Bộ Ba Siêu Quậy

Chương 44: Gặp lại người quen


Đọc truyện Bộ Ba Siêu Quậy – Chương 44: Gặp lại người quen

Góc tác giả.
– Chap này xin tặng bạn SoraSakura5 ^^~♡
– Quay về với Ngân yêu dấu nha~ ^^
– Đọc truyện vui vẻ.
___________________________
– Lẹ lẹ Ngân ơi~ – Thái Long ngồi ở phòng khách giục tôi.
– Từ từ đi mà… Mình đang chải đầu. – tôi rống lên. – Rồi xong! Đi thôi Long.
– Ngân, tính đến nay bạn với mình chơi với nhau cũng được 2 năm rồi nhỉ?! – Thái Long nói.
– Ừm… – tôi nhìn lên trời, ngẫm nghĩ lại thời gian vui vẻ với Long. – Ê… Tối nay đi xem phim với mình không?
– Đi…!! – Long nhanh chóng đồng ý.
– 6 giờ 30 tối nay, ok! – tôi giơ hai ngón tay thành hình chữ V.
– Ừm, thôi đi lẹ sắp trễ giờ học rồi kìa. – Long kéo tay tôi đi.

Vào trường là thời gian bị đám con gái có, con trai có, giới tính thứ 3 bóng gay less gì đó có hết bu lại xung quanh bàn tán xôn xao.
– Ý… Cặp đôi đẹp nhất của trường tới kìa. – học sinh A.

– Hai người đó đẹp đôi quá à. Hot girl với hot boy trường mình đi chung với nhau như là trời sinh ra để ở bên nhau vậy. – học sinh B. Ở bên nhau? Cũng chưa chắc à nha, còn Hòa nữa… Không, quên hắn đi.
Vân vân…
Quay qua Thái Long, bạn ấy đã đỏ mặt rồi kìa. Tôi không nói gì hết, mấy lời này tôi đã nghe quen lúc còn ở Việt Nam với Mĩ rồi.
– Mấy… Mấy bạn đừng nói vậy, mình với Ngân đâu có cặp bồ với nhau đâu. – Thái Long mặt đỏ ửng, ngượng ngùng nói.
– Kệ bọn họ đi Long. – tôi phải cười thầm vì tính nết dễ thương ấy của Long. – Vào lớp thôi đến giờ rồi.
Nói rồi tôi và Thái Long đi song song nhau về lớp. Tôi và Long học chung lớp, kề cùng một dãy bàn và còn ngồi kế nhau nữa.
____________________________
Vào buổi tối.
Tôi mặc một cái áo sơ mi trắng tay dài rồi thêm một cái áo len xám không tay nữa. Mặc một chiếc váy ngắn màu đen. Phối thêm đôi với da. Mang giày bata trắng. Tóc được búi cao lên trông rất đáng yêu nha.
Long thì áo sơ mi tay ngắn sọc caro xám đen. Quần jean đen dài. Bata đen. Tóc được đánh hơi rối trông rất cá tính luôn nha.
Hai đứa cùng nhau đi vào rạp chiếu phim. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng chúng tôi đang hẹn hò ấy chứ. Thật chứ, nhìn đẹp đôi lắm nha.
Tôi đang đi với Thái Long trên đường thì có đi ngang qua một cửa hàng điện tử. Cách một lớp kính trong suốt là một cái tivi. Bây giờ đang chiếu thời sự. Vừa đúng lúc đang chiếu tin tức quốc tế. Mà còn trùng hợp hơn nữa là, có liên quan đến tôi.
– Long, đợi đã… – tôi cất tiếng.
Thái Long tuy không hiểu gì nhưng vẫn đứng lại.
“Sau đây là những tin tức đáng chú ý”, tiếng của cô biên tập viên vang lên. “Theo giờ địa phương, vừa sáng ngày hôm qua thì hai tập đoàn kinh doanh đứng thứ nhì ba thế giới đã diễn ra lễ mừng chủ tịch mới, là cô Trần Tú Nhi và Đỗ Thị Ngọc Mai. Theo chúng tôi được biết thì hai người rất thân với nhau và còn một người nữa, cô Lâm Phương Khánh Ngân. Hiện nay cô ấy đang không rõ tung tích, nghe nói là đã bỏ đi 2 năm trước cho nên đến bây giờ tập đoàn kinh doanh đứng thứ nhất thế giới đang thiếu người thừa kế”.
Đấy, tên tôi được nêu trong tivi kìa, ngưỡng mộ ghê.
– Ủa, Lâm Phương Khánh Ngân là têm của bạn mà… – Thái Long ánh mắt đa nghi nhìn chằm chằm vào tôi. – Đừng nói bạn là cô ấy nha.
– Không… Không có… Cô ấy nghe nói rất đẹp và tài giỏi, còn mình không đẹp mà cũng không tài giỏi nữa làm sao mà là cop ấy được chứ. Đúng không? – tôi bị nói trúng tim đen, ấp a ấp úng trả lời lại.
Haizzz… Vậy là đám Nhi và Mai đã được thừa kế rồi ư? Chúc mừng nha! Không biết bao giờ tivi mới đăng tin tụi mày lấy nhau đây nhỉ?!
Tôi và Thái Long tiếp tục đi tới rạp chiếu phim. Coi phim đã rồi đi về.
Đi được một đoạn, tôi tạm biệt Thái Long đi về. Đang đi thì có một đứa bé trai dễ thương đang chạy thì bị té, máu chảy ra hơi nhiều. Tôi vội chạy lại rồi đỡ em ấy ngồi lên ghế ở ven đường. Dặn dò kĩ.
– Em ngồi đây, chị đi mua thuốc cho, nha. Ngồi yên đây nha.
Em bé vụng về gật đầu. Khẽ cất tiếng non nớt.
– Dạ…
Tôi đi mua băng hạc rồi đi ra. Bé vẫn còn ngồi ở đó. Xem ra vâng lời quá nhỉ?!
Tôi tới chỗ bé, băng bó sát trùng đàng hoàng. Tôi hỏi:

– Bé con, mẹ em đâu?
– Em… Em bị lạc… – giọng nói kèm con mắt rưng rưng tội nghiệp.
– Thôi, nín đi, nín đi. Em không khóc nữa chị sẽ mua kẹo với tìm mẹ giúp em nha! – tôi đành phải dỗ dành em.
– Tiểu Bảo Bảo à… Con đâu rồi Tiểu Bảo Bảo?
Em bé như nghe thấy gì đó, liền quay đầu lại rồi cất giọng non nớt hét lên.
– Mama…
– Bảo Bảo, con đây rồi. – người mẹ ấy như vỡ òa nước mắt. – Cám ơn cô, cám ơn đã giữ giúp con tôi.
– Không sao đâu chị. – tôi mỉm cười dịu dàng.
Nhưng mà có vẻ thời khắc tôi nhận người quen đã đến rồi.
– Ngân? Ngân, sao em lại ở đây? – người mẹ thốt lên.
– Chị… Uyển My??? – tôi giật mình. (Au: Quay lại chap 21 nha ^^).
– Sao em ở Bắc Kinh? Em đi với đám Nhi và Mai qua đây du lịch hả? – tôi và chị Uyển My ngồi xuống cái ghế ven đường.
– Dạ không… – tôi cúi xuống chân khẽ nói nhỏ.
– Vậy chứ sao? – chị Uyển My nói.

– Ừm… Chị hiểu rồi! Em buồn chứ? – chị Uyển My tỏ vẻ mặt muốn cùng tôi chia sẻ.
– Chị hứa với em là giữ bí mật với em đi. – tôi ánh mắt đáng thương nhìn chị Uyển My.
– Ừm! Chị hứa! – chị Uyển My hứa chắc nịch.

– Ủa mà bé nhà chị tên gì vậy? – tôi nhìn xuống cậu bé đang lim dim ngủ trong lòng chị Uyển My.
– Nó tên là Cao Hàn Bảo. – chị cười mỉm với tôi.
– Ba bé là người Trung ạ? – tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của chị.
– Ừm. Ba nó là Cao Hàn Vũ. – chị Uyển My cười.
Tôi và chị Uyển My cứ tán gẫu suốt cả buổi tối cho đến 10 giờ 30 tối.
– Thôi cũng đã trễ rồi, em về nha. Chị cũng nên cho Bảo Bảo ngủ luôn đi nhé! Bye chị, bữa nào gặp sau. – tôi mỉm cười vẫy tay chào chị Uyển My.
– Ừm bye em! – chị cũng đáp lại tôi.
Tôi quay trở về căn hộ tôi đang ở và leo lên giường ngủ cho đến sáng.
Cứ tưởng mọi việc sẽ êm đẹp. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, sóng gió trong cuộc đời tôi lại bắt đầu nổi lên lại. Xui quá mà!
____________________________
Góc tác giả.
– Bắt đầu từ chap sau thì nhân vật Ngân sẽ không còn yên ổn nữa đâu ha! Bật mí trước á! ^.^
– Mình đang thích một người~ Hihi ^^~♡
– Bấm ☆ cho mình đi, nha?! ♡.♡


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.