Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 54: Một Chiêu Giết Chết
Trời xanh mây trắng.
Xung quanh võ đài Minh Châu đã chật kín, phóng tầm mắt nhìn tới toàn là người với người.
Từ khi tin tức này lan truyền trên mạng đã nhận được sự chú ý từ khắp mọi nơi, mọi người cùng bàn luận sôi nổi về chuyện này, ai cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
Tần Cao Văn là ai?
Bọn họ không có hề hồi hộp mong chờ kết quả cuối cùng của trận đấu, dựa vào thực lực của Mã Thiên Long, giải quyết Tần Cao Văn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bọn họ đến đây là có hai mục đích.
Thứ nhất, muốn xem thực lực của Mã Thiên Long mạnh đến mức nào, thứ hai là muốn biết Tần Cao Văn rốt cuộc là ai.
Mã Thiên Long đã ngồi trên võ đài từ sớm.
Mặc dù hắn là nhân vật đầu não của thế giới ngầm, nhưng vẻ ngoài tuấn tú phong lưu vẫn khiến nhiều cô gái si mê, có không ít người cổ vũ cho hắn.
Mã Linh Nhi ngồi bên cạnh Vương Thuyền Quyên, thở dài nói: “Tôi thật sự cảm thấy tiếc thương cho người tình vô dụng của cậu, những người đến đây hôm nay đều cổ vũ cho Mã Thiên Long, chẳng ai chọn đứng về phía anh ta”.
Thái độ của Vương Thuyền Quyên vô cùng kiên định, lên tiếng: “Ai nói không ai đứng về phía anh ấy? Tôi đứng về phía anh ấy”.
Nghe được lời này, Mã Linh Nhi bật cười, cười đến mức nghiêng ngả, run rẩy cả người, dường như nghe thấy câu chuyện nào đó vô cùng buồn cười.
Đầu óc của Vương Thuyền Quyên không có vấn đề gì đấy chứ?
“Vương Thuyền Quyên, đầu cô bị cửa kẹp à?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì, cô không nắm chắc Tần Cao Văn có thắng được không, nhưng là một người vợ, cô tình nguyện tin tưởng anh.
Đóa Đóa ngồi trên đùi Vương Thuyền Quyên, ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ lần này chú siêu nhân có đánh thắng được người xấu không?”.
Vương Thuyền Quyên nghe con gái hỏi, vô cùng kiên định trả lời: “Đóa Đóa, con phải tin vào chú siêu nhân, dù là người xấu thế nào, chú ấy cũng có thể đánh thắng”.
“Hai mẹ con cậu đầu bị úng nước rồi à?”, Mã Linh Nhi châm chọc.
Hai bố con Dương Thiên Nguyên cũng ngồi trên võ đài, khoanh hai tay trước ngực.
“Bố, bố thấy Mã Thiên Long cần mấy chiêu mới có thể đánh bại Tần Cao Văn?”.
Dương Thiên Nguyên đưa ra một ngón tay.
“Một chiêu sao?”.
Ông ta lắc đầu đáp: “Không phải”.
“Vậy ý bố là gì?”.
Dương Hạo có chút nghi hoặc với thái độ của bố mình, không rõ ông ấy muốn nói gì.
“Chỉ cần một giây thôi là đủ”.
Dương Hạo đang uống nước thì sặc phun ra ngoài, anh ta nhìn bố mình, suy nghĩ một lúc rồi đó gật đầu.
Bố nói rất có lý, chỉ cần một giây, đến lúc đó Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Hai người hẹn thời gian quyết đấu là mười hai giờ trưa, nhưng bây giờ đã hơn một giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Tần Cao Văn đâu.
Sự kiên nhẫn của mọi người dần bị mài mòn sạch sẽ.
Sự bất mãn trong lòng họ càng trở nên mãnh liệt.
Rốt cuộc tên đó làm sao vậy? Sao còn chưa đến?
“Có phải anh ta trốn rồi không?”.
“Dù sao quyết đấu với người như anh Mã đây, nửa đường chạy trốn cũng là bình thường”.
“Một kẻ như vậy nên băm vằm ra làm nghìn mảnh, chẳng phải làm lãng phí tâm trạng của mọi người sao?”.
…
Mã Thiên Long cũng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì, không hề có bất cứ cảm xúc nào mất bình tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Tần Cao Văn mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Anh ngáp một cái, lười nhác nói: “Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi”.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người Tần Cao Văn, bọn họ nhìn anh giống như nhìn một người chết.
