Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 24: Chào Ân Nhân


Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 24: Chào Ân Nhân


Cho dù là người nhà họ Trương và nhà họ Vương cũng không dám lấy vị cao thủ phương Bắc kia ra làm trò đùa.

Bố từng nói trước mặt bọn họ không chỉ một lần, nếu không có sự giúp đỡ của người đó, gia tộc Thượng Quan đã bị sụp đổ từ lâu.

“Bố muốn đưa bao nhiêu người đi?”.

Thượng Quan Thiên Long ho khan hai tiếng, nói: “Đưa tất cả cao thủ hạng nhất trong gia tộc chúng ta theo, bố cũng muốn xem xem cậu ta có thể ngông cuồng đến mức nào”.

“Vâng!”.

Thế giới ngầm.

Vương Bưu cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Quan Phong Vân sắp đưa người đến đây.

Lát nữa, hắn sẽ tận mắt nhìn thấy người của gia tộc Thượng Quan giày vò Tần Cao Văn từng chút một cho tới chết.

Còn bản thân hắn sẽ có thể tránh được một kiếp.

Mặc dù anh em dưới trướng đều đã chết hết, nhưng không sao, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần Vương Bưu hắn còn sống thì sẽ có khả năng quật khởi.

Dù sao năm xưa, lúc hắn mới vào thế giới ngầm cũng đơn thương độc mã, một thân một mình, không phải cuối cùng vẫn nên cơm nên cháo đó sao?
“Mày nghe thấy rồi chứ? Người của gia tộc Thượng Quan sẽ đến đây ngay, mày xong đời rồi”.

Hiện tại ở thành phố Minh Châu, hắn chưa thấy ai to gan như Tần Cao Văn.

Dám chủ động khiêu khích gia tộc Thượng Quan, hơn nữa, ngay cả cao thủ phương Bắc mà bọn họ coi là cấm kị cũng dám động chạm.

Như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, còn là kiểu không tốn chút công sức nào.

“Tôi sẽ đợi”.


Hai bố con Thượng Quan Thiên Long dẫn người đến thế giới ngầm.

Khi bọn họ vào trong, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, khắp nơi toàn là thi thể và máu.

Trong không khí lan tràn một mùi kì lạ, làm hai bố con Thượng Quan Thiên Long khẽ run rẩy.

Những cao thủ dưới trướng bọn họ thì đã nhìn quen, chỉ thấy bình thường.

Xem ra lần này Vương Bưu thật sự đã gặp phải một cao thủ đỉnh cao.

Nếu không, những người này ít nhất cũng còn vài người sống sót.

Thượng Quan Thiên Long đi đến phòng karaoke của Vương Bưu, đạp cửa ra.

Mặc dù ông ta đã lớn tuổi, nhưng cú đạp này vẫn tràn đầy sức mạnh.

Sau khi đạp cửa ra, ông ta đã nhìn thấy Vương Bưu lao tới phía mình.

“Ông Thượng Quan, cuối cùng ông cũng đến rồi”.

Vương Bưu nhìn Thượng Quan Thiên Long thì tỏ ra kích động vô cùng.

“Thằng khốn kia là người đã sỉ nhục gia tộc Thượng Quan chúng tôi sao?”.

Thượng Quan Thiên Long không hề quan tâm Vương Bưu đã gặp chuyện gì, dù sao chuyện không liên quan đến mình, cần gì phải lo chuyện bao đồng.

Hơn nữa, trong thâm tâm Thượng Quan Thiên Long vẫn coi thường loại người thuộc thế giới ngầm như Vương Bưu.

Ông ta cũng từng nhấn mạnh chuyện này với con trai Thượng Quan Phong Vân không chỉ một lần, bớt giao thiệp với người của thế giới ngầm.

“Không sai, chính là anh ta!”.


Bây giờ Tần Cao Văn đang xoay lưng về phía Thượng Quan Thiên Long, cộng thêm ánh đèn tối mờ trong phòng karaoke nên ông ta không nhìn rõ hình dáng của anh.

Nhưng Thượng Quan Thiên Long lại khẳng định, ông ta chắc chắn đã từng gặp Tần Cao Văn.

Bóng lưng của người này rất quen.

Nhưng rốt cuộc là ai?
Bỏ đi, mặc kệ đó là ai, chỉ cần dám sỉ nhục ân nhân cứu mạng của ông ta thì chỉ có một con đường chết.

“Quay người lại ngoan ngoãn chịu chết đi!”.

Thượng Quan Thiên Long nói với bóng lưng của Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn đặt tách trà trong tay xuống, bình thản đáp lại một câu: “Ông chắc chứ?”.

Chỉ một câu này đã khiến Thượng Quan Thiên Long đứng sững ở nơi đó.

Ông ta kích động run lên, máu nóng trong cơ thể sôi trào, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp, cơn giận trước kia hoàn toàn tan biến.

Cả đời ông ta cũng không thể quên được giọng nói này.

