Bạn đang đọc Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu – Chương 31
Tiêu Hoài Đình chưa từng đối mắt với nữ tử ở khoảng cách gần như thế, vốn dĩ chàng có thể bình tĩnh đối phó với sự hiểu lầm của mẫu thân, tẩu tử và tỷ tỷ nhưng lúc này bị công phá, mặt dần đỏ lên.Chàng nhìn thấy, bị dọa tiếp tục cúi đầu ăn cơm.Tiện tay gắp thức ăn, vẫn là cánh gà thơm cay, chàng cắn một cái hài lòng tán thưởng, tài bếp núc này thật không nói nên lời!Quyết định của bản thân đúng hay sai!Sợ bị hiểu lầm cái gì? Có ăn mới là tốt nhất!*Yến Thu Xu mang nước ô mai và cánh gà đều được người người Tiêu gia thích, nhất là cánh gà.
Bạn nhỏ Uyển Nhi tính cách lạnh nhạt bình thường ăn cơm không nhiều, hôm nay ăn ba cái còn muốn ăn nữa.
Chỉ là nương của cô bé sợ cô bé ăn nhiều sẽ khó tiêu nên không cho ăn tiếp.Vì thế, cô bé bưng nước ô mai uống ba chén lại ăn món khác.
Lúc sắp ăn xong, tiểu cô nương lén nấc lên, khi bị phát hiện thì gương mặt đỏ bừng, trốn trong ngực mẫu thân không dám chui ra.Đông Đông ăn đến bụng căng tròn, ma ma hầu hạ không quản được cậu bé, cậu bé ăn no căng còn khó chịu lẩm bẩm.Yến Thu Xu cũng ăn không ít.Bàn ăn của Người Tiêu gia “Không có quy củ” so với trí nhớ của nguyên chủ.
Mọi người trò chuyện, Tạ Thanh Vận hỏi Tiêu Hoài Đình chuyện quân doanh, Tạ Thanh Vận hỏi chuyện con của Tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngọc.Yến Thu Xu cũng bị nhắc đến, chỉ là hai bên không thân nên không có chuyện nói, trái lại nghe không ít.Tạ Thanh Vận lại muốn nghe nàng nói về chuyện bếp núc, nhắc đến chuyện này, Tiêu Hoài Ngọc hiếm khi mở miệng cuối cùng nói chuyện: “Món này có phức tạp không?””Không phiền, nước ô mai làm rất đơn giản, ta dạy Hứa ma ma rồi.
Nếu Tam tiểu thư thích có thể mời ma ma qua học, hoặc ta làm đưa qua cũng được.”Tiêu Hoài Ngọc cười gật đầu: “Đa tạ.”Đó là tiếp nhận.Đông Đông ở một bên nghe hai người nói chuyện cũng vui vẻ nói: “A Xu tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn!”Yến Thu Xu cười xoa đầu cậu bé: “Chắc chắn có đệ.” Nói xong phát hiện Uyển Nhi ngồi cạnh Tiêu Hoài Vũ nhìn nàng chằm chằm, nàng cười nói: “Còn Uyển Nhi nữa.”Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, sau khi nghe thấy thì cười với nàng một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.Trái tim Yến Thu Xu mềm mại.Nhan sắc người Tiêu gia vô cùng xinh đẹp.Hơn giữa trưa, kết thúc buổi cơm trưa, mọi người về viện của mình.Chỉ là trở về khác với ngày thường, trưa nay mọi người đã ăn một phen, lại thêm nước ô mai vô cùng khai vị khiến bọn họ ăn quá no.
Khi đi đường, cả nhóm người vô thức ưỡn bụng, để bụng không còn quá no như thế.Cho dù là Tiêu phu nhân cũng không phát hiện mình đã ăn nhiều hơn bình thường.Tạ Thanh Vận chậm rãi đi về viện của mình.Nơi này thiết kế như những viện tử khác, chỉ là nơi này không có bậc cửa, là một đường thẳng.Nàng ấy trở về hỏi nha hoàn trước: “Đại gia ăn bao nhiêu?””Một bát chè hạt sen, hai miếng bánh ngọt.”Tạ Thanh Vận hài lòng, đi vào trong thấy nam tử sắc mặt tái nhợt đang cầm sách ngồi trên giường.Nàng ấy nhìn xuống, vốn nên có hai chân bây giờ lại trống rỗng, chỉ còn một nửa!Nàng ấy rút sách ra: “Không phải nói không được xem quá lâu à? Ta ra ngoài lâu như thế, chắc chắn sách không rời tay đúng không?”Lúc này, nam tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt có ba phần giống Tiêu Hoài Đình nhưng lại có vẻ tao nhã, cười lên mặc dù có vẻ yếu ớt nhưng vẫn như gió xuân: “A Vận về rồi à, ăn sao rồi?”.