Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 156: Cảnh Cáo


Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 156: Cảnh Cáo


Từ nhỏ tới lớn được hưởng giao dục đủ đầy nên Hà Thắng Vũ nhất định hiểu thế nào là báo ơn đối với những gì mà Tần Cao Văn đã giúp mình.

Đêm hôm đó tuyết rơi nhiều, Hà Thắng Vũ bị kẻ thù truy sát.

Một người không có tu vi võ thuật như ông ta đối diện với vài kẻ mạnh luyện võ thì rõ ràng là chật vật không lối thoát.

Sau đó mấy kẻ kia ép ông ta tới bên bờ vực.

Hà Thắng Vũ đã rơi vào đường cùng, đúng lúc ông ta định nhảy xuống dưới thì Tần Cao Văn đột nhiên xuất hiện.

Anh chỉ dùng có vài chiêu đã khiến cho những tên kia bị hạ gục.

Chính Tần Cao Văn đã thay đổi vận mệnh của ông ta.

Nên giờ dù Tần Cao Văn có gặp khó khăn gì hay là người khác đối xử với anh như thế nào thì Hà Thắng Vũ đều kiên định đứng về phía anh.

Có chết cũng không từ bỏ.

“Ông không sợ sẽ bị liên lụy từ tôi sao? Tới khi đó một khi tôi thua thì ông cũng sẽ chết theo đấy”.

Hà Thắng Vũ thản nhiên lên tiếng: “Trên đời này luôn có những thứ quan trọng hơn sự sống chết”.

Anh cười nhẹ nhàng.

“Không cần đâu”.

Tần Cao Văn từ chối lời đề nghị của Hà Thắng Vũ, tấm lòng ông ta là đủ rồi.

Đơn hàng một, hai trăm triệu tệ đối với một công ty như của bọn họ cũng không phải là một con số nhỏ.

Trước mắt Vương Thuyền Quyên cũng chưa chắc đã có thể đảm nhiệm được.

Một khi thất bại sẽ khiến nguyên khí của công ty bị tổn hại.

“Tôi hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của Vương Thuyền Quyên”.

Hà Thắng Vũ do dự: “Cậu Tần, cậu khinh thường đơn hàng của tôi hay là…”

“Đừng hiểu lầm.

Là hiện tại tôi không cần đến”.

Hà Thắng Vũ không hề nghi ngờ lời nói của Tần Cao Văn.

Anh đã lựa chọn từ chối thì ông cũng không dây dưa thêm nữa.

“Tôi biết rồi, anh Tần”
Hà Thắng Vũ cúi mình trước Tần Cao Văn.

“Đi chậm không tiễn nhé”.

“Vâng!”

Đêm khuya.

Ánh đèn neon soi rọi khắp màn đêm u tối.

Hà Thắng Vũ rời khỏi nhà Tần Cao Văn, mắt phải không ngừng mấp máy.

Trong lòng ông ta nặng trĩu.

Ông ta cứ luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra điều gì đó.

Rầm!
Đột nhiên một âm thanh nặng nề vang lên khiến Hà Thắng Vũ cảm giác như có gì đó tông mạnh vào người khiến cả cơ thể ông ta bay bật ra xa.

Trên cánh tay ông ta toàn là mảnh thủy tinh.

Hà Thắng Vũ nằm lăn ra đất.

Cơn đau kịch liệt truyền khắp cơ thể.

Ông ta chật vật đứng dậy.

Máu thấm ướt đỏ cả bộ quần áo.

Một miếng kính ghim vào gần mắt khiến ông ta như muốn ngất lịm.

Vụt, vụt.

Vài bóng người đột nhiên lao tới bao vây Hà Thắng Vũ.

“Các…các người là ai?”
Hà Thắng Vũ lắp bắp.

Đứng đầu là một người đàn ông lực lưỡng với khuôn mặt dữ dằn.

Hắn mặc áo màu đen, trong tay cầm một con dao đang tiến dần về phía Hà Thắng Vũ.

“Mẹ kiếp, cao thượng gớm nhỉ!”
Hà Thắng Vũ nghiến răng: “Lúc nói chuyện làm ơn ăn nói cho đàng hoàng”.

“Mẹ kiếp, ông dạy bảo người khác đấy à? Tất cả mọi người đều biết lúc này cần phải tránh xa Tần Cao Văn, vậy mà ông còn muốn giúp nó?”
“Ông tưởng ông là ai?”
Người đàn ông chộp lấy cổ Hà Thắng Vũ, hung hăng chửi rửa: “Ông đây nói cho mà biết, trước đó sư phụ ông đây nói rồi, phàm là những người có liên quan tới Tần Cao Văn thì một đứa cũng không giữ.

