Đọc truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2 – Chương 16
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi xuống từng trận lớn. Ta thở dài một hơi, cuối cùng đã qua một tháng, ta có thể xuống giường được rồi.
Dận Chân đứng phía sau, cười khẽ một tiếng, nói: “Một tháng đã qua, giờ bao nhiêu mong muốn của chúng ta sẽ được đền bù.” Ta thoáng giật mình, rồi lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn. Mặt ta dần nóng lên, quay người lại nhìn hắn đang ngạo nghễ, dịu dàng nói: “Ở trước mặt hài nhi, ăn nói chẳng đứng đắn chút nào.” Nghe vậy, hắn lại cười to, bước lên ôm lấy thắt lưng của ta, vuốt ve lên mặt, rồi nói: “Đã làm ngạc nương của người ta rồi, da mặt vẫn còn mỏng như vậy sao?”
Đưa mắt nhìn hắn, rồi cố gỡ hắn ra, lui về phía sau, ta nói: “Hoằng Hãn nhìn thấy bây giờ.” Hắn vừa thu tay lại, ta liền mất đà dựa đầu vào ngực hắn. Hắn nói: “Hắn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” Ta đang định mở miệng, hắn đã ngắt lời nói tiếp: “Nàng đang nhắc nhở ta, Hoằng Hãn cần phải có thêm vài vú em để chăm sóc.” Ta buồn bực, ngước mắt nhìn hắn, liền đẩy hắn ra. Dường như hắn đoán trước ta sẽ có phản ứng như vậy, liền ôm chặt bên hông của ta. Hắn cúi đầu nói khẽ vào tai của ta: “Buổi tối không có nàng bên cạnh, ta cảm thấy thiếu cái gì đó.”
Thời gian vừa rồi, hắn đều ở lại Đông noãn phòng nghỉ ngơi, nhưng vẫn luôn tới thăm Hoằng Hãn, quả thật là đã chịu không ít thiệt thòi. Ta cũng như hắn, cũng rất nhớ mong, liền đưa tay lên vuốt mặt của hắn, nói: “Mấy ngày nay chàng đã gầy hơn rất nhiều.” Hắn khẽ nói: “Quốc khố trống rỗng, vậy mà quan phụ trách dệt vải ở Giang Ninh còn nợ quốc khố đến mấy trăm vạn lượng bạc. Ta đã đặt ngày bắt hắn trả lại toàn bộ, nhưng hắn vẫn không thực hiện. Hơn thế, trên đường hồi kinh, hắn tiếp tục vơ vét tài sản ở huyện Sơn Đông, quấy rầy dịch trạm. Ta hạ lệnh cắt chức của hắn, hắn còn bí mật di dời tài sản. Còn nữa, vài ngày trước, ta nhận được tấu chương tố cáo quan viên trong khố tuyền cục cắt xét lương thực, ngay dưới chân thiên tử,…”
Hậu thế đã đánh giá hắn, trời sinh bản tính hung ác nham hiểm, có thù phải báo. Bản thân ta cũng hiểu rõ, vì sao hắn phải chỉnh đốn lại kỷ cương, nghiêm dụng hình luật. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm cho nước giầu, nước có giầu dân mới an, dân an mới có thái bình.
Ta nắm chặt tay, chăm chú nhìn hắn, nói: “Những năm Thánh tổ trị vì, triều đình rối ren, vốn là lớp băng dày ba thước. Đây là vấn đề đã hình thành trong suốt hơn bốn mươi năm. Mới chỉ vài năm gần đây, tình hình đã hoàn toàn đảo ngược.” Âm thầm suy nghĩ một lúc, ta nói tiếp: “Bởi vì có chàng, Đại Thanh nhất định sẽ có ngày khởi sắc.” Dừng một lúc, hắn than thở: “Thôi, đừng nhắc đến những vấn đề này nữa.”
Hắn nắm lấy hai bàn tay của ta, kéo ta cùng ngồi xuống giường, mắt nhìn thẳng vào ta, chiếu ra những tia nhìn nóng bỏng. Bốn mắt nhìn nhau, ta cảm thấy gò mà nóng hổi, thân thể không còn sức chống đỡ. Ta nhắm hai mắt, dựa vào lòng hắn. Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau. Hắn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, con mắt tuôn ra ánh nhìn nhẹ nhàng, tình cảm, ấm áp. Ta giống như cô nương lần đầu biết yêu, ngơ ngẩn nhìn hắn cúi xuống, lúng túng không thể có phản ứng gì khác.
Hắn vẫn ôn nhu như trước nhưng càng lúc càng nồng cháy. Ta thả lỏng theo sự dẫn dắt của hắn, rồi không tự chủ phối hợp cùng hắn. ‘Oa’, tiếng khóc của Hoằng Hãn lọt vào tai, khiến ta bừng tỉnh vội vàng đẩy hắn ra, cùng nhìn vào giường. Tiểu tử kia đang hoa chân múa tay, đạp tung chăn bông, toàn thân lăn qua lăn lại. Thì ra ta đã quên thay tã cho hắn. Ta cởi hết chăn tã ướt, để Hoằng Hãn nằm vào trong lòng Dận Chân.
Hoằng Hãn đã đầy tháng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, hai má phúng phing, vô cùng dễ thương. Đại Thanh gia pháp có luật không ôm tôn tử. Dận Chân tuy đã là A mã của mấy A ca, nhưng cho tới hôm nay, chính là lần đầu tiên được bế chính nhi tử của mình. Ta ngồi ở trên giường, nhìn cha con bọn họ, chợt phát hiện Dận Chân toàn thân cứng đờ, tư thế không được tự nhiên.
“Hoàng thượng, Khôn Trữ cung sai người mang tới thuốc bổ.” Ta đang muốn mở miệng nói chuyện, Cao Vô Dung đã truyền báo ở bên ngoài cửa phong. Từ buổi lễ đầy tháng Hoằng Hãn tới nay, mỗi ngày ta đều nhận rất nhiều quà tặng, thuốc bổ. Vốn tất cả đều là do Tiểu Thuận Tử trực tiếp thu nhận, lần này do đích thân hoàng hậu trong cung đưa tới, bởi vậy mới có thể mang vào đây. Ta đứng dậy, bước tới trước mặt Dận Chân, nói: “Đưa ta bế nào.” Hắn cẩn thận đưa hài tử sang cho ta, rồi nói: “Vào đi.”
Một cung nữ nhỏ nhắn bước nhanh vào, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đưa tới một chút thuốc bổ, đã hỏi qua thái ý, dùng để bổ huyết sau sinh vô cùng hiệu quả.” Ta đang muốn nói chuyện, bỗng thấy nữ tử này trông rất quen, nghĩ một lúc liền nhớ ra chính là Lữ Lam Hi, cô nương mặc y phục đen hồi đó.
