Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 221: Răng Môi Lẫn Lộn
Tên mập đi tới trước mặt Tần Cao Văn, chống nạnh chửi: “Giờ ông cho mày một cơ hội.
Nếu như mày chịu quỳ xuống sủa tiếng chó thì chuyện vừa rồi coi như xong.
Nếu không tao sẽ dóc xương mày cho chó ăn đó.”
Bà chủ vội vàng đứng chặn trước mặt Tần Cao Văn: “Thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan gì tới anh.
Tôi đồng ý nộp phí bảo kê cho bọn họ”.
“Giờ muộn mất rồi”.
Tần Cao Văn đẩy nhẹ cô gái ra phía sau để bảo vệ: “Cô cứ yên tâm, đám rác rưởi này chẳng làm gì nổi tôi đâu, tôi biết chừng mực lắm”.
Tên mập tỏ ra khinh thường.
“Anh em, ra tay”.
Cùng với mệnh lệnh của tên mập, đám còn lại đều giương nắm đấm lao về phía Tần Cao Văn.
Trong tay chúng có người còn cầm cả vũ khí.
Hầu như tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Cao Văn răng môi lẫn lộn ngay sau đó.
Thế nhưng tình huống đối ngược hoàn toàn đã xảy ra.
Rầm rầm!
Hai bóng đen bay bật ra ngoài, đập mạnh vào bức tường.
Ầm ầm ầm!
Sau đó thêm một vài bóng hình nữa văng mạnh xuống đất.
Từng tên một bị quăng xuống bàn, lên tường, trần nhà với những âm thanh cực kỳ nặng nề vang lên bên tai.
Cảnh tượng trước mặt khiến đám đông nín thở.
Bọn họ há mồm trợn mắt với biểu cảm không dám tin.
Dù là ai thì cũng không ngờ rằng Tần Cao Văn lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy.
Những người đó căn bản không kịp trả miếng.
Bọn chúng ôm ngực, ôm mặt với vẻ đau đớn.
Thực lực Tần Cao Văn vừa thể hiện thật kinh người.
Khoảng hai, ba phút sau cả đám đã bị hạ gục.
Đám đông nhìn Tần Cao Văn với vẻ hãi hùng.
Đám thuộc hạ của tên mập đều được huấn luyện bài bản cả nên tên nào tên nấy có thực lực vô cùng đáng gờm.
Vậy mà nào ngờ Tần Cao Văn lại có thể đánh gục chúng dễ dàng như vậy.
Tên mập chỉ vào Tần Cao Văn.
“Ai?”
Tần Cao Văn khoanh tay trước ngực, đi về phía tên mập: “Tôi là ai không quan trọng.
Quan trọng là hôm nay anh chết chắc rồi”.
Dù đám đàn em bị Tần Cao Văn hạ gục nhưng tên mập vẫn không quá sợ hãi.
Bản thân hắn xuất thân từ nhà họ Mã, nên dù kẻ khác có to gan tới thế nào cũng không dám gây sự với hắn.
“Ông nói cho mày biết.
Nếu mày dám ra tay với ông, thì người của nhà họ Mã sẽ không tha cho mày đâu”.
Hắn vốn định lấy nhà họ Mã ra để uy hiếp Tần Cao Văn.
Còn định hỏi không biết ai cho anh to gan làm như thế.
Thế nhưng Tần Cao Văn chỉ ung dung trả lời: “Anh cảm thấy tôi có sợ nhà họ Mã không?”
“Tốt nhất mày nên cẩn thận.
Nếu như người nhà họ Mã tới đây thật thì mày chết chắc”.
Tần Cao Văn lại thản nhiên lên tiếng: “Tôi lần này tới đây là để tiêu diệt nhà họ Mã đấy”.
Giọng nói của anh không lớn nhưng tất cả những người có mặt đều có thể nghe rõ.
Đồ khùng!
Chắc chắn đây là một tên khùng.
Dám ăn nói ngông cuồng như vậy, còn nói là tiêu diệt nhà họ Mã nữa.
Đùa nhau chắc? Tên mập bật cười.
Điệu cười vang khắp căn phòng.
“Mẹ kiếp, bớt chém gió lại được không? Cái thứ như mày mà dám ra tay với nhà họ Mã sao? Tao nói cho mày biết…”
Bốp!
