Đọc truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2 – Chương 18
Mưa qua đi, mặt trời toả sáng, gió nhẹ qua song lùa vào phòng mang theo hương vị đặc trưng của mùa thu.
Hai vị Vương gia dẫn người vào kinh, Duẫn Tường, Duẫn Lễ, Hoằng Lịch, Hoằng Nhật cùng các vị vương gia, bối lặc cung nghênh đứng đợi ngoài cửa cung. Dọc đường từ cổng thành dẫn tới hoàng cung, các vị nhạc sư tấu lễ nhạc. Thái giám dẫn truyền hô to: “Vương gia bộ tộc Mông Cổ tới!” “Vương gia bộ tộc Y Căn Giác La tới!” … Đây là nghi thức vô cùng long trọng, từ trước tới giờ chưa từng có. Đối với hai vị Vương gia mà nói, đây chính là ân sủng lớn lao vô cùng.
Tiếng thông truyền càng lúc càng tới gần, ta nôn nóng không ngồi yên được, đứng lên bước dạo vòng quanh, rồi lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, soi vào gương đồng mấy bận, rồi gỡ cây trâm trên đầu xuống, mở hộp trang sức do dự một hồi. Dận Chân đang ngồi uống trà liếc mắt nhìn ta trong tấm gương, xem ta hoa chân múa tay với mấy cây trâm.
Hắn đứng lên, nhìn vào hộp đồ trang sức, mang ra cây trâm ngọc lan, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc. Nhìn chúng ta trong gương, hắn nói: “Có đẹp hay không?” Nhìn vẻ mặt của hắn trong gương đồng, ta trầm mặc một hồi rồi nói: “Nếu như chỉ cần bản thân thích là được, không để ý tới người khác thích gì, thì đó có phải là hạnh phục không?” Sắc mặt hắn liền tối sầm lại, nói giọng khàn khàn: “Đã vài ngày trôi qua, cũng nên hết giận rồi mới phải.” Viền mắt ta nóng lên, gượng cười mà nói: “Là tự ta chuốc khổ, ở trong cung nhiều năm như vậy, vẫn không thể buông ra, không quý trọng những gì đang có, cũng không hiểu nỗi khổ của người khác, rồi tự làm khổ bản thân.” Hắn chau mày, lắc đầu thở dài, từ phía sau choàng tay ôm hai vai ta, nói: “Còn nói không tức giận, ta thành ‘người khác’ từ khi nào. Nhược Hi, từ sau sẽ không xảy ra việc này nữa.”
Ta đứng lên, xoay người, nắm tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: “Cũng may, bệnh tình hoàng hậu đã có chuyển biến tốt đẹp, lời đồn đãi cũng không còn. Độc hưởng sủng ái, khó trách làm gai mắt người khác. Ta mặc dù buồn bực, trong lòng cũng tự hiểu rõ.” Hắn ôm chặt ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, nói: “Xử phạt cần nghiêm khắc, nếu không sẽ loạn.”
Trong khoảnh khắc ta có chút mê nam, lời hắn nói nghe khác thường, trong lòng tập trung suy nghĩ cẩn thận một hồi, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Là nàng ta sao? Nàng không phải đang bị giam giữ hay sao? Tại sao có thể làm ra những việc này?” Hắn khẽ thở dài: “Chuyện ở Tây Tạng đã xử lý xong, Ngạc gia coi như đã có công lớn.” Ta âm thầm thở dài, người trong cung đều biết rõ, cho rằng Ngạc Tề đã lập đại công, Ngạc đáp ứng sẽ tiếp thục hưởng ân sủng. Nàng mặc dù đang bị giam, nhưng người khác vẫn có thể vào thăm như thường.
Ta lắc đầu, cười khổ. Nàng ta quả nhiên hồ đồ, tâm tư thiển cận, vào cung đã hơn một năm, lẽ nào không biết, từ Ung vương phủ vào đến hoàng cung, đã có mấy vị phúc tấn, rồi phi tần, vì tranh giành tình cảm mà gặp chuyện không hay.
“Hoàng thượng, hai vị Vương gia đã vào tới cửa cung.” Cao Vô Dung từ bên ngoài nhắc nhở.
Hắn vỗ nhẹ lên lưng ta, ta lại dùng lực kéo lại một chút, rồi mới buông tay, mỉm cười mà nói: “Ta sẽ tới Khôn Trữ cung.” Hắn chăm chú nhìn ta một hồi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, khoé miệng như cười, ánh mắt vui sướng. Ta cũng cười cười, nói: “Đi nhanh đi, đừng làm lỡ chính sự.”
Hắn cười: “Cùng nàng ở cùng một chỗ, cũng chính là chính sự.” Ta sửng sốt, không nghĩ rằng có lúc nghe hắn nói những lời này. Trong lòng ấm áp, ta kiễng chân, hôn nhẹ vào má hắn, rồi chạy vội đi.
“Nhược Hi” – hắn gọi từ phía sau khiến ta nao nao, xoay người lại hỏi: “Chuyện gì?” Hắn ôn nhu cười nói: “Đừng nên lo lắng. Với tính tình của Mẫn Mẫn, dù không nhận ra nàng, các nàng cũng sẽ rất nhanh trở thành bằng hữu.”
Mỉm cười ‘vâng’ một tiếng, ta xoay người bước đi, trong lòng vô cùng cảm động. Đơn giản, hắn luôn luôn hiểu rõ tất cả những suy nghĩ của ta.
Thong thả đi về phía Khôn Trữ cung, dọc đường nhàn thoại mấy câu cùng Cúc Hương. Tiểu nha đầu này nói mấy câu khiến ta vui vẻ, che miệng cười. Đúng lúc, Ngạc đáp ứng từ trước mặt lại gần, phía sau là hai thái giám, sắc mặt nghiêm trang. Nhìn thấy ta, ba người cuống quít tránh sang một bên, nhường đường. Ta nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi bước tới.
