Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 53
Đừng lo lắng! dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn nắm tay và che chắn cho em, đừng buông tay anh!
Tiểu An không thể ngồi yên một chỗ được, yếu đuối trong lúc này là điều ngu ngốc. Tiểu An cố lết thân xác mình đến phía dốc, mặc kệ nhiều vết thương xây sát khắp người và cổ chân đau âm ỉ, Tiểu An vẫn kiên nhẫn leo lên.
Xoạt… phịch… Tiểu An lại rơi xuống khi chỉ vừa leo được 3 bước.
Vẫn kiên trì cố leo lên 1 lần, 2 lần rồi 3 lần nhưng rồi lại ngã.
Kiệt sức! Tiểu An phó mặc cho số phận mà thôi.
Grừừ… Grừừ
Một con chó hoang từ đâu xuất hiện trước mặt cô. Nhìn nó gầm gừ trông thật kinh khủng, miệng nó nhỏ dãi, cái lưỡi dài cùng hàm răng sắc nhọn đập vào mắt Tiểu An.
Cô run lên từng hồi lùi dần về sau, đầu óc cô lúc này rối ren chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt Tiểu An long lanh nước ,hình ảnh con chó hoang nhòe đi.
Nó đang từ từ tiến lại gần cô. Quá đỗi hoảng sợ Tiểu An ngất lịm đi.
Tuấn Anh chạy khắp nơi tìm Tiểu An, anh luôn miệng cầu mong cho cô bình an.
– tôi xin cô đó đừng xảy ra chuyện gì!
một ánh sáng nhỏ nhoi trong bóng đêm phản chiếu vào mắt Tuấn Anh. Bước nhanh lại và nhặt nó lên, là sợi lắc tay bằng bạc.
– là của Tiểu An!_ Tuấn Anh thốt lên rồi đưa mắt nhìn xuống khoảng không phía dưới bìa rừng.
Anh chắt rằng cô đang ở dưới.
Tuấn Anh tìm cách leo xuống một cách nhanh nhất. Do quá gấp gáp Tuấn Anh trượt chân và lăn cuồn cuộn xuống vực (đi bằng cách này nhanh hơn nè)
Anh lồm cồm bò dậy đưa mắt kiếm tìm một hình bóng quen thuộc.
Và thần kinh anh căng như chảo khi thấy Tiểu An đang nằm đó bên cạnh con chó hoang hung tợn.
Anh bước nhanh chân đến nhưng rồi khựng lại. Nếu anh vội vàng chạy đến trong lúc này sẽ nguy hiểm cho cả hai! Tuấn Anh phải làm sao? Anh không thể để người con gái ấy xảy ra chuyện gì.
Tuấn Anh biết mình cần bình tĩnh để đầu óc có thể sáng suốt hơn. Nhưng trong hoàn cảnh này liệu có ai có thể bình tĩnh, thời gian đang hối thúc Tuấn Anh tìm cách.
Ở nơi 5 người còn lại, ai cũng bắt đầu thấy lạ. Tuấn Anh và Tiểu An đi lâu lắm rồi sao chưa thấy trở về. Tìm được củi hay không thì đáng lẽ ra họ cũng đã về từ lâu.
– Tiểu An chưa về sao?_ Tiểu San từ trong lều bước ra hỏi Tiểu Đan.
Cô gật đầu thay cho câu trả lời.
– đã 9h rồi còn gì! _Tú Quỳnh nhìn vào điện thoại lên tiếng.
– vậy sao còn ngồi đây?_ Tiểu San vừa nói vừa mặc áo khoác.
– mày định đi tìm họ à?_Tiểu Đan hỏi
– bây giờ là lúc nào rồi mà không đi tìm!_ Tiểu San trả lời, cô hơi bực.
– vậy chúng ta chia nhau tìm đi!_Anh Kiệt nói rồi mỗi người một ngã nhanh chân bước đi.
Tú Quỳnh níu Anh Kiệt lại:
– em không dám đi một mình, em theo anh nhe!
anh gật đầu đồng ý.
Tiểu Đan đang đi thì có tin nhắn.
“Good lucky”
Lại là số điện thoại của cô gái tên Lục Thiên Mẫn.
“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta?” Tiểu Đan đọc tin nhắn xong thì bần thần suy nghĩ.
Tiểu San quan sát thật kĩ, nếu không khéo cô cũng bị lạc thì khổ. Tiểu San vừa đi vừa lớn tiếng gọi tên Tiểu An và Tuấn Anh. Cô nghĩ biết như thế thì khỏi bày trò này cho rồi.
– Ai?_ Tiểu San bất ngờ quay lại khi tiếng Động sau lưng.
Cái cô nhìn thấy là một ai đó nhìn chắt là một người đàn ông khoảng 25-26 tuổi gì đó. Hắn ta đội nón che khuất khuôn mặt. Tóc lòa xòa không gọn gàng. Chưa kịp nói gì thì hắn đã xông đến tấn công Tiểu San.
Do quá nhanh Tiểu San không kịp né nên hưởng trọn cú đá, văng ra xa.
Không để Tiểu San kịp đứng dậy hắn lại tiếp tục ra đòn.
Tiểu San lộn mèo né một bên và bắt đầu đánh trả.
Cô nhận thấy lực của người này rất mạnh nếu đánh bại hắn ta thì hơi bị khó khăn.
