Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 40: Tuyệt Đối Không Cam Tâm


Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 40: Tuyệt Đối Không Cam Tâm


Câu nói vừa rồi của Thượng Quan Thiên Long không ngừng vang vọng bên tai.

Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn lại được ông ấy đặc biệt mời vào.

Sao có thể như vậy được?
Thượng Quan Thiên Long là người giàu có nhất thành phố Minh Châu, tài sản trong gia tộc đến mấy chục tỷ, vậy mà lại đi mời hai kẻ nghèo mạt này đến đây.

Đùa à?
Mã Linh Nhi lắp bắp nói: “Ông… nói thật sao?”.

Thượng Quan Thiên Long vốn dĩ đã không có thiện cảm với Mã Linh Nhi, vừa rồi cô ta lại bịa chuyện Tần Cao Văn, ông ta càng thêm chán ghét.

“Đương nhiên là thật, tôi lại đi lừa cô hay sao? Tôi không thể đuổi hai người họ đi được”.

Mã Linh Nhi níu lấy Thượng Quan Thiên Long, nói: “Ông Thượng Quan, ông đừng bị hai người này lừa, không chừng anh ta đang lừa ông đấy”.

Thượng Quan Thiên Long không biết mối quan hệ giữa mấy người họ cũng có thể cảm nhận được, Mã Linh Nhi mang thái độ thù địch rất mãnh liệt với hai người Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn.

Kẻ địch của Tần Cao Văn thì cũng là kẻ địch của Thượng Quan Thiên Long ông ta.

“Tôi đề nghị cô ngậm miệng lại, nếu không thì cút ra ngoài cho tôi”.

Lần này, Thượng Quan Thiên Long đã thật sự nổi giận, gần như là quát lên với Mã Linh Nhi.

Từ Hạo ở một bên nhìn thấy rõ ràng.

Ông ta đến tham gia bữa tiệc lần này là muốn làm quen với một số người nổi tiếng trong xã hội, không biết đã nịnh nọt nài xin Thượng Quan Thiên Long bao lâu, tuyệt đối không thể để người phụ nữ của mình phá hỏng được.


Từ Hạo vội vàng chạy tới, đứng chắn trước mặt Mã Linh Nhi, nói với vẻ áy náy: “Ông Thượng Quan, thật ngại quá, nếu vợ tôi có chỗ nào mạo phạm đến ông, hi vọng ông có thể bỏ qua cho”.

Thượng Quan Thiên Long liếc nhìn Từ Hạo, nói: “Ông Từ, tôi hi vọng ông có thể trông coi vợ mình tốt hơn, tránh xảy ra điều gì ngoài ý muốn”.

“Ông yên tâm, yên tâm!”.

Từ Hạo cúi đầu khom lưng trước Thượng Quan Thiên Long, mặt tươi cười, thái độ giống hệt một con chó rất nghe lời.

“Biết thì tốt, cơ hội của ông hôm nay không dễ gì có được, phải trân trọng nó, hiểu chưa?”.

“Tôi hiểu, tôi hiểu, cảm ơn lời dạy của ông Thượng Quan”.

“Ừ”.

Tiếp đó, Từ Hạo dẫn Mã Linh Nhi đi sang một góc.

“Vừa rồi em làm sao vậy?”.

Mã Linh Nhi hai tay chống nạnh, bất mãn nói: “Anh biết không, người phụ nữ vừa rồi là do Thượng Quan Thiên Long mời vào thật đấy.

Chắc chắn cô ta đã quyến rũ Thượng Quan Thiên Long”.

Trừ việc đó ra, Mã Linh Nhi không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa.

“Em có thể im miệng đi được không, đừng ở đó nói nữa.

Nếu để ông Thượng Quan nghe được, hai chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu”.

Trước kia, Từ Hạo chưa bao giờ nói lớn tiếng với Mã Linh Nhi, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp phải, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Mã Linh Nhi lập tức nổi giận, chỉ tay vào mũi Từ Hạo mắng: “Lúc nãy anh vừa nói gì, có giỏi thì nói lại lần nữa xem?”.

Lần này, tiếng nói của Mã Linh Nhi rất lớn, không ít người chú ý đến bọn họ.

Từ Hạo lập tức cảm thấy da đầu mình tê rần.

Biết bao nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều đang nhìn ông ta, nếu ông ta thật sự tranh chấp đến cùng với Mã Linh Nhi, đến lúc đó muốn làm thân với bọn họ sẽ rất khó.

Bởi vì ông ta để lại ấn tượng quá xấu cho người khác.

Từ Hạo dùng giọng cầu xin nói với Mã Linh Nhi: “Anh biết, anh sai rồi vợ à, đừng gây nữa có được không?”.

“Biết sai rồi thì tốt, bà đây nói cho mà biết, sau này nói chuyện lễ độ một chút.