Nàng cúi người thỉnh an, đang đứng thẳng dậy thì đột nhiên quỳ sụp xuống, hai tay úp trên đất, nước mắt lưng tròng nói: “Nương nương, nô tỳ đáng chết. Nô tỳ đã làm sai, cũng đã bị giam cầm lâu như vậy, thỉnh nương nương tha lỗi cho nô tỳ.” Nói xong, nàng lại dập đầu, cả người phủ phục trên mặt đất. Ta dừng lại, đứng yên trước mắt nàng, đè xuống ý định đỡ nàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Hiện tại, không phải ngươi đã được thả ra rồi sao?” Nàng ngẩng đầu, nước mắt ướt đẫm gương mặt, nức nở nói: “Đông Lam cô nương truyền lời Hoàng hậu, ca ca nô tỳ hôm nay tiến cung, cho phép nô tỳ được gặp mặt ca ca, cũng không phải nô tỳ đã được thả ra.”
Ta cũng có chút xao động, vốn là tú nữ hoa ngọc bị giam cầm trong nhà nhỏ, không phải là một hai ngày, mà đã mấy tháng trời. Ác cảm với nàng cũng vơi bớt, ta cúi đầu thở dài nói: “Ngươi đứng lên đi.” Nàng ngẩn ra một lúc, dường như không tin, sắc mặt nghi hoặc, rồi chậm rãi đứng dậy.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, nàng nhẹ nhàng nói: “Nương nương tha lỗi cho nô tỳ?” Ta nhìn đám hoa héo rũ bên đường, nói: “Đã biết là sai, tại sao sai càng thêm sai. Ở trong cung, hỉ ngôn thị phi, đều chẳng phải do những kẻ tự cho là thông minh gây nên sao?” Nàng khẽ cười, cúi đầu vân vê vạt áo, hờ hững nói: “Nô tỳ từ trước giờ tính cách ngay thẳng, lời nói khó nghe, có sao nói vậy, không hề để tâm suy tư cân nhắc. Lần trước, nô tỳ đến thăm, lời nói có thể khiến nương nương hiểu lầm, nên mới nói như vậy. Lời thỉnh cầu tha lỗi vừa rồi, nô tỳ xin thu hồi. Nô tỳ cáo lui.”
Hai gã thái giám đứng phía sau tức giận, một người mở miệng mắng: “Đã mang tội, còn dám chống đối nương nương…” Không chờ hắn nói xong, ta lạnh giọng ‘hừ’ một tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc. Hắn thấy vậy dừng lại, lập tức cúi đầu lùi sang một bên. Ta liếc mắt nhìn, lớn tiếng nói với bọn thái giám: “Dù thế nào, nàng cũng vẫn là chủ tử, không được phép nói năng vô lễ.”
Hai người thái giám cùng quỳ ngay xuống, đồng thanh nói: “Nô tài không dám.” Ngạc đáp ứng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn ta khó hiểu, rồi sau đó cúi đầu bước đi.
–
Mới tiến vào cửa cung, ta đã nghe tiếng oanh yến ríu rít. Hít thật sâu một hơi, nhoẻn miệng cười rồi ta chậm rãi bước vào điện.
Hai má hồng nhuận, tóc mây bóng mượt. Ta đứng ở cửa điện chăm chú nhìn Mẫn Mẫn. Nàng một thân y phục Mông Cổ, ung dung, đẹp đẽ, quý phái ngồi bên cạnh Ô Lạt Na Lạp thị. Trong trí nhớ của ta, khuôn mặt xinh đẹp sảng khoái, hoạt bát khi xưa giờ đã trở nên đoan trang, lịch sự.
“Nương nương cát tường.” Tiếng mọi người thỉnh an vang lên khiến ta giật mình. Cho các nàng đứng dậy, ta nhìn quanh một lượt. Tất cả phi tần trong cung, các vị phúc tấn trong các vương phủ đều tới. Ta bước lên, thi lễ trước Ô Lạt Na Lạp thị. Hoàng hậu đứng dậy, kéo tay của ta, mỉm cười nói: “Đây là Vương phi Mẫn Mẫn của bộ tộc Y Căn Giác La. Hoàng thượng lúc tháp tùng tiên đế ra vùng tái ngoại đã từng gặp mặt, có nói qua Vương phi cưỡi ngựa rất giỏi.” Mẫn Mẫn tiếp lời, cười nói: “Nữ nhân trên thảo nguyên, tất cả đều rất giỏi cưỡi ngựa.” Ta mỉm cười, vừa mở miệng đã thấy nàng vẫn sảng khoái như trước.
Ô Lạt Na Lạp thị mỉm cười, quay sang hỏi: “Hiểu Văn, ngươi cưỡi ngựa được chứ?” Cảnh tượng ta cùng Mẫn Mẫn cùng nhau cưỡi ngựa, phóng như bay trên khắp thảo nguyên ngày xưa lại hiện lên trong đầu, khiến ta cười tươi mà nói: “Hiểu Văn cũng theo vài vị sư phụ, mặc dù không bằng Vương phi, nhưng cũng không tệ lắm.” Ô Lạt Na Lạp thị có chút suy tư, đưa mắt nhìn ta, dường như trong lời ta nói khiến nàng mừng rỡ, khó giải thích.
Nghe vậy, Mẫn Mẫn rùng mình, yên lặng nhìn ta, ánh mắt có chút phức tạp, hoang mang. Một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi là Lan quý phi, hoàng đế…” Nàng ngừng lại giữa chừng, nhìn mọi người rồi có chút xấu hổ, lảng sang chuyện khác: “Làm sao nương nương biết cưỡi ngựa thua Mẫn Mẫn?” Nghe nàng hỏi như vậy, ta cũng sửng sốt, lúc này mới có chút phản ứng. Mẫn Mẫn năm đó đua ngựa cùng với Nhược Hi, không phải là ta với khuôn mặt Hiểu Văn lúc này, vội nói: “Từng nghe Hoàng thượng nói qua, năm đó cách cách cưỡi ngựa vô cùng hoàn mỹ, kỹ thuật điêu luyện, là bông hoa đẹp nhất trên thảo nguyên.”
