn nhu nói: “Trong đầu ngươi những việc ngạc nhiên cổ quái nhiều lắm. Lại đấy, chúng ta cùng đi Phúc Hải đình chơi thuyền.”
Ngẫm lại ở Phúc Hải đình có giữ ấy thuyền lớn, ta ghé sát mặt hắn nói: “Không đi đâu. Mỗi lần đi là tiền hô hậu ủng, nô tỳ đi theo hầu hạ hằng đàn, còn có đến mấy chục thái giám. Như vậy cảm hứng cũng chẳng còn.”
Hắn cười lớn, búng mũi ta trách mắng: “Ta đã sai Cao Vô Dung chuẩn bị thuyền nhỏ, chỉ hai chúng ta thôi.”
Hồ Phúc Hải nước sâu hun hút, dù chỉ hai chúng ta đi thuyền nhỏ, nhưng chắc chắn cũng có rất nhiều người đi thuyền lớn giám sát, để không phát sinh việc ngoài ý muốn.
Ta bĩu môi, nói: “Thế cũng vẫn bị người ta nhìn chằm chằm.” Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy”. Ngay sau đó, hắn lại cười nói: “Có một chỗ rất tuyệt, sẽ không có ai nhìn chúng ta chằm chằm.” Ta nóng bừng hai má, đánh nhẹ vào vai hắn. Hắn cười lớn, ôm ta vào lòng: “Chỉ có ở đây chúng ta mới không bị soi mói.” Nói xong, hắn cắn nhẹ lên tai ta, chậm rãi cởi áo của ta.
“Hoàng thượng, nô tài Cao Vô Dung có chuyện quan trọng bẩm báo.” Tiếng Cao Vô Dung vang lên từ bên ngoài vang lên, ta liền đẩy hắn ra. Lúc này, Cao Vô Dung cầu kiến, nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Hắn thở dài, đứng dậy, trầm giọng quát: “Chuyện gì?”
Cao Vô Dung đứng ngoài, cúi đầu, nói lớn: “Trắc phúc tấn của Di thân vương bị đâm, vết thương rất nặng. Nô tài đã tự ý truyền thái y tới Giao Huy viên.”
Ta hoảng sợ, vội hỏi: “Trắc phúc tấn nào?” Cao Vô Dung trả lời: “Là cháu ngoại của Trương đại nhân, Trương Tuệ Chi.” Ta choáng váng, ngồi phịch xuống giường.
Hắn đứng dậy, chậm rãi mặc lại quần áo, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt trầm thống không gì sánh được. Ta lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy? Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, sao lại có người hạ thủ với nàng được?”
Hắn nhìn ta, điềm đạm nói: “Thập tam đệ không ở trong vườn.” Ta cuống quít đứng lên, nhanh chóng mặc lại quần áo, nói: “Đợi ta cùng đi.” Hắn gật đầu, nắm chặt tay ta cùng bước ra ngoài.
Trương Đình Ngọc di di ngón tay trên bản đồ, Thập tam ngồi chống cằm nhìn, khẽ gật gù nói: “Hoàng thượng có khẩu dụ, ‘tướng quân ở ngoài có thể tự quyết định’, chúng ta chỉ là nên nhắc nhở Nhạc Chung Kỳ, còn việc chỉ huy điều khiển cụ thể thế nào, để tự hắn quyết.”
Hai người rất chăm chú, không chú ý tới chúng ta đang đứng ở cửa. Ta đau lòng, nước mắt lại tuôn rơi, Dận Chân đứng bên cạnh ánh mắt trầm thống, khẽ lắc đầu với ta, khẽ bóp tay ta tó ý an ủi rồi đi tới trước hai người kia.
Hai người ngẩng đầu, cuống quít hành lễ. Dận Chân nâng Thập tam đứng lên, nói: “Tuệ Chi đã có chuyện.” Trương Đình Ngọc ngẩn ngơ, nhìn Thập tam. Thập tam ngưng mắt nhìn Dận Chân, bỗng sắc mặt trắng bệch, sửng sốt rồi vội vã chạy ra ngoài. Dận Chân quát lớn: “Cao Vô Dung, đi theo Di thân vương.” Cao Vô Dung đứng ngoài cửa vâng một tiếng, rồi cũng chạy theo. Trương Đình Ngọc khom người lui ra, hai chúng ta đứng yên tại chỗ, thật lâu cũng không nói gì.
Ta có dự cảm, Lục Vu sẽ không qua được cửa này. Lòng ta đau nhức, âm thầm khóc một lát rồi tiến lên ôm hắn, dựa mặt vào lưng hắn nói: “Ta cần phải tới Giao Huy viên. Ta lo lắng cho Thập tam.” Hắn run rẩy một lát, trầm giọng nói: “Để Tiểu Thuận Tử đi theo nàng.”
Ta nghẹn ngào gật đầu, xoay người bước ra cửa. Đứng ngoài cửa nhìn lại, hắn vẫn cứng đờ đứng im tại chỗ. Hắn hiểu rõ nếu Lục Vu ra đi, đối với Thập tam sẽ là một đả kích thật lớn. Lúc này, sự bi thống phẫn nộ trong lòng hắn không thua gì Thập tam.
