Bloody Contract - Máu Hiếm

Chương 34


Đọc truyện Bloody Contract – Máu Hiếm – Chương 34

Rena và mọi người kinh hoàng nhìn Yuuki đang lơ lửng trên không trung, dang thẳng hai tay và chân ra. Những dấu ấn màu tím xuất hiện rõ mồn một, những dấu hiệu đó cũng xuất hiện dần chung quanh Yuuki, tạo thành một gọng kìm màu tím xung quanh anh ấy.

“This can’t be good.”_Natasy lẩm bẩm.

Cảnh tượng trước mắt làm nhỏ liên tưởng đến một vài film kinh dị hoặc giả tưởng về viêc thế giới sụp đổ. Không may, trong trường hợp này thì nó đúng là như thế. Những dấu vết bắt đầu sáng thêm lên và mặt đất rung chuyển, Yuuki dần thay đổi, mái tóc của anh ấy dần dần dài ra, các cơ bắp nổi rõ lên. Anh ấy biến thành một người hoàn toàn khác, khi con mắt đó mở ra, nhỏ chỉ nhìn thấy những ánh sáng tím cực mạnh.

“Ta đã trỗi dậy!!!”_Một giọng nói vang lên trong trí óc nhỏ và có vẻ mọi người cũng bị thế do họ bắt đầu đưa tay lên bịt tai lại. Đó là một giọng nói đầy uy lực và dĩ nhiên cũng rất điếc tai (>

Rena nghĩ đó chính là tên Death Apostlengày xưa đã cắp Yuuki ra khỏi cha của anh ấy ( hay người biến đổi….whatever ). Và ý nghĩ việc để một tên sống trong cơ thể của Yuuki trong bao nhiêu năm trỗi dậy và làm bá chủ của vampires quả thật đáng sợ ở nhiều cấp độ.

“Tôi….biết giọng nói đó….”_Ciel cau mày. “Nero.”

“Nero? Hoàng đế của Đế chế La Mã?”_Sy hỏi được một câu “vô cùng thông minh”.

“Chúng ta có thể không nói đến bài học lịch sử không? Chỉ là trùng tên thôi người ơi!”_Ciel hét. “Nero là tên đã đòi phá hủy thế giới vampires từ thời Death Apostle bắt đầu xuất hiện.”


“Ok. Hiểu rồi! Giờ phải làm gì?!”_Edgar hét lại.

Mọi người im lặng, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.

“Hay thật! Không ai có kế hoạch hoàn chỉnh nào sao?”_Ryo lầm bầm.

“Yuuki-san!!!!!”_Rena hét lên.

Vừa lúc đó, một tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Mọi người bị hất ra xa bởi dư chấn của nó. Vụ nổ lan tỏa khắp mọi nơi trong thành phố dưới lòng đất này, cuốn bay mọi thứ trong vùng ánh sáng tím chói lòa.

****

Im lặng. Không có ai sao? Mọi người đâu cả rồi? Đau quá. Đây là đâu thế này? Rena chìm trong những suy nghĩ của mình. Khắp mọi nơi quanh nhỏ chỉ là một màu trắng tót vô định. Là thiên đường hay địa ngục? Hay là một vùng xám giữa hai không gian đó? Dư chấn của vụ nổ đã làm tất cả mọi thứ trong tầm phá hủy của nó văng ra xa và tan nát. Nhỏ có bị vậy không? Mọi người thì sao? Edgar? Kaito? Hai người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời nhỏ. Bây giờ, Rena không quan tâm việc mình phải chọn một trong hai người nữa, nhỏ chỉ mong là họ còn sống, thế thôi….

Rena bắt đầu cảm giác được đầu ngón tay của mình. Ánh sáng trắng mờ đi, cảm giác đau nhói ở mọi nơi tràn về dữ dội hơn. Rena mở mắt, gượng đứng dậy. Đầu nhỏ đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cảm giác như vừa bị đem từ lò nướng sang thẳng tủ lạnh vậy. Nhỏ nhìn quanh, hình ảnh kinh hoàng đập ngay vào mắt.

Những bức tường thành ngày xưa sụp đổ, ngổn ngang như vừa trải qua một trận càn quét. Toàn bộ lâu đài bị phá hủy, sụp đổ như thể chúng chưa từng đứng đó một cách hiên ngang và đẹp đẽ vậy. Bầu trời được bao bọc hoàn toàn bởi màu tím và màu đen. Nhỏ kinh hoàng nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ấy, cảm nhận rõ mồn một đống gạch vụn dưới chân mình. Mọi người đâu rồi? Sau vụ nổ, họ bị văng đi mỗi người một nơi. Làm thế nào bây giờ? Tiếng cười man rợ của tên Death vang vọng đến ta Rena. Chưa bao giờ nhỏ thấy cô độc và sợ hãi như vậy. Chiếc váy xanh lấm lem hết cả, Rena như một con búp bê rách bị quăng ra ngoài đường. Nhỏ gượng đứng dậy, dạo bước xung quanh đó.