Ta lần đầu tiên ở gần nàng như vậy, thấy nàng mày cong my dài, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt nõn nà.
Dận Chân hắng giọng khiến ta giật mình, nhìn nàng nhàn nhạt căn dặn: “Lui đi.” Lữ Lam Hi đặt xuống chén thuốc bổ, dịu dàng vén áo thi lễ, rồi xoay người bước đi.
“Lữ Lam Hi” – ta đột nhiên kêu lên một tiếng khiến nàng ta giật mình, bước chân chậm lại một nhịp nhưng rồi bước tiếp thật nhanh đi ra ngoài. Trong lòng ta có chút cảm giác bất an, liền gọi: “Cô nương, dừng chân.”
Nàng xoay người lại, cung kính nói: “Nô tỳ tên là Lam Đông, chờ nghe cô nương sai phái.” Ta tỉ mỉ quan sát nàng thêm lẫn nữa, tin chắc nàng chính là sư muội của Trương Dục Chi. Ta nói: “Quay về bẩm lại với chủ tử, hôm khác ta sẽ tới Khôn Trữ cung tạ ơn hoàng hậu.” Nàng vẫn cúi đầu như trước, lên tiếng dạ rồi làm như không có gì khác lạ, bước nhanh ra ngoài.
Đây là trận đại tuyết thứ hai trong mùa động, tuy tuyết rơi không dày như trận tuyết đầu nhưng những bông tuyết rơi xuống đêm theo cái lạnh tê người. Từng bông tuyết to như lông ngỗng bay vòng trên không trung, như những cánh bướm trắng bay lượn, dường như không muốn rơi xuống đất.
Ta đứng trước cửa, ngắm nhìn cung điện lầu các ngập trong lớp tuyết trắng. Xoay người đi tới bên giường của Hoằng Hẵn, ta tỉ mỉ dặm lại góc chăn rồi giao lại cho Xảo Tuệ, cùng Cúc Hương đi tới Khôn Trữ cung.
Vừa ra tới ngõ nhõ bên cạnh Càn Thanh cung, tuyết lại rơi xuống dầy đặc, hoa tuyết kết lại với nhau trên không trung, tạo thành những quả cầu tuyết nhỏ rơi thẳng xuống. Tuy rằng ta vốn rất thích ngắm cảnh tuyết thế này, nhưng có chút hối hận, đáng lẽ nên dùng kiệu nhỏ chứ không nên đi bọ thế này. Nhưng giờ nếu ta trở về, tuyết cũng đã rơi xuống khắp người, đành tiếp tục bước về phía trước.
“Cô cô…” Nghe tiếng gọi, ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tiểu Thuận Tử đang dẫn bốn lực sĩ mang một cỗ kiệu nhỏ bước tới. Đợi đoàn người tới gần, Tiểu Thuận Tử nói: “Hôm nay tuyết quá lớn, nô tài sợ cô cô thân thể còn yếu, bởi vậy cố ý mang kiệu tới.” Cúc Hương vừa đỡ ta lên kiệu, một cơn gió lạnh thổi tới, liếc nhìn Tiểu Thuận Tử khẽ rùng mình. Nhìn quanh, mặt đất đã đóng một lớp băng mỏng. Ta nói khẽ: “Các ngươi cẩn thận, đừng để bị cảm.” Tiểu Thuận Tử cười hì hì nói tiếp: “Cô cô nói như vậy doạ chết nô tài, nếu như không phải được cô cô chiếu cố, nô tài làm sao có được ngày hôm nay.”
Tiểu Thuận Tử vốn là người của Ung vương phủ, sau khi Dận Chân kế vị mới vào trong cung. Từ khi ta có thai, Cao Vô Dung liền sai hắn cùng mấy người thái giám khác theo hầu cho ta. Từ lúc đó, hắn trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của Cao Vô Dung, vì thế hắn thường nói ta là phúc tinh của hắn. Tiểu Thuận Tử tuổi vẫn còn nhỏ, gia quy của Ung vương phủ vô cùng nghiêm khắc, đừng nói là người hầu, ngay cả bọn Hoằng Lịch nếu phạm lỗi cũng sẽ bị trừng phát bằng gia pháp. Thế nên, lúc mới vào cung, hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, e mắc phải sai lầm. Từ lúc vào ở Chân Hi các, quy củ cũng ít hơn nhiều, nhưng như thế ở trong cung cũng không phải là chuyện tốt. Vào dịp khác, ta sẽ lựa thời gian căn dặn thêm cho hắn.
Một cơn gió lạnh thổi qua đem theo hoa tuyết ập tới. Ta ngồi ngay ngắn lại rồi cho khởi kiệu, đi tới Khôn Trữ cung.
Bước ra khỏi kiệu, bước trên lớp tuyết dày, ta chậm rãi đi vào cửa chính. Một đám nô tỳ vẫn đang quét tuyết, ánh mắt mọi người nhìn lên cửa điện, dừng ở chỗ Lam Đông. Dừng chân, ta chăm chú nhìn nàng, thấy ở nàng có điểm gì đó không giống các cung nữ khác, nhưng không rõ là ở điểm nào. Thấy ta dừng lại, Tiểu Thuận Tử bước nhanh tới cửa điện thông truyền, thanh âm hơi cao hơn so với bình thường, nói: “Hoàng hậu nương nương, Hiểu Văn cô nương tới.”
Lam Đông bước xuống thềm, đi tới trước mặt ta nói: “Đường trơn, để nô tỳ đỡ cô nương.” Trong tuyết trắng, sắc mặt nàng càng trở nên trong trẻo, thoạt nhìn dường như không có chút huyết sắc. Ta nhìn nàng mà không khỏi hoảng hồn, chợt hiểu ra cảm giác nói không nên lời của ta lúc nãy là gì. Đó là một cảm giác cô tịch đến tận xương tuỷ khiến ta càng khẳng định nàng chính là Lữ Lam Hi.
Ta nói: “Cảm tạ Lam Đông cô nương.” Nghe ta nói vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng thêm một chút, thân thể loạng choạng. Ngày ấy gặp lại, nàng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của ta, nhưng ta biết nàng nhớ rất rõ giọng nói của ta. Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Hoàng hậu nương nương đã dặn qua nô tỳ, nếu cô nương tới không cần thông truyền, đưa cô nương vào ngay.” Ta đang định mở miệng nói, đã thấy Ô Lạt Na Lạp thị bước xuống bậc thang, nói với ta: “Muội muội, tuyết lớn như vậy, đứngở đây làm gì? Mau, đi vào phòng thôi.” Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị vừa nói vừa nhẹ nhàng phủi tuyết trên người ta.
