Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 63: Thủ Đoạn Đê Hèn
Bốp bốp!
Tên sát thủ vỗ tay, gật đầu: “Thật không ngờ anh lại lĩnh ngộ nhanh như vậy.
Những gì anh nói đều đều đúng, chỉ cần là những vật ngoài thân thì sớm muộn gì cũng trở về tay anh mà thôi”.
Dương Hạo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho tên sát thủ: “Trong này có một nửa số tiền, đợi sau khi sự việc thành công, tôi sẽ trả nốt số còn lại”.
Tên sát thủ nhận lấy tấm thẻ, nhìn một lúc rồi nói: “Khá lắm, tôi rất thích, ngày mai tôi sẽ lấy đầu của Tần Cao Văn cho anh chơi bóng”.
“Được, tối ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng chúng ta”.
Dương Hạo đưa tay ra bắt tay tên sát thủ.
Giờ thì bọn họ đã đứng cùng một chiến tuyến, và có chung một kẻ địch.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Đợi đến khi tên sát thủ rời khỏi phòng thì Dương Thiên Nguyên bèn bóp trán: “Sớm biết thế này thì đã để hắn ra tay rồi và cũng sẽ không gặp cảnh đêm dài lắm mộng nữa”.
“Bố!”
Dương Hạo tựa vào ghế sô pha nói: “Bố cảm thấy hắn cần bao nhiêu thời gian mới có thể lấy được đầu của Tần Cao Văn?”
Dương Thiên Nguyên suy nghĩ rồi đưa một ngón tay ra.
“Một tiếng đồng hồ”.
Ông ta lắc đầu.
“Lẽ nào một phút sao?”
Ông ta tiếp tục lắc đầu.
Dương Hạo dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Chỉ cần một giây ạ?”
Lần này Dương Thiên Nguyên gật đầu: “Bố dám đảm bảo, chỉ cần một giây là đủ rồi”.
…
Reng reng!
Tiếng chuông tan học vang lên, Đóa Đóa cảm thấy hơi đau bụng bèn chạy đi nhà vệ sinh.
Cô bé ngồi xuống đang định xả lũ thì bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng kỳ lạ ở đâu thì Đóa Đóa lại không biết.
Một lúc sau cô bé vội ngẩng đầu dậy thì phát hiện phía trên có một kẻ đang nhìn mình chằm chằm.
…
Hoàng hôn.
Tần Cao Văn đứng trước cổng trường học nhìn đồng hồ và cảm thấy sốt ruột.
Bình thường Đóa Đóa phải ra rồi mới đúng, giờ đã muộn mất nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng con bé đâu.
Đóa Đóa đi đâu rồi?
Tần Cao Văn gọi cho Đóa Đóa nhưng không ai nghe máy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Tất cả học sinh đã về hết, Tần Cao Văn thật sự không thể đợi thêm được nữa.
Anh đi vào trong trường, tìm giáo viên của Đóa Đóa và hỏi: “Cô giáo Trương, cô có nhìn thấy Đóa Đóa không?”
Cô giáo Trương suy nghĩ rồi nói: “Không phải Đóa Đóa có người đón rồi sao?”
“Đón rồi sao? Không thể nào?”
Tần Cao Văn bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Sao sự việc lại thành ra thế này chứ?
Cô giáo Trương gật đầu quả quyết: “Đúng vậy, có người đón rồi, hơn nữa Đóa Đóa còn nói đó là bác của con bé”.
Không, không đúng, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Người đón Đóa Đóa không thể là anh của Vương Thuyền Quyên được.
Vậy thì là ai?
Tại sao lại đón Đóa Đóa đi?
Reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Cao Văn đổ chuông.
Anh vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nam xa lạ.
“Là anh Tần phải không?”
Tần Cao Văn sầm mặt nói: “Mau nói anh là ai?”
“Nghe giọng điệu của anh kìa, hình như anh rất có ác cảm với tôi nhỉ.
Anh có thể đừng tức giận như vậy không, hôm nay tôi tìm anh là có chuyện để thương lượng”.
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Mau nói”
“Tôi biết anh Tần rất quan tâm tới con gái của mình đúng không, sợ con bé xảy ra chuyện!”
Tần Cao Văn siết chặt nắm đấm, xương cốt kêu lên răng rắc, cô giáo Trương đứng bên cạnh thấy vậy cũng tự động đứng ra xa.
