Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 201: Hào Phóng


Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 201: Hào Phóng


“Cần bao nhiêu tiền?”
Tần Cao Văn hỏi thẳng.
Giám đốc đáp: “Thông thường, muốn nhìn thấy Trái Tim Đại Dương thì cần năm trăm nghìn tệ.

Nếu đủ thành ý thì hai trăm nghìn tệ là đủ”.
Quy định này không phải do giám đốc đề ra mà là thực tế.
Dù là đại gia hay là người buôn bán bình thường cũng vậy, chỉ cần muốn nhìn thấy Trái Tim Đại Dương thì đều phải bỏ tiền ra.
Một chiếc vòng trân quý như vậy đâu có thể tùy ý cho người ta xem được?
“Anh ta sao?”
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh chế nhạo: “Tôi không tin anh ta có thể bỏ ra được hai trăm nghìn tệ!”
Tần Cao Văn hỏi: “Số tiền này có phải sẽ tính vào số tiền lát nữa tôi sẽ mua không?”
“Đúng vậy thưa anh, giờ anh bỏ ra bao nhiêu thì lát nữa nếu như anh mua thì sẽ bớt đi cho anh bấy nhiêu”.
Hóa ra là như vậy.

Tần Cao Văn lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho người kia: “Vậy thì quẹt mười triệu tệ trước đi”.
Mười…triệu tệ sao?
Giám đốc nhìn tấm thẻ trong tay Tần Cao Văn mà do dự một hồi mới dám nhận.
“Thưa anh, anh nghiêm túc chứ?”
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi không hề có ý đùa giỡn, chỉ muốn có thể mang Trái Tim Đại Dương về sớm một chút để vợ tôi được vui thôi”.
“Vâng anh!”
Biểu cảm của giám đốc có phần khó khăn.


Người này không tin trong tấm thẻ ngân hàng của Tần Cao Văn có nhiều tiền như vậy nhưng vẫn đưa cho người nhân viên để quẹt.
Tiểu Vũ cười lạnh lùng: “Nếu tôi là giám đốc thì giờ tôi đã đuổi anh ta ra ngoài rồi.

Rõ ràng là anh ta đang lãng phí thời gian của chúng ta.

Sao mà anh ta có thể bỏ ra được số tiền lớn như vậy chứ?
Sau đó Tiểu Vũ quay người đi tới trước máy quẹt thẻ và đặt thẻ vào.
Giờ này cô ta có thể mơ hồ tưởng tượng ra được cảnh tượng chiếc máy hiện lên thông tin số tiền không đủ.
“Mau tới nhập mật khẩu đi”.
Người nhân viên nói với Tần Cao Văn bằng vẻ mất kiên nhẫn.
Tần Cao Văn bước tới ấn mật khẩu, sau đó tín hiệu thanh toán thành công vang lên.
Giám đốc và Tiểu Vũ đều há mồm trợn mắt.
Không thể nào? Vừa rồi có khi nào tai bọn họ nghe nhầm không?
Trong tấm thẻ đó có mười triệu tệ thật sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Cao Văn nhận lại tấm thẻ, điềm đạm nói: “Nếu lát nữa tôi mua Trái Tim Đại Dương thì có phải chỉ cần trả thêm bảy mươi triệu tệ nữa?”
Giám đốc không nói gì, vẫn đứng ngây tại chỗ.

Sự lịch sự khi nãy giám đốc dành cho Tần Cao Văn không phải là vì người này tin anh là một đại gia.
Mà đó đơn giản chỉ là chuyên môn nghiệp vụ nói cho người giám đốc này biết rằng dù là khách hàng nào thì cũng đều phải đối xử công bằng để họ có thể cảm nhận được sự chuyên nghiệp và thân thiện của người phục vụ.
Thật không ngờ tấm thẻ của Tần Cao Văn lại có nhiều tiền như vậy
“Tôi đang nói đó, có nghe thấy không?”
Thấy người giám đốc không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Cao Văn cảm thấy không vui.
Người này vội vàng đáp lại: “Ngại quá, vừa rồi tôi…”
“Không sao”.
Tần Cao Văn tiếp tục thúc giục: “Giờ có thể dẫn tôi đi xem Trái Tim Đại Dương được rồi chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, xin mời theo tôi”.
Trái Tim Đại Dương không nằm trong khu vực bán hàng này mà là ở một khu vực bảo mật khác.

Dù sao thì giá của nó cũng quá cao, cả thế giới cũng mới chỉ có hai tác phẩm như vậy.
Giám đốc dẫn Tần Cao Văn tới một tầng hầm.