Mẫn Mẫn lẳng lặng nhìn ta một hồi, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nương nương chắc cũng từng nghe, Mẫn Mẫn cũng có một vị tỷ muội tốt. Nàng từng được mấy vị Vương gia, bối lạc cùng nhau chỉ dậy, cưỡi ngựa không kém gì ta.” Nàng vừa dứt lời, mấy người đang nói chuyện đột nhiên dừng lại, mấy người hơi biết chuyện thì nhìn Mẫn Mẫn lo lắng, rồi nhìn qua ta. Mấy vị phúc tấn trẻ tuổi hiếu kỳ nhẹ giọng bàn tán, suy đoán là ai mà có thể diện lớn như vậy.
Ta vô cùng cảm động, rồi lại vô cùng chua xót, hai cảm giác đan xen vào nhau, hơi khó chịu, viền mắt hơi nóng lên, từ đáy lòng muốn thốt lên ‘ta la Nhược Hi’. Nhẹ nhàng hít thở thật sâu, nắm chặt bàn tay, khiến lòng bình thản, mỉm cười nói: “Vương phi nói về Nhược Hi?”
Trong phút chốc, không khí như ngưng lại, trong phòng không một chút tiếng động, chỉ có tiếng gió lùa qua song cửa. Thấy các nàng nghẹn giọng trân trối nhìn mình, ta khẽ cười, nhìn chằm chằm Mẫn Mẫn. Ánh mắt nàng vẫn bình thản, chỉ là hơi thở dài một chút, hơi cúi đầu rồi nâng trà lên nhấp.
‘Nhược Hi’ – cái tên do chính mình nói ra, khiến ta có chút kinh ngạc, trong lòng thầm đánh giá, không ai mở miệng trước để phá vỡ không khí kì quái này.
Không khí trầm mặc đè lên mọi người, Hi phi cười nói với Ô Lạt Na Lạp thị: “Những chuyện này, không nói nữa… Xin Vương phi nói một chút về phong tục trên thảo nguyên được không?” Ô Lạt Na Lạp thị nhấp ngụm trà, ngọt giọng rồi mới nói: “Cũng tốt. Từ lúc hoàng thượng kế thừa đại nghiệp, quốc khố trống rỗng, không muốn để cho các châu huyện dọc đường vì tiếp giá mà thêm thiếu hụt, tăng gánh nặng thêm cho bách tính. Có đến vài năm, chúng ta chưa có ai bước tới vùng tái ngoại.”
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, sẽ không thể tưởng tượng ra cảnh hoàng gia đi tuần phô trương xa hoa thế nào. Những năm Khang Hi, bốn lần đi tuần Giang Nam đều dùng hàng tơ lụa của Giang Ninh dựng rạp tiếp giá, tiêu tốn hơn ba trăm vạn lượng bạc. Vì số thiếu hụt quá lớn, liên tiếp ban chỉ dụ, gióng trống khua chiêng thanh tra thuế ruộng, khiến nông dân lầm than. Từ sau Ung Chính lên ngôi, người tập trung chấn chỉnh triều cương, giảm bớt lễ nghi, giảm bớt gánh nặng cho trăm họ.
Chìm đắm trong suy nghĩ riêng một hồi, ta ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Mẫn Mẫn. Nàng đang kể chuyện lễ nghi mừng năm mới của người Mông Cổ, nói Mông Cổ có nhạc khí gọi là Mã đẩu cầm (đàn đầu ngựa)…
Bên tai ta dường như nghe thấy tiếng nhạc du dương của Mã Đẩu cầm, nhắm mắt suy tư, cảm giác như đang đứng giữa thảo nguyên bằng phẳng, cưỡi tuấn mã rong ruổi đến tận chân trời…
“Cách cách, để nô tài thông truyền một tiếng, người khoan đi vào” – Tiếng Tiểu Đường Tử nho nhỏ ngoài điện khiến ta hoàn hồn. Vừa mở mắt, Thừa Hoan đã chạy vọt tiến vào.
Hi phi nhẹ nhàng lắc dầu, vẫy tay kêu nàng lại gần. Thừa Hoan thi lễ có lệ với mọi người, rồi bước tới đứng giữa Hi phi và ta. Hi phi dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán của nàng, cười nói: “Đã thành đại cô nương rồi, vẫn còn cẩu thả như vậy, chẳng ra dáng gì hết.”
Thừa Hoan quay sang cười với ta, nhẹ giọng hỏi: “Cô cô, Vương phi là bằng hữu với Nhược Hi cô cô sao? Ngọc bội là do Vương phi đưa cho Nhược Hi cô cô sao?” Ta xem thì thấy nàng cố ý cầm theo ngọc bội, liền khẽ gật đầu.
Nàng cầm ngọc bội trên tay, đi tới trước mặt Mẫn Mẫn, đoan đoan chính chính thi lễ, nâng chén trà đưa tới trước mặt Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn ngẩn ra, nhìn vào ngọc bội, yên lặng không nói lời nào.
Một lát sau, Mẫn Mẫn rớm lệ, tiếp nhận chén trà, uống một ngụm rồi đặt lên bàn. Nàng nắm tay Thừa Hoan lại gần, nói: “Là do Nhược Hi tặng con phải không? Con là nhi tử nhà ai?” Thừa Hoan lau nước mắt cho Mẫn Mẫn, nói: “Là do cô cô tặng con. Con là Thừa Hoan, con gái của Di Thân Vương.” Mẫn Mẫn cầm ngọc bội, kéo Thừa Hoan vào lòng, rồi nói: “Thì là con là con gái của Thập tam. Ngạch nương con tên là Lục Vu?” Hai mắt Thừa Hoan tối sầm, nàng nói: “Trong lòng Thừa Hoan, Nhược Hi cô cô và Hiểu Văn cô cô đều là ngạch nương.”
Trong lòng ta đau xót, nhìn về phía Lục Vu. Sắc mặt nàng trắng bệch, môi khẽ rung lên, thần sắc khiến người ta nhìn thấy không đành lòng. Hai tay nàng run rẩy, dùng khăn che miệng, cúi đầu xuống. Triệu Giai thị ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay nàng, khẽ gật đầu nhìn ta.
Sướng Xuân Viên nằm ở phía Tây của Ngự hoa viên, cỏ cây hoa xanh mượt, trăm hoa rực rỡ, hươu và ngựa vằn được nuôi thả, nhởn nhơ trong vườn. Cảnh sắc tuy kém xa so với bãi săn bắn ở thảo nguyên, mênh mông rộng lớn, núi non trùng điệp nhưng cũng là một cảnh tượng đặc sắc.
