Blue

Chương 84


Đọc truyện Blue – Chương 84


CHƯƠNG 54
Sớm đã qua giờ dùng cơm chiều, nhưng hai vị chủ nhân cũng như hai vị khách trên lầu hai vẫn chưa có ý định đi xuống.

Chủ nhân chưa nói muốn dùng cơm, thì vệ sĩ cùng mấy người hầu trong nhà tự nhiên cũng tuyệt đối không dùng bữa.
Cam Y đã sớm đói bụng, nên dưới sự giám thị của vệ sĩ, đành đau xót lục tung hết cả nhà bếp, kết quả chỉ kiếm được một gói bánh quy đã gần quá hạn sử dụng.

Trệu trạo nhai bánh, uống nước cầm hơi, Cam Y hai mắt rưng rưng nhìn về phía cầu thang, mấy người này tính đêm nay không ăn cơm luôn sao?
Ngay sau khi Cam Y gặm hết túi bánh quy, uống hết ba chén nước, trên lầu cuối cũng cũng đã truyền đến tiếng bước chân.

Khi nhìn thấy thân ảnh của đối phương xuất hiện ngay chân cầu thang, Cam Y giật mình một cái, thái độ muốn bao nhiêu cung kính đều có đủ bấy nhiêu.
“Đại ca.”
“Ừ.”
Cực kỳ lãnh đạm mà “ừ” một tiếng, Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc – Tát La Cách – Đường ôm Mục Dã xuống lầu, rồi mới phân phó thủ hạ mang đồ ăn lên.

Mục Dã dừng lại, Bố Nhĩ Thác quay sang nhìn y, thấy y tươi cười hỏi: “Bố Nhĩ, không giới thiệu một chút sao?” Có một vị đại ca thế này nhất định người kia sẽ rất buồn lòng.
Oa oa oa, cuối cùng cũng có người chú ý đến mình, Cam Y thầm khóc trong lòng, cảm động vì có người đồng tình với hắn.

Bố Nhĩ Thác chỉ lãnh đạm giới thiệu: “Cam Y Gia Đức.”
Nếu ở trước mặt Blue, Cam Y tuyệt đối sẽ chủ động tự giới thiệu, nhưng dưới sự áp chế của luồng khí đen thui cường đại của đại ca, Cam Y một câu cũng không dám nhiều lời.

Đó cũng là lí do tại sao hắn cùng Tứ đệ vừa nhìn thấy bóng cha từ xa đã vội lẩn đi thật nhanh.

Bởi vì luồng khí bao quanh cha sau khi đạt đến “Cung” còn đáng sợ hơn đại ca mấy chục lần! Mà cha đại nhân cũng không vì mấy đứa con này mà chịu khó thu liễm mình lại.

Chỉ có khi nào có mặt của Nhị tỷ, người giống mẹ nhất trong số mấy anh em, cũng là con gái mà cha yêu thương nhất, cha mới có thể trở nên đỡ lạnh lẽo hơn mà thôi.
Tuy là Khổng Thu vẫn chưa nói gì với Mục Dã, bất quá sau khi chứng kiến chuyện hôm qua, y đã biết Bố Nhĩ Thác có bao nhiêu lãnh đạm với những người xung quanh.


Nên nếu y đã thích người này, y sẽ không cho phép tình trạng này càng ngày càng có chiều hướng xuống dốc.

Nắm lấy tay của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã cười cười nhìn Cam Y, nói: “Hôn nay thất lễ quá.

Tôi nghe cậu gọi Bố Nhĩ Thác là đại ca, không biết cậu là…”
Liếc mắt thận trọng quan sát thần sắc của Bố Nhĩ Thác một cái, Cam Y mới cẩn thận trả lời: “Tôi trong nhà đứng thứ ba, trên còn có một chị, dưới có hai em trai, đại ca chính là đại ca của chúng tôi.

À, cứ gọi tôi là Cam Y được rồi.” Đại ca không có trừng mình, hú hồn, vậy là đại ca không ngại chuyện mình nói chuyện với người hầu của anh ấy.
Vươn tay về phía đối phương, Mục Dã nói: “Tôi là Mục Dã, rất vui được gặp cậu.”
“Ách…” Cam Y không dám đưa tay ra, nhưng nếu không đưa ra không phải sẽ còn chết thảm hơn sao? Vì vậy Cam y thật nhanh chạm vào ngón tay của đối phương, rồi vội vàng rụt lại ngay, sau đó lùi về phía sau mấy bước, hắn rất sợ nhỡ đại ca lên cơn ghen đột xuất sẽ một tát tiễn thẳng hắn về Tây Thiên.
Nhận thấy nam nhân bên cạnh không được vui, Mục Dã chủ động kéo tay hắn lại, rồi mới nói với Cam Y: “Khổng Thu và Blue cũng chưa đi, có thể mời họ xuống cùng dùng cơm được không?”
“À à, hai người đó chưa đi, để tôi đi gọi họ xuống.” Cam Y bỏ chạy nhanh như chớp, mới đó mà thân ảnh đã mất hút giữa cầu thang.
“Không cho phép kẻ khác chạm vào em.” Bố Nhĩ Thác hung hăng xoa xoa tay trái của Mục Dã.