Chỉ cần quen biết nó thôi thì cũng cắt đứt hết mối quan hệ với nó”.

“Ông thì hay rồi!’
“Hôm nay tôi nhất định phải để ông biết kết cục phản bội sư phụ tôi là như thế nào!”
Hà Thắng Vũ cảm giác mình không thể thở được.

Trước mặt tối đen, ý thức trong đầu dần biến mất.


Ông ta cố gắng hết sức nhưng thực lực của hai bên quá chênh lệch.

Ông ta bị đối phương siết chặt cổ, căn bản không thể nhúc nhích.

“Ông yên tâm, giờ tôi không giết ông đâu, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết”.

Tiếp đó người đàn ông đấm mạnh vào lưng của Hà Thắng Vũ, ông ta cảm thấy sa sầm mặt mày, cả người ngất lịm và đổ xuống.

Cũng không biết mất bao lâu thì Hà Thắng Vũ mới tỉnh lại.

Ông ta phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tối đen không thấy gì.

Bầu không khí bốc lên một thứ mùi ngai ngái tanh tưởi.

Ông ta vô thức cử động cơ thể thì phát hiện mình đã bị trói chặt.

Cơn đau lại truyền khắp cơ thể.

“Có người không?”
Giọng nói của ông ta vang vọng trong không gian trống không.

Không ai trả lời.

“Có ai không?”
Giọng ông ta mỗi lúc một khàn đặc, rõ ràng là đã kiệt sức.

Máu rỉ ra từ khoe miệng người đàn ông.

Cộp cộp!
Có tiếng giày cao gót vọng tới.

Một lúc sau, cánh cửa căn phòng mở ra.

Luồng sáng duy nhất rọi vào như lưỡi dao khiến ông ta đau mắt.

Ông ta vô thức quay đầu lại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn và từ từ mở mắt ra.

Đứng trước mặt ông ta là một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy liền thân.

Cô gái đứng ngay trước mặt, nở nụ cười châm biếm.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Hà Thắng Vũ như rơi xuống đáy vực.

“Sao lại là cô ấy?”
“Vương Tuyết, sao lại là em?”
Người này chính là thư ký của ông ta, đồng thời cũng là tình nhân của ông ta.

Lẽ nào ông ta bị bắt tới đây là vì Vương Tuyết sắp đặt sao.


“Chủ tịch Hà, tôi thật khâm phục ông, trước đây sao không thấy ông anh hùng như vậy.

Ông thích làm những việc ngay thẳng quá nhỉ, vậy bà đây sẽ tác thành cho ông nhé”.

Hà Thắng Vũ không dám tin vào tai mình: “Là cô gây ra sao? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Vương Tuyết cười lạnh lùng.

“Tôi nói cho ông biết, ngay từ đầu tôi đã chờ đợi cơ hội này rồi.

Tôi là người của Thanh Long Môn”.

“Thanh Long Môn chúng tôi không chị cài gián điệp bên cạnh ông mà hai người còn lại cũng đều có người của Thanh Long Môn chúng tôi”.

Hà Thắng Vũ dằn mặt: “Các người định làm gì?”
“Giai đoạn này chúng tôi không cho phép bất kỳ ai được tiếp cận Tần Cao Văn, nếu không ông sẽ là tấm gương đầu tiên đấy”.

Tiếp đó Vương Tuyết lấy ra một con dao.

Sau khi thông tin các cao thủ võ vương xuất hiện dù có rất nhiều người phản bội Tần Cao Văn nhưng ông ta vẫn là người trung thành.

Dù có bị uy hiếp thế nào thì cũng không thể thay đổi được ý chí của ông ta.

Vì vậy họ cần phải tạo ra một cơn bão để tất cả mọi người biết rằng kết cục đi theo Tần Cao Văn là như thế nào.

Và Hà Thắng Vũ chính là ví dụ tốt nhất.

Nhìn thấy con dao sáng loang loáng trong tay đối phương thì Hà Thắng Vũ cảm thấy ớn lạnh.

“Vương Tuyết, cô…cô định làm gì?”
Vương Tuyết cười lạnh lùng: “Chủ tịch thân mến.

Ông yên tâm, nhát dao này sẽ đi nhanh lắm, không phải ông muốn chứng minh cho người khác thấy ông là người không vong ân bội nghĩa sao?”
“Giờ tôi sẽ giúp ông được toại nguyện”.

“Tới khi đó tôi dám đảm bảo tin tức về ông sẽ nhanh chóng truyền khắp cả cái tỉnh này, tất cả đều cảm thấy ông là một anh hùng hiển hách”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.