Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 20: Kẻ đưa ra lời mời
Để đến được căn biệt thự phải băng qua một khoảng sân vườn rộng lớn. Những hàng cây được cắt tỉa vuông vức, gọn gàng, hai bên lối đi có hai đài phun nước kiểu phương Tây giống hệt nhau. Tất cả chúng đều sắp đặt đối xứng với nhau một cách tuyệt đối, tựa như một bên chỉ là hình ảnh phản chiếu của bên còn lại thông qua một chiếc gương khổng lồ được đặt ở giữa.
Một người đang ông trung niên mặc vest đen đã đứng sẵn ở ngoài của đón nhóm của Iris. Ông ta không tỏ ra ngạc nhiên với những vị khách bất ngờ, vẫn là một thái độ tiếp khách niềm nở của một vị quản gia giàu kinh nghiệm. Bốn tách trà được rót ra đãi khách, một tách vẫn còn để nguyên trên xe đẩy.
Nội thất bên trong căn biệt thự toát lên vẻ đẹp trang trọng khác hẳn với sự cũ kĩ bên ngoài. Nó cho Iris một cảm giác khá quen thuộc, vì được bày trí theo phong cách Pháp, với tông màu chủ đạo là trắng ngà. Những ô cửa sổ cong vòm cùng những chiếc đèn trùm kiểu cổ điển lộng lẫy. Từng đường phào chỉ nhẹ nhàng mang nét đẹp uyển chuyển khiến không gian nơi đây trở nên lãng mạn và kiêu sa.
Kẻ đã mời cô đến đây cuối cùng cũng xuất hiện, là một người đàn ông gần tứ tuần, tuổi chắc nhỏ hơn cha cô một chút, ông ta tự giới thiệu mình là một nhà văn chuyên viết về đề tài siêu nhiên, bí ẩn. Taka có vẻ từng đọc sách của ông nên tỏ ra khá hoà hứng. Từng câu nói không hề trách móc hay khó chịu về việc Iris đến không đúng ngày hẹn. Nhà văn luôn dùng những câu khách sáo để đối đáp. Ông ta cũng nói rằng bản thân cũng có thể nhìn thấy những thứ quái dị nên luôn tìm kiếm những người giống mình để trò chuyện. Tuy nhiên sau đó, ông tự thú nhận sự thật với cô.
– Tôi xin lỗi, thực ra tôi không biết gì về những đường vân trên tay của quý cô đây. Chỉ là tôi cố ý nói dối để có thể trò chuyện trực tiếp, thu thập thêm tư liệu để viết cho quyển sách mới. Nhưng để chuộc lại lỗi lầm, tôi cũng đã mời một nhà tâm linh, người đó sẽ đến trong vài tiếng nữa, mong là có thể giúp ích được gì đó. Tôi đã sắp xếp chỗ cho mọi người nghỉ ngơi. Xin cứ tự nhiên như ở nhà.
Trước câu nói ấy, dù cảm thấy mình đã bị lừa nhưng Iris lại không thể tức giận, chỉ thở dài thất vọng ở trong lòng. Truyện lời nguyền trên tay cứ day dưa mãi, không biết đến khi nào mới có thể kết thúc. Sau đó mỗi người được dẫn vào những căn phòng khác nhau, ngoại trừ Inao và Keiko.
Từ lúc bước vào căn biệt thự, Inao đã thấy khó chịu, mọi thứ nơi đây đều bị bao phủ bởi một lớp màng yêu khí mỏng. Anh cũng nhận ra vị nhà văn kia nói dối nhưng vẫn chỉ lặng lẽ cẩn thận quan sát. Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa đi quá xa.
– Thối quá. Ở đây thối quá. Ngươi có biết là mùi gì không vậy?
Keiko vừa dùng hai tay bịt mũi vừa nói. Con bé nằm trên giường than vãn liên tục, nó không quan tâm việc Inao đến đây là vì Iris. Nó ghét anh. Ai nhìn vào cũng biết. Nó thậm chí còn mong rằng anh sẽ vì cô gái loài người kia mà sẽ huỷ hôn với mình.
Inao không trả lời chỉ lặng lẽ đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống sân vườn bên dưới. Khứu giác của loài chó nhạy hơn con người gấp nhiều lần. Nếu như Inao có thể ngửi thấy mùi từ cách đó một trăm mét thì Keiko là năm trăm. Chỉ là con bé lại có quá ít kinh nghiệm để nhận biết và phân biệt các mùi với nhau. Việc im lặng của Inao khiến Keiko càu nhàu:
– Nè, ta đang hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời?