Im lặng nhìn hắn, lòng ta quặn đau, khó chịu. Ta nhắm mắt lại, xoay người bước đi.
Giao Huy viên, Tĩnh Nguyệt tiểu trúc
Lục Vu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt vô thần. Cạnh đó là thái y, sắc mặt nghiêm túc đang xem xét vết thương. Thập tam ngồi một bên nắm chặt tay Lục Vu, cau mày lo lắng nhìn nàng. Thừa Hoan cùng Tá Đặc đứng cạnh ta. Thừa Hoan mím chặt môi, hai mắt rưng rưng. Tá Đắc sắc mặt lo lắng, nghiêm trọng. Triệu Giai thị cùng các phúc tấn vây quanh giường, có người khẽ lau nước mắt, có kẻ sắc mặt thản nhiên.
Ta cố nén lòng, vỗ nhẹ vào vai Thập tam nói: “Tuệ Chi sẽ không sao đâu… Tuệ Chi sẽ không sao đâu…” Miệng dù nói như vậy, nhưng ta hoàn toàn hiểu rõ. Nhìn cây chuỷ thủ đâm sâu lút cán vào ngực Lục Vu, ta chỉ biết lắp bắp khuyên giải Thập tam như vậy.
Thừa Hoan túm mạnh tay áo của ta, mặt đầy nước mắt, môi dưới lộ ra sắc máu, chỉ biết nhìn ta. Tá Đặc cầm tay Thừa Hoan, khẽ nói: “Thừa Hoan, đừng như vậy, nàng làm thế Vương gia sẽ thêm khổ sở.” Thừa Hoan nhắm mắt, nước mắt nàng vẫn đua nhau chảy xuống.
Thái y chuẩn mạch xong, trầm giọng hỏi Thập tam: “Vương gia, Phúc tấn bị mất máu quá nhiều. Hiện tại, nếu rút dao, thần sợ Phúc tấn có thể bị ngất. Nếu Phúc tấn ngất quá lâu, e là hài tử trong bụng không thể giữ được.”
Thập tam buông lỏng sắc mặt, lớn tiếng nói: “Giữ lại người lớn.” Lục Vu khẽ mở mắt, khoé miệng cười yếu ớt: “Gia, chàng không nên khổ sở như vậy, Tuệ Chi sẽ không sao.” Hai mắt nàng chằm chằm nhìn Thập tam, nhưng nói với Thái y: “Xin thái y nhất định phải bảo vệ được đứa nhỏ.”
Thừa Hoan nhìn Lục Vu, nức nở nói: “Ngạch nương, tuy rằng người đã có Thừa Hoan bên cạnh, nhưng vì đệ đệ hay muội muội, người nhất định phải vượt qua cửa này. Người có bình phục, đệ đệ muội muội mới có thể khoẻ mạnh sinh ra.” Lục Vu đẫm nước mắt, vươn tay về phía Thừa Hoan: “Thừa Hoan, con kêu thêm một tiếng ngạch nương đi.”
Thừa Hoan liền quỳ xuống trước giường của Lục Vu, nắm chặt tay nàng gọi liên tục: “Ngạch nương, ngạch nương,…” Lục Vu nắm tay Thừa Hoan đưa sang chỗ Thập tam, rồi nói: “Thái y, rút dao!”
Thập tam cho mọi người lui ra, cởi y phục của Lục Vu. Thái y nắm chuôi dao, rút mạnh khiến máu tuôn xối xả. Ta đứng tại chỗ, ôm chặt Thừa Hoan đang kêu khóc: “Ngạch nương.” Lục Vụ hé miệng mỉm cười rồi hôn mê bất tỉnh. Thái y cấp tốc băng bó vết thương, ngồi xuống ngưng thần chuẩn mạch.
Ta lo lắng hồi hộp, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Thừa Hoan quên khóc, cả ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm thái y.
Thái y nhắm mắt, khẽ lắc đầu, lấy trong hòm thuốc một lọ nhỏ, khéo tay nhấn vào nhân trung của Lục Vu, rồi đưa bình nhỏ đó đặt trước mũi nàng.
Một lúc lâu sau, Lục Vu vẫn nắm chặt hai mắt. Thừa Hoan kéo áo Thập tam khóc: “A mã, chúng ta cùng gọi ngạch nương đi. Ngạch nương nghe được, người sẽ không rời bỏ chúng ta.” Thập tam nắm chặt tay Thừa Hoan, môi run run nói: “Ta đã đáp ứng với nàng, chúng ta đợi thêm ba năm nữa, tới năm Ung Chính thứ mười, chúng ta sẽ mang con nhỏ ẩn thân chốn giang hồ, tới Mông Cổ thăm Thừa Hoan, rồi ngao du sông núi Đại Thanh.”