Các phòng ở đây đều được tạo thành từ thép, hơn nữa bên ngoài căn phòng Trái Tim Đại Dương còn có một nhóm vệ sĩ cầm vũ khí trong tay.
Cùng giám đốc bước vào trong, cuối cùng thì Tần Cao Văn cũng đã được thấy sợi dây mà anh nghe danh đã lâu.
Dù bên trong mở đèn thì ánh sáng phát ra từ tác phẩm này vẫn vô cùng rực rỡ.

Tần Cao Văn từng thấy không ít bảo vật quý giá, thế nhưng món đồ như thế này không cần nói cũng biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chẳng trách Vương Thuyền Quyên lại thích nó đến vậy.
Giám đốc đứng bên cạnh hỏi với ý thăm dò: “Anh Tần, xin hỏi anh cảm thấy chiếc vòng này thế nào, có đáp ứng yêu cầu của anh không?”
Tần Cao Văn vuốt cằm và gật đầu.
“Cũng không tệ”.
Người giám đốc lại nói: “Anh Tần, tôi muốn hỏi vậy anh có định mua hay không ạ?”
Tần Cao Văn cảm thấy câu hỏi này đúng là nhảm nhí.

Nếu như anh không mua thì trước đó đưa thẻ ngân hàng ra làm gì.
“Quẹt thẻ đi!”
Người giám đốc vẫn không dám tin, vì trước đó có không ít đại gia đều nói muốn mua Trái Tim Đại Dương nhưng tới bước quẹt thẻ thì đều thoai lui.
Lẽ nào trong thẻ của Tần Cao Văn thật sự có nhiều tiền như vậy?
Giám đốc hít một hơi thật sâu, cầm máy quẹt thẻ đi tới rồi để Tần Cao Văn nhập mật khẩu.

Một lúc sau, tín hiệu thanh toán thành công lại vang lên bên tai.
Giám đốc cảm giác như có sét đánh ầm ầm bên tai vậy.

Cơ thể người này khẽ run lên, cuối cùng đã được trải nghiệm cái gọi là chân nhân bất lộ tướng.
Tần Cao Văn – một người mặc đồ bán ngoài chợ lại là một đại gia ngầm, tiện tay là có thể bỏ ra được cả bảy, tám chục triệu tệ.
Thật khiến người khác ngưỡng mộ.
“Sợi dây này có phải là thuộc về tôi rồi không?”
Giám đốc vội vàng nói: “Đương nhiên rồi.

Anh đợi một chút tôi đi gói lại cho anh”.
Ngay sau đó, giám đốc đặt sợi dây vào trong một chiếc hộp và cung kính đưa cho Tần Cao Văn.
“Của anh đây!”
Cầm chiếc hộp trong tay, Tần Cao Văn nở nụ cười xán lạn.


Anh có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi Vương Thuyền Quyên nhìn thấy chiếc vòng thì sẽ vui mừng thế nào”.
“Làm phiền rồi”.
Giám đốc vội vàng nói: “Được phục vụ anh là vinh hạnh của tôi”.
Đợi đến khi Tần Cao Văn cầm sợi dây Trái Tim Đại Dương bước ra khỏi tầng hầm thì tất cả đám nhân viên đều nhìn anh.
Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, kinh ngạc có, không dám tin có, sợ hãi cũng có.
Không ai ngờ rằng Tần Cao Văn đã thực sự mua Trái Tim Đại Dương về tay mình.
Điều này thật khiến người khác chấn động.
Tiểu Vũ nhìn thấy vậy thì da mặt nóng ran giống như bị ai đó tát bôm bốp vào mặt.
Nhớ lại thái độ trước đó của mình đối với Tần Cao Văn, cô ta cảm thấy hối hận vô cùng.
Sớm biết đối phương là đại gia, có thể tiện tay lấy ra bảy, tám chục triệu tệ một lúc thì cô ta chắc chắn sẽ tiếp đón một cách lịch sự rồi.
Nếu cô ta mà bán được sợi dây đó thì tiền thưởng doanh thu cũng là một con số trên trời.

Thậm chí có khi còn mua được một căn nhà.
Thật không hiểu đầu óc cô ta nghĩ gì không biết.
“Thưa anh…”
Tiểu Vũ vội vàng chạy tới bên cạnh Tần Cao Văn, hi vọng có thể cứu vãn chút gì đó.
“Giờ tôi không rảnh, biến!”
Tần Cao Văn nói thẳng.
Tiểu Vũ khẽ tái mặt, cúi đầu với vẻ áy náy.
Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.