Ta ngồi tựa vào gốc cây, nhàn hạ nhìn trời mây xanh biếc, bất giác nhoẻn cười. Ta vốn định nhân cơ hội này, để Lục Vu và Thừa Hoan gần gũi nhau, nhưng Thừa Hoan cả ngày lại quấn lấy Mẫn Mẫn đòi đua ngựa, không có lúc nào rời. Nghe có tiếng bước chân tới gần, ta nhìn lại, Dận Chân và Cao Vô Dung đang tới gần. Ta vẫn ngồi yên, nhìn hắn mỉm cười. Cao Vô Dung thấy vậy, liền đứng lại rồi xoay người lảng đi.
Hắn đi tới trước mặt, nhìn ta nói: “Hai ngày nay khiến ta mệt muốn chết.” Ta ôm lấy lưng hắn, nhìn và nói: “Hoàng hậu vừa mới khoẻ lại, không thể vất vả quá độ, chàng nên quan tâm đến tỷ tỷ nhiều hơn một chút. Ngoài ra, Hi phi cùng Phó Nhã cũng giúp được không ít việc.” Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt vui vẻ, hoà thuận, thân tình. Lặng yên một hồi, hắn khẽ gọi: “Nhược Hi”. Ta ‘a’ lên một tiếng, hắn đã ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ má ta, khoé miệng tươi cười.
Một lát sau, hắn nói: “Từ khi có Hoằng Hãn, nàng đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù lần này phần lớn là vì Mẫn Mẫn, nhưng nàng cũng đang rất vui.” Nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, ta khẽ than thở: “Trước đây, ta chỉ mong ở trong một tiểu viện nhỏ, thanh tĩnh, tuỳ sở thích mà sống. Lần này trở lại, ta đã tìm được Chân Hi các, đúng với sở nguyện. Từ khi có Hãn nhi, ta cũng khoan dung hơn trước. Đó là bởi vì, ta không thể thay đổi một số chuyện, đành phải tự thay đổi chính mình.” Hắn dịu dàng ôm chặt lấy ta.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, hắn nói: “Nàng cùng Mẫn Mẫn vẫn chưa có tiến triển?” Ta thở dài, rầu rĩ nói: “Toàn bộ sự chú ý của Mẫn Mẫn đều dành cho Thừa Hoan.” Hắn bật cười, nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta mà nói: “Đó không phải là điều nàng mong muốn hay sao?” Ta ngẩng mặt, cười nói: “Thật sự, bọn họ cũng thật có duyên.” Hắn lắc đầu, mỉm cười không lên tiếng.
Một trận gió thổi tới, hắn lại ôm ta vào lòng chắn gió. Ta nói: “Mẫn Mẫn tâm tư đơn thuần, nếu không nói rõ, mặc dù nàng có thể cảm nhận được, cũng sẽ không tin ta là Nhược Hi. Dù sao, có một số việc rất khó để giải thích.” Hắn đang định nói tiếp, chợt nghe có tiếng bước chân.
Tiểu Thuận Tử sắc mặt trắng bệch đang chạy lại, thở dốc một hồi rồi lắp bắp nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tứ A ca,…, Tứ A ca bị ngã ngựa…”
Dận Chân nhướng mày, sắc mặt tối sầm, cánh tay đang quàng trên vai ta đè nặng xuống, lạnh giọng hỏi: “Tứ A ca bị thương thế nào?” Tiểu Thuận tử đã bình tĩnh lại, hơi thở cũng điều hoà, cúi đầu nói: “Trong lúc sẵn bẳn, vòng vây càng lúc càng chặt. Tứ A ca cùng vương gia Mông Cổ, các vương tử khác chuẩn bị bắn tên. Đúng lúc đó, hươu mẹ đột nhiên vọt mạnh khiến bầy ngựa hoảng sợ, hất Tứ A ca xuống. Tứ A ca cũng là người tập võ, liền nhảy xuống đất nên xương cốt không bị tổn thương. Lúc nô tài tới, có nghe thái y nói, có thể bị bong gân.” Nghe vậy, ta thấy nhẹ nhõm hơn, vội vỗ vỗ cánh tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Cùng tới xem thôi.”
Hắn im lặng một chút, nhìn chằm chằm Tiểu Thuận Tử nói: “Lúc đó, Di thân vương ở đâu?” Tiểu Thuận Tử vội vàng trả lời: “Vương gia có ở đó. Lúc Tứ A ca nhảy xuống thì bị khựu chân, ngã trên mặt đất. Đúng lúc, ngựa vọt nhảy qua người Tứ A Ca. Vương gia ở một bên, dùng roi quấn lấy cổ ngựa ngăn lại.” Dận Chân cũng thở phào một hơi, sắc mặt trở lại bình thường.
Hắn nắm tay của ta, kéo tay áo lên, thấy một đường lằn rõ trên cổ tay. Hắn nhẹ nhàng xoa tay cho ta, nói: “Ta sẽ tới lều của người Mông Cổ nhìn qua một chút, nàng về trước đi.” Thấy ta khẽ gật đầu cười, hắn nhanh bước đi, Cao Vô Dùng đã theo sát phía sau.
Ta tới trước mặt Tiểu Thuận Tử, nói: “Đứng lên đi. Hiện tại, ai chăm sóc Tứ A ca?” Tiểu Thuận Tử đứng lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nói: “Có Hi phi cùng Tứ phúc tấn.”
—
Ta vén rèm đi vào trong lều, thấy Hoằng Lịch ngồi dựa trên ghế mềm, hay tay chắp sau đầu, con mắt khép hờ không biết đang thức hay ngủ, chân phải đặt dưới thảm, mắt cá chân sưng đỏ. Phó Nhã đang ngồi dưới thảm, chăm chú nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ. Nhìn quanh lều, chỉ có hai người bọn họ, Hi phi cũng không ở đây. Do dự một lúc, nghĩ bản thân không nên nói chuyện thì tốt hơn, xoay người bước trở ra. Chưa ra tới cửa, một người chạy sộc vào.