Thái y lắc đầu, ta run rẩy, lẽ nào Lục Vu đúng là… Thái y quỳ xuống nói: “Lão thần đã làm hết cách nhưng Phúc tấn vẫn chưa tỉnh lại. Mặc dù có cho người uống thuốc, nhưng thuốc không trôi xuống được, lão thần cũng không có biện pháp nào.” Ta lau nước mắt, nói với thái y: “Còn không mau tìm cách khiến Phúc tấn tỉnh lại!” Thái y khẽ thở dài, cúi đầu đi xuống. Tuy biết đã làm khó thái y, nhưng trong lúc này, ta chẳng làm được gì hơn.
Im lặng một hồi, Thập tam vẫn ôn nhu nắm tay Lục Vu, Thừa Hoan nức nở khẽ gọi ‘ngạch nương’. Ta đau xóng, xoay người bước ra cửa. Cao Vô Dung lại gần: “Nương nương, người có gì căn dặn?” Ta bám vào cửa, cảm thấy người không còn chút sức lực, nói: “Vào trong vườn truyền gọi tất cả thái y tới đây.” Cao Vô Dung trả lời: “Nô tài đã sai người đi gọi, giờ chắc các thái y cũng đã tới, nô tài sẽ dẫn họ vào.” Ta gật đầu, hắn nhanh chóng rời đi.
Ta vẫn đứng bên ngoài, Triệu Giai thị bước tới, thân thiết hỏi: “Nương nương, Tuệ Chi sao rồi?” Ta lắc đầu nói: “Vẫn chưa tỉnh lại. Các ngươi ở lại đây cũng không giúp được gì, trở về đi!” Triệu Giai thị lau nước mắt, nói: “Vương gia thì sao?”
Ta vỗ nhẹ lên tay nàng, an ủi: “Hắn không sao đâu.” Triệu Giai thị đau khổ nói: “Nếu như lần này Tuệ Chi xẩy ra việc không may, chỉ sợ gia…”
Lòng ta trùng xuống, thân thể Triệu Giai thị lảo đảo. Hai nô tỳ bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng. Nàng rưng rưng nói: “Tình cảm của chúng ta với gia không thể so với Tuệ Chi muội muội. Gia bị giam cầm mười năm tại Dưỡng Phong đường, may mà có nàng một lòng chăm sóc gia, không kể danh phận tận tuỵ suốt mười năm trong khi chúng ta nhàn tản sống trong vương phủ. Đến lúc hoàng thượng đăng cơ, gia được phong vương, nàng lại lặng lẽ bỏ đi. Nhưng ông trời có mắt, nàng đã trở về cạnh gia. Gia có nàng chăm sóc, thần ý thoải mái nên có thể chuyên tâm lo chính sự. Rốt cuộc là kẻ nào muốn lấy tính mệnh Tuệ Chi?”
Ta vốn một lòng lo lắng cho Lục Vu, nghe xong những lời này đột nhiên cảm giác ớn lạnh thấm sâu vào xương cốt. Ta dựa vào khung cửa, nhớ lại Hoằng Lịch đã nói: “Tuy rằng Thập tam thúc không điều tra ra việc gì, nhưng mục tiêu của chúng vẫn là Hoàng A mã… Một ngày còn chưa tra ra được, những người bên cạnh A mã nhất định phải cẩn thận.”
Đứng im suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy sợ, rốt cuộc Hoằng Lịch đã đúng. Có kẻ mượn việc này đả kích Thập tam, cũng chính là muốn xuống tay với những người bên cạnh Dận Chân. Kế hoạch của kẻ này quả thật phong phú, chuyển biến khôn lường khiến người ta khó đề phòng.
Triệu Giai thị tấp tểnh rời đi, ta tĩnh tâm suy nghĩ. Từ khi tới nơi này, ta mắt thấy tai nghe rất nhiều chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm. Không kể là kẻ hồ ly hay hiền thục, đều muốn diệt trừ người được tướng công mình quan tâm sủng ái. Thế nhưng ra tay tàn khốc thế này, rốt cuộc lại không nhằm vào Lục Vu, mà muốn dùng chuyện này đả kích Thập tam, âm mưu lớn hơn nữa.
Nghĩ tới đây, chân ta mềm nhũn, vô cùng sợ hãi. Không biết kẻ giấu mặt này là ai, rốt cuộc có thù hận thế nào mà có thể xuống tay với một nữ tử thiện lương như Lục Vu.
Nghĩ lại chuyện này sẽ khiến Thập tam suy sụp, khiến hắn không còn tâm trạng đối mặt với mọi chuyện bên ngoài. Thời tiết đang oi bực vô cùng, nhưng ta vẫn rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
Hoa tuyết bay bay, lượn vòng giữa không trung rồi rơi xuống cành cây, tạo thành những đoá hoa trắng ngần mỹ lệ. Ta cùng Dận Chân đứng ở cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lục Vu hôn mê đã bốn tháng, hài tử trong bụng cũng đã đủ chín tháng. Từ ngày đó, Thập tam như biến thành người khác. Hắn không mất lý trí như khi Lục Vu bỏ đi, cũng không mượn rượu giải sầu, thậm chí cũng không rơi một giọt lệ. Nhưng từ lúc đó, hắn không nói lời nào, giống như người si ngốc, cả ngày đều ở trong Tĩnh Nguyệt tiểu trúc.