Vào trong phòng, ta thấy ánh sáng bên trong có chút u ám, nhìn không rõ, mơ mơ hồ hồ. Ngồi vào chỗ, ta nhắm mắt lại một lúc, mở lại ra ta mới thấy rõ ràng hơn một chút.
Nhìn quanh phong, ta phát hiện đám cung nữ đứng hầu đều là người mới, cảnh tượng giống như trong điện thờ Bồ Tát, lặng ngắt như tờ. Trong lòng khẽ động, ta nói: “Sao hôm nay không thấy Thuỷ Trúc?” Ô Lạt Na Lạp thị khẽ giật mình, rồi lập tức mỉm cười nói: “Mùa xuân năm nay tuyển tú nữ, Hoàng thượng chỉ giữ lại mấy vị đáp ứng, còn tất cả đều sung làm nữ quan, cung nữ. Vì thế, các người hầu trong cung của ta đều được cho xuất cung sớm.” Ta nhất thời không biết nên nói cái gì, trong phòng nhất thời vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng than nổ lép bép trong lò sưởi.
Vốn biết ta thích vắng vẻ, Ô Lạt Na Lạp thị khoát tay cho mọi người lui, rồi căn dặn Lam Đông: “Bảo trù phòng chuẩn bị canh tao đỏ.” Thấy mọi người đều đã đi ra ngoài, nàng mới nói: “Tỷ tỷ cũng không có ý tứ nào khác, nhưng hôm nay muội muội đã nói, tỷ tỷ có lời muốn nói với muội.” Ta thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: “Hoàng thượng có tính ngưỡng phật, không thích nữ sắc nên cuối cùng, trong lòng hoàng thượng chỉ có Nhược Hi cô nương và muội. Từng có thời gian, ta vẫn cho rặng muội được ông trời phái xuống thay thế Nhược Hi cô nương… Hoàng thượng từng có khẩu dụ, trong hậu cung không ai được phép làm phiền muội. Điều đó đã nói lên tất cả. Đối với muội mà nói, chỉ là một chút ân sủng nho nhỏ. Nhưng đối với những người khác trong hậu cung, đó chính là mơ ước tha thiết của các nàng… Trong cung, ba năm một lần tuyển tú, vốn là tổ chế, gia mặc dù không muốn nhưng không thể tránh được. Tỷ tỷ cũng mong muội có thể khuyên giải hoàng thượng. Ngài không có ý định giấu muội, chỉ là lúc đó muội đang mang thai Hoằng Hãn, sợ muội không chấp nhận được…”
Giọng nàng vô cùng êm ái, ta yên lặng lắng nghe. Nàng quả thật là một hoàng hậu không hề soi mói người khác. Mỗi lời nàng nói, mỗi một việc đều cho thấy nàng đang vì Dận Chân mà lo lắng.
Hai người im lặng một hồi, nàng khẽ thở dài, nhìn thẳng vào ta nói tiếp: “Mặc kệ là Nhược Hi, hay là muội, đối với gia mà nói, đều là những người vô cùng quan trọng. Tỷ tỷ không hề mong bọn muội phát sinh chuyện gì không hay, nhưng có một số việc đã xảy ra, cũng không thể cứu vãn được. Không cần đến hoàng thượng, ngay cả ta cũng sẽ không để nàng ta làm việc đó lần thử hai. Tỷ tỷ biết, muội cũng như Nhược Hi cô nương, đều không muốn tiếp xúc cùng bọn ta. Nhưng hiện tại, gia đã là hoàng thượng, việc tuyển tú là không tránh khỏi…”
Kỳ thực, ta vốn cho rằng chỉ cần không nhìn thấy là có thể vô cùng thoải mái. Loại tâm trạng này, nói cho chính xác, vốn là bịt tai trọm chuông. Ô Lạt Na Lạp thị hôm nay nói chuyện này, là muốn nhắc cho ta nhở, việc tuyển tú không vì một cá nhân nào mà có thể thủ tiêu, hoặc là cải biến.
Lúc này, ta đờ đẫn ngồi trên ghế, tuy rằng đang nhìn nàng, nhưng kỳ thực là đang nhìn chậu than trên bàn, tai tuy nghe, nhưng chỉ nghe tiếng Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị lầm rầm. Trong cung, mặc dù lò than đang cháy rực, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy lãnh ý gia tăng, liên tục xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Trong đầu ta chỉ nhớ, trong lòng của Dận Chân chỉ có một người. Qua hồi lâu, ta nghe được tiếng than nhẹ, bỗng nhiên giật mình, chỉ thấy Ô Lạt Na Lạp thị đang yên lặng nhìn ta chằm chằm. Thấy ta nhìn lại, ánh mắt u sầu của nàng đột nhiên loé sáng…
‘Choang’, tiếng bát trà rơi xuống đất kèm theo một tiếng quát từ bên ngoài cửa cung truyền tới: “Cái nha đầu này, ngươi tiếng cung lâu như vậy, một chút quy củ cũng không rõ, bưng bát canh đứng ngoài làm gì. Thật là…” Ngay sau đó là tiếng Lam Hi đáp lại: “Lộ công công, nô tỳ đang chuẩn bị đi vào, không biết công công đang vội vã đi tới…” Tiếng nói của thái giám chủ sự của Khôn Trữ cung hoà lẫn vào tiếng của Lam Đông nhỏ dần…
Tiếng rèm bị kéo lên, sau đó một thái giám đi vào, dáng dấp gấp gáp, hơi lảo đảo dựa vào cửa. Hắn quỳ sụp xuống đất, nói: “Hoàng hậu nương nương, có chuyện…” Hắn nói được phân nửa, chợt thấy không khí có gì khác lạ, liền ngẩng đầu, thấy ta đứng đó. Hắn trố mắt nhìn Ô Lạt Na Lạp thị, sắc mặt liền căng thẳng, dập đầu nói: “Nô tài tham kiến cô nương.” Ta khoát tay chặn lại, nói: “Công công không cần đa lễ.”
Thấy Tiểu Đường Tử đứng ở đó, tiến thoái lưỡng nan, hai tay liên tục xoa vào nhau, sắc mặt lo lằng, dường như là có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo với Ô Lạt Na Lạp thị, lại ngại ta ở đây, không tiện mở miệng. Ta đứng lên, nói: “Tỷ tỷ, muội cám ơn tỷ tỷ đang ban cho thuốc bổ. Hoằng Hãn chắc giờ đã thức giấc, muội muội xin cáo lui.” Khuôn mặt của nàng tái nhợt, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tươi cười thanh nhã như trước, đứng lên nói: “Cũng vài ngày rồi chưa gặp Hoằng Hãn, hôm khác ta sẽ tới thăm.”
Kéo lại tấm áo choàng trên người, ta từ từ bước xuống thềm. Vẫy tay gọi mấy nô tỳ đang quét tuyết, ta hỏi đường đến gian bếp rồi từ từ bước đi.