“Mọi người….đâu rồi?”_Nhỏ tự thì thào với chính mình. Toàn bộ sức lực đã biến mất.

Rena lê bước trên đống đổ nát, khắp nơi đều nghe những tiếng la hét. Đến cả các vampires còn khiếp sợ, một con bé người thường mang chút ma lực như nhỏ có thể làm gì chứ? Rena chợt dừng bước. Người thường…..Arita! Arita đâu rồi? Chị ấy không có chút sức mạnh nào cả! Liệu chị ấy có…..

Suy nghĩ của nhỏ bị cắt ngang khi từ mặt đất trời lên những tên chiến binh với thân hình bao bọc bởi ngọn lửa tím. Hay thật. Nhỏ lùi lại, chúng là tay sai của tên Death sao? Trận địa này hoàn toàn không thích hợp cho nhỏ để chiến đấu. Không có nước. Chung quanh chỉ đầy rẫy ngọn lửa tím. Có thể Syrena và Natasy sẽ có lợi thế hơn. Bọn chúng càng tiến gần hơn, Rena lùi lại, cố tìm một nguồn nước nào đó dưới này nhưng vô ích.

“Không lẽ đây là kết thúc thật ư?”_Nhỏ nhắm mắt, cảm nhận được mình đang run rẩy, nhưng không hề khóc, lạ thật.

Một ý nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu nhỏ. Nếu mình chết ở đây có lẽ Edgar và Kaito sẽ có thể được tự do chăng? Nhỏ sẽ không phải lựa chọn, vậy có lẽ là tốt cho cả ba. Hai người đó có thể tiếp tục bước tiếp trên con đường riêng của mình, không vướng bận nữa. Với ý nghĩ đó, Rena dừng lại, không lùi ra sau thủ thế nữa. Nhỏ buông thõng hai tay, nhắm mắt. Một nụ cười phớt qua môi nhỏ khi tiếng đám lính bước gần vang lên.


Màn đêm phủ xuống.

*****

Rena cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người nhỏ. Đây là thiên đường? Rena có thể nghe tiếng một giọng nói êm dịu bên tai mình, cảm nhận được một khuôn mặt hoàn hảo đang cúi xuống – khuôn mặt của một thiên thần. Nhỏ mỉm cười. Đúng là thiên đường rồi.

“RENATA!!! TỈNH DẬY ĐI!!!”_Giọng nói hét lên.

Sao cơ?

“Khỉ thật! Cô ấy đang yếu đi!!!”

Yếu dần? Thế là thế nào?

“Làm cách nào đó đi!!!!”_Một giọng nói khác vang lên, cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào như giọng nói đầu tiên.

Nhỏ nhíu mày. Đây có thực sự là thiên đường không? Sao mọi người lại la hét như thế?


“SCARLETT RENATA!! TỈNH DẬY ĐI!!”_Giọng nói bây giờ nghe rõ ràng hơn. Wait a minute! Đây không phải thiên đường. Và giọng nói đó là của Edgar!

Nhỏ mở bừng mắt, thấy khuôn mặt của Edgar chỉ cách mình có vài phân. Lay chúa! Edgar thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cậu ấy giãn ra. Nhỏ ngồi bật dậy, thấy Kaito cũng đang đứng đó và bọn chiến binh thì biến đâu mất.

“Chuyện gì? Hai người? Đâu ra?”_Nhỏ lẫn lộn hết cả.

“Thôi được rồi! Được rồi! Quan trọng là tụi này tìm thấy cậu. Cậu nghĩ sao mà đứng yên cho bọn chúng tấn công vậy?”_Edgar nhướng mày.

“Ơ…mình…ừ….”_Nhỏ lắp bắp, không muốn nói ra cái lý do ngớ ngẩn của mình.

“Làm tụi này sợ chết khiếp! Nhóc phải xem lại mình đi!”_Kaito cúi xuống, xoa đầu nhỏ.

Rena đỏ mặt. Tình hình tệ hơn nhỏ tưởng. Thay vi2 chỉ một mình, giờ đây Rena bị kẹp giữa hai người và lại là Kaito và Edgar! Ôi trời.

“Đi nào! Chúng ta cần tìm những người khác.”_Kaito mỉm cười và ba người họ bắt đầu cuộc hành trình


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.