Dận Chân cứ vài ngày lại tới Giao Huy viên thăm, nhưng Thập tam vẫn không khá hơn. Dận Chân ban chỉ, đại ý Di thân vương một lòng vì nước, làm lụng vất vả quá độ nên mắc bệnh nặng, dặn chung đại thận không nên quấy rối Vương gia tĩnh dưỡng.
Gió lạnh thấu xương, đứng một hồi toàn thân như đông cứng.
Nghe tiếng thở dài khẽ như có như không của Dận Chân, lòng ta tràn ngập bi thương. Thập tam vốn là một hoàng tử đắc ý, ‘sinh bình tuý chất, tính khí hơn người’, ‘thi văn Hàn Mạc, giai công mẫn khiết’, ‘cưỡi ngựa bắn cung, cung bật là trúng, ngựa phi là bay’, đồng thời cũng là người được Khang Hi tha thiết yêu thương. Thế nhưng, hắn lại phải trải qua mwoif năm nghèo túng cô tịch giam cầm tại Dưỡng Phong Đường. Lúc này, Dận Chân đang tự trách chính mình, nỗi thống khố khó ai hiểu được.
Gió lạnh tiếp tục thổi, thân thể đã không còn cảm giác lạnh, những cánh mũi ngứa ngáy, hắt-xì thật lớn.
Hắn ôm ta vào lòng, khẽ hỏi: “Lạnh sao?” Ta gât đầu, hắn đóng cửa sổ, đưa ta tới ngồi bên lò than, cúi đầu nói: “Thập tam vốn tự quản mình rất nghiêm. Mặc dù hắn hiện tại quyền khuynh thiên hạ, nhưng không bao giờ cao ngạo, làm ra những việc trái luân thường pháp luật. Chúng đại thần có người ca tụng hắn, có người nghiến răng căm hận hắn. Nhưng ta hiểu rõ, hắn không để tâm tới những điều này. Nếu không phải vì hắn nghĩ cho ta, hắn không đành lòng để ta một mình đối mặt với mọi chuyện. Nếu không tất cả vì nghĩ cho ta, hắn đã từ lâu ẩn thân giang hồ.”
Ta gục đầu vào vai Dận Chân, cúi đầu nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi, lặng im một hồi nhàn nhạt nói: “Chàng có biết, vì sao ta kiên trì không muốn cho Hoằng Hãn lên thư phòng nghe giảng không?” Ta đột nhiên nhắc tới một chuyện ngoài lề, hắn bất chợt không hiểu rõ ý của ta, nghĩ một lúc mới nói: “Trách nhiệm?” Ta gượng cười nói: “Có một câu chàng nói rất đúng, trách nhiệm của một hoàng tử vừa sinh ra đã có, không thể bỏ qua một bên là có thể sống thoải mái.”
Cánh tay hắn đang choàng qua vai ta siết chặt lại, thở dài nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng ta vẫn thấy có lỗi với Thập tam đệ. Kẻ làm huynh trưởng như ta nợ hắn nhiều lắm. Hắn thiên tư cao vời, thông minh tuyệt đỉnh, từ lễ nhạc bắn cung văn chương toán học, mọi thứ đều tinh thông, huynh đệ chúng ta không ai sánh bằng. Bởi vậy, năm đó hắn vì ta mưu chính sự mà liên luỵ, ta có cảm giác làm hắn bỏ lỡ nhiều chuyện.”
Ta ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn hắn nói: “Đứng trên lập trường khác, có thể Thập tam nghĩ chỉ có làm như vậy mới được yên tâm thoải mái. Hắn từ nhỏ đã mất đi ngạch nwong, tuy nói lúc nhỏ rất được Thánh tổ gia sủng ái, thậm chí năm mười sáu tuổi đã được tham dự lễ tế thiên tại Thái Sơn. Nhưng Thánh tổ gia yêu mến hắn như vậy, nhưng cũng sủng ái thái tử. Nếu hồi đó không có chàng, người khác hại hắn thật sự dễ như trở bàn tay.”
Sắc mặt hắn nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhu hoà cực điểm. Ánh mắt ta loé sáng, hạ mi thấp giọng nói: “Về việc Thập tam bị giam cầm mười năm, cũng chẳng nên trách chàng. Xét cho cùng, đều là tại ta.” Hắn kéo ta ngồi lên đùi hắn, cầm tay ta ôn nhu nói: “Không nói những lời này.”
Ta đau lòng, cúi đầu nhìn mười ngón tay, gượng cười nói: “Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn quản lý tài chính, tinh thông trị thuỷ, vì nước tiến cử người hiện, thận trọng anh minh. Hắn đã đem hết tài năng của mình ra giúp chàng. Hắn sẽ không trách chàng. Tất cả đều là do hắn cam tâm tình nguyện. Hắn không muốn tất cả gánh nặng triều chính đặt lên vai chàng. Thập tam là kẻ chí tình chí nghĩa, hắn làm sao ném bỏ đi trách nhiệm của chính mình đây. Bộ dạng Thập tam như ngày hômnay, chúng ta thấy mà đau lòng. Nhưng ta tin tưởng, Thập tam nhất định sẽ đứng lên được.” Dận Chân ôm ta thật chặt, khiến đầu ta dựa hẳn vào ngực hắn. Bị ôm chặt như vậy, ta có chút khó thở, nhưng hắn không phát hiện ra, vẫn nhẹ nhàng nói: “Hắn nhất định phải vượt qua được,… nhất định phải thế.” Ta cười thảm, nước mắt lại rơi xuống. Lúc Phúc Huệ mất, hắn cũng không bi thương đến vậy. Ta sợ hãi, Thập tam chỉ còn bốn tháng nữa. Tới lúc đó, hắn có thể bình tĩnh vượt qua không?