Đi được vài bước, Lam Hi đang bưng bát canh đã xuất hiện phía trước. Nàng ngẩn người ra một lúc, rồi lập tức cười nói: “Hiểu Văn cô nương, không phải đang tìm gặp nô tỳ chứ?” Ta chăm chú nhìn nàng một hồi rồi nói: “Lữ cô nương, đã lâu không gặp.” Sắc mặt nàng bình tĩnh, chắc đã sớm đoán ta sẽ hỏi như vậy, liền chăm chú nhìn ta. Nàng làm như vô ý, nhìn quanh bốn phía, rồi tươi cười nói: “Cô nương có nhãn lực hơn người. Mới chỉ gặp qua hai lượt, đã nhớ kỹ đến vậy.”
Một trận gió thổi tới, khiến đám tuyết đọng trên cây rơi xuống đỉnh đầu, xuống mặt của ta, lạnh lạnh. Ta âm thầm cảm phục nàng, vẻ mặt trấn tĩnh đến vậy không phải mỗi người đều tự có được. Ta không nói tiếp, chỉ yên lặng nhìn nàng. Nàng lau nước tuyết trên mặt, ánh mắt trở nên u ám, nói rằng: “A Mã ta vốn là quan tứ phẩm trong triều, mà ta là con gái duy nhất, nên phải tham dự tuyển tú.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Bước vào cung, khả năng vĩnh viễn không thể ra được. Ta đã cầu xin A mã, cho phép ta được tự do sống bên ngoài trước kỳ tuyển tú. Dù sao ta cũng là tú nữ đang đợi tuyển, đành dùng tên giả bên ngoài là Lữ Lam Hi.”
Giải thích này nghe cũng hợp tình hợp lý, không hề có kẽ hở nào, có thể là do ta đã quá lo lắng. Ta than nhẹ lần thứ hai, loại dư vị này chính ta cũng đã từng trải qua, làm sao không rõ tâm trạng của nàng.
Phía sau có tiếng bước chân đang chạy tới, ta quay lại nhìn thì thấy Tiểu Thuận Tử đang đỡ Xảo Tuệ. Xảo Tuệ nói, giọng oán giận ta: “Tiểu thư, người trở về đi. Đi lâu như vậy, tiểu A Ca thức dậy, khóc tìm ngạc nương nãy giờ.” Ta chỉ muốn làm rõ thân phận của Lam Đông mà quên đi mất việc này.
Xảo Tuệ hai bên thái dương đã xuất hiện tóc bạc, lưng dường như đã rũ xuống một chút. Mấy năm nay, nàng chuyên tâm chăm sóc cho ta, giờ lại một lòng lo lắng cho Hoằng Hãn. Quả thật, nàng đã coi ta là Nhược Hi. Ta vô cùng cảm động, nói: “Xảo Tuệ, ngươi sai ai tới chẳng được. Tuyết rơi lớn thế này, cẩn thận kẻo bị ngã.”
Nghe tiếng rơi ở phía sau, ta xoay người nhìn lại, thấy bát canh đang lăn tròn trong tuyết, táo đỏ văng ra khiến tuyết chỗ đó trong nháy mắt đã tan chảy. Lam Đông sắc mặt ửng đỏ, ngơ ngác nhìn về phía trước khiến ta sửng sốt. Trải qua kỳ tuyển tú, các tú nữ đều đã học qua quy củ, lễ nghi trong cung, nếu không đạt sẽ không có tư cách ở lại trong cung. Lam Đông đã ở trong cung gần một năm, làm sao có thể làm đổ hai bát canh trong một ngày. Rốt cuộc là chuyện gì khiến nàng thất thố đến vậy. Ta theo mắt nàng nhìn lại, phía trước chỉ có Xảo Tuệ và Tiểu Thuận Tử, không có người khác.
Xảo Tuệ bước lên, nhặt bát canh đưa cho Lam Đông rồi nói: “Sau này nên cẩn thận hơn, ở trong cung không giống bên ngoài đâu.” Sau đó, Xảo Tuệ lại giục: “Tiểu thư, mau trở về thôi, tiểu A ca đói bụng rồi.” Ta vẫn ngưng thần nhìn Lam Đông, những nghi ngờ lại trở về. Lần trước, nàng ở trước mặt ta và Dận Chân thong dong ứng đối, cũng là một thị nữ tử liều lĩnh. Lam Đông cũng cảm nhận được sự b thương, đặt bát canh vào khay, dịu dàng thi lễ rồi theo hành lang quanh co đi khuất.
Vốn chỉ định cùng nàng nói một chút chuyện cũ, không ngờ lại xẩy ra chuyện. Trở ra Khôn Trữ cung, đợi người khiêng kiệu đến, ta thấy ở gốc cây lớn phía trước có một tiểu thái giám đang đứng. Hẳn là hắn đã đứng ở đây rất lâu, toàn thân đều bị tuyết phủ trắng, tuyết cũng đọng cao như núi trên mũ.
Thấy ta nhìn tới, hắn bước lên hai bước, đột nhiên dừng lại, lấy ta một vật từ trong túi đặt xuống đường, rồi nhanh chân bỏ lại. Ta đột nhiên nhớ ra, đang định căn dặn Tiểu Thuận Tử thì hắn đã cùng hai lực sĩ khiêng kiệu đuổi theo.
Nhặt lên túi vải, rút tờ giấy bên trong, chỉ thấy có viết: “Xin cứu Thuỷ Trúc gấp”. Túi vải vẫn giống hệt như cái lần trước, thủ công tinh tế. Thể nhưng lần này, chữ viết khác hẳn nét chữ nhỏ nhắn thanh tú lần trước, hiển nhiên không phải là do một người viết. Mặt khác, cũng không có con dấu của Bát gia đóng trên đó.
Ta giật mình đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa hiểu ra. Thuỷ Trúc không phải đã rời cung rồi sao? Người đem tờ giấy này đến là ai? Lẽ nào Ô Lạt Na Lạp thị nói dối, nhưng vì sao lại nói dối. Tuy rằng ta cùng Thuỷ Trúc đã từng ở chung một thời gian, nếu Thuỷ Trúc thực sự đã phạm phải lỗi lớn không thể tha thứ, ta cũng đâu thể mở miệng nói điều gì, dù sao Ô Lạt Na Lạp thị mới là chủ tử của nàng.