Tiếp sau đây, anh ta sắp xong đời rồi!
Mã Thiên Long đứng lên, khoanh tay trước ngực, nói: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng anh sợ không dám đến kia chứ”.
“Đối phó với anh thì có gì mà không dám?”, Tần Cao Văn tỏ thái độ như lẽ đương nhiên.
Người bên dưới chế nhạo với lời lẽ sắc bén.
“Đầu óc anh ta có vấn đề phải không?”.
“Tôi thấy anh ta bị tâm thần rồi”.
“Chắc chắn là hôm qua mới trốn khỏi viện tâm thần ra đây”.
…
Ở thành phố Minh Châu này, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều không dám chọc giận Mã Thiên Long.
Thủ đoạn của hắn vô cùng đáng sợ, không ai dám động vào hắn.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”.
Tần Cao Văn đứng đó, sát khí vốn ẩn giấu trên người đột ngột bùng lên, quanh người dường như còn ngưng tụ một lớp sương lạnh.
Anh giơ tay phải ra, nói: “Hôm nay tôi sẽ đứng đây, nếu anh có thể làm tôi lùi lại một bước thì coi như tôi thua”.
Tất cả mọi người ồ lên, ai nấy đều há hốc miệng, nhìn Tần Cao Văn một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó thì càng cười nhạo điên cuồng hơn.
Mã Linh Nhi cười đến mức nghiêng ngả, một lúc sau cô ta mới dừng lại, nói với Vương Thuyền Quyên: “Vương Thuyền Quyên, cô nghe thấy chưa? Anh ta bị dọa đến mức phát điên rồi, dám nói là sẽ đứng yên để Mã Thiên Long đánh.
Rốt cuộc anh ta đã chịu sự đả kích gì vậy?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc Tần Cao Văn nghĩ thế nào.
Đóa Đóa hôn mẹ mình một cái, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đừng lo, con có linh cảm chú siêu nhân sẽ là người chiến thắng cuối cùng, bởi vì chú ấy ở phe chính nghĩa”.
Vương Thuyền Quyên chỉ đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Mong là vậy!
Nếu Tần Cao Văn có mệnh hệ gì, hai mẹ con cô sẽ quay trở lại cuộc sống kham khổ bị người ta ức hiếp.
Thật ra, Vương Thuyền Quyên không quan tâm Tần Cao Văn có tiền hay không, chỉ cần anh có thể ở bên cạnh hai mẹ con cô, xảy ra chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau, đó đã là trụ cột tinh thần to lớn.
“Lần đầu tiên tôi thấy người ngu xuẩn như anh”.
Mã Thiên Long vẫn chưa ra tay với Tần Cao Văn mà lạnh lùng cất tiếng: “Nhưng đây cũng là lần cuối cùng rồi”.
Giờ phút này, khí chất của một người trí thức trên người hắn biến mất, thay vào đó lại bùng nổ sức mạnh không gì sánh được, giống như một vị tướng chinh chiến sa trường.
“Một chiêu của tôi sẽ đánh cho anh tan xương nát thịt!”.
Mã Thiên Long hét lên, sau đó chạy thật nhanh về phía Tần Cao Văn.
Hắn siết chặt nắm đấm tay phải, đánh thẳng về phía đầu Tần Cao Văn.
Nếu một chiêu này thật sự đánh trúng, Tần Cao Văn sẽ chết ngay tại chỗ.
Theo như mọi người thấy, bây giờ cách tốt nhất mà anh có thể sử dụng là kịp thời tránh đi, dùng cứng chọi cứng hay chống đỡ đều là cách khá ngu xuẩn.
Mã Thiên Long là bán bộ tông sư, một quyền có thể đánh nát mười mấy viên gạch, thậm chí là tấm sắt dày bảy tám centimet cũng có thể dễ dàng xuyên thủng, huống hồ là đầu người.
Lần này Tần Cao Văn xong đời rồi.
Tuy nhiên, phản ứng của Tần Cao Văn lại vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Anh không chống đỡ, cũng không định né tránh, chỉ đứng yên đó, khiến người khác không khỏi nghi ngờ phải chăng anh bị điên rồi.
Mã Linh Nhi nhìn cảnh tượng trên võ đài, cười nói với Vương Thuyền Quyên: “Vương Thuyền Quyên, cô thấy chưa, Tần Cao Văn sợ đến mức chạy cũng không biết chạy nữa rồi”.
Lẽ nào mọi thứ thật sự kết thúc rồi?
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại, không dám xem tiếp nữa.
.