“Cô cô, người cũng ở đây?” Thừa Hoan nắm lấy tay ta bước vào bên trong. Nghe tiếng, Hoàng Lịch ngồi thẳng dậy, yên lặng dò xét ta.
Phó Nhã buông hộp thuốc, thẳng đứng dậy, định hành lễ với ta. Ta bước nhanh vào, đỡ nàng đứng lên, mỉm cười. Nàng đưa mắt nhìn ta, cúi đầu, lấy tay lau khoé mắt, rồi ngẩng đầu nói: “Thái y dặn nên nghỉ ngơi mấy hôm.” Thấy hai mắt nàng ửng đỏ, hiển nhiên vừa nãy đã khóc. Lòng ta cũng chua xót, nàng thật tâm yêu thương Hoằng Lịch. Thật là ‘thần nữ hữu tình, tương vương vô mộng’
Ta thở dài, bước tới cạnh nàng, lấy khăn trong chậu mang tới lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Tiếp tục xoa thuốc đi.” Thừa Hoan đang đứng yên một chỗ, hì hì cười nói: “Đại tẩu thật là yêu thương, lo lắng cho ca ca.” Phó Nhã mặt ửng hồng, đưa tay làm vẻ muốn đánh Thừa Hoan. Thừa Hoan tránh sang một bên, năm lấy tay Hoằng Lịch, tiếp tục ghẹo Phó Nhã: “Đại tẩu đừng xấu hổ mà.”
Ta vui vẻ mỉm cười nhìn các nàng, trong lúc vô tình nhìn qua Hoằng Lịch. Hắn vẫn giống lúc nãy, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt, không chút tình cảm. Ta vô cùng bối rồi, không biết nên xử lý thế nào. Vốn hắn đã hiểu rõ thân phận, tình cảm của ta. Hắn vẫn cẩn thận lời nói cử chỉ, giữ đúng khuôn phép, không có lời nói, hành động vượt quá thân phận. Thế nhưng, hắn càng như vậy, ta càng hoảng sợ.
–
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu một làn sáng bạc xuống cỏ cây trong vườn. Trong rừng, hoa cúc dại nở rộ, toả hương thanh mát, trong hơi gió lành lạnh đêm khuya truyền đi khắp không gian. Mặt hồ bị gió thổi xao động, nhè nhẹ rào rạt, như mộng ảo tiên cảnh.
Nghĩ lại dáng vẻ hồi chiều của Hoằng Lịch, lại nghĩ tới việc Mẫn Mẫn đang lảng tránh mình, ta cảm thấy vô cùng phiền muộn. Ta thở dài, bước đi thong thả, lững thững bước vào hành lang dài bên hồ.
“Là Lan quý phi?” Một giọng nói nhẹ nàng thanh tú vang lên.
Ta ngẩn ra, bừng tỉnh khỏi tâm sự riêng, theo âm thanh nhìn tới, đột nhiên thấy vui vẻ. Mẫn Mẫn đang đứng dựa lan can ngắm cảnh dưới trăng. Ta bước nhanh lại gần, hai người yên lặng một hồi, ta kéo tay nàng khẽ gọi: “Mẫn Mẫn”
Người nàng khẽ run lên, hẩy mạnh tay của ta, đứng yên nhìn ta chằm chằm, dường như không tin ta có thể xưng hô với nàng như vậy. Ta gượng cười, lẳng lặng đợi nàng mở miệng. Sau một lúc lâu, nàng chậm chạp nói từng chữ: “Ngươi biết chuyện của ta cùng Nhược Hi?” Ta hít thở thật sau, nhìn thẳng nàng nói: “Ta chính là Mã Nhi Thái Nhược Hi.” Tim nàng đạp mạnh và loạn nhịp, vẫn nhìn ta không nhúc nhích. Một lát sau, nàng trào phúng nói: “Ngươi cũng nói chuyện như vậy với hoàng đế hay sao?”
Ta buồn bã cúi đầu, nhẹ nhàng cười khổ. Trong lòng nàng, hôm nay ta dựa vào tâm cơ, dùng thủ đoạn tranh giành sự sủng ái của Dận Chân, là một nữ tử nông cạn. Một người tâm tư đơn thuần như Mẫn Mẫn, cũng có khả năng nghĩ những chuyện như vậy, những nữ nhân trong cung, tất cả đều nghĩ ta như vậy.
Ta ngẩng đầu, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, không biết nên mở miệng thế nào, sắc mặt thảm thiết chứa chan tình cảm nhìn nàng chằm chằm. Nhìn ta cười có chút ngây dại, Mẫn Mẫn chau mày, hơi giận nói: “Vì sao không nói gì? Lẽ nào không phải ngươi lợi dụng Nhược Hi để đoạt sủng ái của hoàng đế sao?”
Trong lòng ta đau đớn, ôm lấy tay nàng, nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, tỷ quên hết rồi sao!…”
Đây là những lời nàng đã viết trong thư gửi đến sau khi ta vào phủ của Thập tứ. Ta nói những lời nay, hi vọng nàng có thể tin ta. Nàng vừa nghe đã đẩy ta, bước về phía sau, hai tay nắm chặt lan can, vẻ mặt khó tin.
Nước mắt lặng lẽ rơi, chảy vào miệng ta mặn đắng. Ta nghẹn ngào nói tiếp: “Ta sống trong thế giới của chính mình, mỗi ngày qua đi đều tận hưởng hạnh phúc. Đã qua nhiều năm như vậy, tâm tư ta chưa bao giờ bình thản, yên vui đến vậy,…”
Nàng buông tay, chậm rãi bước lên từng bước, lấy tay sờ soạn mặt ta, lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Có khả năng…?” Tự nói một hồi, ánh mắt nàng loé lên, nghi hoặc nói: “Ngươi đã ở trong phủ Thập tứ trước khi nhập cung?”
Nhìn thần sắc của nàng, bán tín bán nghi, không có cách nào tin tưởng hoàn toàn. Ta nhẹ nhàng cười, lau đi nước mắt, nói: “Mẫn Mẫn, Thập tứ không phải ánh trăng của ta, cũng không phải là ngôi sao. Chúng ta là bạn bè tốt. Thư từ của chúng ta, chắc chắn sẽ đến tận tay của ta, tuyệt không mượn tay kẻ khác để làm chuyện hại người.”