– Không có gì đâu, chỉ là mùi phân bón của vườn cây thôi.
Inao đã cố ý nói dối, thực chất có hơn năm mùi đang bị trộn lẫn vào nhau. Nó bao gồm mùi hăng của nhựa cây, mùi xộc của vôi sống, mùi ẩm mốc, mối mọt và cả mùi thịt thối rữa. Chúng tồn tại đồng thời trong một thời gian dài đến nỗi gần như đã hoà thành làm một. Anh không nói điều đó cho Keiko vì chắc chắn con bé nghe xong sẽ ngay lập tức muốn rời đi.
– Anh có chuyện cần kiểm tra một chút. Keiko đừng đi ra bên ngoài, lúc về anh sẽ mang ít đồ ăn.
– Biết rồi, không cần ngươi nói. Ta không được phép đi lung tung chứ gì.
Dù vậy, ngày sau khi bóng dáng của Inao vừa khuất, con bé liền chạy ù ra ngoài. Nó muốn đi chơi thì không ai cản được. Điểm đến đầu tiên dĩ nhiên là nhà bếp.
Như bình thường những bước chân của anh nhẹ nhàng không gây ra tiếng động thừa thãi nào. Inao bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc xoã đen dài hơn thắt lưng, trên người mặc một cái đầm liền màu trắng đã ngả màu vài chỗ có vết cáu bẩn, đang lén lút nhìn vào bên trong một căn phòng từ đằng trước của cánh cửa. Cô ta cũng cảm nhận được sự hiện diện của anh, thứ mà con người bình thường khó có thể làm được. Bóng dáng mờ ám đó vội vàng chạy đi nhưng có lẽ do quá hối hả mà đã bị vấp té. Inao ngay lập tức bắt kịp và giữ chặt lấy cơ thể gầy guộc ấy.
– ĐỪNG NHÌN.
Cô ta vừa hét lên vừa lấy hai tay che đi khuôn mặt của mình. Điều đó càng khiến Inao tò mò hơn, đó là giọng của một người phụ nữ trẻ. Anh gỡ bàn tay ấy xuống nhưng khi vừa nhìn thấy được diện mạo ấy, Inao đã sững người lại đôi chút.
– Đừng nhìn, xin đừng nhìn. Tôi xấu lắm phải không? – Người con gái gần như sắp khóc.
– Cô…đã ăn thịt yêu quái sao?
Cô gái đột ngột đẩy Inao ra sau rồi biến mất hút ngay khi chạy vào góc khuất của dãy hành lang. Cánh cửa của căn phòng bị nhìn trộm cũng dần mở ra, một bóng người quen thuộc từ bên trong bước đến gần.
– Anh Inuyama, anh đang làm gì ở đây vậy? Hình như tôi nghe có tiếng phụ nữ la hét.
– Tôi cần nói chuyện với cô một chút. – Giọng Inao bắt đầu có chút gì đó khác thường.
– Anh vào phòng tôi nhé.
– Không, đến nơi nào đó sẽ tốt hơn.
– Sao vậy? Anh không thích vào phòng tôi sao?
– Không phải chuyện cấp bách thì đàn ông không nên vào phòng của phụ nữ.
Iris phì cười, cô gật đầu đi theo sau chàng thanh niên nghiêm túc kia. Cả hai cùng ngồi lên trên một cái ghế đá nằm bên cạnh đài phun nước ở phía bên phải của căn biệt thự. Trời cũng gần chiều nên khá mát mẻ, những cơn gió nhẹ thổi mái tóc đen mượt của cô bay nhẹ nhàng lên không trung mang theo mùi thơm của gỗ đàn hương. Đối với Iris đây là lần đầu tiên cả hai có được một không gian riêng tư lãng mạng như thế này.
– Anh muốn nói chuyện gì?
– Cô tuyệt đối đừng tin những lời nói của nhà văn kia và dặn cho mọi người đừng đi tách riêng ra một mình. Nếu được hãy hạn chế ra khỏi phòng.
– Ông ta có vấn đề? Vậy chúng ta nên nhanh rời khỏi đây.
– Đừng, tôi cần xác nhận một số chuyện. Như thế sẽ đánh rắn động cỏ. Tôi sẽ làm xong nhanh thôi.
