Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 37: Mặt nước tĩnh lặng


Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 37: Mặt nước tĩnh lặng

Đó là một đứa trẻ hoặc là không phải, bốn cánh tay, hai cái đầu nhưng chỉ có một đôi chân. Cặp mắt của chúng đã bị khâu lại, da thịt trên cơ thể cũng chằng chịt những vết chắp vá đè lên nhau. Toàn bộ con người đang có mặt tại đó thậm chí còn chẳng dám nhúc nhích. Dường như trong một lúc mọi ý thức của họ đều đã bị tê liệt, tất cả không tự chủ được hành động của bản thân mà quỳ rạp xuống đất. Hình dạng của hai đứa trẻ nhỏ bé như chỉ vừa lên mười tuổi nhưng không ai hiểu được vì sao chúng lại có thể khiến mình phải sợ hãi như thế.

– Chị ơi! Chị đâu rồi? – Cái đầu có mái tóc dài phát ra tiếng nói.

– Chị ơi! Em sợ lắm. – Cái đầu còn lại cũng gọi theo.

Nghe qua thì đây có thể là một cặp trai gái bị dính liền với nhau. Chúng liên tục gọi một người được cho là “chị”. Mỗi lần chúng cất tiếng kêu mọi người đều phải bịt tai lại, nhưng âm thanh vẫn xuyên qua đôi tay mà đi đến được màng nhĩ. Cơ thể Izumi run bật lên, cô cố mở miệng gọi người anh trai đang ở bên cạnh mình nhưng cổ họng lại cứ như bị nghẹn cứng. Akihiko cũng cố nhấp môi truyền đạt điều gì đó nhưng cô không hiểu được. Izumi nhìn thấy tên nửa người nửa sói đang vùng vẫy, hắn gục xuống rồi lại đứng dậy đi tiếp, cứ liên tục như vậy với mục đính là đến được chỗ của hai đứa trẻ kia. Cô thấy hắn trông rất đau đớn và vô cùng khổ sở, nếu bị như vậy đáng lẽ hắn phải gào thét lên chứ nhưng tại sao. Izumi từ từ hạ bàn tay mình xuống, máu đã chảy ra dính đầy trên đó, không phải hắn không gào thét, không phải anh trai cô không thể phát ra tiếng nói mà là cô không còn nghe được gì nữa.

– Ổn thôi Izumi, đừng sợ, có anh đây rồi, không sao hết, không sao đâu.

Akihiko vừa nói vừa ôm lấy cô em gái đang hoảng loạn của mình vào lòng trấn an. Anh vội vàng bóp chặt vết thương trên cánh tay để máu rơi xuống mặt đất, rồi nhanh chóng đọc ra một câu cổ ngữ nào đó. Một huyết đồ hiện lên bao quanh lấy họ, Arata cũng đứng chung bên cạnh.

– Nó là thứ gì vậy chứ?

– Tớ cũng không biết nữa nhưng giờ chúng ta nên rời khỏi đây, Izumi có vấn đề rồi.

– Con bé bị làm sao?

– Có lẽ nó đã bị điếc tạm thời. Tên rối gỗ cũng chuồn đi từ lâu rồi

– Quỷ tha ma bắt.

– Chúng ta cũng không nên ở lại, Arata, cậu với Kamaitachi mang con bé đến bệnh viện dùng tớ.

– Còn cậu thì sao?

– Tớ phải đi tìm cái điện thoại.

– Nó quan trọng hơn em gái cậu sao?

Akihiko im lặng, anh nghiến chặt răng.

– Giao Izumi cho cậu tớ rất yên tâm, nhưng chiếc điện thoại nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của tớ nữa.

– Akihiko, cậu thay đổi thật rồi.


– Arata, tớ không thay đổi chỉ là có những thứ bắt buộc phải làm mà thôi.

Arata bế Izumi trên tay cùng với Kamaitachi rời đi, Akihiko cũng đứng dậy nhưng đi về hướng ngược lại. Anh không hiểu vì sao bạn mình từ một người luôn coi trọng tình cảm lại chỉ vì một chiếc điện thoại có số liên lạc của người con gái mới gặp mà lại có thể bỏ mặc em gái mình.

Chỉ còn lại Inao và hai đứa trẻ, chúng cứ liên tục gọi “chị ơi! chị ơi!” bằng chất giọng sợ hãi nhưng chẳng có ai đáp lại ngoại trừ tiếng gầm gừ của loài khuyển. Tầm nhìn của Inao hiện tại chỉ là một lớp màng đỏ tươi, nó cứ như màn sương dày đặc dù có cố gắng như thế nào cũng không thể tan đi, ý thức từ đó mà cũng rơi vào mộng mị. Anh không nhớ được vì sao mình lại có mặt ở đây, lí do tại sao anh lại đi gặp cha mình dù điều bị cấm, người con gái đang cười kia là ai, người đàn ông đang đánh mình trong căn nhà đó là ai và bản thân anh là ai. Anh không nhớ được gì, anh cũng chẳng nghĩ ra được bất cứ điều gì.