Nàng nhìn kỹ ta một hồi, rồi nói: “Chuyện năm đó ta cũng sai người đến tìm hiểu, xác thực Nhược Hi đã mất, lẽ nào có sự hiểu lầm ở đây. Dung mạo của ngươi chỉ là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, không thể là Nhược Hi.”
Ta lần thứ hai cười khổ, không biết cần phải giải thích với nàng thế nào, có thể khiến nàng tin tưởng.
Hai người đứng im nhìn nhay. Một lúc lâu sau, Mẫn Mẫn mở miệng nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi đã quên hắn, đã quên ánh trăng, đi tìm một ngôi sao?” Ta ngẩn ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, trong giây lát nhớ ra, nàng đã từng nói câu này. Việc này liên quan tới Bát gia, cho dù có từ trong miệng Nhược Hi biết nghe được điều gì, cũng sẽ không biết việc này.
Ta tiến lên nắm tay nàng, nàng đã thôi không đẩy ta ra, nhìn ta nghi hoặc.
Ta mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Ta sẽ mở to hai mắt đi tìm. Chỉ cần một vì sao thuộc về ta, ta sẽ không bỏ qua.” Mẫn Mẫn biến sắc, trong mắt ứa lệ, quan sát ta hồi lâu, rồi ôm chặt ta, khóc ròng mà nói: “Nhược Hi, vì sao ngươi lại biến ra thế này. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao bọn họ lại nói ngươi đã chết?” Ta cũng ôm lấy nàng, nước mắt cũng tuôn ra, vừa khóc vừa nói: “Ngươi không cần lo lắng, mặc kệ hình dạng ta thay đổi thế náo, ta vẫn là bằng hữu Nhược Hi của ngươi.”
Khóc một lúc, chúng ta đi theo hành lang, thì thầm to nhỏ, tâm sự thân tình.
Nàng khoác tay ta, nắm chặt tay, khoé mắt tươi cười nói: “Ngươi đã tìm được?” Hơi giật mình một chút, ta chợt hiểu hàm ý của nàng, trong lòng ấm áp, thản nhiên cười nói: “Phải, ta tìm được rồi. Ta mặc dù không phải là ánh sao duy nhất của chàng, nhưng chàng là ánh trăng duy nhất của ta.”
–
Dưới ánh đèn chập chờn chiếu sáng trong phòng, ta mỉm cười nhìn Dận Chân đang ngủ. Ta nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, khiến hắn tỉnh dậy, mở mắt ra, mỉm cười hỏi: “Nàng cũng Mẫn Mẫn đã nhận nhau rồi sao?” Ta hé miệng cười, gật đầu, thấy vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, xoa xoa mặt hắn nói: “Trời vẫn còn sớm, chúng ta ngủ tiếp thôi.”
Ánh mắt hắn ẩn chứa hàm ý, hai tay đưa ra sau đầu tháo trâm bạc của ta. Nét mặt ta nóng lên, mái tóc xổ xuống như suối.
Hắn cười lớn, ôm lấy ta, cười nói: “Nhược Hi, mấy ngày nay chúng ta chưa mặc áo ngủ rồi.” Ta có may mấy bộ áo ngủ theo kiểu dáng hiện đại, dùng tơ lụa tốt, mặc trên người như không mặc gì, vô cùng đơn giản thoải mái.
Lúc này, con mắt hắn nhìn ta đầy thâm tình. Tay hắn lướt một đường nhẹ nhàng dọc sống lưng của ta, khiến ta cả người tê tê, thân thể mềm nhũn, cùng hắn bước lại giường…
Trời dần tắt nắng, màn đêm lặng lẽ bao trùm…
Ta cùng Mẫn Mẫn nắm tay nhau, đứng nhìn lửa trại, nhìn nhau mỉm cười. Mẫn Mẫn nắm chặt tay của ta, nghiêng đầu nói: “Ta nhớ tới quãng thời gian tuyệt đẹp năm đó ở vùng tái ngoại.” Ta vỗ nhẹ lên tay của nàng, cười nói: “Đúng vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, sau một hồi, nàng nhìn ta chằm chằm, nghiêm nghị hỏi: “Nhược Hi, ngươi thực sự hạnh phúc sao?” Ta hơi giật mình, rồi chợt hiểu ra ý tứ của nàng, gượng cười nói: “Ta vẫn không hi vọng sẽ sống trong bức tường hoàng cung suốt đời, nhưng khi rời xa thì như người tàn phế, sống không bằng chết. Cuộc sống hôm nay, tuy nói có những phong ba bất ngờ, nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc.” Nàng mỉm cười, rồi nhẹ giọng nói: “Hắn cũng hạnh phúc sao?”
Ta lại giật mình, rồi mới hiểu ‘hắn’ là ai. Ta kéo tay nàng, nhìn nàng cười nói: “Tá Ưng không tốt sao?” Nàng cuống quít lắc đầu, nắm tay nhìn ta chằm chằm, hạ thấp giọng nói: “Tá Ưng đối với ta vô cùng tốt, ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta chỉ… ta chỉ muốn biết hắn có được đắc ý hay không.”
Thấy bộ dạn hoảng loạng của nàng, ta ‘xì’ một cái. Thấy thế, nàng giật mình, đưa mắt nhìn ta. Ngay sau đó, nàng lùa tay vào nách ta, lớn tiếng nói: “Ngươi dám ghẹo ta?”
Hai người cười đùa như trẻ nhỏ, như năm đó trên thảo nguyên. Náo loạn một hồi, hai người lại nằm trên cỏ, lặng im ngắm bầu trời đầy sao. Mẫn Mẫn nói: “Trương Tuệ Chi là sủng thiếp bên cạnh Thập tam sao? Lục Vu đâu? Giờ nàng thế nào? Có thể chịu được sao?”
Thì ra, nàng lo lắng chính là việc này. Ta thở dài một hơi, đem chuyện Lục Vu thay tên tỉ mỉ kể lại một lượt. Mẫn Mẫn cười nói: “Ta còn tưởng Thập tam là kẻ bạc tình, có mới nới cũ.”
