Blue

Chương 50: 2


Đọc truyện Blue – Chương 50: 2


CHƯƠNG 35.2
Bên người đúng là hơi thở của Blue, Khổng Thu cảm thấy bản thân không còn khó chịu như lúc sáng nữa.

Một bàn tay ấm áp đặt lên trán của cậu.

Ngay khi Khổng Thu đang chuẩn bị ngủ tiếp, cậu bỗng nghe được thanh âm ẩn hàm không vừa ý: “Tên Dư Nhạc Dương kia có gọi cho em.”
“Hả?”
“Không cho phép liện hệ với tên đó nữa!”
Khổng Thu chớp chớp mắt mấy cái, rồi mới nở nụ cười: “Cậu ta là bạn em mà.”
“Không được!” Anh sẽ không quên Thu Thu đã từng yêu đơn phương người kia suốt tám năm, sẽ không quên Thu Thu vì người kia mà khóc.
Xoay người, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Blue, Khổng Thu cúi đầu nói: “Đó đã là chuyện trước kia.

Blue, hiện tại em đã có anh, còn cậu ấy chỉ đơn thuần là bạn.”
“Không được!” Không được thương lượng.
Khổng Thu ngẩng đầu lên, lập tức, mắt liền bị bưng kín.

Đã quên hiện tại Blue vẫn chưa biến thân hoàn toàn…!
“Blue, lát nữa người ta giao cơm đến, anh làm sao ra ngoài lấy được?”
“Anh tự có biện pháp.

Sau này không cho phép gặp lại Dư Nhạc Dương, không cho phép cùng tên đó liên lạc qua lại!”
“Nhạc Dương đã kết hôn!
“Em còn dám gọi tên đó là Nhạc Dương?!!!!”
Con mèo nào đó, à không, bây giờ phải là người nào đó mới đúng, lửa dấm chua của người nào đó trong nháy mắt liền bùng cháy dữ dội.

Nếu sớm biết Blue nhà mình là một miêu yêu thì đánh chết Khổng Thu cũng không dám đem hết chuyện của cậu và Dư Nhạc Dương ra kể cho anh nghe, lại càng không bao giờ kể cho anh tình cảm của cậu dành cho người kia.

Khổng Thu hiện giờ hối hận không thôi.
Suy nghĩ đến nát óc làm sao để trấn an Blue, Khổng Thu chọn đi chọn lại, quyết định dùng một câu: “Blue, người em yêu, hiện tại, chính là anh… Em yêu anh.”
Bàn tay đặt trên trán cậu chợt trở nên căng thẳng, Khổng Thu tiếp tục nói: “Nhạc Dương cũng giống như Mục Dã vậy, họ chỉ đơn thuần là bạn của em.


Hơn nữa hiện tại với em mà nói, Mục Dã còn thân hơn cả Nhạc Dương.

Vì anh ấy và em giống nhau, đều là đồng tính luyến ái.

Blue, em đã từng vì Nhạc Dương mà thống khổ, nhưng hiện tại, nghĩ đến cậu ấy, em chỉ chúc phúc hai vợ chồng họ trăm năm hạnh phúc.

Bây giờ, người có thể làm cho em thống khổ, chỉ có mình anh.”
“Em thích hắn!” Vẫn còn hoài nghi.
“Đó là chuyện trước kia.

Em hiện tại đã có anh.”
“Em vì hắn mà khóc.”
“Nếu anh rời khỏi em, em sẽ không sống nổi.”
“…Nhớ kỹ, em là của anh!”
“Em là của anh, anh cũng là của em, anh là Blue của em.”
“Em là Thu Thu của anh.”
“Ưm.”
Đây chính là yêu.

Sẽ khiến người ta nghiện, sẽ khiến người phải trầm luân.
Đinh đoong, có người ấn chuông cửa, chắc nhà hàng giao cơm đến.

Người bên cạnh bỗng rời đi, tin tưởng đối phương sẽ biết cách tự che giấu bản thân, Khổng Thu thừa dịp Blue không có ở đây, liền lấy di động.