Cầm túi vải trong tay, ta như bị ai đánh tỉnh. Nội dung trong túi vải lần trước có liên quan tới Hoằng Vượng, hơn nữa lại có con dấu của Bát gia. Lần này không có, là do người cất giữ con dấu của Bát gia đã xảy ra chuyện. Đầu ta như bị ai đánh ‘oanh’ một tiếng, chân thối lui một bước, không dám tiếp tục nghĩ tiếp, sống lưng lạnh toát. Đây vốn là điểm mấu chốt mà ta đang tìm kiếm. Thuỷ Trúc vốn là người của Bát gia, quả thật ta không ngờ tới, Bát gia đã qua đời nhiều năm như vậy….
Ta nở một nụ cười sâu thảm, không hiểu sao một người vì sao lại có những sắp đặt lâu dài đến như vậy, vì sao không thể dứt khoát, vì sao không để ý tới tính mệnh của những người đang sống? Trước mắt ta một khuôn mặt đẹp như ngọc hiện lên, ánh mắt trong sáng. Hắn không phải đã từng nói: “Thắng bại đã định, sẽ không tiếp tục làm những chuyện vô vị” nữa hay sao? Chuyện hôm nay là vì cái gì.
Ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay, sự ngột ngạt tăng dần khiến toàn thân dường như không còn hít thở như bình thường.
Vo tròn tờ giấy rồi ta nắm chặt trong tay. Nhìn lên, ta thấy có bốn người đang lại gần. Tiểu Thuận Tử đi trước, còn tiểu thái giám kia bị hai lực sĩ khiêng kiệu áp tải đi ở chính giữa.
Ta xua tay ra hiệu cho Tiểu Thuận Tử để tên tiểu thái giám lại rồi lui ra xa. Đưa mắt nhìn Xảo Tuệ đứng bên cạnh, ta thấy nàng mấp máy môi, nhưng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu rồi cũng lui lại phía sau. Ta đi quanh một hồi, không chủ đích, xuất thần ngắm cảnh tuyết, dường như mong tuyết trắng có thể gột rửa những phiền muộn trong lòng. Đi một hồi, ta quay lại nhìn, phát hiện tiểu thái giám kia đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc. Đứng yên một hồi lâu, ta vẫn thấy hắn giữ nguyên tư thế đó, liền nói: “Không nói rõ, làm sao ta cứu người được.” Nghe vậy, hắn liền dập đầu lậy ta ba cái, đến khi ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã lấm tấm tuyết trắng, rồi quyết tan theo mặt hắn chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên mặt tuyết.
Hắn dùng tay áo lau đi, vẫn quỳ gối nói: “Thuỷ Trúc tỷ tỷ đã từng nói, nếu một ngày nàng xẩy ra chuyện, ta có thể đi tìm người để nhờ trợ giúp.” Ta không đành lòng để hắn quỳ trên tuyết, đành nói: “Đứng dậy nói chuyện đi. Thuỷ Trúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đã rời cung rồi sao?”
Tiểu thái giám ngập ngừng, không biết có nên đứng lên hay không. Hắn thấy ta sắc mặt bình thản, căn bản không nghĩ tới những nghi thức thế này, bèn đứng sang một bên nói: “Nô tài cũng có nghe Thuỷ Trúc tỷ tỷ được thả ra khỏi cung. Nhưng trước đó, bọn cung nữ thái giám đồn rằng thị nữ trong cung hoàng hậu mắc tội, bị bắt giam. Nô tài đem lòng nghi ngờ, đi dò hỏi, quả nhiên đó là Thuỷ Trúc tỷ tỷ. Lúc này, nô tài không có cách nào khác, bèn tìm tới cô cô.”
Ta ngửa mặt lên trời, từng bông tuyết nhỏ rơi vào trên mặt ta, kích thích thần kinh, ngẫm nghĩ một hồi vẫn không có chút manh mối. Thuý Trúc nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng cụ thể thế nào, ta lại không rõ.
Ta vẫn thầm suy nghĩ, việc này hẳn chỉ có thể giao cho Thập tam là thích hợp nhất. Hắn cũng đã từng đồng ý với Bát gia, sẽ bảo hộ chu toàn cho Hoằng Vượng. Tâm tư đã định, ta liền nói với tiểu thái giám kia: “Ngươi về trước đi. Ta sẽ tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nếu như có thể ta sẽ giúp đỡ.”
Đi ra khỏi bìa rừng, ta thấy Cao Vô Dung đang đứng đợi ở chỗ kiệu nhỏ, đang răn dạy Tiểu Thuận Tử: “Cô nương đi ra ngoài, chuyện quan trọng vậy mà không nói với ta, để ta phái thêm mấy người theo hầu. Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, các ngươi cũng không mang theo dù. Cô nương đang ở cữ, thân thể rất yếu nhược, nếu để lại bệnh thì ta hay ngươi sẽ gánh tội đây?” Tiểu Thuận Tử cung kính cúi người vâng vâng dạ dạ, bốn lực sĩ kiêng kiệu càng cúi đầu thấp hơn, thở mạnh cũng không dám.
Đi lên trước, ta nói: “Cao công công, đừng nên trách phạt hắn, là do ta đi rất vội vàng, hắn không kịp xoay xở.” Cao Vô Dung khom người, hơi cúi đầu nói: “Cô nương đã phân phó, lão nô xin lĩnh mệnh. Tiểu A ca khóc lớn đã lâu mà cô nương không trở lại, hoàng thượng sai lão nô đi tìm cô nương. Xảo Tuệ đã về trước, mời cô nương lên kiệu để cùng về.”
Từ sau hôm đấy, ta vẫn suy nghĩ mãi không biết có chuyện gì, Thuỷ Trúc đã làm gì sai mà không thấy xử phạt, chỉ giam cầm một chỗ. Nếu điều tra ra nàng là người của Bát gia, chắc hắn đã bị đem ra trừng phạt công khai, để cảnh cáo, răng đe những kẻ khác.
Lo cho Hoằng Hãn xong, ta đến trước bàn mở giấy, chậm rãi mài mực. Đã gần một năm nay, ta hầu như không cầm bút, vừa lúc trong lòng có tâm sự, không có cách nào giải sầu, mong rằng luyện chữ sẽ giúp ta trấn tĩnh lại một phần.
Thấm đều mực vào bút lông, ta cố trấn tĩnh, chăm chú viết, yên lặng chìm đắm trong nỗi lòng của chính mình.
‘Cháp, cháp’ – hai tiếng vỗ tay từ phía sau vang lên. Không đợi ta ngẩng đầu, Thập tam đã chế nhạo: “Xem ra khó mà phân biệt được chữ viết của ngươi với chữ do Hoàng huynh viết.”