– Chị ơi! Chị ơi! Chị đâu rồi? Bọn em sợ lắm!

Bỗng một trong bốn cánh tay của hai đứa trẻ bị cắn đứt lìa, từ đôi hàm răng sắc nhọn chảy ra từng giọt máu đỏ thẫm. Bàn tay của con thú đập mạnh xuống đất để lại những vết cào sâu hoắm, sau đó nó lại vội đưa lên để bịt chặt tai khi đứa trẻ gào thét vì đau đớn. Máu từ miệng, từ mũi, cả mắt và tai tất cả đều trào ngược ra ngoài, bản năng động vật cảnh báo nó rằng nó sẽ chết nếu như còn tiếp tục đối đầu. Con thú chần chừ một chút rồi quay đầu bỏ chạy, nó không biết mình sẽ đi đâu chỉ là muốn chạy khỏi nơi này thật xa.

Akihiko dù bị gãy một tay vẫn đang cố gắng tìm kiếm chiếc điện thoại, anh lật tung các bụi cây lên nhưng vẫn không thấy. Anh trông mệt mỏi vì thần kinh cứ phải liên tục trong tình trạng căng đứt, đặc biệt là khi ảnh hưởng của tiếng hét kinh hoàng kia vẫn còn lan xa đến tận đây. Cuối cùng Akihiko cũng thấy thứ cần tìm, đột nhiên có thứ gì đó chuyển động cực nhanh ở phía đằng sau đang phóng tới. Anh cúi hẳn người xuống tránh né, một vật thể ngay lập tức cắm chặt vào thân cây đằng trước mặt là một thanh kiếm nhưng lại không có cán cầm. Một chất giọng ồm ồm cất lên:

– Vì ngươi nên con quái vật kia mới bị xổng ra, nếu bây giờ ta trở về thì chắc chắn cũng sẽ bị ngài Kurenai giết. Tất cả là tại ngươi, chỉ tại ngươi, vì ngươi mà ta đã là ngài Kurenai thất vọng. – Con rối gỗ vừa hét lớn vừa cào vào mặt mình, tự gây ra những vết cào xước đáng sợ trên đó. – Ta sẽ giết ngươi, băm vằm ngươi ra thành một đống thịt nhuyễn.

Akihiko chạm tay vào màn hình chiếc điện thoại bị nứt nhưng nó không sáng lên, ánh mắt anh hiện ra sự tức giận, nghiến chặt răng nhìn vào tên to lớn trước mặt:

– Phải rồi, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là đã gặp ta.

Cách đó khá xa về hướng tây, nơi mà ánh trăng đang phản chiếu lên một mặt nước tĩnh lặng to nhất và đẹp nhất, thậm chí còn chẳng ai nỡ làm hình ảnh ấy bị xao động. Hình như người ta còn truyền miệng với nhau, có một nhà thơ của Trung Quốc tên là Lý Bạch, ông ta cũng vì ánh trăng đêm mà lao mình xuống sông. Nhưng đó cũng chỉ là thứ đẹp đẽ con người nhìn từ bên ngoài, lặng sâu phía bên dưới nó cũng chỉ là một đống bùn lầy hôi thối. Hai chàng trai dừng chân đứng lại ngắm nhìn nó, một người cảm thấy trong lòng mình có chút xao xuyến, còn người kia thì thấy nó chỉ là thứ vô giá trị. Đột nhiên một người phụ nữa mặc một bộ kimono màu trắng xuất hiện quỳ dưới đất, cúi chào bọn họ:

– Thưa ngài Shun, mọi thứ đã được chuẩn bị.

– Kappa thì sao?

– Tên đó đang đợi người ở bờ hồ Biwa.

Người con trai mặc áo sơ mi xanh nhạt vươn cánh tay phải ra trước mặt rồi siết chặt lại, hít lấy một hơi thở thật sâu:

– Bây giờ hoặc không bao giờ.

Kẻ bên cạnh nở một nụ cười đầy ma mị:

– Mày đúng là điên rồi.

Shun cười nhẹ nhìn anh trai mình:


– Chẳng phải là do chúng ta giống nhau sao?

Họ tiếp tục đi về phía trước thì có một bóng đen đã đứng chờ sẵn, chỉ có điều đó không phải là tên mà họ muốn gặp. Người đàn ông ấy mặc một bộ kimono nâu nhạt, trên tay cầm một thanh kiếm katana.