Ơ? Khóa máy? Nghĩ nghĩ, cậu chợt bật cười, trong bóng tối mở di động lên, rồi mới bấm số của Dư Nhạc Dương.
“A lô? Trọng Ni?”
“Ừ, là tôi, ngại quá.

Hôm nay tôi bị bệnh, ngủ suốt cả ngày, giờ mới dậy nổi nè.”
“Giờ đã khá hơn chút nào chưa?”

Cảm thấy câu hỏi của đối phương có chút cứng ngắc, Khổng Thu cẩn thận trả lời: “Ừ.

Tốt hơn nhiều.

Gần đây bận quá, nên đã quên liên lạc với cậu, gần đây thế nào rồi?”
Cửa mở, một bóng người nhảy bắn vào.

Khổng Thu tự giác che hai mắt của mình lại, mũi chợt ngửi thấy mùi cháo thơm phức.

Khẽ dịch sang một bên, nhường chỗ cho anh ngồi xuống, Khổng Thu chờ Dư Nhạc Dương trả lời, kết quả đợi hơn nửa ngày đối phương mới đáp lại, ách, chính là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Trọng Ni, cái kia, bên cạnh cậu không còn ai khác nữa chứ?”
Khổng Thu nghĩ nghĩ: “Ừ, không có.

Tôi đang ở nhà một mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Đối phương tựa hồ như đang băn khoăn điều gì đó.
“Xảy ra chuyện à?”
“Đúng vậy… Trọng Ni, hôm nay tôi có gọi cho cậu, thì bị một người khác nghe máy.”
Trong lòng Khổng Thu liền vang lên một tiếng!
“A!” Bên người truyền đến lửa giận phừng phừng, Khổng Thu không dám tùy tiện nói tiếp.
“Người kia… anh ta… anh ta nói… anh ta là bạn trai của cậu.”
Mắt Khổng Thu trừng lớn, hô hấp dường như cũng ngừng cả lại.
“Trọng Ni, chuyện này là sao?”
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì, nhưng tuyệt đối không có mất hứng.

Khổng Thu lặng yên vài giây rồi mới thản nhiên đáp: “Ừ.

Tôi, đang yêu.

Đối phương, là nam.”

“…” Đầu dây bên kia rõ ràng đã hít vào không ít lãnh khí.
Sau đó, Khổng Thu ngược lại cảm thấy thật bình yên, cũng thật bình tĩnh.
“Nhạc Dương, thật có lỗi, đã giấu diếm cậu suốt bao lâu nay.

Tôi là đồng tính luyến ái, tôi… thích nam nhân.”
“Tít tít…”
Điện thoại đã bị cắt.
Cười khổ một tiếng, tâm vẫn không nhịn được mà thấy chua xót, Khổng Thu để điện thoại xuống, kỳ thật cậu đã sớm chuẩn bị trước cho tình huống này.

Nếu chuyện này phát sinh trước khi cậu quen biết Blue, bị Dư Nhạc Dương đối đãi thế này chắc chắn cậu sẽ thương tâm đến chết.

Bất quá hiện tại… nằm trong ***g ngực người nọ, Khổng Thu cúi đầu nói: “Em không sao, không cần lo lắng cho em, em trước kia đã dự tính đến tình cảnh này rồi.”
“Như vậy là tốt nhất.

Sau này không cho phép qua lại với tên đó nữa.”
Khổng Thu hít sâu, tống xuất hết những khó chịu trong lòng ra.
“Ăn cháo.”
“Dạ.”
Đèn bàn bật sáng, trong nháy mắt lúc ánh đèn sáng lên, Khổng Thu theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở ra, người bên cạnh đã biến lại thành mèo.

Vươn tay toan nhào nhào đầu con mèo bá đạo, nhưng lập tức vội thu về.