Từ mấy tháng nay, việc xử trí những sai lầm dẫn đến việc Tây Tạng phản loạn đã chiếm hết tâm tư của hắn. Nếu nhưng không nẩy sinh ra chuyện của Thuỷ Trúc, ta cũng sẽ không mời Thập tam tới đây. Mặc dù biết việc này không thể mở miệng nói, nhưng lại nhịn không được, muốn biết rốt cuộc việc gì đã xảy ra. Vì vậy, ta chậm rãi đặt lại bút, yên lặng nhìn chằm chằm Thập ta. Thấy vậy, Thập tam hơi xíu mày, nhìn ta dò xét. Sau cùng, hắn đi tới ngồi xuống ghế, nâng chén lên uông một ngụm tra, rồi mới nói: “Có chuyện gì? Đã lâu rồi ta không thấy vẻ mặt ngươi kì quái đến vậy.”
Ta ngồi xuống đối diện với hắn, nói thẳng vào vấn đề: “Ta đã tìm được chủ nhân của chiêc túi vải.” Thập tam dựa vào lưng ghế, thở dài nói: “Ngươi muốn hỏi ta mọi chuyện có phải là do Bát ca an bài hay không?” Không đợi ta trả lời, hắn gượng cười, rồi nghiêm mặt nói: “Ngươi đã sớm chọn hoàng huynh, lòng của ngươi cũng đã dành hết cho hoàng huynh, sao lại còn tiếp tục xen vào những chuyện này? Là do Bát ca an bài thì sao? Mà không phải Bát ca làm thì thế nào? Bát ca đã mất, các nàng ta có làm thì chỉ là những chuyện vô vị. Nhưng với hoàng huynh mà xét, những người này làm hoàng huynh cảm thấy bất an, chúng ta không nên để các nàng tiếp tục tồn tại.” Từng lời Thập tam nói đều là sự thực. Bát gia cùng tỷ tỷ đã mất, Hoàng Vượng cũng ở tận Nhiệt Hà, ta không nên nhiều chuyện, tiếp tục nhúng tay vào những việc này. Tuy chỉ là vấn đề của một cung nữ, nếu ta xen vào, sợ lại trở thành vấn đề triều sự.
Hình ảnh bình tĩnh của Bát gia lúc trước khi đi lại hiện lên, khiến lòng ta khẽ động. Thập tam đã nhận lời chiếu cố cho Hoằng Vượng, Bát gia hẳn đã an lòng, dĩ nhiên hắn không có khả năng an bài thêm mấy chuyện đại nghịch. Nghĩ đến đây, ta nhẹ lòng hơn nhiều, còn có cảm giác tự trào phúng chính mình. Tự mình phiền não vài ngày, trong giây lát ta phát hiện ra là chính mình lại tự làm khổ bản thân.
Ta thở dài một hơi, khẽ cười hỏi: “Làm sao ngươi tra ra được?” Vừa hỏi xong, ta đã phát hiện mình lại hỏi chuyện thừa. Lúc đầu, để tra ra thân phận thực sự của ta, hắn đã từng đem danh sách cung nữ trong cung ra tra một lượt. Lần này lại liên quan tới Bát gia, hắn đương nhiên phải rà soát thật kỹ. Ta cười cười, khoát tay áo ra hiệu hắn không cần trả lời ta.
Hắn lại nâng chén trà lên uống sạch, nhìn quanh nói: “Hoằng Hãn đâu? Từ lúc hắn sinh ra, ta mới gặp hắn có hai lần. Ta là hoàng thúc, mà không quan tâm được tới hắn.” Mấy ngày nay, Xoả Tuệ thấy ta tâm tình không ổn, bởi vậy, hài tử vừa thức là nàng đã bế sang phòng bên. Ta nói: “Xảo Tuệ đưa đi chơi rồi.”
Dừng lại, ta hỏi thêm: “Vì sao vẫn không xử trí nàng ta. Đây không phải là tác phong của ngươi và Tứ ca.” Thập tam khẽ rùng mình, nói: “Chẳng biết trong cung còn bao nhiêu người nữa. Làm vậy, là muốn một lưới bắt hết.”
Ta chợt tỉnh ngộ. Thập tam đầu tiên là tra ra Thuỷ Trúc, vừa vặn trong cung lại bổ sung thêm một nhóm thái giám, cung nữ và nữ quan. Vì vậy, thông tin Thuỷ Trúc được thả ra khỏi cung được truyền ra, khiến những kẻ có quan hệ với Thuỷ Trúc sẽ đi dò hỏi, kiểm ta. Từ đó, hắn có thể khoanh hẹp phạm vi.
Nhấp một ngụm trà, ta nói: “Ta muốn gặp Thuỷ Trúc. Dù sao, lúc ta ở lại trong cung Hoàng hậu, nàng đã chiếu cố ta rất nhiều.” Thập tam nhìn ta chằm chằm, im lặng một hồi rồi nói: “Tuỳ ý ngươi, chỉ là đừng nên nhắc lại chuyện này với Hoàng huynh.” Thấy Thập tam không cự tuyệt, ta hỏi thêm chỗ Thuỷ Trúc đang bị giam, rồi không bàn tiếp đến chuyện này.
Thập tam thấy ta không nói thêm, liên đứng dậy nói: “Ta đi đây. Đã mấy ngày không gặp Thừa hoan, không biết có lại gây ra tai hoạ gì nữa đây.” Hắn bước ra đến cửa, rồi quay lại nói: “Mấy ngày nữa, hảo bằng hữu của ngươi sẽ vào kinh.” Ta sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu. Hảo bằng hữu của ta tới kinh thành. Ở chỗ này ta đâu có bằng hữu, mà lại còn không ở kinh thành.
Suy nghĩ một hồi, ta ảo não nói: “Hắn còn coi ta là bằng hữu sao?” Thấy bộ dạng của ta, Thập tam tỏ vẻ kinh ngạc rồi tức cười nói: “Đúng vậy, dáng dấp của ngươi đã thay đổi, nàng sẽ không nhận ra ngươi được.” Thập tứ vẫn cho rằng Nhược Hi đã chết. Ta tuy rằng có ký ức của Nhược Hi, nhưng trong lòng hắn, ta vĩnh viễn chỉ là Hiểu Văn, vĩnh viễn không thể trở thành Nhược Hi của hắn. Làm sao hắn có thể coi ta là bằng hữu được đây?
Âm thầm thở dài một hơi, ta nhún vai với Thập tam rồi than thở: “Hắn nhiều năm canh giữ Hoàng lăng như vậy, đã chịu nhiều uỷ khuất.” Nghe vậy, Thập tam nhìn ta, ngồi xuống ghế, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng ta đang nhắc tới Thập tứ đệ?” Ta vô cùng kinh ngạc, lướt một vòng suy nghĩ, rồi vui mừng nói: “Là Mẫn Mẫn, nàng tới đây sao?”