Đột nhiên, ta nảy ra một chủ ý, đứng bật dậy, nói với Mẫn Mẫn: “Ngươi có muốn gặp nàng không?” Mẫn Mẫn đứng dậy, lớn tiếng cười nói: “Một kỳ nữ như vậy, vì sao không gặp. Chỉ là… Thập tam có thể hay không…” Chưa nói dứt, ta lớn tiếng cười ha hả, tà ngạo nói tiếp: “Hắn không muốn thì đã sao?” Mẫn Mẫn bên cạnh ta cũng nói: “Chỉ mong Lục Vu không chê ta là người tái ngoại thô lậu.”
Đi được mấy bước, ta thấy có bóng người lờ mờ lại gần. Người đó dáng vẻ tư lự, không chú ý tới mọi việc xung quanh, dường như chính là Lục Vu. Đợi nàng tới gần, ta khẽ gọi: “Phía trước là Tuệ Chi?” Nàng giật mình, ngừng bước, đưa khăn lụa lên lau mắt, rồi cúi người hành lễ: “Tuệ Chi tham kiến nương nương, tham kiến Vương phi.”
Ta bước lên nâng nàng dậy, phát hiện khăn tay của nàng đã ướt đẫm. Ta rút khăn đưa cho nàng, nàng khẽ bước lui, đưa mắt lướt qua ta và Mẫn Mẫn, cúi đầu nói: “Tuệ Chi xin cáo lui.”
Ta thở dài, nói: “Không nên thương tâm như vậy. Thừa Hoan trưởng thành sẽ hiểu rõ khổ tâm của ngươi, nàng sẽ không trách ngươi. Hiện tại, tuy rằng giữa các ngươi có khoảng cách, nhưng vẫn còn được gặp mặt.” Nàng nghe vậy liền thở dài, xoay người bước đi.
Mẫn Mẫn khó hiểu, nhìn ta rồi nhìn Lục Vu bước đi, nghi hoặc hỏi: “Nàng làm sao vậy?” Ta mỉm cười, đi tiếp về phía trước. Mẫn Mẫn liền đi theo, túm lấy ta, buồn bực nói: “Nàng không thích ta?” Ta lắc đầu nói: “Nàng có một số việc không thể thông suốt.” Thấy vẻ mặt Mẫn Mẫn vẫn chưa hiểu, ta khẽ cười.
Tình cảm là do tiếp xúc lâu ngày mà nảy sinh, không thể từ bên ngoài mà tác động vào. Thừa Hoan từ nhỏ đã rời xa Lục Vu, làm sao có cảm giác thân tình. Bởi vậy, chuyện này mọi người đều thấy bất lực, nhiều lời cũng là vô ích, chỉ làm tăng thêm phiền não.
–
Cuối thu, khí trời mát mẻ, trời cao mây trắng…
Giữa không gian cây cỏ xanh mượt, ta cùng Mẫm Mẫn, con trai lớn của nàng là Tá Đặc, Thừa Hoan, bốn người cùng phóng ngựa như bay. Được một lúc, ta cảm thấy tức bụng, chắc là do ăn no, bèn gọi lớn rồi kìm ngựa chậm lại. Mọi người dừng lại một lúc, ta và Mẫn Mẫn cho ngựa thong thả đi về lán nghỉ. Tá Đặc đưa mắt nhìn Thừa Hoan, rồi hai người nhanh chóng vút đi.
Mấy ngày nay, Thừa Hoan luôn ở cạnh Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn cũng chỉ dạy cho Thừa Hoan nhiều về thuật cưỡi ngựa, nên Thừa Hoan tiến bộ rất nhiều.
Đang cho ngựa chậm rãi rảo bước, chợt nghe có tiếng vó ngựa lại gần, thì ra là nô bộc bên cạnh Tá Ưng. Hắn nhảy xuống ngựa, thi lễ rồi nói: “Vương phi, Vương gia mời người về nghị sự.” Mẫn Mẫn nghe vậy quay lại cười với ta, rồi nhanh chóng giục ngựa phóng đi.
Ta ngồi thẳng dậy, nhìn Thừa Hoan càng lúc càng xa, trong đầu lại nghĩ tới vẻ thê lương của Lục Vu. Ta xúc động, cho ngựa đi về phía lều của Thập tam.
Đi được một quãng, phía sau có tiếng gọi: “Hiểu Văn”. Ta kìm cương, xoay người lại, nhìn thấy Hoằng Lịch đã đuổi tới. Trong đầu ta đang nghĩ tới chuyện của Lục Vu, không biết hắn đi theo từ lúc nào. Ta khẽ thở dài, từ chuyện trong mưa lần trước, hắn luôn gọi thẳng tên của ta.
Ta khẽ cười, nhàn nhạt hỏi: “Chân đã khỏi hẳn chưa?” Hắn gật đầu, chậm rãi cho ngựa đi bên cạnh ta. Trong lòng ta tự nhủ, ngay hôm này, ta cần kết thúc mọi chuyện. Hai người đi tới bìa rừng, rồi cùng xuống ngựa.
Lặng im một lúc, hắn xoay người nhìn ta, nói: “Hiểu Văn, ngươi tới từ tương lai, có thể biết mọi chuyện về chúng ta… những chuyện sử quan có ghi lại?” Lòng ta trùng xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ta không có hứng thú đối với lịch sử, bởi vậy không biết rõ. Ta chỉ biết đại thể lịch sử như vậy, còn chi tiết thì ta không rõ.”
Sắc mặt hắn tối sầm, rồi ngẩng mặt cười hai tiếng, nhìn về phương xa nói: “Mọi chuyện đều đã định trước, Phó Nhã là đích phúc tấn của ta, ta cũng được định sẵn không chiếm được người trong lòng của ta, thậm chí một tia cơ hội cũng không có. Đã như vậy, cần gì phải quan tâm, cần gì phải sống khổ như vậy.”
Trong lòng ta hoảng loạn, không muốn để vấn đề này tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống, liền trấn tĩnh nói: “Ở đây, không có Hiểu Văn, chỉ có Nhược Hi. Ta vĩnh viễn là ngạch nương của ngươi, là thê tử của A mã ngươi.” Hắn cúi đầu cười cười, rồi lại ngẩng đầu, vỗ ngực nhìn ta nói: “Từ nay về sau, Hiểu Văn sẽ ở chỗ này.” Nói xong, hắn nhảy lên ngựa, nói: “Nhi thần xin cáo lui.” Trong chớp mắt, hắn đã phóng đi, không còn bóng dáng.
