Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 23: Lộ vẻ cảm động


Đọc truyện Bộ Bộ Cao Thăng – Chương 23: Lộ vẻ cảm động

Là phụ nữ, cho dù bề ngoài của họ lạnh lùng có cỡ nào, thì sâu trong nội tâm họ đều cất chứa một thứ tình thương mềm mại của người mẹ.

Lời nói của Sở Thiên Thư vô cùng chân thành, Giản Nhược Minh cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ xúc động.

Lời nói kia phát ra từ tận đáy lòng, đã đánh thật sâu vào tâm khí cao ngạo của Giản Nhược Minh, cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Thiên Thư, thấp giọng nói: – Thật xin lỗi, Tiểu Sở, tôi hiểu lầm cậu rồi.

Sở Thiên Thư cúi đầu, nhỏ giọng nói: – Chị Minh, là tôi đã quá nóng nảy.

Giản Nhược Minh không hề phản cảm với xưng hô “chị Minh” này, dường như còn thấy có một chút thân thiết. Cô lắc lắc đầu, nói: – Không, cậu không chỉ nóng nảy, mà còn không thành thật chút nào, từ lúc vào đây, cậu cũng rất giả dối.

Sở Thiên Thư mỉm cười: – Chị Minh, điều này cũng không thể trách tôi được, muốn trách, chỉ có thể trách chị quá xinh đẹp.

Giản Nhược Minh không thèm để ý nói: – Lời nói kiểu này, cậu có thể dùng để lừa gạt Lưu Xuân Na, ở chỗ của tôi thì không có bất cứ hiệu quả nào đâu, vì tôi đã nghe chúng đến phát ngán rồi.

Sở Thiên Thư cãi: – Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói với chị.

Thế nhưng Giản Nhược Minh căn bản vẫn không cảm kích.

Giản Nhược Minh nghiêm mặt nói: – Tôi nhắc nhở cậu, ở trong quan trường, cậu không có khả năng làm một chính nhân quân tử được, nhưng cậu nhất định phải sắm vai một chính nhân quân tử, hiểu không?

– Chị Minh, tôi hiểu rồi. Sở Thiên Thư cười đùa nói: – Chẳng qua, nếu như đối mặt một mỹ nữ tuyệt sắc mà còn nhắm mắt làm ngơ, vậy cũng rất không giống một người đàn ông nhỉ?

Giản Nhược Minh cười một tiếng, nói: – Hừ, còn nói nữa, tôi đã bảo cậu, tôi sẽ không để mình bị xoay vòng vòng đâu.

Sở Thiên Thư nghiêm túc nói: – Chị Minh, chị có thể hoài nghi động cơ mà tôi khen ngợi chị, nhưng hẳn là chị nên tôn trọng quyền được nói ra lời thật lòng của tôi.


– Ha ha, tôi không thể không phục sự dẻo miệng của cậu. Giản Nhược Minh lại nợ nụ cười sáng lạn.

Tuy nhiên, nụ cười này chỉ trong giây lát, Giản Nhược Minh nghiêm túc nói: – Thiên Thư, chắc hẳn cậu đã hiểu rõ, tôi vừa được điều về đây không lâu, chỉ là một Phó chủ nhiệm xếp gần cuối, căn bản không ngăn cản được việc cậu “Nhập xã ở thôn”. Đối với chuyện này, tôi không có cách nào.

– Không, chị Minh, tôi không ích kỷ như vậy. Sở Thiên Thư cũng thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: – Nếu tôi xem chị như chị của mình, thì bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ không vì việc riêng của tôi bản thân mà gây ảnh hưởng tiền đồ chính trị của chị.

– Không ngờ, cậu còn có tư tưởng giác ngộ cao như vây đấy! Giản Nhược Minh cũng pha trò cười. – Sở Thiên Thư, vậy cậu nhanh chóng về thu dọn chăn nệm, chuẩn bị đến vùng cao nghèo khốn để chịu thử thách đi.

– Ha ha! Sở Thiên Thư đắc ý cười, nói: – Nhưng mà, dường như tôi vẫn còn chút may mắn, thứ hai đi làm, Điền Khắc Minh sẽ chủ động xin đi “Nhập xã ở thôn”, cần chịu thử thách không phải tôi mà là lão.

– Vậy sao? Giản Nhược Minh cười mà như không nhìn Sở Thiên Thư, cô học giọng điệu của Điền Khắc Minh nói: – Sở Thiên Thư, cậu không có đầu óc hay bị ngu ngốc đây, nói chuyện vớ vẩn, suy nghĩ viễn vông à.

