Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 214: Không Trừ Một Ai


Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 214: Không Trừ Một Ai


Tần Cao Văn tiếp tục tiến về phía đỉnh núi.

Hang động núi.

Từng giây từng phút trôi qua, cảm xúc trong lòng Vương Thuyền Quyên càng thêm phức tạp lạ thường.

Một mặt cô hy vọng Tần Cao Văn đến để chứng minh tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô, mặt khác cô lại hy vọng Tần Cao Văn đừng đến, ở đây đã bày bố thiên la địa võng, cao thủ ở đây đông nghịt, anh mà đến thì chỉ có lành ít dữ nhiều.

Hơn nửa tiếng lại trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Tần Cao Văn đâu, mưa thì càng lúc càng lớn.

Đến ngay cả Vương Thuyền Quyên cũng tin rằng Tần Cao Văn sẽ không đến.

Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại.

Cô biết rất rõ điều đang đợi cô ở phía trước sẽ là vận mệnh như thế nào, dựa lên tảng đá bên cạnh, Vương Thuyền Quyên nhớ lại những khoảnh khắc cô và Tần Cao Văn ở bên nhau.

Những cảnh tượng ấm áp trong quá khứ không ngừng xuất hiện trong đầu cô.

Và cả những tháng ngày không ở bên nhau, tất cả đều là những ngày tháng tươi đẹp của Vương Thuyền Quyên.

“Chồng cô sẽ không đến đâu”.

Một tên mặt sẹo xấu xí đi lên nói với Vương Thuyền Quyên.

Quay đầu sang phía khác, Vương Thuyền Quyên căn bản không muốn quan tâm đối phương.

“Người xinh đẹp như cô, nếu cứ thế này mà giết thì trong lòng tôi cũng có chút không nỡ”.

Ngồi xuống trước mặt Vương Thuyền Quyên, tên mặt sẹo sờ lên cằm nói: “Hay là tôi chơi với cô một phen, cô thấy thế nào?”.

Vương Thuyền Quyên cắn răng chửi: “Anh dám, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào một cọng tóc của tôi, cho dù tôi có là ma thì cũng sẽ không tha cho anh đâu”.

“Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi rồi còn già mồm với bố mày, mày là cái thá gì, bố mày nói cho mà biết, lát nữa tao sẽ cho các anh em của tao lần lượt chơi, để cho bọn họ sả được dục vọng trong lòng một phen”.


Những người khác nghe xong đều tràn đầy mong chờ, hai con mắt sáng lên.

Người xinh đẹp tuyệt sắc như Vương Thuyền Quyên, cả đời bọn họ cũng chẳng có mấy cơ hội được động vào, nếu được chơi cho đã một lần thì coi như là vinh hạnh cả đời bọn họ.

“Anh…!anh dám?”.

Khuôn mặt hài hòa thanh tú của Vương Thuyền Quyên lập tức trở nên tái nhợt, cơ thể run run.

Cho dù cô có chết cũng không muốn rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Tên mặt sẹo cởi áo ném xuống đất, lộ ra thân hình vạm vỡ.

“Có gì mà tao không dám, bây giờ chồng mày đã chết rồi, mày tưởng tao lại sợ mày chắc?”.

Vương Thuyền Quyên nhắm chặt mắt, hai hàng nước mặt lạnh toát chảy ra.

Bụp!
Đúng lúc này, một âm thanh lớn vọng đến.

Lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tên mặt sẹo đứng thẳng người lên, vội vàng quay ra, một bóng người màu đen xuất hiện ở cửa hang động.

Rẹt!
Tia sét sáng rực lại một lần nữa khiến màn đêm xung quanh sáng lên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vương Thuyền Quyên nhìn rõ được mặt của đối phương.

Là Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn đến cứu cô rồi.

“Thực sự không ngờ mày lại có thể lên tới đỉnh núi Thiên Nhai thành công, đúng là khiến tao cảm thấy có hơi ngạc nhiên đấy”.

Sát khí trên người Tần Cao Văn bộc phát, khiến nhiệt độ không khí trở nên thấp hơn rất nhiều.

Thế mà lại có người dám đối xử với Vương Thuyền Quyên tàn nhẫn như vậy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nắm chặt nắm đấm, Tần Cao Văn đi về phía hắn, ánh mắt sắc lạnh.

“Mau quỳ xuống cho tao!”.

Những người xung quanh đều cười phá lên.

Tần Cao Văn e rằng vẫn chưa biết rõ tình thế trước mắt.

Bây giờ quyền chủ động nằm trong tay bọn họ, Tần Cao Văn anh là cái thá gì, có tư cách gì mà ngông cuồng ở đây.