Từ sau khi Blue trở thành bạn trai, Khổng Thu cảm thấy hành động này tựa hồ không được thích hợp cho lắm.
“Đêm nay anh phải ôm em ngủ.”
“Meo meo.” Không thành vấn đề.
Bưng chén qua, Khổng Thu múc một muỗng cháo nếm thử, hương vị cũng khá ngon.
“Anh ăn chung với em không?”
Câu trả lời của Blue chính là phóng xuống giường, bỏ chạy.
“Kiêng ăn là không tốt đâu nha.”
Khẽ cười, ngậm muỗng cháo, tâm của Khổng Thu bỗng vơi đi phần nào đau đớn, cậu mất đi một người bạn là Dư Nhạc Dương, nhưng bên cạnh cậu lại có thêm Blue.

Cậu hiện tại cái gì cũng không cần.
Ở phòng khách ăn cơm sườn của mình, con mèo nào đó đã ăn no liền liếm liếm mép đi vào.

Khổng Thu cũng đã ăn xong, còn xuống giường đánh răng rửa mặt.


Nhảy lên giường, sau khi người nào đó nằm xuống liền đưa tay tắt đèn, một người tiến vào ổ chăn ôm lấy Khổng Thu.
“Anh chưa đánh răng!!!”
Người nào đó lập tức ra khỏi ổ chăn, xuống giường đi đánh răng.

Nhịn không được, ôm lấy chăn cười khúc khích, Khổng Thu đột nhiên nhớ quá, hảo muốn nhìn bộ dáng của Blue một chút.

Không được, phải nhịn xuống, Blue kiêu ngạo như vậy, cậu nhất định phải nhịn xuống.
Người vừa đi đánh răng đã trở lại, Khổng Thu xốc chăn lên.
“Khá hơn chút nào không?”
“Có, chỉ là trên người còn hơi khó chịu, toàn thân đau nhức.”
“Sau này không cho phép mặc mấy thứ quần áo khoe da hở thịt đó nữa!!!”
“Blue à, anh trở nên bá đạo quá rồi.”
“Em là của anh! Không cho phép em để người khác thấy thân thể của em!”
“….Khoe da hở thịt bao giờ?” Khổng Thu cảm thấy mình vô cùng oan uổng, “Mấy cô minh tinh mặc đồ khoe mông lộ ngực kia mới gọi là khoe da hở thịt nha.”
Một bàn tay sắc miêu luồn vào áo ngủ của Khổng Thu, sờ lên ngực của cậu: “Nơi này là của anh! Không cho phép để nguời khác xem!”
“…Bá đạo.”
“Em nên tập cho quen đi.”
“…Em thật hoài niệm những ngày tháng trước đây, khi anh còn chưa quản thúc em.”
Người nào đó tạm dừng thật lâu, rồi mới nói một câu không rõ ý nghĩa: “Em nên chuẩn bị sẵn sàng, anh càng ngày sẽ càng bá đạo, quản thúc em càng ngày càng nhiều.

Thậm chí còn không cho phép em ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.”
Khổng Thu không sợ chết trả lời: “Tốt lắm, vậy anh phải nuôi em, em đã lâu không được nghỉ ngơi rồi, ước gì có người nuôi em.”
“Ừ.” Thật sự chính là sự thật.
Dù sao cũng đang bị bệnh, Khổng Thu lập tức phát ra tiếng ngáy trong những cái vuốt ve ấp áp của Blue.

Đêm nay ấm áp dường như một chút cũng không hề rời đi.
Ngày hôm sau, cơn sốt cao của Khổng Thu đã lui, khi cậu mở tủ treo quần áo ra, liền sững sờ đứng nhìn trân trối.

Cậu phải tốn biết bao nhiêu là tiền, vậy mà bộ quần áo chỉ mới mặc một lần vào event giờ đã bị sinh vật không rõ nào đó xé tan tành thành vải vụn.
“Blue! Bộ đồ này mắc lắm đó!”
“Meo meo ngao!” Không cho phép mặc nữa!
“Anh là tiểu gia khỏa hư hỏng! Hôm nay không cho phép ăn cơm!”
Con mèo nào đó không chút sợ hãi, đứng trên cửa sổ, híp mắt phơi nắng. Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.