Hoá ra, khi phụ nữ bình tĩnh lại, cảm xúc hài hước cũng sẽ lập tức tăng lên.

Sở Thiên Thư mỉm cười, hắn rất vui vẻ, cuối cùng cũng thấy được một mặt chân thật đáng yêu mà Giản Nhược Minh giấu phía sau sự lạnh lùng kia.

– Đúng vậy nhỉ, tôi cũng không tin Điền Khắc Minh sẽ có được tinh thần xả thân hy sinh quên mình như thế. Sở Thiên Thư trêu chọc nói.

– Đó chẳng lẽ là vì Chủ nhiệm Quan định bồi dưỡng Điền Khắc Minh, muốn để gã đi tích góp từng vốn liếng chính trị? Nhưng còn chưa nói hết lời, Giản Nhược Minh đã tự lắc đầu: – Không thể nào! Ủy ban Quản lý Giám sát có thể thêm một người ủy viên lãnh đạo, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra Chủ nhiệm Quan có ý này, hơn nữa cho dù có tăng thêm đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không chờ được đến năm sau. Điền Khắc Minh xảo quyệt như vậy, đừng bảo ngay cả điều này cũng không nhìn ra chứ?

– Chị Minh, chuyện cơ mật cấp cao này tôi làm sao biết được? Sở Thiên Thư lấy điện thoại di động ra, sầm mặt nghiêm trang nói: – Đây là thỏa thuận cá nhân của tôi và Điền Khắc Minh trước khi tôi đến chỗ của chị.

Giản Nhược Minh cười to: – Ha ha, Sở Thiên Thư, tôi thấy cậu không phải là không thành thật một chút đâu, mà là cực kỳ không thành thật, rõ ràng là bịa đặt mà nói y như thật vậy.


Sở Thiên Thư cười ha ha, ra vẻ thần bí nói: – Chị Minh, nếu chị hứa là sẽ không mắng tôi, tôi sẽ cho chị xem một đoạn video.

Giản Nhược Minh cười nói: – Không phải chỉ là một đoạn video sao? Tốt lành thì tôi mắng làm gì?

Sở Thiên Thư nhấn vài phím, Giản Nhược Minh bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ cũng tò mò quay đâu lai xem.

Xuất hiện đầu tiên trên màn hình chính là cái đầu trọc lớn của Điền Khắc Minh.

Giản Nhược Minh chán ghét nhíu mày.

Tiếp theo đó là đoạn đối thoại của Điền Khắc Minh và Trịnh Tiểu Mẫn.

Khi nghe thấy những lời đe dọa dụ dỗ của Điền Khắc Minh với Trịnh Tiểu Mẫn, Giản Nhược Minh bình thường vô cùng chú ý hình tượng cũng nhịn không được mắng: – Tên hói họ Điền này, thực sự quá vô sỉ rồi.

Hình ảnh xuất hiện cuối cùng là cảnh Điền Khắc Minh xé rách quần lót của Trịnh Tiểu Mẫn…

– Ngừng! Dừng lại! Giản Nhược Minh mặt đỏ tới tận mang tai.

Thực ra thì, video của Sở Thiên Thư cũng tới đó là hết rồi.

Chỉ có điều là Giản Nhược Minh không biết, cứ tưởng rằng phía sau còn có hình ảnh càng khó xem hơn, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, để Sở Thiên Thư bấm dừng.


Giản Nhược Minh thoáng bình phục trái tim đang đập kịch liệt, từ từ hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên Thư.

Một đôi nam nữ độc thân ở trong phòng châu đầu xem loại video mang kích tình này, thật sự có chút… rất kích thích.

Giản Nhược Minh đứng lên, đi tới cửa mở cửa phòng ra, hơi cong thắt lưng, làm một động tác mời, ưu nhã nói:

– Đồng chí Sở Thiên Thư, bây giờ cậu có thể đi rồi.

Sở Thiên Thư kêu to lên: – Không thể nào, chị Minh, chị để tôi đi như vậy là làm tổn hại hình tượng tốt đẹp của nhân viên công vụ quốc gia đó.

Giản Nhược Minh quên mất, Sở Thiên Thư đang mặc trên người một bộ đồ ngủ không vừa người mà cũng rất khó coi. Cô nghiêng đầu liếc nhìn Sở Thiên Thư một cái, hời hợt nói: – Thế thì sao nào, trên trán cậu cũng không có viết bốn chữ nhân viên công vụ.

– Vậy được, tôi đi đây. Sở Thiên Thư làm bộ muốn đi ra cửa.