– ông là ai và muốn gì?_ Tiểu San lên tiếng hỏi
– có người nhờ tôi gửi lời chào gặp mặt đến cô – em gái !
– em gái sao?_ Tiểu San nghe như thế thì bị phân tâm nên đã không kịp đỡ đòn đánh của đối phương.
– Á!
Gần đó Anh Kiệt và Tú Quỳnh đang đi thì nghe tiếng la.
– hình như anh nghe thấy gì đó!_ Anh Kiệt lên tiếng nói.
– em có nghe gì đâu! chắt là.tiếng kêu con gì đó_Quỳnh trả lời
– nhưng mà…
– thôi đi tìm Tuấn Anh và Tiểu An nhanh đi anh_ Tú Quỳnh nói.
– ông muốn làm gì? tránh ra!_ Tiểu San hét lên, vết thương ở chân bị va chạm mạnh trở nên nặng hơn làm lực ở ở chân bị giảm nên Tiểu San không đủ sức chống lại tên kia.
– tôi định làm xong nhiệm vụ thì thôi nhưng nhìn cô thế này thì… chẹp… chẹp… không thể bỏ lơ.
– tiếng của Tiểu San!_ Anh Kiệt thốt lên và nhìn Tú Quỳnh.
– đúng vậy!
Nói rồi hai người tìm đến nơi phát ra âm thanh.
Người đàn ông kia tiến lại gần Tiểu San và bắt đầu chạm vào cô …
Tiểu San đẩy mạnh thân người bặm trọn của hắn ra.
Hự… phịch Anh Kiệt xuất hiện và đá cho tên đó ngã lăn quay.
Tú Quỳnh đến bên cạnh đỡ lấy Tiểu San.
– ông là ai?_ Anh Kiệt hỏi hắn
– khá lắm chú em!_ Hắn gật gù rồi ngành chóng tẩu thoát.
– người đó là ai vậy, cô có bị thương không?_ Anh Kiệt chạy lại cô lên tiếng hỏi.
– tôi không biết hắn ta là ai nữa, cám ơn anh, tôi không sao?_ Tiểu San nói rồi đứng dậy giấu đi cái chân đau. Vừa mới hết lại thế này. Rỡ khổ!
– 2 người tìm thấy 2 người họ chưa?_ Tiểu San hỏi.
– chưa!
– vậy tìm tiếp đi!
– Chờ đã!_ Anh Kiệt nắm tay cô kéo lại khi Tiểu San vừa bước đi.
Cô ngã nhào vô người anh roi lồm cồm bò dậy khi bắt gặp ánh mắt của Tú Quỳnh.
Đến lúc này thì không thể giấu cái chân được nữa. Cô ngồi phịch xuống đất.
– cô sao vậy?_ Anh kiệt thấy cô lạ lạ.
– không có gì! hai người tiếp tục tìm họ đi, tôi đi hướng này!
– chúng ta cùng đi tìm, lỡ như tên đó trở Lại thì sao?_ Anh Kiệt không đồng ý.
– hắn không trở lại đâu! tôi bảo anh đi đi mà!
– không! đứng lên 3 người cùng tìm
Anh Kiệt nắm tay Tiểu San kéo cô đứng dậy
– Á!
– chân cô bị thương sao?_Anh Kiệt lo lắng hỏi.
– nhẹ thôi! không nghiêm trong đâu? đi thôi
– cái gì mà không nghiêm trọng, đi về lều trước đi rồi tính. Có Tiểu Đan với Hàn Phong tìm rồi_Anh Kiệt gắt lên
– mình nghĩ Tiểu An và Tuấn Anh chỉ quanh quẩn đâu đây thôi! cậu nên về trước chứ chân bị như thế làm sao đi tìm!_ Tú Quỳnh cũng góp lời.
Tiểu San ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
– anh làm gì vậy?_ Tiểu San ngạc nhiên hỏi khi Anh Kiệt ngồi xuống đưa lưng về phía mình.
– lên đi, tôi cõng cô
Quay lại với Tuấn Anh và Tiểu An. Họ như thế nào rồi?
Tuấn Anh cúi xuống nhặt một hòn đá to ném về bên phải.
Con chó nghe tiếng Động lớn nhanh chân chạy về phía ấy.
– Tiểu An tỉnh lại đi!_ Tuấn Anh vỗ nhẹ vào má cô.
Lát sau Tiểu An nheo mắt tỉnh dậy. Người đầu tiên cô thấy là Tuấn Anh.
Tiểu An ôm lấy anh khóc nức nở, Tuấn Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, nhìn cô khóc và hoảng loạn như thế Tuấn Anh cảm thấy xót. Hẳn là cô đã rất sợ.
– xin lỗi!_ Tuấn Anh lên tiếng, là tại anh không biết bảo vệ cho cô. Để cô một mình lúc như thế này.
– Tuấn Anh!_ Tiểu An chỉ biết gọi tên anh trong tiếng nấc.
– tôi đây! Ổn rồi chúng ta về thôi!_ Anh dịu dàng nói và đỡ Tiểu An đứng dậy.
Rắc… rắc… rắc
Âm thanh phát ra mỗi lúc một lớn.
Rắc… ầm
Tuấn Anh ôm lấy Tiểu An che chắn cho cô khi cành cây to bất ngờ đổ ập xuống.
Có một bạn đoán đúng nên tg tặng 2 chap nà! nhưng cái này chưa phải là cái chính đâu.