Mục Dã nhíu nhíu mày, rồi mới kéo hắn vào phòng ăn, ngoài miệng đáp ứng: “Sau này em sẽ chú ý.

À, em nhớ hình như hôm nay trong bếp mới nhập về một số trái cây, chắc giờ đã ướp lạnh rồi, sau khi dùng cơm ăn một chút được không? Em có thể ăn trái cây mà nhỉ?” Không cần Bố Nhĩ Thác phân phó, quản gia lập tức phái người đến nhà bếp truyền lời lại, sau khi dùng cơm xong, chủ nhân muốn ăn một chút trái cây ướp lạnh.
Bố Nhĩ Thác kéo ghế ra, để Mục Dã có thể ngồi xuống trước, rồi hắn mới an vị vào ghế gia chủ kế bên y.

Hai vị chủ nhân đã ngồi xuống, quản gia cũng không thèm để ý khách nhân vẫn còn chưa đến, liền cho người dọn cơm lên.

Trong lòng Mục Dã có vô vàn nghi vấn, bất quá giờ phút này y lựa chọn im lặng, cũng không buồn dặn quản gia là phải chờ khách nhân đến rồi mới dọn cơm lên.
Hiện tại y đang bận nghĩ làm sao để Khổng Thu – người mà lúc nào cũng bị Blue quấy nhiễu chịu ở lại đây mấy hôm, y tin tưởng từ chỗ Khổng Thu sẽ biết được những điều mà mình muốn biết.
Bố Nhĩ Thác có thói quen phải uống rượu vang khi ăn, còn trong ly của Mục Dã lại là nước táo ép.

Bỗ Nhĩ Thác, một người không biết cái gì gọi là lãng mạn, nhẹ nhàng đặt ly xuống, Mục Dã nhấp một ngụm, cũng vừa lòng, cười cười.
“Bố Nhĩ, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”

“Nói.”
Một tay đặt lên tay Bố Nhĩ Thác, Mục Dã nói: “Em muốn đem căn hộ của mình cho Trọng Ni, hiện tại cậu ấy vẫn ở trong nhà của công ty cấp cho, nếu sau này không làm ở công ty nữa sẽ phải chật vật tính chuyện nhà cửa.

Em cũng không có khả năng về đó, nên em muốn đem mọi thứ của mình dọn sang đây, rồi mới nói Trọng Ni dọn đến.

Trước em vẫn còn do dự, em sợ anh sẽ hiểu lầm, bất quá hiện tại em và cậu ấy cũng có thể tính là người một nhà, anh thấy thế được không? Nếu anh không đồng ý, thì coi như em chưa nói gì hết.”
Mục Dã chọn cách lấy lui làm tiến, mà ngay từ đầu, Bố Nhĩ Thác đã không hề xem Khổng Thu là uy hiếp của mình, nên chỉ đơn giản lên tiếng: “Tự em quyết định là được rồi.

Còn đồ đạc trong nhà, ngày mai anh sẽ cho người qua đó dọn đến đây.”
“Cảm ơn anh!”
“Không cho phép nói cảm ơn với anh.”
Mục Dã dịu dàng cười, siết chặt tay đối phương.
“Khụ khụ”.

Có người không đúng lúc lên tiếng phá vỡ không gian ngọt ngào của hai người.

Sắc mặt Bố Nhĩ Thác âm lãnh xuống vài độ, Mục Dã lại rất vui vẻ tiếp đón đối phương.

“Trọng Ni, đói bụng chưa?”
Khổng Thu vừa mới ho khan liền phất phất tay với hai người, cậu chọn một chỗ cách xa Bố Nhĩ Thác rồi mới ngồi xuống, nói: “Ừ, đói lắm luôn đó.

Vừa rồi ngủ đã muốn chết, nếu không phải Cam Y gõ cửa, tôi cũng không biết là đã trễ thế này.” Nếu so sánh với băng lãnh của Bố Nhĩ Thác, thì sự lạnh lùng của Blue chỉ là một hạt cát so với cả sa mạc.

Cam Y nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu, đồng dạng muốn né vị đại ca đáng sợ này của mình càng xa càng tốt.
Mục Dã nhìn nhìn về phía cửa, hỏi: “Blue đâu rồi?”
“Anh ấy còn ngủ, gần đây anh ấy đang tận dụng thời gian để tu luyện, mệt chết đi được.


