Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 26
– mưa rơi nhẹ rơi tí ta tì tách ta tì tách…._ Tiểu An vừa đi vừa nhúng nhảy hát vu vơ.
Tối nay chị ta tự dưng muốn đi dạo. 2 người kia đều có hẹn với Kỳ và Minh hết rồi. Còn Khang của nhỏ thì phải vùi đầu vào đống hồ sơ ở công ti chẳng có thời gian uống nước nữa là.
bụp… binh… bụp….
Tiểu An vảnh vảnh cái lỗ tai lên mà phân tích những âm thanh vừa nghe được.
– á đánh lộn đánh lộn vui quá!_ nhỏ núp vào một cái cây chú mục vào đám hỗn độn đằng kia.
Trước mắt là hàng chục người mặt mày căng thẳng đang xông vào nhau, đánh đấm loạn xạ.
Dường như bộ phim hành Động kia đã gây nhiều thú vị cho Tiểu An.
Bộp… bộp… bộp một người con trai cao lớn mặc một chiếc áo khoác da đen, nhìn rất ngầu bước đến chỗ đó. Hắn vỗ tay liên tiếp, sự xuất hiện đó làm mọi hành động dựng lại.
– xong chưa, sao mà lề mề quá vậy?_ hắn lên tiếng, giọng thách thức và mỉa mai.
Khi hắn xoay mặt qua thì Tiểu An mở căng mắt ra mà nhìn, toàn thân cứng đờ.
Đẹp trai ư?
quá chuẩn đi chứ, không biết có bằng tụi hắn k nữa.
Phong độ không?
quá phong độ luôn ấy. Mái tóc style hàn quốc phủ xuống trán.
Tay đeo chiếc đồng hồ vàng hàng hiếm.
– chào anh!_ một đám người trong số đó cuối rạp mặt lên tiếng
– thằng khốn, đến giờ mới xuất hiện, sau gióng rùa rút đầu quá vậy hả_ một tên ra dáng đầu đàn hất mặt nói.
– miệng chú đây cũng khá là hôi đấy. Đàn em của tôi còn chưa qua ải được mà đòi đấu với tôi à_ hắn trả lời, tặc lưỡi lắc đầu.
– giật người yêu của tao mà mày còn hống hách, mày chán sống rồi_ Tên đó nghiến răng mặt đầy sát khí nói, bên này thì vẫn dửng dưng.
Tiểu An mím môi theo dõi, ánh mắt không rời chàng trai kia.
– về mà dạy lại con bồ của mày đi, đừng có suốt ngày như đĩa đói bám theo tao
– thằng chó! ai ày nói cô ấy như vậy hả_ Tên kia gầm lên như thú dữ.
– thương quá nhỉ, mày thương cô ta nhưng cô ta lại ruồng bỏ mày đeo theo tao, tội nghiệp.
– yaaaaa! _ hắn không đứng yên được nữa mà cầm gậy lao tới.
– dừng lại!!!_ Tiếng một người con gái vang lên
Của ai?
Tiểu An?
tất nhiên là không. Cô đâu có dại gì mà xía mỏ vô chuyện giang hồ.
– anh đang làm cái gì vậy hả???_ Cô gái đó lớn tiếng, trừng mắt nhìn tên đó, đẩy hắn ra xa rồi xoay qua chàng trai bên cạnh.
– anh có sao không?_ giọng dịu dàng hết mức làm tên kia túc giận mắt long sòng sọc.
– anh mới là người yêu của em_ hắn cất tiếng
– tôi nói là đã chia tay với anh rồi. Tôi yêu anh Tuấn Anh, ai cho anh làm hại anh ấy hả?_ cô nhìn thẳng vào tên kia nói. Câu nói như dìm hắn xuống 18 tầng địa ngục. Đau khổ nhìn cô.
Tiểu An đứng chôn chân tại chỗ, không muốn nhìn nhưng chẳng có ý định bước đi.
– anh có gì không tốt? Anh yêu em như vậy sao em lại nhẫn tâm với anh chứ ?_ Hắn nghẹn giọng nói. Tình yêu của hắn có phải không đủ lớn hay vì cô gái kia đã thay lòng. Tuấn Anh không nói gì im lặng nhìn họ đối thoại.
– tất cả đều không tốt!_ cô phũ phàng buôn ra câu nói. Hắn ta nhìn cô hồi lâu rồi quay lưng bước đi, cả đám người bước theo.
Buông tay.
Chấp nhận là kẻ thua cuộc.
Để ai đó được hạnh phúc.
– cô thật là! Có cần phải nặng lời như thế_ Tuấn Anh lên tiếng.
– sao hả, chẳng lẽ anh không thích em sao?_ cô chớp mắt hỏi, hình như sắp khóc.
– đi đây_ Tuấn Anh nói rồi xoay lưng bước đi, bỏ cô ta đứng đó.
– cảm ơn!_ cô nói với theo.
Tiểu An nhanh chóng rời đi nhưng không kịp rồi. Tuấn Anh đã nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô
– Tiểu An!_ Anh cất tiếng gọi, chân bước theo cô. Nhưng Anh càng gọi Tiểu An bước đi càng nhanh.
– nè làm gì đi nhanh dậy_ Tuấn Anh với tới nắm tay nhỏ giật lại
– sao không trả lời, cô ở đây làm gì?_ Hỏi tiếp
– tôi không ở đây được à,đi dạo được hôn?_ Tiểu An hỏi lại
– ờ… à… không! cô đi một mình hả?
– hỏi chi?
– sao cô lạ vậy?
– lạ gì, bình thường!
Nói xong Tiểu An bước đi, Tuấn Anh cứ đi tò tò theo sau hỏi hết cái này đến cái kia. Mặc cho con két kia cứ hót mãi, Tiểu An trả lời trống không. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên chữ “sở khanh”. Tuấn Anh đã bị Tiểu An cho vào sổ đen và khuyến mãi thêm dấu X – là sự nguy hiểm cần cách ly.