Thập tam gật đầu, nói: “Tây Tạng có chiến sự. Bộ tộc Y Căn Giác La và người Mông Cổ cũng xuất binh. Hoàng huynh đã hạ chiếu thư, chiến sự liền chấm dứt. Vương gia của cả hai bộ tộc lần này vào kinh lĩnh thưởng, hoàng huynh vì ngươi đã lệnh cho Vương Gia bộ lạc Y Căn Giác La phải mang Vương phi đi cùng.”
Ta mừng rỡ vô cùng, chỉ biết ôm tay áo của Thập tam, dồn dập hỏi thăm: “Hẳn là rất nhanh sẽ tới. Tá ưng vương tử quả thực đã kế thừa vương vị, đã trở về bộ lạc Y Căn Giác La? Mẫn Mẫn chính là Vương phi?” Thập tam cười lớn, nói: “Tá Ưng vương tử đã là Vương gia của bộ tộc Y Căn Giác La. Nhưng ngươi sẽ phải đợi hai tháng hoặc nửa năm nữa.” Nghe xong, tuy ta có chút thất vọng, nhưng lại nghĩ, dù đợi thêm nửa năm, nhưng lại được gặp Mẫn Mẫn, vẫn là chuyện hết sức vui mừng, ta lại vô cùng cao hứng.
Ta liền nhớ lại những ngày ở thảo nguyên kết nghĩa tỷ muội. Đến lúc này, ta mới giật mình phát hiện, mình vẫn luôn mong nhớ người bạn này. Đột nhiên Thập tam la hoảng, chỉ chỉ vào tay áo của ta. Thì ra toàn bộ nước trà đã đổ vào ống tay áo của ta. Ta vẩy vẩy nước ra khỏi tay áo, liền phát hiện Thập tam có dáng vẻ cổ quái. Nghiêng đầu, ngưng thần nhìn hắn một hồi, ta đang muốn trêu ghẹo thì Thập tam đã nói: “Lục Vu biết Mẫn Mẫn sắp tới, nói là muốn gặp nàng ta.”
Ta bật cười khiến ngụm trà đang uống dở phun ra, thật không ngờ một người rụt dè đôn hậu như Lục Vu lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy. Ta dùng khăn lâu miệng, rồi nói: “Ngươi tính làm sao bây giờ?” Thập tam bất đắc dĩ cười, rồi nói với ta với giọng điệu oán hận: “Nếu không phải chủ ý của ngươi, bày ra một màn múa hát, cũng sẽ không làm cho mọi người ai ai cũng biết.” Ta nhớ tới tiếng sáo du dương của Thập tam khi đó, cùng tiếng hát trong trẻo của Mẫn Mẫn đã lan truyền khắp hoàng thành. Nhưng ta không ngờ chuyện này lại hơn mười năm sau vẫn còn ảnh hưởng tới Thập tam.
Thập tam đứng lên nhìn ra ngoài, rồi nói: “Chuyện này là do ngươi gây ra, đến lúc đó ta giao Lục Vu cho ngươi, ngươi đem nàng đi gặp Mẫn Mẫn.”
Nói đến đây, Thập tam đi thẳng ra khỏi phòng. Ta bật cười, không ngờ có ngày Thập tam cũng gặp phải chuyện này.
Đứng bên ngoài căn phòng cũ nạt, ta không tin rằng trong chốn hoàng cung hoa lệ lại có một chỗ như thế này.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió thổi mạnh khiến nơi đây càng thêm vẻ hoang vu. Ta dừng bước, tuyết không buông tha vẫn rơi thẳng xuống, như bao vây lấy ta. Đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi đây không giống những nơi khác trong cung, không hề có người quét dọn tuyết, cũng không có người qua lại. Tuyết đóng dầy trên mắt đất đến hàng tấc, băng cũng đóng thành từng mảng lớn trên mái nhà.
Trong hành láng, ánh sáng lờ mờ chiếu lên những mạng nhện chăng kín ô cửa sổ cũ nan. Qua song cửa nhìn vào, ta thấy một hình người đang nằm cuộn tròn trên đống rơm rạ, quần áo nhìn không ra màu sắc. Trong phòng, ngoài một chút rơm rạ này, chỉ còn hai cái bát trỗng rỗng bày trên sàn, không có đồ vật gì khác.
Ta khẽ thở dài, đột nhiên nhớ lại những ngày tháng ở trong Hoán Y cục, dù khổ sở nhưng so với nơi này vẫn đầy đủ hơn nhiều. Từ đáy lòng, ta cảm nhận được sự bi thương cho số phận những con người trong thời đại này.
Đẩy cửa phòng đi vào, ta lẳng lặng nhìn nàng. Mái tóc xoã ra che gần hết khuôn mặt, hai tay ôm chặt lấy nhau, toàn thân cuộn lại như một con tôm. Ta không biết nàng đang thức hay ngủ, nhưng không hề có chút động tĩnh.
Ta cởi ra áo khoác, nhẹ nhàng ngồi xuống đắp lên người nàng. Tấm thân nhỏ bé ấy hơi run lên, nhưng vẫn không giãn ra. Ta gạt nhẹ đám tóc rồi bời trên mặt nàng, áp tay vào má nàng. Nàng không ngủ, hai mắt đang mở to nhìn vô thức vào ta, ánh mắt tán loạn mà mêm man.
Nâng khẽ mặt nàng lên, ta khẽ gọi: “Thuỷ Trúc”. Nàng giật mình, rụt sâu người lại, ánh mắt có vẻ kinh ngạc nhìn ta cằm chằm, trên mặt vẫn không có chút phản ứng, dường như vẫn không nhận ra ta. Ta có cảm giác chuyện không hay đã xảy ra, liền lắc mạnh thân thể của nàng, gọi lớn: “Thuỷ Trúc, ta là Hiểu Văn.”
Nghe vậy, nàng nghiêng đầu nhìn ta, lẩm bẩm: “Hiểu Văn, Hiểu Văn…” Nhưng bừng tỉnh, nàng yếu ớt lắc lắc đầu, đưa tay lên giụi mắt, nhìn ta hồi lâu rồi hai dòng nước mắt xuất hiện.
Nàng cúi đầu nức nở một hồi, rồi ngẩng lên, gượng cười nói: “Hiểu Văn cô nương, nếu sau này em trai ta gặp chuyện gì, hy vọng cô nương nhớ tới giao tình của chúng ta trước đây, giúp hắn một lần. Như vậy, dù có chết ta cũng được yên lòng.” Nhìn hai mắt nàng đẫm lệ cầu xin, trong lòng ta bối rối, không hiểu vì sao nàng muốn làm những chuyện đó. Cứ sống bình thường, không phải tốt hơn sao?
Ta nói: “Là tiểu thái giám lần trước đã truyền tin lúc Hoằng Vượng gặp chuyện?” Nàng liên tục gật đầu, nói: “Là bởi hắn không bị ai canh phòng. Lần này chắc chắn là do hắn đến gặp ngươi, nếu không, ngươi cũng sẽ không biết chuyện.”