Tôi không dám gọi anh ấy dậy, chờ khi nào anh ấy tỉnh ngủ, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn sau, không cần để ý anh ấy đâu.” Khổng Thu giải thích.

Nguyên thân thật sự đúng là Blue lại trốn đi tu luyện, mà dù không có tu luyện đi chăng nữa, anh cũng không muốn ngồi cùng một bàn cơm với Bố Nhĩ Thác.
Mục Dã sao lại không rõ được nguyên nhân sâu xa bên trong, y chỉ cười cười, không hỏi lại, đưa đũa cho Khổng Thu và Cam Y, người đang vô cùng khẩn trương mong được ăn cơm.
Cam Y cảm động gắp thức ăn cho vào miệng, thoạt nhìn Mục Dã cũng thiện lương không khác gì Khổng Thu.

Vậy là y không cần lo lắng cho đại ca và Đề Cổ nữa rồi, oa oa oa thật tốt quá đi, oa oa oa, cuối cùng cũng không phải khó xử nữa rồi.
Trên bàn cơm, không ai nói chuyện, Mục Dã ăn khá chậm, y cắn từng miếng nhỏ, cẩn thận nhai nuốt, thỉnh thoảng y lại liếc mắt nhìn Khổng Thu một cái, trong mắt của đối phương dường như cũng có cùng tâm tư với y.

Quản gia bưng một mâm cá lên, Bố Nhĩ Thác trực tiếp đem khay cá để trước mặt Mục Dã, lạnh giọng nói: “Ăn hết toàn bộ.” Loại cá này rất giàu protein.
Khóe miệng Mục Dã khẽ cong lên, y gắp một miếng cho vào miệng chầm chậm nhấm nháp, mắt lộ ra sự khâm phục.

Rồi y mới gắp một miếng cá mỡ màng trông vô cùng ngon mắt cho vào chén của Bố Nhĩ Thác, nói: “Em không ăn hết được nhiều vậy đâu, anh nếm thử đi, ngon lắm đó.

Đầu bếp này anh tìm được ở đâu vậy? Tay nghề quả không tồi nha.”
Biểu tình trên mặt Bố Nhĩ Thác nháy mắt đã không còn băng lãnh như cũ, tuy chỉ là chút biến hóa không rõ ràng, nhưng người chưa mấy thân thiết như Khổng Thu vẫn có thể nhận ra được, còn có thể khiến cho Cam Y vô cùng khiếp sợ.

Thấy Bố Nhĩ Thác đang cho miếng thịt bò mình vừa gắp vào miệng, Mục Dã lại gắp một miếng cho Khổng Thu, rồi một miếng nữa cho Cam Y, chuyện này làm Cam Y thiếu chút nữa sợ đến mức ném chén hất bàn cơm mà bỏ chạy.

Độ ấm trên bàn chợt giảm xuống không phanh, chỉ có nụ cười trên mặt Mục Dã vẫn không chút suy chuyển.
Y tựa hồ rất ngạc nhiên nhìn về phía người nào đó đang có hàn quang bắn ra từ mắt: “Bố Nhĩ, tính theo vai vế, Cam Y và Khổng Thu đều là em của em, không phải sao? Tuy anh nói em chỉ là người hầu của anh, nhưng em luôn hy vọng có thể trở thành một thành viên trong gia đình anh.”
Hả? Chẳng lẽ Mục Dã vẫn còn chưa biết? Khổng Thu sửng sốt.

Cam Y lại vội vàng xua tay lớn tiếng nói: “Mỗi người trong gia tộc chúng tôi đều phi thường hoan nghênh Mục tiên sinh trở thành một thành viên trong gia đình.

Đại ca là đại ca của chúng tôi, còn Mục tiên sinh đương nhiên là đại tẩu rồi.”
“Là như vậy đúng không?” Mục Dã nhìn sang phía Bố Nhĩ Thác.
Bố Nhĩ Thác lạnh lùng đáp: “Anh cả đời này chỉ có một người hầu là em, kẻ nào dám bất kính với em chính là bất kính với anh.”
“Vậy em yên tâm rồi.” Cố ý gắp cho Bố Nhĩ Thác thêm mấy đũa thức ăn nữa, Mục Dã chỉ cười đáp lại vẻ mặt nghi hoặc của Khổng Thu cùng sự khẩn trương của Cam Y, bưng chén lên tiếp tục dùng cơm.
Một bữa cơm, nhưng bốn người cùng bàn lại mang bốn tâm tư khác nhau.