Tằng Tĩnh ra khỏi vườn từ tháng mười năm trước, đến giờ đã hơn ba tháng. Hắn ở trong vườn đã biên soạn một cuốn sách sám hối ‘đại nghĩa giác mê lục’, giờ lại xuất hiện thuyết pháp, ngoan cố ngu muội.
Hiệu quả tuy không như mong đợi, nhưng cũng khớp với dự đoán của Hoằng Lịch. Hai thầy trò Tằng Tĩnh làm đủ mọi chuyện, nhưng càng làm người đời thấy bọn hắn giấu đầu hở đuôi.
Đã nhiều ngày, Dận Chân luôn căng thẳng, trán chưa hề giãn ra. Cung nữ thái giám hầu hạ bên người cũng câm như hến, hành vi cử chỉ càng chú ý cẩn thận, lo sợ chọc giận thánh nhan mà mang hoạ sát thân. Ta một bước cũng không ra khỏi cổng, nghĩ ngoại trừ nơi này, đâu đâu cũng là bầu không khí u ám, nghẹt thở.
Hoằng Hãn ngồi trước bàn, tiếng nói non nớt đọc theo Xảo Tuệ: ”Sanh diệc ngã sở dục dã, nghĩa diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm, xả sanh nhi thủ nghĩa giả dã”.
Ta đang tập viết, nghe vậy bật cười. Xảo Tuệ nhìn ta hỏi: “Tiểu thư cười gì vậy?” Nàng còn chưa hỏi xong, Hoàng Hãn đã hỏi: “Giải thích thế nào?” Xảo Tuệ ngẩn ngơ, nhìn ta cầu cứu: “Tiểu thư, tiểu A ca hỏi đó.” Ta lại lắc đầu, đi tới bên bàn nói: “Đã như vậy, sao ngươi còn dậy hắn?”
Xảo Tuệ trừng mắt nhìn ta: “Tiểu A ca ngày thường luôn quấn lấy tiểu thư đòi đọc sách, nhưng người lại luôn từ chối. Nô tỳ đọc cho A ca nghe, người lại chê cười.” Ta ngồi bên cạnh Hoằng Hãn, thầm thở dài. Ta biết trong lòng Xảo Tuệ vẫn mong Hoằng Hãn leo được lên cái vị trí kia, nhưng ta cũng rõ điều này là không thể, dù có cơ hội nhưng ta cũng không cho phép xẩy ra như vậy.
Đang muốn nói để Xảo Tuệ hiểu, nhưng lại nhìn Hoằng Hãn ở bên cạnh. Hắn mới hai tuổi, nhưng ngồi ngay ngắn, dáng vẻ ngây thơ nhưng chắc chắn hắn cũng có những ý nghĩ của chính mình. Ta đưa mắt nhìn Xảo Tuệ, cầm lấy quyển sách trong tay nàng, giảng giải cho Hoằng Hãn: “Mạnh Tử nói: Sống là điều ta muốn chớ, nghĩa cũng là điều ta muốn chớ, nếu (gặp lúc) mà hai điều đó không thể gồm được, thì ta bỏ sống mà giữ nghĩa thôi..”
Hoằng Hãn nghe xong, cúi đầu lẳng lặng suy nghĩ, hồi lâu nói: “Sinh mệnh ta cần. Chính nghĩa ta cũng cần. Nếu như cả hai không thể cùng tồn tại, không thể làm gì khác hơn là liều mình bảo vệ chính nghĩa. Ngạch nương, Hãn nhi nói đúng không?”
Hắn nói tuy không hoàn thiện, như ý tứ chính xác không hề sai. Ta chăm chú quan sát Hoằng Hãn, trong lòng không vui. Hắn thông minh như vậy, theo quan niệm hiện đại đây chính là thời điểm giáo dục tốt nhất. Thế nhưng, ta hoảng sợ, không dám dậy hắn quá sớm. Đứa nhỏ này hằng ngày luôn ở bên Dận Chận, cũng không để cho các vu nuôi nuôi nấng, vốn đã tạo ra tiền lệ xấu. Nếu bây giờ ta lại mời sư phụ đến dậy, có khác nào tự gây sự chú ý. Hoàng cung lớn như vậy, có hàng vạn người mà mỗi người đều có mưu toan tính toán, đối với Hoằng Hãn mà nói, tám năm nữa cũng không hề có nguy hiểm. Nhưng sau tám năm? Mặc dù có thể giao cho Hoằng Lịch, Hoằng Lịch không bạc đãi hắn, nhưng còn phi tử trong hậu cung Hoằng Lịch sẽ đối đãi với hắn thế nào đây? Dù sao, hắn cùng với con gái Hoằng Lịch tuổi tác chênh lệch không lớn. Ta hồi hộp, không dám tiếp tục nghĩ đến.
