Đọc truyện Blue – Chương 105: 2
CHƯƠNG 65.2
Sau khi Blue đóng cửa lại, Khổng Thu nhìn anh vẫy vẫy tay, vẻ mặt thần bí xích xích lại gần, hỏi: “Blue, anh nói xem, cậu bé kia có khi nào là người hầu của Cam Y không?”
“Không biết.” Blue không vui, thúc giục, “Mau gọi điện đi.”
Trong lòng Khổng Thu như bị mèo cào loạn, cậu đẩy đẩy Blue: “Anh kêu Cam Y qua đây đi, em hỏi anh ấy một chút, có thể anh ấy cũng chưa phát hiện ra đâu.
Năn nỉ mà, năn nỉ anh mà, em tò mò quá đi.”
“Hỏi xong em phải ngủ ngay.”
“Dạ!”
Blue đứng dậy đi gọi Cam Y, Khổng Thu vội gọi điện thoại cho tổ kịch bản.
Đợi một lúc sau Cam Y mới qua, cảm xúc cũng đã ổn định hơn rất nhiều, bất quá sắc mặt vẫn không tốt lên tẹo nào.
Vừa tiến đến, Cam Y vừa nói: “Tiểu Thu Thu, lát nữa anh với Mục Dã sẽ dẫn cậu bé đến bệnh viện, giữa trưa bọn anh sẽ về dùng cơm, rồi chiều chúng ta sẽ cùng đi mua đồ.”
“Dạ được.” Để Cam Y ngồi xuống bên cạnh mình, Khổng Thu tinh quái trực tiếp hỏi: “Cam Y, cậu bé kia có phải là người hầu của anh không?”
Hai mắt Cam Y nhất thời trừng to hết cỡ, hô hấp dường như cũng ngừng hẳn lại.
Khổng Thu thấy thế cũng không khỏi trợn trừng nhìn lại: “Có phải không anh? Có phải không anh?” Không lẽ cậu đoán đại mà cũng đúng sao?!
Cam Y khẽ chớp chớp mắt, rồi mới nhéo nhéo mũi Khổng Thu, bật cười, “Em muốn tìm người hầu cho anh sao?”
“Hả? Chẳng lẽ không đúng à?” Xoa xoa mũi, Khổng Thu buồn bực, nghĩ sai rồi sao?
Cam Y cười thật ảm đạm, bình tĩnh nói: “Người hầu căn bản chỉ có thể dùng một câu “khả ngộ bất khả cầu”, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này cũng sẽ không tìm được người đó rồi.
Cậu bé kia không phải là người hầu của anh, anh không có loại cảm giác này với bé.”
“Ôi… Vậy mà em còn tưởng tại vì bé là người hầu của anh, nên anh mới vì chuyện của bé mà thương tâm đến thế nữa chứ.” Khổng Thu thật sự thất vọng, cậu và Mục Dã đều hy vọng Cam Y có thể tìm được người hầu của mình.
So với thất vọng của Khổng Thu, Cam Y lại có vẻ lạnh nhạt hơn: “Không có người hầu cũng chẳng sao cả, dù sao hiện tại anh cũng có thêm một đứa con trai.
Tiểu Thu Thu, anh quyết định, anh sẽ nhận Tiểu Đông làm con của mình.”
“Con trai?” Khổng Thu ngây ngẩn cả người, từ từ đã, “Tiểu Đông? Cậu bé tên là Tiểu Đông à?”
Cam Y nhếch miệng: “Đúng vậy, đây là tên anh đặt cho bé đó.
Y Đông, em thấy được không? Cậu bé không thể dùng họ của em hay Mục Dã được.
Mà tộc quy của gia tộc Tát La Cách lại không cho phép nhận con nuôi, vì vậy cũng không thể theo họ anh được luôn.
Mục Dã nói có thể dùng một chữ trong tên của anh để làm họ cho bé, anh thấy “Y” nghe cũng rất được, em cảm thấy sao? Cậu bé được anh nhặt được vào mùa đông, nên gọi là “Đông”.”
“Mục Dã biết chưa?”
“Ừ, em ấy thấy rất được.”
Khổng Thu nở nụ cười: “Em cũng cảm thấy nghe rất hay, vậy cứ gọi bé là Y Đông đi.
Vậy là khi đến bệnh viện đã có thể điền vào hết những chỗ trống trên sổ khám rồi.”
“Đúng vậy.
Tiểu Đông cũng rất thích.
Bất quá anh vẫn chưa nói cho Tiểu Đông biết chuyện anh muốn nhận bé làm con nuôi.”
“Cái này không cần phải lo, cậu bé đã nguyện ý lấy tên anh làm họ, thì nhất định cũng sẽ nguyện ý làm con anh thôi.”
Blue ở đây, không thể tán gẫu với Khổng Thu quá lâu, Cam Y đứng lên chuẩn bị về phòng mình.
“Em ngủ đi, giữa trưa bọn anh mới về dùng cơm.”
“Em biết rồi.”
Cam Y đi rồi, Blue đóng cửa lại, Khổng Thu thở dài một tiếng rồi nằm vật xuống: “Người hầu của anh Cam Y rốt cuộc đang ở nơi nào a…..”
“Thu Thu.” Mất hứng.
“Chủ nhân, đến ôm em ngủ đi, em mệt quá à.”
“Gào!”
Đứng ngoài cửa, Cam Y cười lắc lắc đầu, trước đây từng có một khoảng thời gian ngắn đặc biệt tưởng nhớ đến chuyện đi tìm người hầu của chính mình, nhưng sau khi đại ca rời đi, Cam Y đã chặt đứt ý niệm này, hơn nữa hiện tại Cam Y đã đổi ý rồi, không muốn đi tìm người hầu gì gì đó nữa.
Hiện tại Cam Y sắp có một cậu con trai, phải làm sao để cậu bé chấp nhận thân phận của bản thân mới là chuyện trọng yếu nhất.
Hít vào mấy hơi thật sâu, Cam Y mới cửa phòng ngủ ra, tươi cười siêu cấp ôn hòa, nhìn cậu bé đang ngồi trên giường.
“Tiểu Đông, chúng ta nên đến bệnh viện thôi.” Đăng bởi: admin