“Anh đã làm gì con bé?”
Tần Cao Văn siết mạnh nắm đấm, tức tới mức run người.
Nếu như gã đó mà đứng trước mặt anh thì anh đã băm vằm hắn ra rồi.
Hắn cười nói: “Tôi đã nói với anh rồi, bảo anh đừng có tức giận, tại sao lại không tin”.
Đầu dây bên kia là giọng nói của Đóa Đóa.
“Chú siêu nhân mau cứu cháu với”.
Đó là tiếng khóc của Đóa Đóa, Tần Cao Văn nghe thấy mà như có dao đâm lồng ngực.
Rốt cuộc là ai?
Sau khi Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long thì danh tiếng của anh đã nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, cả thành phố Minh Châu đã chẳng còn ai dám gây sự với anh nữa.
Vậy mà giờ lại có kẻ ra tay với Đóa Đóa.
Lẽ nào hắn thật sự chán sống rồi sao?
Giọng người đàn ông lại vọng tới: “Anh Tần có lẽ anh cũng đã nghe thấy con gái anh đang nhớ anh lắm, hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy anh”.
Tần Cao Văn cố gắng bình tĩnh lại và hỏi: “Mau nói bao nhiêu tiền”.
“Đừng hiểu lầm, anh Tần”.
Giọng tên sát thủ lại vang lên: “Tôi không có hứng với tiền bạc”.
Tần Cao Văn tiếp tục hỏi: ‘Vậy rốt cuộc các người muốn gì?”
“Tôi là một người rất có lý tưởng, tôi muốn đầu của anh Tần, không biết có được không?”
Tần Cao Văn không hề tức giận: “Muốn có đầu của tôi cũng được thôi nhưng trước tiên phải có bản lĩnh tới đây đã.
“Tám rưỡi tối nay tại tiểu khu Tiểu Long, nhớ là chỉ được đi một mình”.
“Được!”
Tần Cao Văn tắt máy, quay người nhìn cô giáo, lúc này cô gái đang run lẩy bẩy.
Vừa rồi hai người nói chuyện thì cô giáo đều nghe thấy cả.
Cô gái cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Xin lỗi, tôi…”
Tần Cao Văn lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới cô”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được người đàn ông ở đầu dây bên kia vô cùng đáng sợ, thực lực thậm chí còn vượt xa Mã Thiên Long.
Nếu dựa vào thực lực thì Tần Cao Văn vẫn đủ tự tin có thể trừ khử hắn một cách dễ dàng nhưng mấu chốt vấn đề là con gái anh đang nằm trong tay hắn.
Đây là một vấn đề khiến anh đau đầu.
Anh phải nhanh chóng hành động.
Ngồi trên xe, Tần Cao Văn đi về phía tiểu khu Tiểu Long, lúc này Vương Thuyền Quyên gọi điện tới.
“Anh đang làm gì vậy?”
Vương Thuyền Quyên hỏi.
“Em tìm anh có việc gì không?”
Vương Thuyền Quyên bèn trả lời: “Sao giờ vẫn chưa thấy anh đưa Đóa Đóa về? Hôm nay em không phải tăng ca, ba người chúng ta ra ngoài chơi đi”.
Lúc này Tần Cao Văn đang rơi vào trạng thái dằn vặt.
Bất kể chuyện gì liên quan tới anh thì anh đều có thể giải quyết triệt để nhưng một khi dây dưa tới người thân thì tình huống sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều.
Do dự một lúc Tần Cao Văn nói: “Anh đang mua quần áo cho Đóa Đóa, lát sẽ về”.
“Vậy hai người nhanh lên chút, lát nữa cả nhà chúng ta đi ăn đồ ngon chút nhé”.
Giờ đây câu của miệng của Vương Thuyền Quyên là cả nhà chúng ta.
Đối với cô mà nói đó là cụm từ hạnh phúc mỹ mãn nhất.
Vương Thuyền Quyên rất thích cảm giác này.
…
Đóa Đóa bị tên sát thủ trói vào ghế, làn da trắng nõn của cô bé hằn lên những vết đỏ.
“Ông là một người xấu, chú siêu nhân tới chắc chắn sẽ đánh ông”.
Đóa Đóa vừa khóc vừa nói.
“Cô gái nhỏ đúng thật là đáng yêu”..