Còn đang mải suy nghĩ, Hoằng Hãn túm tay áo của ta lắc lắc: “Ngạch nương, Hãn nhi nói đúng không?” ta bừng tỉnh, khẽ gật đầu. Hoằng Hãn vui vẻ cười rộ lên. Ta cúi đầu xoa xoa trán hắn. Hoằng Hãn đứng lên, ôm chặt cổ ta nói nhỏ: “Ngạch nương, mẹ chỉ biết đọc, không biết giảng giải.”
Ta ngẩn ra, buồn cười nhìn Xảo Tuệ. Nàng nghi hoặc nhìn hai mẹ con ta, rồi khe khẽ lùi ra ngoài.
Ta gỡ tay Hoằng Hãn, những tâm sự hoàn toàn biến mất, cười nói: “Hãn nhi, con có hiểu cái gì gọi là lấy hay bỏ xấu không?” Hoằng Hãn như hiểu như không, hoang mang lắc đầu. Ta thở dài, lấy hay bỏ, bỏ hay lấy, chỉ mong con sớm ngày hiểu được hàm nghĩa trong đó, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chỉ cần làm một người công chính hiền lương, không cần quyền lực địa vị. Như vậy, ta cũng an tâm.
Xoa hai má bầu bĩnh của con, ta nói: “Hãn nhi, ngạch nương chỉ con cách tính nhẩm nhé.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của con vẫ mang vẻ hoài nghi, nhưng nghe thấy ta sẽ dạy hắn, hắn mừng rõ reo vang.
Trời càng lúc càng lạnh, ta càng không muốn ra khỏi viện, cả ngày chỉ ngồi đợi trong phòng.
Từ lúc Đại quân tiến đến Tây Bắc, Dận Chân bí mật thiết lập việc quân cơ phòng bị. Những thành viên nội các đều cẩn thận ghi chép, phòng khi có quân vụ khẩn cấp cần xử lý. Từ việc lớn đến việc nhỏ, trăm công nghìn việc đều cần lo lắng chu toàn khiến Dận Chân ở lại Cần Chính điện càng lúc càng nhiều. Mặc dù ta rất muốn biết tin tức của Thập tam, nhưng vẫn không ra ngoài, chỉ ở trong phòng đợi.
Hoằng Hãn ngồi cúi đầu rồi từ từ nhắm mắt. Ta ngồi đó, yên lặng xuất thần, nước mắt bỗng nhiên chẩy ra.
Tiếng chân đạp tuyết ‘lạo xạo’ bên ngoài vang lên, Hoằng Hãn vẫn hồn nhiênngồi đó, làm như không hề nghe thấy. Ta cười thầm đánh giá dáng vẻ của đứa trẻ hai tuổi này. Đứng dậy mở cửa, ta thấy Dận Chân cùng Thập tam song song bước đi, phía sau là Hoằng Lịch.
Sắc mặt Thập tam bơ phờ, bộ triều phục rộng thùng thình, ánh mắt u ám đau đớn, ta nhìn thấy mà đau xót, lạnh lẽo. Ta bám chặt tay vào khuôn cửa, đờ đẫn nhìn ba người lại gần.
Dận Chân tiến tới, cầm tay ta. Ta khôi phục dáng vẻ thường ngày, mắt nhìn Thập tam buồn bã. Dận Chân bước vào, Thập tam nhoẻn cười với ta, theo vào phía sau.
Ba người ngồi xung quanh bàn. Ta pha trà ngon, mời mỗi người một chén rồi ngồi xuống cạnh Hoằng Hãn.
Ba người yên lặng thưởng trà. Một lát sau, Dận Chân nói: “Việc quân cơ phòng ngự, đệ không cần quan tâm quá nhiều, đợi Trương Đình Ngọc lên kế hoạch trước đã.” Thập tam tiếp lời: “Hoàng huynh, việc quân cơ phòng ngự tuy là thiết lập vì Kế hoạch viễn chinh Tây bắc, nhưng thần đệ cho rằng hắn không thể tuỳ ý mà cơ cấu, mà cần phải tính kế lâu dài, xoá bỏ sự ủng trệ, rườm rà vốn có của triều đình. Hơn nữa, cần thực hiện nhanh chóng, và chú ý tới việc bảo mật.”
Dận Chân gật đầu, nói: “Trẫm vốn cũng lo lắng chuyện này. Thập tam đệ, sau này Hoằng Lịch sẽ đi theo trợ giúp đệ, có việc cứ căn dặn hắn là được.” Thập tam gật đầu. Hoằng Lịch nghiêm mặt nói: “Thập tam thúc, có việc cứ sai bảo cháu.” Thập tam vẫn gật đầu nhưng không nói thêm, phút chốc không gian lại rơi vào sự yên tĩnh.