Dùng cơm xong, Mục Dã nói Khổng Thu chờ y một lúc, rồi y mới cùng Bố Nhĩ Thác đi tản bộ trong vườn.

Từ cửa số trong phòng khác, có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người, Khổng Thu ghé vào sofa, khó hiểu thì thầm tự hỏi: “Kỳ quái, Không lẽ Mục Dã không biết ý nghĩa của “người hầu” và “chủ nhân” của tộc nhân Miêu Linh Tộc mấy anh sao?”
“Cái này cũng không có gì là kỳ quái.” Được rời xa khỏi luồng khí lạnh lẽo của đại ca, Cam Y liền khôi phục lại được một chút bản tính bình thường, nhìn lén hai người bên ngoài, rồi mới tinh nghịch đáp: “Hiện tại Blue đã chẳng thèm giải thích rồi, vậy em nghĩ đại ca đã đạt bậc “Đường” có giải thích hay không? Anh không biết trong khoảng thời gian khi đại ca và Mục Dã cùng nhau biến mất đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh dám chắc là có, thì mối quan hệ của hai người đó mới tiến triển đến mức này.

Mà đại ca nhất định đã nói cho Mục Dã biết chuyện anh ấy là tộc nhân của Miêu Linh Tộc rồi, còn những thứ khác, tuyệt đối không nhiều lời kể thêm.”
“Ồ…” Khổng Thu sờ sờ cằm, “Thoạt nhìn là như vậy.

Em phải kể cho Mục Dã nghe mới được, để tránh anh ấy lại suy nghĩ lung tung.”
“Ừ.” Cam Y gật gật đầu ra vẻ đồng ý.
Sau vài phút suy nghĩ xa xăm, Khổng Thu đẩy đẩy người bên cạnh: “Cam Y, trong lúc bọn em nói chuyện, anh có thể mời đại ca đi đâu đó được không? Em muốn một mình trò chuyện với Mục Dã, nhưng đại ca chắc không chịu thả người đâu.”
Phản ứng của Cam Y gần như thành bản năng sinh tồn, mãnh liệt lắc đầu như điên, miệng cũng phụ họa theo những cái lắc đầu mà liên tục phản đối: “Không muốn không muốn, anh không muốn bị đại ca một tát vả chết tại chỗ.

Không bằng em đến tìm Mục Dã, nói y nghĩ biện pháp thuyết phục đại ca cho hai người được ở riêng trò chuyện thì hơn, anh thấy cái này còn có cơ hội khả thi hơn đó.”
Thở dài một hơi, Khổng Thu khẽ lầm bầm: “Coi bộ chỉ còn cách này thôi.” Tiếp theo cậu lại chợt nghĩ đến một sự kiện khác cũng quan trọng không kém, có chút buồn bực mà nói: “Chờ sau khi Blue đạt đến giai đoạn “Đường”, có phải cũng trở nên lạnh lùng, đến người thân cũng không nhận như đại ca không?”
Cam Y bất đắc dĩ nói: “Đấy là chuyện không còn cách nào khác.

Sao em không thử đổi góc độ để nhìn nhận chuyện này? Bên cạnh Đề Cổ và đại ca đã có em và Mục Dã, nhờ vậy bọn họ mới có thể còn chút nhân tính để dung hòa với người thân, còn nếu không có em, Đề Cổ e là đã chết từ lâu.

Kỳ thật bản chất lạnh lùng cũng là bi ai của những con mèo mắt lam.”
“Có lẽ cũng vì lý do này nên trước kia Blue mới không chịu tu luyện.” Khổng Thu bắt đầu suy nghĩ.
Cam Y lặng yên một lúc, gật gật đầu, có lẽ thật là thế.
Ngay lúc Khổng Thu còn nghĩ miên man không biết sau này sẽ phát sinh ra những chuyện phiền não gì, thì Mục Dã và Bố Nhĩ Thác đã tản bộ về.

Cũng không biết Mục Dã dùng biện pháp gì để trấn an Bố Nhĩ Thác, mà sau khi vào phòng, Bố Nhĩ Thác lại đồng ý cho Mục Dã và Khổng Thu ở riêng với nhau, bất quá hắn lại mang Cam Y đi.

Đáng thương cho Cam Y nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chân tay mềm nhũn, loạng choạng bước theo đại ca khủng bố vào thư phòng, trước khi đi, còn cố quay lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Mục Dã và Cam y, bất quá vì hai người bạn tốt này đều có rất nhiều chuyện riêng muốn kể cho nhau nghe nên đồng thời hơi quá đáng một chút mà chọn cách làm lơ, không để ý, chỉ cười cười bước vào phòng kể chuyện phiếm.

Không có gì, không có gì, chờ khi hai người tán gẫu xong, sẽ đi an ủi Cam Y sau. Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.