Ta khẽ ‘ừ’ một tiếng trong miệng, rồi khẽ thở dài, nhìn nàng hỏi: “Hiện tại, ngươi có hối hận không?” Ánh mắt của nàng chợt loé sáng, dường như chỉ trong nháy mắt, vẻ u ám tư lự mờ ảo đã biến mất. Mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn, nói: “Ta làm sao hối hận đây? Từ khi ta bước vào phủ Tứ vương gia, A mã cùng Ngạch nương của ta được được ưu ái rất nhiều.” Những điểm khó hiểu trong lòng ta dường như sáng tỏ hơn một chút. Theo như lời nàng nói, nàng chính là gián điệp của Bát gia, từ rất lâu rồi.
Thân thể nàng vốn suy nhược, nói xong liền vỗ ngực liên hồi, thở hổn hển một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “A mã ta có nhiều vợ, ngạch nương ta vốn chỉ là một tiểu tiếp được nuôi bên ngoài. Lúc mới đầu, A mã đối với ngạch nương cũng rất tốt. Từ lúc đệ đệ ra đời, thân thể ngạch nương ta càng lúc càng suy yếu, mang nhiều bệnh, không còn dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp. Từ lúc đó, A mã cũng rất ít tới nơi ở của chung ta. Năm ta mười ba tuổi, sau hơn nửa năm không gặp mặt, A mã của ta tự dưng xuất hiện… Từ đó, ta bước vào phủ Tứ vương gia, đi theo hầu hạ Phúc tấn. Ta cũng được biết, ngạch nương đã sống tốt hơn lúc trước rất nhiều.”
“Vương gia đã cho người khắc hai con dấu, một con do Lý Phúc cất giữ, luôn ở cạnh Vương gia, một con là do ta cất. Vương gia có ý, nếu ngài và Lý Phúc gặp chuyện, những cửa hàng bên ngoài còn có ta quản lý, có thể vì đảm bảo Hoằng Vượng tiểu vương gia. Ta cũng không ngờ tiểu công tử lại hồ đồ như vậy, bị bọn người đó xúi giục, rơi vảo tình trạng nguy hiểm.”
Chuyện này so với chuyện của Ngọc Hoà không có gì khác biệt, đều là gặp nguy gặp người tương trợ. Có khác cũng là Ngọc Đàn vì tình và Thuỷ Trúc là vì hiếu.
Nàng nói xong, cúi đầu im lặng một hồi rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, nắm chặt y phục của ta, ngẩng đầu nhìn ta mà nói: “Ta chỉ có một người em trai này, hoàn toàn trông cậy hắn chăm sóc cho ngạch nương, hắn không thể có chuyện. Hơn nữa, chuyện gì hắn cũng không biết.”
Ta kéo nàng dậy, đỡ nàng cùng ngồi xuống đống rơm, chậm rãi ôm lấy nàng, đau đớn nói: “Trên trời này, bất luận là một sinh mệnh, dù là cao quý hay đê tiền, cũng là độc nhất vô nhị. Một khi mất đi, không bao giờ có khả năng xuất hiện một người giống hoàn toàn. Ngươi nghĩ như vậy đáng giá hay sao? Ngạch nương của ngươi muốn ngươi như vậy hay sao? Ngươi thật nhẫn tâm khi để mặc ngạch nương của ngươi biết ngươi vì nàng mà làm những chuyện này. Nếu như can hệ đến em trai ngươi, ngươi có thể an tâm được sao?”
Nghe xong, mặt nàng thoáng tái nhợt, cả người cứng đờ, không nhúc nhích, con mắt cũng không có động. Một lát sau, dường như nàng rất lạnh, toàn thân không ngừng run lên, khoé miệng cũng run run nhưng nàng không khóc, chỉ là sắc mặt cực kỳ đau khổ.
Buông tay khỏi vai nàng, ta chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngắm từng bông tuyết bay tán loạn trong gió.
Qua một lúc, giọng nàng vang lên từ phía sau: “Hiểu Văn cô nương, đừng để cho đệ đệ gặp phải chuyện không may.” Giọng của nàng hết sức bình tĩnh, không có biểu hiện gì của những kích động vừa rồi. Ta xoay người lại, thở dài nói: “Ngươi đã quyết định.” Nàng lộ ra vẻ cười gượng gạo, nói: “Mong cô nương thành toàn, hiểu cho nỗi thống khổ của Thuỷ Trúc. Mặt khác, con dấu Lý Phúc tổng quản đã giao cho, ở trong cung không còn ai đủ tín nhiệm, nên xin ngươi giúp ta bảo quản, chi mong tài sản của Bát vương gia không rơi vào tay kẻ khác, đặc biệt không để bộ Hộ sung vào quốc khố. Tuy rằng phủ đệ của A Mã đã gặp chuyện, nhưng sinh hoạt của mẫu thân vẫn như cũ, toàn bộ là dựa vào những cửa hiệu này của Bát Vương gia. Bởi vậy, ta không hề hối hận. Nhờ chuyển lời của ta cho đệ đệ, bảo hắn nói với mẫu thân rằng ta đã được Hoàng Hậu gả cho người Mông Cổ, nàng không nên lo lắng quá mức.”
Ta lẳng lặng nhìn nàng, yên lặng nghe nàng an bài hậu sự, ngực có chút khó chịu, đau đớn nhìn một sinh mệnh đang từ từ mất đi. Qua hồi lâu, ta mở miệng nói: “Mong muốn cuối cùng của ngươi là cứ thế này mà chết đi.” Tim nàng đạp mạnh và loạn nhịp, trong một thoáng nhẹ nhàng cười nói: “Nay rơi vào cảnh người đi tình tàn canh lạnh, ngoại trừ ta, tin rằng trong cung cũng chẳng còn ai là người của Bát gia”
Nàng nói xong, dường như quyết không bao giờ mở miệng nữa, ngồi dựa vào tường, nhắm chặt hai mắt. Ta chăm chú nhìn con dấu nhỏ trong tay, đưa mắt nhìn nàng rồi bước ra bên ngoài.
Ngày tháng qua nhanh, nháy mắt đã giữa mùa hè. Thỉnh thoảng nhớ tới việc của Thuỷ Trúc, ta vẫn cảm thấy đau lòng, khó chịu. Từ trước tới nay, việc một thái giám, cung nữ chết đi đều là việc rất đỗi bình thường. Thuỷ Trúc tự sát qua đời cũng khiến người ta bàn luận vài ngày, nhưng rồi cũng phai nhạt. Thập tam nhìn thấy ta, cũng chỉ nói: “Vậy cũng tốt” rồi không nói thêm gì. Sắc mặt Dận Chân cũng trùng xuống hai hôm, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì.