Bộ Ba Siêu Quậy

Chương 26: Hiểu lầm


Đọc truyện Bộ Ba Siêu Quậy – Chương 26: Hiểu lầm

Góc tác giả.
– Tự nhiên hôm nay có hứng nên muốn đăng cho mọi người đọc.
– Đọc truyện vui vẻ nha!! ^^
___________________________
Vào nhà, tôi thở hồng hộc. Nhi và Mai thấy vậy, liền chạy đến lo lắng hỏi.
– Ngân, Ngân, mày có sao không? Sao lại chạy một mình về đây?
– Tao… hộc hộc… không sao…
– Rốt cuộc là có chuyện gì? – Nhi lo lắng hỏi.
– Tao sẽ kể cho tụi mày nghe… hộc hộc… nhưng… hộc… đừng để ba thằng con trai biết… hộc hộc…
– Ok ok, để tụi tao dìu mày vào phòng. – Mai đỡ tôi dậy.
Ở trên phòng.

– Được rồi, mày kể đi! – Mai nói.
Tôi cũng đã đỡ mệt hơn và bắt đầu kể đầu đuôi sự việc.
– Ohhhh… – tụi nó ngạc nhiên.
– Giờ làm sao mày? Thằng Hòa mà biết là Jackson nó đi dạo trên trời vài trăm năm luôn đó mày… – tôi thấy bất an.
– Phải giữ kín chuyện này… Mày yên tâm đi, tao sẽ không nói ra đâu! – Nhi nói chắc nịch.
– Nhớ đó… – tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
___________________________
Vào một buổi tối tại căn cứ của tụi hắn.
Theo lời kể của Hòa.
“Ting… Ting…”
Tiếng chuông tin nhắn.
“Tôi sẽ cho cậu thấy một thứ rất hay. Lát nữa, lúc 8 giờ, ra bar Royal. Phòng vip số 1. Có kịch hay lắm đấy!”
Đó là một tin nhắn kì lạ và được gửi tới điện thoại tôi với số điện thoại lạ hoắc.
Lúc 8 giờ, tôi cảm thấy hiếu kì nên lái xe tới bar Royal, tôi đi lên phòng bar số 1 theo lời của người nhắn tin. Tôi mở hé cửa và thấy một cảnh tượng không nên thấy.
Cảnh cái thằng Jackson và Ngân đang… hôn?! Cái gì chứ?! Hôn?!
Tôi bất ngờ, trợn tròn hai mắt. Đồng thời đạp mạnh cái cửa. Trong phòng, nghe tiếng nghe đó nên quay ra nhìn và thấy tôi.
Và… Trong phòng chỉ có hai người ngoại trừ tôi.
Không thể thế được! Chắc là tôi nhìn nhầm. Tôi tức giận nên đã đi thật nhanh ra ngoài. Ngân đã thấy tôi và chạy theo tôi, Ngân bám vào cánh tay của tôi. Nhưng vì đã rất nóng nảy nên tôi đã hất mạnh tay khiến Ngân té xuống đất rất mạnh.

Tôi không quan tâm, tiếp tục đi ra ngoài cửa và lái chiếc xe với tốc độ hết cỡ đến một bãi cỏ bên bờ hồ. Chỗ này rất vắng, thậm chí, không có một bóng người.
Lời kể của Hòa kết thúc.
___________________________
Theo lời kể của Ngân.
Tôi đang ở phòng bar với Jackson. Không hiểu sao Jackson lại hẹn tôi một mình tới đó.
– Bạn hẹn mình ra đây có… gì không? – tôi hơi ngập ngừng.
– Mình nói rồi, mình sẽ theo đuổi bạn tới cùng. – Jackson nói.
– Bạn đừng cư xử như thế này nữa được không…?? – tôi hơi tức giận.
Jackson chỉ nhếch miệng cười rồi cầm ly rượu lên uống. Sau đó do tôi hơi lơ là nên Jackson đã thừa cơ hội cầm chặc cổ tôi lại rồi hôn tôi.
Nhưng mà cũng vừa lúc đó, hắn chạy tới và thấy cảnh này.
Tôi chạy theo hắn. Nhưng khi vừa với được cánh tay hắn thì hắn đã rất tức giận mà hất mạnh cánh tay làm tôi bị văng ra xa. Khi tôi bị té, đầu gối vì trực tiếp chạm mặt đất một cái rất mạnh nên đã bị bầm tím. Hắn thì không màn tới tôi nên không thèm ngẩn đầu nhìn tôi lấy một cái.
Một hồi sau, khi tấm lưng hắn đã dần hòa tan vào đám người đang nhảy nhót loạn xạ trên sàn nhảy rồi biến mất. Lúc này, tôi mới định thần trở lại, nhưng khi đứng dậy, khuôn mặt tôi đã đầy nước.

Tôi quay lại phòng bar có Jackson. Tôi vội vào phòng rồi lấy cái áo khoác cùng với cái túi tôi để trên cái ghế.
– Mình về trước.
Tôi thẳng thắn cự tuyệt. Jackson chỉ ngồi đó mà nhìn tôi dần khuất bóng.
Tôi một mình phóng xe đến bên bãi cỏ xanh mướt mà ngồi đó.
Trước mặt tôi là một cái hồ rất rộng. Gió rì rào thổi qua làm cho nước trong mặt hồ cứ thế mà nổi sóng nhẹ kèm với tiếng xào xạt của cái cây tôi đang dựa lưng.
Nhưng, tôi đã không biết rằng, đằng sau thân cây kia, chính là hắn cũng đang ngồi đó. Sau một hồi, tôi cũng ngồi dậy, phủi hết cát bụi mà tiến thẳng tới chiếc xe mà phóng về nhà.
Vài ngày trôi qua, hắn vẫn không về nhà một lần. Gọi cho mẹ hắn nhưng bác gái nói hắn cũng không về.
Tôi sốt ruột nên đã nhắn tin cho hắn, hắn không trả lời. Gọi điện cho hắn, hắn không bắt máy.
Cho đến khi sinh nhật tôi. Nhi, Mai, Hưng và Khoa đi dự, tôi vẫn không thấy hắn đâu. Tôi cứ thế mà ngồi một mình trong góc đợi hắn như con ngốc. Từng người, từng người ra vào buổi tiệc, tôi cũng chẳng thấy hắn. Mặc cho bọn kia khuyên nhủ tôi thế nào, tôi vẫn cứ bỏ ngoài tai những lời nói ấy mà tiếp tục đợi hắn cho đến buổi tiệc kết thúc.
Quay về chính căn phòng mà tôi và hắn đã từng vui vẻ đùa giỡn. Vào phòng tôi khóa trái cánh cửa. Tôi tiến đến chiếc giường rồi ngồi trên đó. Cảm thấy lúc này lòng ngực như đau nhói, nước mắt đã trực trào ra. Tay tôi vô thức lấy một lọ thuốc mà lúc sáng mua, không dùng nước, một lần uống hết trên 10 viên. Tôi dần dần nằm xuống và mắt từ từ nhắm mắt. Trước mặt tôi bây giờ là một màu đen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.