Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 18


Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 18


Tụi nó ở trên sân thượng ngủ đến 3 tiết liền, để các anh trông mong.
– nè dậy, dậy!_ Tiểu San thức dậy vương vai hứng gió rồi quay sang 2 con heo bên cạnh gọi.
– gì vậy?_ Tiểu An nheo nheo mắt lại vì bị ánh nắng chiếu vào, nhỏ dụi mắt hỏi.
– chúng ta ngủ bao lâu rồi?_ Tiểu Đan cũng ngồi dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
– chắc đã đến giờ giải lao rồi!_ Tiểu San trả lời
– vậy đi ăn thôi nào!_ Tiểu An tỉnh hẳn nhìn 2 đứa kia.
Họ là thế dù trời có sập xuống đi nữa cũng phải ăn cái đã, thừa biết khi xuống phòng ăn sẽ gặp những ánh mắt dè bỉu, những lời nói xiên xỏ nhưng vẫn không bạt đãi cái bao tử của mình.
…..
Vừa bước vào căn tin, đúng như tụi nó nghĩ, ai ai cũng lườm nguýt, chửi bới. Không thèm quan tâm vì biết sẽ chẳng bịt miệng được dư luận.
Chọn bàn và mua thức ăn, tụi nó vẫn thản nhiên coi bọn người ở đây là không khí.
– còn vác mặt xuống đây, đúng là không biết nhục!
– ừ giờ các hoàng tử không bảo vệ nữa đâu, mà có bao giờ bảo vệ cho chúng. Xí

– muốn tạo scandal hay sao mà làm chuyện xấu hổ đó còn để người ta biết.
– nói đủ chưa_ Tiểu Đan quay sang nhìn hết một lượt, cất giọng lạnh nhạt. Cái gì cũng có giới hạn của nó.
– chưa đó làm gì tao, tụi bây có tư cách gì làm người yêu của 3 prince hứ!_ nhỏ Thảo Ly (nhó nhỏ này k) đứng dậy hếch mặt lớn tiếng, lũ phía sau cũng nhoi nhoi.
– vậy bọn người vượn tụi mày có tư cách sao? Nhưng tao ày biết, tụi này với họ không còn quan hệ gì nữa._ Tiểu San bỏ cái bánh mì xuống nhìn Thảo Ly nói.
– mày chửi ai người vượn hả?
– nói mày đó_ Tiểu An nói thẳng vô bản mặt nó.
– bọn gái điếm tụi bây mà dám chửi tao à?_ ả quát lên, khinh khỉnh
– cô…_ Tiểu An tức đến không nói nên lời, xúc phạm tụi nó như vậy là quá đáng lắm rồi.
– Mày đừng biến cái mồm thành cái mõm, đừng biến cái răng nhai thành cái nanh để cắn_ Tiểu Đan không chịu thua liền đáp trả.
Thảo Ly tức tối lấy ly nước cam trên bàn tạt thẳng vào người cô.
Tiếp theo đó là mọi đồ ăn trên các bàn quanh đó đều bị lũ kia cầm và chọi vào người tụi nó.
– ày chết!
– dám phản bội các anh hả
– không còn là người yêu của họ thì tao đếch sợ.
-….
Lũ đó cứ liên tiếp thảy tất cả mọi thứ vào người tụi nó. Miệng thì không ngừng chửi mắng. bọn nó người không ra người ngợm không ra ngợm, như một cây kem thập cẩm, đầu tóc quần áo dính đầy các loại bánh, cơm, rau nước ép,… 3 nhỏ chỉ biết đứng chịu trận, không phản kháng vì có động tay động chân đi nữa thì cũng chẳng dập tắt được dư luận.
Bọn Tú Ly đứng nhìn, miệng cười thích thú.
…..
Phòng lớp 11a1, tụi hắn định chờ bọn nó rồi sẽ đi ăn cùng. Mà chờ hoài không thấy họ đâu cả.
– sao không thấy họ ta?_ Tuấn Anh cứ nhìn ra cửa
– hay lên đó tìm đi!_ Anh Kiệt đề nghị.