Giản Nhược Minh không nén được tức giận, quát: – Đợi đã, thay đồ rồi hãy đi.

Sở Thiên Thư làm mặt quỷ, vọt vào nhà vệ sinh, mặc áo phông và quần dài của mình, đem áo ngủ thay ra cất vào túi giấy, đi tới cửa đổi giày.

– Đợi một chút. Giản Nhược Minh cầm bó hoa hồng trên bàn ăn theo, nói:

– Nhờ cậu tiện tay giúp tôi cầm bó hoa này ném vào thùng rác đi.

Sở Thiên Thư nói: – Hoa nào có tội tình gì.

Giản Nhược Minh nói: – Không, bị bàn tay thối lây qua, hoa cũng sẽ phát ra mùi hôi.

Sở Thiên Thư nhận lấy hoa, hỏi: – Vậy, cần tôi trả lại bộ đồ ngủ kia cho chị không?


– Không cần, cũng phiền cậu thuận tay vứt giùm tôi.

– Không, tôi sẽ cất kỹ, bởi vì bàn tay đưa cho tôi rất thơm, nhất định có thể giữ lại chút hương còn vương.

Giản Nhược Minh nhẹ nhàng cười, vươn tay ra, nói: – Tùy ý cậu, mời!

Đứng trên ban công nhìn bóng lưng Sở Thiên Thư rời đi, trong ánh mắt của Giản Nhược Minh có chút gì đó ẩm ướt rạo rực.

Cùng lúc ấy, Sở Thiên Thư rời khỏi “Cư xá Thiên Dật” mà vẫn còn chìm đắm trong ánh mắt bình tĩnh vững vàng của Giản Nhược Minh, khí chất trưởng thành quyến rũ, nụ cười khiến người ta mê muội, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một loại cảm xúc hưng phấn và kích động vô hình.

Sở Thiên Thư ăn một tô mì trong quán cơm bình dân ở đầu đường, lê thân thể cực kì mỏi mệt về tới nhà trọ, giày cũng không kịp cởi, lập tức lăn lên giường.

Thanh tĩnh lại, mới phát hiện là thật sự mệt muốn chết rồi.

Nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, cảm xúc của Sở Thiên Thư không kìm nổi mà cuồn cuộn sóng.

Nhà trọ Sở Thiên Thư thuê nằm ở một khu ký túc xá trong nhà máy của thành phố Thanh Nguyên, một khoảng sân nhỏ, hai dãy nhà ba tầng giản dị, hơi giống với loại nhà ngang, tầng trệt là phòng bếp, nhà vệ sinh và phòng rửa mặt dùng chung, người thuê tầng dưới cùng chủ yếu đều là công nhân trẻ của nhà máy.

Ông chủ nhà trọ tên là Trương Vĩ, bà chủ là Đàm Ngọc Phân, cả hai đều là thế hệ sau của công nhân nhà máy, sau này lại trở thành công nhân.

Lúc mới cải cách mở cửa, nhà máy cũng từng rất náo nhiệt, xây hai dãy ký túc xá đơn sơ, vợ chồng Trương Vĩ có ưu thế đều là công nhân viên có tài nên được hai gian, đáng tiếc sau nhà máy cũng giống với vô số doanh nghiệp nhà nước khác, không hiểu vì sao mà trong lúc vô ý lại bị thua lỗ lớn, hai vợ chồng trong một đêm bị xuống chức.

Hai vợ chồng có một bé gái mới hơn năm tuổi, nhận ra ngồi không núi vàng ăn cũng hết, liền thuê một gian phòng trong xưởng sát mặt đường, bán các loại kim khí ống nước linh tinh. Trương Vĩ dựa vào kinh nghiệm làm thợ cơ khí trước đây, cũng nhân tiện giúp khách hàng sửa ống nước, thay đổi linh kiện, vất vả kiếm vài đồng tiền.

Cửa hàng kim khí buôn bán chỉ lời một ít, thu nhập không nhiều lắm, một nhà ba người sống qua ngày chắt chiu rất mệt mỏi.

Hai vợ chồng đem toàn bộ hy vọng gửi gắm vào con gái là Trương Doanh Doanh, mặc dù Đàm Ngọc Phân có thời gian trông con, nhưng bọn họ vẫn cắn răng gửi con gái vào nhà trẻ, để bé học múa, học vẽ tranh, học ngoại ngữ, thà phải ăn mặc tiết kiệm, cũng muốn con gái mình không khác gì so với con nhà người ta, chẳng thể xuất phát thua kém được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.