– Ta biết ngươi. – Shun nói với kẻ trước mặt.

– Ta cũng vậy.

– Ngươi là kẻ đã bị trục xuất khỏi tộc Inuyama vì đã phải lòng một con người. Ta đã gặp ngươi hai ba lần gì đó.

– Chính xác là bốn lần.

Shun cong nhẹ đôi môi, gật gù như đồng ý.

– Nhiều hơn ta nghĩ. Vậy chắc đây là lần cuối rồi.

Neji đột nhiên bị kích động khi thấy Kikyo ở trên vai một trong ba kẻ kia nhưng cố không thể hiện sự lo lắng ra nét mặt.

– Mùi này. – Zen nhận biết được điều gì đó. – Ngươi là anh trai, à không là cha của con nhóc này sao?

Neji nghiến chặt răng không đáp lại.

Zen đưa miệng mình sát lại cần cổ Kikyo, phả hơi nóng lên làn da trắng nõn mềm mại, rồi liếm láp lên nó.

– Thật là thơm.

– Ngươi tên khốn. Ta cấm ngươi không được chạm vào con bé.

– Ngươi đã bị trục xuất thì cần gì phải là như vậy, tự làm khó mình rồi làm khó người khác. Nếu tránh ra thì có lẽ ta sẽ thả con gái ngươi ra.

Đôi mắt Neji đỏ ngầu, siết chặt thanh katana trong tay:

– Mặc cho ta không còn là người của gia tộc Inuyama, thì trọng trách ngăn cản các ngươi hồi sinh Kyuan vẫn luôn luôn tồn tại. Dù có phải trả bằng cái giá nào đi chăng nữa.


– Ngươi đúng là một người cha độc ác, nếu cô bé mà nghe được những lời này chắc hẳn là sẽ buồn lắm.

– Shun, hình như mày không coi người anh này ra gì nhỉ? Người của tao không đến lượt mày có quyền quyết định.

– Vâng, em xin lỗi, em không nói gì liên quan tới cô nhóc đó nữa.

Nhận ra mình không thể thương lượng, người đàn ông kia thà phải hy sinh con gái mình thì vẫn nhất quyết ngăn cản bọn họ. Shun đang cố tiết kiệm thời gian nhất trước khi tộc Inuyama đến nhưng đối thủ này không phải là kẻ dễ giải quyết.

– Ubume, ta giao hắn cho ngươi, hãy cẩn thận vì tên đó từng là “tam trụ” tiền nhiệm.

– Vâng.

– Cái tên to con kia đâu rồi? – Zen bất ngờ hỏi.

– Anh muốn nói Mamoru, vậy anh nghĩ tại sao chúng ta làm ầm ĩ như thế này mà tộc Inuyama vẫn chưa đến?

– Dương đông tích tây?

– Tên đó đã tấn công vào phong ấn ở Fukui chắc cũng khoảng một lúc rồi, “lũ chó” sẽ không thể đến đây trong một hai giờ tới.

– Mày không sợ mất hắn sao? Dù sao tên đó cũng là kẻ mạnh nhất trong cái nhóm mày đặt tên là “tứ tước” mà.

– Mamoru sẽ ổn thôi.

– Lần này, có vẻ mày đã đặt cược lớn.

– Phải, lớn, rất lớn, lớn đến nỗi bây giờ lồng ngực em vẫn còn đang đập dồn dập như muốn nổ tung lên đây.

Ubume lao đến tấn công Neji, những ngón tay đã biến thành hình dạng bàn chân loài cò trắng. Tiếng móng vuốt chạm vào lưỡi gươm rít lên chói tai, bàn tay kia định cào vào phần thịt phía dưới bụng nhưng đã bị cản lại bởi vỏ kiếm. Đối thủ của Ubume là kẻ có dày dặn về chiến đấu, người phụ nữ nhanh chóng xoay vòng cơ thể trên không trung cố ý muốn làm gãy thanh kiếm. Nhưng đó lại là thanh kiếm gia tộc Inuyama, Ubume nhìn vào lòng bàn tay mình, nó đã bị cắt nát nhưng thanh kim loại kia vẫn còn nguyên vẹn. Shun thấy không ổn nên định bước lên.

– Xin ngài hãy yên tâm, thuộc hạ đối phó được. Xin ngài hãy mau đi đi, thời gian của chúng ta không có nhiều.

– Ubume. Ngươi chắc là ngươi làm được?

– Thuộc hạ làm được. Dù có phải chết thuộc hạ cũng sẽ làm được.

– Đừng chết, ngươi chết thì sẽ chẳng làm được gì đâu. Với lại ta không muốn mất ngươi, khi ta quay trở lại, hãy chắc chắn rằng ta vẫn thấy ngươi còn sống.