Tôi mặc kệ anh làm cách gì, hôm nay phải làm bẽ mặt con nhỏ Vương Thuyền Quyên đó cho tôi”.

Hôm nay có nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây như vậy, nếu Vương Thuyền Quyên thật sự bị bẽ mặt thì trong thời gian ngắn, chuyện của cô sẽ truyền khắp xã hội thượng lưu.

Vốn dĩ trước kia Vương Thuyền Quyên chưa cưới mà sinh con đã gây ra sóng to gió lớn, nếu lần này lại có chuyện gì bẽ mặt nữa, chắc chắn cô sẽ thân bại danh liệt.


Ngày mai, Mã Linh Nhi sẽ thổi phồng chuyện này lên ở công ty khiến cho Vương Thuyền Quyên phải chủ động rời khỏi công ty.

Từ Hạo đã cố gắng rất lâu mới tranh thủ được một cơ hội thế này, ông ta không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Ông ta nói với Mã Linh Nhi: “Vợ à, hay là chúng ta đợi lần sau đi, buổi tiệc hôm nay với anh mà nói thật sự rất quan trọng”.

“Mặc kệ nó có quan trọng với anh hay không, anh phải đồng ý với điều kiện của tôi”.

“Anh…”.

Bây giờ Từ Hạo có chút hối hận, sớm biết như vậy thì không nên dẫn Mã Linh Nhi theo, không ngờ người phụ nữ này lại gây sự vô cớ như vậy.

“Anh phải đồng ý!”.

Mã Linh Nhi nhìn ông ta, nói với giọng điệu ra lệnh.

Từ Hạo vô cùng bất đắc dĩ trả lời: “Được, em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ nghĩ cách dạy dỗ người phụ nữ đó để trút giận cho em được không?”.

“Vậy còn tạm được!”.

Mã Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn bóng lưng của Vương Thuyền Quyên, trong mắt ngập tràn oán hận.

“Vương Thuyền Quyên, cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì hôm nay đã đến đây”.

Trải qua chuyện lúc nãy, thái độ của Từ Hạo đối với Vương Thuyền Quyên đã có chút thay đổi.

Xét theo ý nghĩ chủ quan, ông ta quả thật không muốn làm khó Vương Thuyền Quyên.

Dù ông ta không rõ mối quan hệ giữa Vương Thuyền Quyên và Thượng Quan Thiên Long là gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được đó không phải mối quan hệ tầm thường.

Nếu đụng vào Vương Thuyền Quyên thì cũng đồng nghĩa gián tiếp đắc tội với Thượng Quan Thiên Long.

Đến lúc đó, việc làm ăn trên địa bàn thành phố Minh Châu của ông ta sẽ rất khó khăn.

Nhưng ông ta lại không dám làm trái ý vợ mình, tính cách của Mã Linh Nhi cay độc thế nào, ông ta lĩnh hội rất sâu sắc.


Nếu cô ta thật sự mặc kệ tất cả làm rối mọi chuyện lên thì không những đắc tội với Thượng Quan Thiên Long, mà e rằng tất cả mọi người ở đây đều sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Từ Hạo tránh vào phòng vệ sinh, châm điếu thuốc, thở ra làn khói đục ngầu.

Lúc ông ta đi ra ngoài lại vô tình va phải một nhân viên phục vụ.

Rầm!
Ly trên tay nhân viên phục vụ lập tức rơi xuống đất, ly rượu nứt vỡ, rượu trong ly cũng đổ ra ngoài.

Nhân viên phục vụ vội vàng đứng lên, khom lưng xin lỗi Từ Hạo.

“Xin lỗi ông, thật sự xin lỗi!”.

Từ Hạo đưa tay chuẩn bị tát nhân viên phục vụ đó, nhưng chốc lát sau ông ta lại đổi ý.

Từ Hạo thu tay lại, lắc đầu nói: “Không sao, cô không cần lo”.

Nhân viên phục vụ rõ ràng hơi bất ngờ, cô ta ngẩng đầu lên hỏi Từ Hạo: “Ông không truy cứu lỗi của tôi sao?”.

Trước kia, nhân viên phục vụ cũng từng phạm sai lầm thế này, thường thì va phải nhân vật lớn nào đó sẽ bị tát.

Cô ta vốn cho rằng hôm nay cũng sẽ đối mặt với số phận như vậy, nhưng Từ Hạo lại không trách cô ta.

“Chỉ cần cô đồng ý với một yêu cầu nho nhỏ của tôi, tôi không những không truy cứu, ngược lại còn cho cô một khoản tiền lớn, thế nào?”.

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên nhìn Từ Hạo, rõ ràng có chút không tin, trên đời sao có thể có chuyện tốt như vậy, chắc chắn ông ta đang lừa mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.