Tụi hắn chạy nhanh lên sân thượng nhưng chẳng thấy đâu cả.
– chẳng lẽ họ xuống căn tin rồi!_ Anh Kiệt nói
– cũng có thể, xuống dưới thử xem.
Bọn hắn lại chạy. Nhờ tụi nó mà tập thể dục sáng giờ.
Trên đường đi.
– ê trông ba con nhỏ đó tội nghiệp ghê
– ừ tội thiệt bị hành hạ đến vậy, nghĩ đến là rùng mình.
– cũng may chúng ta nghèo nhưng không đắc tội với các tiểu thư như họ.
– ừ thôi, cũng phải chuyện của mình mà nghe nói 3 người đó không còn là
người yêu của các hoàng tử trường mình nữa
Đó là những học sinh thuộc dạng nghèo, thường bị kì thị, không tham gia vào những việc rầm rộ của trường .họ sống theo phương chăm “đèn nhà ai nấy sáng” chỉ cần không dính vào là được. Cuộc nói chuyện của họ lọt vào tai tụi hắn. 3 anh khựng lại, nhìn nhau và nghĩ về tụi nó.
– cô đang nói về ai, cái gì bị hành hạ?_ Tuấn Anh hấp tấp hỏi nữ sinh trong đám đó. Mặt mong chờ câu trả lời nhưng chỉ thấy nhỏ đó ngơ ngơ như người mất hồn.
– NÓI NHANH!!!_ Anh Kiệt nóng lòng quát lên làm họ giật mình. Cô ta mới hoàn hồn
– là 3 cô gái chuyển về cách đây 1 tuần, họ bị đám người dưới căn tin…_ Chưa nói hết câu thì bọn hắn đã mất dạng. Trong lòng đã nghi ngờ rồi nhưng muốn xác minh lại.
Sau khi 3 chàng đi thì cả đám người kia ngơ ngác.

– Tuấn… Anh… nói chuyện… với tui!_ Nhỏ lúc nãy quay sang nói với đám bạn mình, hồn như đang trên mây chưa xuống tới.
Quay lại chỗ 3 nàng.
Càng lúc càng nhiều người tham gia vào việc ném đồ vào tụi nó. Nhưng 3 người vẫn không nói một lời. Không chịu phản kháng, điều đó càng làm lũ người kia thêm hưng phấn.
– DỪNG LẠI!!!!_ bọn hắn xuất hiện, lớn tiếng hét, mọi hành Động đều ngưng lại.
– ai cho phép các người làm vậy hả??? muốn bị đuổi học hết sao?_ Anh Kiệt giận giữ nhìn bọn người trước mặt. Lúc nãy hống hách bao nhiêu giờ lại e dè sợ sệt bấy nhiêu.
– tụi em chỉ xử họ giùm anh thôi_ Ả Thảo Ly lên tiếng giải vây.
– tôi có kêu sao? cô biến khỏi trường này cho tôi đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa_ Hàn Phong cất giọng hầm hầm. Đôi mắt như muốn giết người.
– anh à em xin lỗi, em không cố ý (ờ cố tình k hà) anh đừng đuổi em mà_ Thảo Ly đổi thái Độ, khóc lóc năng nỉ.
– tôi không muốn nói lại lần 2 _Hàn Phong chẳng thèm nhìn đến.
– em có làm gì sai đâu! vì hạng gái này mà các anh đuổi em thật không công bằng_ năng nỉ không được gì dùng chiêu khác, ả chỉ vào tụi nó nói.
– hạng gái gì? cô nói thêm những lời như vậy thì đừng trách sao tôi độc ác, e rằng từ nay về sau cô phải im lặng suốt đời_Anh Kiệt nói làm cô ta mặt xanh như tàu lá chuối, im bặt và nhìn tụi nó oán han.
– biến hết !!!_Tuấn Anh ra lệnh, lập túc họ tản ra vì biết tụi hắn đã nổi giận thật sự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.