Tên mặt sẹo quát lớn: “Nếu hôm nay mày đã đến đây rồi, vậy thì tao phải chơi vợ mày một trận cho đã trước mặt mày mới được, bố mày nhất định phải cho mày biết kết cục đối đầu với bọn tao là gì”.

“Muốn chết à!”.

Vút!
Cơ thể Tần Cao Văn bay lên, nhanh như tên bắn, đâm thẳng về phía tên mặt sẹo!
Bụp!
Nắm đấm của anh đập thẳng vào ngực tên mặt sẹo, cơ thể hắn lập tức bay ra sau, đập vào vách tường.

Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra.

Người khác thấy vậy đều lần lượt ra tay với Tần Cao Văn.

Bụp bụp bụp!
Những âm thanh bùm bụp không ngừng phát ra, thoáng chốc mấy chục tên áo đen đã bay ra đập thẳng vào vách tường.

Bọn họ không ngừng nôn ra máu, cơ thể ai nấy đều đập mạnh xuống mặt đất.


Trong hang động đầy mùi tanh của máu tươi.

Ba giây.

Tần Cao Văn chỉ dùng ba giây đã xử hết bọn họ.

Sau đó anh vội vàng chạy đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, dịu dàng nói: “Bây giờ em thấy thế nào rồi?”.

Khụ khụ!
Vương Thuyền Quyên ho lên vài tiếng.

“Bây giờ em không sao!”.

Cởi trói trên người cho Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn ôm chặt vợ vào lòng, anh cảm thấy vô cùng áy náy.

“Anh xin lỗi, đều tại anh không tốt, là anh đã không chăm sóc cho em thật tốt”.

Khuôn mặt tái nhợt của Vương Thuyền Quyên lại thêm vẻ tiều tụy, bất chợt nở nụ cười.

“Không sao cả!”.

Đối với Vương Thuyền Quyên mà nói, chỉ cần Tần Cao Văn đến, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

“Phải rồi, mau đi cứu Đóa Đóa!”.

Vương Thuyền Quyên vội vàng nói: “Đóa Đóa vẫn ở trong tay bọn chúng, em sợ anh đến muộn thì sẽ con bé sẽ gặp họa mất”.

“Em đừng lo, giờ anh đi ngay”.

Anh cõng Vương Thuyền Quyên trên vai, sau khi xuống núi tìm một chỗ cho Vương Thuyền Quyên ở tạm, sau đó Tần Cao Văn lại xuất phát đi đến chỗ Mãnh Hổ Môn.

Lần này anh sẽ nhổ tận tốc Mãnh Hổ Môn.

Dám ra tay với con gái anh.

Thì chỉ có con đường chết.

…!
Đóa Đóa mở to hai mắt.

“Đóa Đóa, cháu thấy thế nào rồi?”.


Một khuôn mặt xấu xí lập tức đập vào mắt cô bé.

Người này chính là môn chủ Mãnh Hổ Môn.

“Chú…!chú định làm gì hả?”.

Đóa Đóa cảm thấy vô cùng căng thẳng, nên lắp bắp nói.

Khoanh hai tay trước ngực, môn chủ Mãnh Hổ Môn đi đến trước mặt Đóa Đóa, dùng tay sờ lên bầu má mềm mịn, non nớt, xinh xắn của cô bé.

“Cháu yên tâm, chú sẽ không làm gì cháu đâu, chú nhất định sẽ chăm sóc cháu thật tốt”.

Đóa Đóa vừa khóc vừa nói: “Chú cút đi, mau cút đi!”.

“Đóa Đóa, chú mong cháu hiểu, ngoài chú ra thì không ai có thể bảo vệ cháu, bố mẹ cháu đều đã chết rồi, nếu cháu không muốn đi theo chú thì sau này sẽ có rất nhiều người ức hiếp cháu đấy”.

Đối với những gì hắn nói, Đóa Đóa không tin nửa chữ.

“Chú đáng nói dối, chú nói dối!”
Đóa Đóa hét lên: “Bố cháu sẽ không chết, bố cháu nhất định còn sống”.

Trong lòng Đóa Đóa, bố của cô bé là người lợi hại nhất trên thế giới này, có thực lực mạnh không ai sánh được.

Bố cô bé tuyệt đối không thể bị những kẻ tép riu không tên tuổi kia giết chết được.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Cô bé, sao cháu phải tự lừa dối mình như thế chứ? Bố cháu đã chết rồi, không ai có thể thay đổi được điều này”.

“Cháu không tin!”.

Đóa Đóa hét lên: “Bố cháu nhất định vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt”.

“Đúng là nực cười!”.

Khoanh hai tay trước ngực, môn chủ Mãnh Hổ Môn cười khẩy: “Nếu cháu đã không tin thì giờ chú sẽ đưa cháu xuống địa ngục, để cả nhà cháu được đoàn tụ nhé”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.