Sự yên lặng ngột ngạt khiến ta hít thở một hơi thật sâu. Ta đang muốn nói thì Hoằng Hãn choàng mở mắt, reo lên: “Ngạch nương, Hãn nhi tính ra rồi.” Ba người ngẩng ra. Hoằng Lịch bước lại gần, ngồi cạnh hắn, buồn cười hỏi: “Hãn nhi, đệ vừa làm gì vậy?”
Hoằng Hãn cười nói: “Đây là ngạch nương đang dậy đệ cách tính nhẩm. Đợi Hãn nhi học xong, ta có thể tới phòng sổ sách, Hãn nhi không cần bàn tính cũng có thể tính ra kết quả thật nhanh.” Hoằng Lịch ngẩn ngơ, Dận Chân cùng Thập tam sửng sốt, bật cười vì suy nghĩ của trẻ nhỏ.
Hoằng Hãn nóng nẩy, gạt Hoằng Lịch ra chạy đến trước mặt Dận Chân: “A mã, Hãn nhi nói không sai. Ngạch nương nói, học tính nhẩm trước tiên là phải tập luyện não… Cần phải nhắm mắt, liên tưởng tới…” Hắn dù sao vẫn còn nhỏ, lời ta nói hoàn toàn không nhớ rõ. Nói được vài câu đã gấp gáp đến mặt đỏ bừng, uỷ khuất bĩu môi nhìn ta.
Dân Chân khẽ cười: “A mã biết Hãn nhi nói không sai.” Hoằng Hãn nghe vậy, quay sang lè lưỡi trêu Hoằng Lịch rồi leo lên đùi Dận Chân ngồi. Ta bật cười, chịu thua đứa nhỏ này.
Thập tam đã khôi phục, chí ít là biểu hiện bên ngoài như vậy. Thoắt cái đã đến Tết, Dận Chân quyết định lần đầu tiên đón tết trong vườn.
Triều thần có rất nhiều lập phủ đệ quanh vườn, bởi vậy nghe được tin này đều rất vui mừng. Các phi tần trong cung cũng theo Ô Lạt Na Lạp thị vào vườn, phân ra ở tại Lũ Nguyệt Khai Vân, Cửu Châu Thanh Yến. Chân Hi các không còn mấy ngày yên tĩnh, mỗi ngày đều có người tới đây. Tuy là chuyện không thích, nhưng ta chẳng còn cách nào.
Đêm qua tuyết rơi nhiều, sáng sớm mở cửa thấy khắp nơi phủ lớp tuyết dầy ánh lên màu bạc. Ta sai Cúc Hương đi lấy bình. Cúc Hương nghe vậy rụt cổ, vẻ mặt đau khổ. Ta khẽ lắc đầu, nói: “Đi lấy bình xong, ngươi có thể trở về phòng.”
Sắc mặt Cúc Hương vui vẻ hẳn lên, ngượng ngùng nhìn ta nói: “Nương nương, hay cứ căn dặn nha đầu Thu Ba làm thì được rồi. Tuyết vẫn đang rơi, không nên để toàn thân lạnh cóng.” Ta cười nói: “Sai bọn họ chi bằng sai ngươi, như vậy ta mới yên tâm.” Nàng có không đành, nhưng vẫn nói: “Nương nương về trước đi, cứ để nô tỳ làm.”
Ta mỉm cười: “Nhanh đi lấy bình đi, sau đó ngươi về phòng sưởi ấm. Ta muốn một mình hưởng thụ thế giới trắng bạc yên tĩnh này.” Nàng nghi hoặc nhìn sang, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Hoa tuyết như những cánh bạc rơi xuống, phiêu bay lả lướt trong gió. Tuyết rơi xuống người mang lại cảm giác man mát nhè nhẹ. Cúc Hương hít một hơi thật sâu, nói: “Nô tỳ thật không hiểu, băng giá tuyết rơi có gì hay mà nương nương hưởng thụ. Người nên đội mũ, mặc thêm áo, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong, nàng đi tới phủi tuyết trên người ta rồi đội mũ lên cho ta. Ta khẽ thở dài, đang muốn nói thì nàng đã tiếp: “Xảo Tuệ cô cô đã dặn, nô tỳ phải tận tâm tận lực chăm sóc nương nương.””
Nghe nàng nói chuyện theo giọng điệu của Xảo Tuệ, ta cười mắng: “Theo Xảo Tuệ học được gì không học, ngày càng to gan, chẳng để ý gì tới quy củ.” Cúc Hương bật cười, xoay người rời đi.
Đợi nàng đi khuất, ta đưa tay vốc một nắm tuyết đang đọng trên giàn hoa. Nhiệt độ bàn tay cao, khiến tuyết lập tức tan chảy, thuận thế chảy vào trong tay áo.
Trong lòng đang nhiều tâm sự, ta không thể tập trung, thường ngơ ngẩn xuất thần, đăm chiêu không hiểu đang nghĩ tới chuyện gì. Dạo gần đây, hiện tượng này thường xuyên xảy ra.