Ta hơi khó chịu, không còn tâm trạng để tới gặp Thập tam, đành đi về.
Cao Vô Dung đang đứng bên ngoài trướng, thấy ta tới gần, liền nhanh chóng cúi người thi lễ. Ta gật đầu, vén rèm đi vào. Dận Chân đang ngồi bên bàn trà, đang đọc tấu chương, mày cau lại. Thấy ta bước vào, hắn mỉm cười. Ta nén lại vẻ sầu khổ, gượng cười nói: “Tuổi tác chẳng tha cho ai. Mới cưỡi ngựa một hồi, thân ta đã muốn rời ra từng mảnh.”
Hắn nhướng mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu, khẽ thở dài. Biết rõ vì sao hắn lại như vậy, ta bật cười, chỉ vào phía sau tấm bình phong nói: “Ta không có chuyện gì đâu. Chàng tiếp tục chuyện của chàng đi, ta nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, ta đi thẳng vào phía sau, nằm xuống giường, kéo chăn che mặt, trong đầu nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Hoằng Lịch, trống ngực đập thình thịch.
Chăn đột nhiên bị kéo xuống, Dân Chân đã ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn ta. Ta ngẩn người, làm vẻ cười hỏi: “Có việc gì sao?” Hắn cúi xuống sát mặt ta, nhìn một hồi mới nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Ta hoảng hốt, vội la lên: “Nào có việc gì. Ta vừa cưỡi ngựa, lâu ngày nên không quen, người có chút nhức mỏi.” Hắn nhìn ta, rồi ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Không muốn nói sao?”
Ta đẩy hắn ra, ngồi xuống, khẽ nói: “Không có việc gì.” Hắn lắc đầu: “Còn muốn giấu ta?” Vừa muốn nói, hắn lại tiếp: “Khó nói lắm sao?” Ta thở dài, làm mặt tươi cười, lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Thật mà, mí mắt ta không mở ra được rồi.” Nói xong, ta ngáp dài một hơi. Hắn nhìn ta, rồi đẩy ta vào phía trong, nằm xuống nói: “Ta cũng mệt mỏi, ngủ một lúc cũng tốt.”
Vẻ mặt hắn quả nhiên mệt mỏi, trán vẫn nhíu lại, không biết là vì chuyện gì. Ta gối đầu lên tay hắn, rồi nhỏm lên xoa trán của hắn. Hắn bật cười, nắm tay của ta, nhẹ nhàng nói: “Nhược Hi, đứng náo loạn, ngủ một lúc đi.” Một lát sau, ta đã nghe tiếng hắn thở đều đều bên cạnh.
Cuộn tròn trong lòng hắn, ta lẳng lặng nghĩ lại mọi chuyện, rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
‘A’ lên một tiếng, ta giật mình choàng tỉnh, nhìn bên cạnh không thấy ai. Đang định ngồi dậy, ta nghe giọng hắn lạnh lùng vang lên: “Thật sự có chuyện này sao? Cho tới thời điểm này, Nhạc Trung Kỳ vẫn chưa dâng sớ lên triều đình, bọn họ muốn tạo phản?”
Ta giật mình, chợt nhớ những năm cuối thời Ung Chính, các thổ ty mưu phản. Thế nhưng, rốt cuộc có chuyện gì khiến Dận Chân tức giận như vậy. Tim ta đập loạn, mở to hai mắt, yên lặng lắng nghe.
“Thám tử báo về, Nhạc Trung Kỳ đang thẩm tra kẻ truyền tin là Trương Hi, nói là muốn tra ra những kẻ đồng đảng, rồi sẽ đem tất cả bọn họ tâu lên. Người nay vốn là một Hán thần được trọng dụng, những đại thần người Mãn từ lậu đã có hiềm kích, hoàng thượng nên bình tĩnh tra xét lại cho kỹ. Nếu chuyện này là thực, sẽ đem hắn xử trí thoá đáng, không để cho kẻ khác vu oan trung thần.” Thập tam rành mạch đáp lời.
Dận Chân vốn là rất sáng suốt, biết đề bạt người tài, dùng người đúng chỗ. Lúc mới kế vị, không vì bè đảng Bát gia tranh đoạt hoàng quyền, đã phong Duẫn Lễ làm Vi Quận vương, cho tham gia chính sự. Mặc dù lúc đó có ý định chia rẽ thế lực của Bát gia, nhưng Duẫn Lễ đã thật tâm ra sức, năm Ung Chính thứ ba được khen tặng ‘hết lòng vì nước, thanh liêm chính trực’, được hưởng bổng lộc của bậc thân vương. Năm Ung Chính thứ năm, Duẫn Lễ được phong Vi Thân vương. Năm Ung Chính thứ hai, Hán thần Nhạc Trung Kỳ được phong Uy Chiếu tướng quân, thống lĩnh năm nghìn kỵ binh, hành quanh tới thành Tây Ninh, lập được đại công. Nhạc Trung Kỳ từ khi xuất chinh liên tục giành được chiến thắng, sau mười lăm tháng đã chinh phục hơn sáu mươi vạn dặm đất vùng Thanh Hải, nhập vào quốc thổ. Nhạc Trung Kỳ mưu kế thần kỳ, biết làm gương động viên binh sĩ lập chiến công. Dận Chân ban thưởng tước tam công, hoàng bào. Năm 1725, Ngạc Trung Kỳ được thăng Tổng đốc Tứ Xuyên – Thiểm Tây, nhậm chức đại tướng quân.
Càng nghĩ, ta càng không hiểu chuyện Nhạc Trung Kỳ liên quan tới chuyện gì. Hắn vốn là một chiến tướng, đang xuất chinh tại vùng Ứng Hoà. Trong ấn tượng của ta, năm nay vốn không có chiến sự. Yên lặng nghe ngóng một hồi, hai người đã thôi bàn chuyện triều đình, ta đứng dậy bước ra bên ngoài.