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tần Cao Văn tắt thẳng vào mặt.
Cơ thể hắn quay vòng trong không gian, sau đó đập mạnh vào tường.
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tên mập ôm mặt nhìn Tần Cao Văn.
Khóe miệng hắn khẽ co giật.
Đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
Thằng này…chán sống rồi sao?
Tần Cao Văn đi tới trước mặt và siết cổ hắn.
“Tôi không cần biết anh là người nhà họ Trương hay họ Mã, chỉ cần anh đắc tội với tôi thì sẽ phải chết.
Anh về nói với nhà họ Mã rằng, mau lôi Mã Đông Dương ra đây, nếu không tôi đốt cả nhà họ Mã đấy.
Cả hiện trường sục sôi.
Không có mấy người dám gây sự với nhà họ Mã ở cái tỉnh Giang Đông này.
Vậy mà Tần Cao Văn lại dám nói là sẽ đốt cả nhà họ
Tên này lẽ nào bị thần kinh rồi?
“Là do mày nói đấy nhé”.
Tên mập đứng dậy đang định rời đi thì Tần Cao Văn lại lên tiếng.
“Tôi cho anh đi chưa?”
“Mày còn muốn thế nào nữa?”
Vụt!
Tần Cao Văn phóng một cái đũa ghim trúng chân tên mập khiến hắn đau đớn kêu la ầm ỹ và ngã ra đất.
Cả hiện trường im lặng như tờ.
Tên mập toát mồ hôi hột.
Hắn ôm vết thương, nghiến răng chửi rủa Tần Cao Văn: “Tên khốn này, mày…”
Tần Cao Văn đi tới trước mặt và bóp cổ hắn: “Hôm nay dạy anh chút vậy thôi, sau này còn để tôi phát hiện các người làm việc tương tự thì tôi không chỉ nương tay đâm xuyên qua đùi anh đâu”.
“Mày đợi đấy, tao về báo với người nhà họ Mã để họ đập chết mày”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thành vấn đề”.
Đợi đám người kia rời đi hết thì cô gái đi tới trước mặt Tần Cao Văn nói với vẻ lo lắng: “Người anh em, vừa rồi cảm ơn anh ra tay giúp đỡ”.
Sau đó cô gái lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tần Cao Văn.
“Cô làm gì vậy?”
Tần Cao Văn không hề nhận lấy tấm thẻ mà chỉ thản nhiên hỏi.
Cô gái nói: “Vừa rồi anh giúp tôi, tôi rất cảm kích.
Nhưng anh cũng vì thế mà đắc tội với nhà họ Mã.
Ở tỉnh Giang Đông này dù là ai đắc tội với nhà họ Mã thì cũng không thể sống nổi, anh mau đi đi”.
Lúc này tâm trạng của cô gái vô cùng phức tạp.
Cô vừa cảm kích đối phương nhưng vừa tự trách mình.
Nếu như Tần Cao Văn không ra tay với bọn họ thì có khi còn cứu vãn được chút tình hình.
Thế nhưng sự việc thành ra thế này thì mẫu thuẫn giữa cô gái và nhà họ Mã đã tới mức không thể làm gì được nữa.
“Không có gì, tôi ở đây đợi”.
Tần Cao Văn không hề bận tâm: “Người nhà họ Mã xuất hiện một người tôi giết một người, xuất hiện hai người tôi giết hai người”.
Đám đông nhìn Tần Cao Văn như nhìn một tên ngốc.
Vẫn là ông già khi nãy khuyên ngăn anh đứng dậy đi tới và vỗ nhẹ lên vai anh.
“Người anh em, hảo hán không làm chuyện thiệt thân.
Cậu làm như vậy có đáng không..”
Tần Cao Văn tỏ vẻ khinh thường: “Sao ông biết tôi không phải là đối thủ của bọn họ?”
Những người khác không nói gì.
Thấy thái độ kiên định của Tần Cao Văn thì bọn họ biết là không thể thay đổi được quyết định của anh.
“Hi vọng là cậu biết lượng sức mình”.
…
“Tại nhà họ Mã”.
“Cái tên Vương Khai Dương đó anh định làm thế nào?”
Mã Bản Sơn nhìn anh trai Mã Bản Thiên và hỏi.
“Đương nhiên là giết rồi”..