Đứng yên hồi lâu, ta chợt bừng tỉnh, cúi đầu thấy tay áo đã ướt một mảng lớn. Ta gượng cười, lẩm bẩm: “Niên niên tuế tuế hoa tương tự. Tuế tuế niên niên nhân bất đồng” (Đại bi bạch đầu ông – Lưu Hy Di – Tháng tháng năm năm hoa vẻ cũ, Năm năm tháng tháng người khác xưa) Ta chỉ mong có thể kiên cường sống cạnh hắn thật tốt, không còn tự mình oán khổ.
“Cô cô!” Đang trầm tư, chợt nghe tiếng Thừa Hoan gọi phía sau, ta liền quay lại. Thừa Hoan mặc tấm áo choàng trắng, đứng ở trên tuyết khiến gương mặt càng thêm nhợt nhạt, hai mắt ứa lệ, nước mắt lưng tròng nhìn ta. Ta mở rộng tay. Thừa Hoan lập tức lao vào lòng ta, lớn tiếng khóc rống. Ta vỗ về lưng nàng, nước mắt cũng theo chảy xuống.
Thừa Hoan khóc một trận, nghẹn ngào nói: “Cô cô, Thừa Hoan thật là một nữ nhi bất hiếu, mãi đến lúc cuối cùng con mới nhìn nhận ngạch nương.” Ta ngẩn ngơ. Thì ra, từ lâu Thừa Hoan đã biết quan hệ với Lục Vụ, cũng đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của nàng.
Ta vỗ nhẹ lưng Thừa Hoan, dịu dàng nói: “Khóc đi, khóc được là tốt. Ngạch nương con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của con, sẽ không trách con đâu.”
Thừa Hoan ngẩng đầu, cười đau khổ: “Nương nương, càng lớn Thừa Hoan càng giống ngạch nương. Từ lâu, trong lòng con đã đoán được. Mặc dù con hiểu rõ, nhưng vẫn bực tức, hận người không chăm sóc cho con. Qua thời gian, con dần hiểu chuyện, nhưng sợ nếu nhận ngạch nương sẽ mang đến tai hoạ cho người. A mã mặc dù cũng nói để Thừa Hoan hiểu, ngạch nương không nhận con là có nỗi khổ bất đắc dĩ. A mã tuy là thân vương còn không giải quyết được, hẳn chuyện này rất nghiêm trọng. Vì thế, Thừa Hoan không nhìn nhận ngạch nương. Cô cô, ngạch nương có thể hiểu cho con không?”
Nước mặt nàng như mưa tuôn chảy, ta đau đớn nói: “Người thông minh như Lục Vu, làm sao lại không rõ được?”
Thừa Hoan đưa tay gạt nước mắt, nghi hoặc hỏi: “Cô cô, Thừa Hoan vẫn không rõ ngạch nương…”
Ta gật đầu, Thừa Hoan ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Ngạch nương của con rất đáng thương.” Thừa Hoan ngơ ngác, như người si ngốc, lặng im một lát, nước mắt lại chảy xuống: “Ngạch nương trong lòng có bao nhiêu nỗi khổ, vậy mà con cứ vô tư không lo nghĩ, vui vẻ sống trong cung.”
Ta im lặng nhìn nàng, lát sau nói: “Thừa Hoan, con có mong ngạch nương được vui vẻ không?” Thừa Hoan kinh ngạch, nhưng cũng gật đầu. Ta ôm nàng vào lòng, khẽ nói: “Con phải nhanh chóng vượt qua. Chuyện ngạch nương con mong muốn nhất chính là, con cùng a mã sống vui vẻ hạnh phúc.”
Hai người lẳng lặng đứng trong tuyết, không nhúc nhích. Rất lâu sau, nàng nói: “Thừa Hoan hiểu rõ. Thừa Hoan sẽ hầu hạ A mã thật tốt, để người vượt qua nỗi đau.”
Ta gật đầu. Thừa Hoan đứng thẳng, phủi tuyết trên người ta nói: “Cô cô, người về đi. Trời đông lạnh rất hại sức khoẻ.” Hai người cùng bước đi, đột nhiên phát hiện Dận Chân cùng Thập tam đang đứng ở phía trước, Cao Vô Dung đứng phía sau, mang theo một cái bình.
Ta nhìn hai người, Thừa Hoan thoáng ngập ngừng rồi tới trước mặt bọn họ, khom người thi lễ rồi bước tới khoác tay Thập tam, thản nhiên cười nói: “A mã, di nương tới Cửu Châu Thanh Yến rồi. Con tới đây thăm cô cô một lúc.”
Thập tam khẽ gật đầu, vẻ mặt cô đơn thoáng hiện ra nét cười. Dận Chân trìu mến nhìn ta, xoay người bước trở về. Thập tam, Thừa Hoan cũng lập tức theo sau. Ta đi sau cùng, không kìm được bèn thở dài. Cao Vô Dung đi tới, khom người cung kính nói: “Nương nương, việc thu thập tuyết nên dặn bọn nô tài làm. Trời đông lạnh thế này, đừng để ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
Ở bên ngoài đã lâu, thân thể cũng lạnh cóng, ta liền gật đầu cùng trở về.