Ông ta nhớ mãi, lúc ông ta tuyệt vọng lang thang đầu đường xó chợ, chủ nhân của giọng nói này đã mang lại sự trợ giúp cho ông ta như thế nào.

Bắt đầu từ ngày đó, Thượng Quan Thiên Long đã hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo đáp ơn huệ của đối phương.

Đáng tiếc, sau này ông ta đi tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không biết người đó đã đi đâu.

Lần trước, ông ta gọi điện thoại muốn gặp anh cũng không có cơ hội.


Tìm kiếm khắp nơi vô tung tích, gặp lại chẳng phí chút công phu.

Biểu hiện của Thượng Quan Thiên Long đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Thượng Quan Phong Vân, anh ta đỡ lấy bố mình, hỏi: “Bố, bố sao vậy?”.

Thượng Quan Thiên Long không nói gì, ông ta bước từng bước đến trước mặt Tần Cao Văn, hiện rõ vô cùng kích động.

Cảnh tượng sau đó lại khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

Phịch!
Thượng Quan Thiên Long quỳ gối xuống đất, phát ra tiếng kêu vang vọng, mỗi một người đều nghe được rõ ràng.

Mọi người đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.

Trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ khó tin, có người còn dùng dao trong tay cứa nhẹ lên đùi, tiếng hét đau đớn vang lên thông báo với mọi người rằng bọn họ không phải đang nằm mơ.

Chuyện này là sao?
Thượng Quan Phong Vân thấy bố mình quỳ trước mặt người khác như vậy thì sao có thể chịu được, anh ta vội vàng chạy đến.

“Bố, bố mau đứng dậy đi, bố đang làm gì vậy?”.

Trên khắp thành phố Minh Châu này không ai có đủ tư cách khiến người của gia tộc Thượng Quan bọn họ quỳ xuống như vậy.

Thượng Quan Thiên Long không những không đứng dậy, ngược lại kéo tay con trai, nói: “Tiểu Vân, mau quỳ xuống cùng bố, chúng ta chào ân nhân”.

“Ân… ân nhân?”.

Thượng Quan Phong Vân lập tức sững sờ, hiện rõ vô cùng ngạc nhiên.

Lẽ nào người này chính là cao thủ bí ẩn mà bố thường hay nhắc tới?
Nhân vật có ơn tái tạo đối với gia tộc bọn họ?
Trước kia, dù Thượng Quan Thiên Long thường hay nhắc tới người bí ẩn đứng đằng sau, nhưng đám người Thượng Quan Phong Vân lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Tần Cao Văn đứng lên, nhìn Thượng Quan Thiên Long đang quỳ dưới đất, nói: “Dẫn theo nhiều người tới đây như vậy là định đánh gãy chân tôi sao?”.

Phát hiện người này quả nhiên là Tần Cao Văn, Thượng Quan Thiên Long càng thêm phấn khởi, ông ta quỳ dưới đất vội vàng nói: “Ân nhân, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.


Nhìn biểu hiện của bố mình quả thật không nhận lầm, Thượng Quan Phong Vân cũng không nhiều lời, lập tức quỳ xuống.

“Đây đều là ý của tôi, nếu ân nhân có trách thì cứ trách tôi, mọi chuyện không liên quan đến bố tôi”.

Tần Cao Văn đỡ hai bố con họ đứng dậy.

Anh biết đầu sỏ thật sự không phải là hai người họ, mà là Vương Bưu vừa rồi còn tỏ vẻ vô cùng đắc ý kia.

Vương Bưu đứng bên đã sợ đến mức không biết làm thế nào, hắn không ngờ sự việc lại biến thành thế này.

Chuyện này khác xa với tưởng tượng của hắn.

Chẳng trách lúc trước Tần Cao Văn lại ngang tàng nói rằng dù vị cao thủ phương Bắc kia có đến cũng không dám làm gì anh ta.

Bởi vì anh ta chính là người đó.

Bây giờ, trong lòng Vương Bưu dâng lên cảm giác hối hận mãnh liệt.

Sớm biết như vậy, hắn đã không chọc giận Tần Cao Văn.

Ai mà ngờ được cuối cùng lại đá phải tấm sắt.

Ngay cả phái Thanh Long của bọn hắn cũng bị tiêu diệt.

Hắn rất hối hận, hối hận đến mức ruột xanh ngắt luôn rồi.

Đều tại Dương Hạo, nếu không phải vì tên khốn kiếp đó, hắn vẫn sống yên lành.

“Không phải anh muốn gọi cứu viện sao? Bây giờ cứu viện của anh đến rồi, anh hỏi bọn họ xem bọn họ có dám làm gì tôi không”.

Vương Bưu lắp bắp: “Anh nghe tôi nói, Tần Cao Văn, không biết không có tội, tôi không cố ý…”.

Hắn nói thật, nếu biết Tần Cao Văn đáng sợ như vậy, có cho hắn mấy trăm lá gan, hắn cũng không dám động vào anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.