– Các ngươi nghĩ ta sẽ để cho các ngươi đi sao?


Neji hét lớn sau đó bàn tay trái lại vội ôm ngực gục xuống đau đớn, không phải do Ubume, càng không phải do hai kẻ đứng đằng sau. Cánh tay phải cầm thanh kiếm chống dưới đất hiện lên những đường gân màu đỏ. Shun nhìn thấy nó thì cực kì bất ngờ sau đó trở nên vô cùng lo lắng:

– Ngươi đã gặp anh ấy?

Zen chỉ nhíu mày như việc đó chẳng liên quan gì đến mình.

– Tên đó cũng tới góp vui sao?

– Chúng ta phải nhanh lên, nếu để anh ta tới đây thật mọi chuyện sẽ rất phức tạp.

Hai người con trai đi tới gần mặt hồ, liền có một quả bóng nước trồi lên, từ bên trong bước ra là một con thuỷ quái Kappa. Toàn thân nó có màu xanh lá, trên lưng đeo một cái mai rùa, cái mỏ thì nhọn như loài vịt, trên đầu còn đội một cái đĩa tròn bằng sứ, ở giữa những ngón tay có một lớp màng da xấu xí. Shun và Zen bước vào trong quả cầu nước đó, Kappa có hơi e ngại việc mang theo Kikyo nhưng khi Zen lườm nó, thì nó cũng không dám nói gì, cả bốn dần dần chìm xuống mặt hồ biến mất.

– Các ngươi đứng lại đó.

– Ta mong là ngươi vẫn chưa quên ta. – Ubume đứng chắn ngang trước mặt Neji.

Cách nơi đó không xa, một người con trai đang lặng yên quan sát tất cả, bên cạnh là một người đàn ông trung niên dáng lưng hơi khom xuống.

– Ngài không định can thiệp sao?

– Không. – Chàng trai nhìn vào bàn tay phải vẫn còn tê dại. – Đã không thể nữa rồi, với tình trạng này ta không thể giết được Zen.

– Vậy ngài định cứ để mọi chuyện diễn ra theo ý ngài Shun?

– Theo ý của nó thì có gì không tốt. Biết đâu chừng cả hai đứa nó đều sẽ bị kẹt ở dưới đấy thì sao? Còn Kurenai, con bé ấy sao rồi?

– Ngài Kurenai đã bị thương nặng có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có lẽ sẽ phải mất một thời gian khá lâu để hồi phục.

– Vậy thì cũng coi như là có thu hoạch. Cái tên Neji kia, ta mong là vẫn sẽ còn có cơ hội gặp lại hắn, nếu như sáng nay ngươi không ngăn cản thì ta đã có thể giết hắn từ lâu rồi.

– Lúc đó, nếu giết hắn thì chuyện ngài có mặt ở đây sẽ bị làm ầm lên và ngài Zen có thể sẽ chạy mất.

– Nhưng kết quả chẳng phải vẫn không thay đổi gì sao. Đi thôi, chúng ta ở lại cũng chẳng để làm gì.

– Vâng, thưa ngài Keji.

Người thanh niên trẻ quay người bỏ đi, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ và vầng trăng tròn trên cao. Nó vẫn đang toả chiếu thứ ánh sáng dịu nhẹ của mình lên trên tất cả mọi người mà chẳng hề thiên vị bất cứ ai. Còn mặt nước hồ Biwa thì vẫn tĩnh lặng, bình yên như chẳng có gì xảy ra, mặc cho người ta vì thứ bên dưới mà tranh đấu. Nó nằm yên đó là đang chờ đợi ai hay chỉ là sự ngông ngênh thách thức tất cả.

Gần bìa rừng phía đông, những thân cây cứ liên tục rung lên từng đợt rồi ngã đổ xuống, một sinh vật nửa người nửa sói đang cố tự đập đầu của nó vào chúng. Trong đôi mắt đỏ lừ kia ta chỉ tìm thấy được sự điên loạn và thống khổ. Máu từ giữa trán nó không ngừng chảy như thể đang cố dùng chính nỗi đau thể xác này để quên đi sự dày vò của ý thức. Đột nhiên con thú ngửi thấy trong không khí một mùi hương rất thơm, mùi hương này rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra được nó thuộc về ai. Con vật kia bắt đầu gầm gừ kẻ đang tiến lại gần mình, người đó mặc một bộ kimono màu trắng với hoạ tiết là những bông hoa ly xám sang trọng, đặc biệt hơn là nó lại cùng màu với mái tóc. Kẻ ấy nhìn thấy đống đổ nát xung quanh thì chỉ thở dài.

– Inao, cái tên ngốc này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.