– À, anh ở chung phòng với em gái không có bất tiện gì sao? Kêu con bé chuyển sang phòng tôi cho thoải mái.
– Con bé không phải em gái tôi.
– Vậy con bé có quan hệ gì với anh? – Iris càng lúc càng thấy khó hiểu.
– Con bé là hôn thê của tôi.
Iris im bặt. Chắc chắn là anh không biết cô đang bị sốc như thế nào. Chẳng một ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc của cô lúc này. Kinh ngạc có, bối rối có, giận dữ có và đặc biệt cảm giác bị phản bội là mạnh mẽ nhất.
– Anh…mới nói gì sao?
Iris nghĩ là mình đã nghe nhầm, cô muốn chính tai mình xác nhận lại lần nữa, trước khi bản thân không thể kiểm soát được những hành động tiếp theo.
– Con bé là hôn thê của tôi.
Giọng của Inao vẫn trầm đều khi lặp lại sự thật ấy. Không có gì chút gì muốn che dấu cô. Giống như từ trước giờ chỉ có mình Iris là tự suy diễn ra chuyện tình cảm của cả hai. Chỉ có mình cô là tự đa tình, rồi bị đá trước khi còn chưa kịp hiểu bất cứ điều gì xảy ra. Những suy nghĩ của Iris đột nhiên bị đứt đoạn.
– Anh định sẽ..kết hôn với…đứa bé gái đó?
– Nếu hôn ước không bị huỷ thì sẽ vậy.
– Vậy nên anh và con bé…ở chung một phòng.
– Không phải vì lí do đó.
– Nếu bây giờ tôi nói tôi thích anh? – Iris bất ngờ hỏi.
Inao trầm ngâm một lúc, đôi mắt đen láy cứ tưởng chỉ có thể mang mãi một vẻ lạnh lùng ấy cuối cùng cũng đã có chút rung động nhưng chỉ là một chút, sau đó nó lại trở về cảm xúc vốn có của mình.
– Tôi không thể.
Iris không nói gì sau khi nhận được câu trả lời, cô giơ hai bàn tay lên chạm vào má của người con trai trước mặt, rồi luồn ngón tay vào những sợi tóc của anh, giữ chặt lấy cơ thể ấy. Khuôn mặt cô dần dần càng lúc lại càng gần hơn. Inao không hiểu hành động đó, nhưng anh không hề cảm thấy khó chịu, chỉ nhẹ nhàng ngửi lấy mùi gỗ đàn hương đang toả ra trên cơ thể cô.
*Cốp*
Chỉ trong tích tắc Iris dùng tất cả sức lực của mình đập mạnh vào đầu Inao. Nhưng ngay sau đó cô đã phải hối hận vì đó là một quyết định sai lầm. Hai bàn tay lập tức thu về, ôm lấy trán xuýt xoa, cô đau đến mức chỉ cần chút xíu nữa thôi nước mắt cũng đã trào ra ngoài. Iris ngồi thụp xuống rên rỉ.
– Cô có sao không? Đầu có đau không?
Inao lo lắng hỏi han, dù anh có chút ngỡ ngàng với cú tấn công bất ngờ của Iris nhưng cơ thể vẫn không bị sao cả ngược lại trên trán cô gái ấy đã sưng lên một cục u to tướng. Cô giận dỗi đáp:
– Tại sao anh lại không bị gì hết chứ? Đầu anh là đá sao?
– Không hẳn, xương tôi cứng hơn đá.
– Tôi không hỏi anh chuyện đó.
– Nhưng cô đã hỏi tôi mà. Sao lại đánh tôi?
– VÌ TÔI GHÉT ANH. – Iris hét lên. – Nếu anh làm gì con bé tôi sẽ báo cảnh sát, tên lolicon.
Iris bực bội nói rồi bỏ vào trong nhà để Inao một mình, đang trong tình trạng cực kì ngơ ngác. Anh không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Phụ nữ trước giờ vẫn mà một sinh vật không thể nào dự đoán được, Iris còn là cá thể đặc biệt trong số đó.
Cánh cửa phòng bị mở ra và đóng lại một cách mạnh bạo. Người con gái đang ngồi trên ghế sofa đọc sách cũng bị làm cho giật mình.
– Chị Yamaguchi, cho em ít thuốc giảm đau. – Iris vừa ôm đầu vừa nói.
– Trán em…bị sao mà sưng môt cục vậy?
– Em đập đầu vào một cục đá chết tiệt.