Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 9
Đứa trẻ ở viện phúc lợi kia không tổ chức tang lễ.
Tiếng đàn ca ở Ngàn Chén vẫn tiếp tục như bình thường.
Hình như Diêu Giai đã có mục tiêu mới rồi thì phải, vô cùng sáng suốt, vô cùng dứt khoát từ bỏ đi ánh trăng ở gần ngay trước mắt mà xa tựa chân trời kia.
Cũng có thể ở cô vốn không tồn tại thứ gọi là thật lòng, việc cầm lên rồi đặt xuống cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
An Nhiên vẫn đứng ở quầy bar âm thầm nhìn theo hình bóng của ông chủ, sau khi đối phương xuất hiện, đi lại gần, thì lại vội vội vàng vàng thu ánh mắt lại, cúi gằm đầu xuống thấp nhất.
Sau đó lại mím chặt môi khi dư quang nhìn thấy người kia làm ra mấy trò giao du đầy ám muội với người khác.
Tiêu Chiến cũng sẽ nghĩ đến bản thân, lúc bắt đầu chỉ là một chút tâm tư phản nghịch khi đã quá cô độc và đến giờ là sự động tâm không thể chối bỏ.
Anh không đơn thuần được như An Nhiên, cũng không thể cầm được buông được như Diêu Giai.
Có vẻ Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ, câu “Không sao cả” rồi “Thả lỏng chút đi” Vương Nhất Bác đã nói vô cùng rõ ràng rồi, trên đời này mỗi ngày đều không ngừng có người ghé qua quán rượu, trà lạnh rồi thì rời đi, vì thế, có hề gì với cậu chứ.
Khi mới biết được tin Tiểu Đậu Nha qua đời, tâm trạng của Tề Vận không hề tốt một chút nào, nhưng nói ra cũng không đến nỗi xấu lắm, khi quầy bar nhàn rỗi, Tề Vận liền thở dài nói, “Vẫn là có chút khó chấp nhận nổi, đứa trẻ đó dễ thương như thế, biết rõ mình không được chạy, cũng không được nhảy, nhưng cứ nhìn thấy bọn em lại không kìm được vui vẻ mà chạy nhanh đến.”
Lúc đó, Tiêu Chiến vẫn còn cầm chặt cốc nước mật ong, chần chừ mãi rồi cũng vẫn không uống, Vương Nhất Bác cách anh vài người ngồi giữa, câu được câu chăng bồi mấy người khách nói chuyện phiếm.
Tiêu Chiến như một kẻ ngồi bên nghe ké nhưng tâm hồn lại bay mất ở tận đẩu tận đâu, âm thanh hai bên đều dồn vào tai anh.
Vương Nhất Bác nói, “Bạn giường cố định rồi sẽ có ngày chán ngấy thôi.”
Một giọng nam cũng được coi là dễ nghe vang lên, “Chán rồi thì ai đi đường nấy.
Hơn nữa, không phải cậu nói là làm nhiều rồi thì cơ thể sẽ tự động nhớ à?”
Vương Nhất Bác cười cười, nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của đối phương, “Muốn tôi nhớ đến cậu à? Hay là muốn cậu nhớ kĩ tôi?”
Đối phương cũng cười rồi đáp, “Chỗ này của cậu nhiều người như thế, đương nhiên là muốn cậu nhớ kĩ tôi rồi.”
Tề Vận đưa tay quơ quơ trước mặt Tiêu Chiến, “Làm sao thế, nghe lén nghe đến ngu người rồi à?”
Tiêu Chiến chớp mắt liền mấy cái, chậc chậc hai tiếng rồi nói, “Cậu với tên yêu nghiệt kia đúng là cùng một loại người.”
Tề Vận bật ra một tiếng “Chi…”, “Vừa rồi anh như muốn đem đầu trực tiếp ném qua bên đó luôn, rõ ràng như vậy, em có mù đâu.”
Tề Vận nhìn vào cái cốc nước mật ong chưa được đụng qua giọt nào trong tay Tiêu Chiến, “Thế nào, đau lòng rồi?”
“Sao có thể chứ?” Tiêu Chiến dứt khoát cầm cốc nước lên, một ngụm uống hết cả cốc nước to, nhưng uống vội quá, đặt cái cốc xuống, vừa bỏ vào bồn rửa chén nho nhỏ ở gần bên Tề Vận đang đứng, vừa nôn khan.
Vương Nhất Bác ở bên kia nghe thấy tiếng cũng đưa mắt nhìn qua, nhưng chỉ một cái liếc mà thôi, cậu lại quay đầu lại tiếp tục bồi mấy người khách kia nói chuyện phiếm hoặc tiếp rượu.
Tề Vận nói, “Tỏ ra mạnh mẽ cái gì chứ.
Động tâm vốn đâu phải là chuyện gì mất mặt đâu.”
Tiêu Chiến ho đến chảy cả nước mắt, anh chỉ cười một tiếng, “Động tâm với người lòng dạ sắt đá như thế, cũng đủ mất mặt lắm rồi.”
Tiêu Chiến biết rõ, trong mắt Tề Vận anh chỉ là một người dâng ra chân tâm nhưng tuyệt không thấy chút hi vọng nào cả.
Tề Vận nghe thấy liền cau mày, nhưng lời đến môi cũng không lập tức nói ra, mấy người khách bên Vương Nhất Bác giải tán hết rồi, cậu nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc ghế tròn, nhàn rỗi ngồi xoay xoay mấy cái ly thủy tinh làm niềm vui, lại nhìn sang Tiêu Chiến, rồi đột nhiên nhắc đến Tiểu Đậu Nha.
Tề Vận nói, “Chắc tên đó chưa nói với anh điều này đúng không.”
“Cái gì cơ?”
“Thực ra mọi người đều biết đứa trẻ đó không sống được lâu, thậm chí hồi đó mọi người còn bảo chắc cũng không sống quá được mấy ngày ấy.
Nhưng anh ấy vẫn nhất quyết đem đứa trẻ đó về.
Nói ra thì chỉ có 5 năm, nhưng những điều anh ấy làm đã quá nhiều rồi.”
“5 năm trước, anh ấy mới 18 tuổi.”
Zhu: đọc đến đây bỗng nghẹn lại.
Thi thể của Tiểu Đậu Nha được đưa vào lò hỏa thiêu.
Gương mặt nhỏ bé ngây thở của em biến mất sau cánh cửa sắt xám xịt, lạnh lẽo, cuối cùng biến thành một lớp bụi bay hòa vào trong gió, hòa vào sắc trời xanh thẳm cùng một bình tro đã hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu, cũng hoàn toàn mất đi hơi ấm.
Ánh sáng gắt đến chói mắt, Tiêu Chiến vì đứa trẻ mà duyên gặp gỡ chỉ như bèo nước tương phùng này mà khóc đến không thể nín được.
Ngoài ánh nắng chói mắt cùng lớp tro xương cay sè khiến Vương Nhất Bác có chút khó chịu ra thì hình như cậu không có biểu cảm gì khác.
Cậu quay qua nhìn người đang khóc đến nước mắt đầy mặt kia, đưa qua tờ khăn giấy, sau đó nhìn lớp khói bụi đen sì bay lên cao từ trong ống khói, nói, “Đừng khóc nữa, em ấy không nghe được gì đâu.”
Giọng Vương Nhất Bác bình tĩnh đến lạnh lùng vang lên từ đám đông đang khóc lóc bày tỏ lòng tiếc thương đặc biệt rõ ràng.
Tiêu Chiến nhìn tờ khăn giấy trong tay mình, liền cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống rơi trên tờ khăn giấy khô khốc, rồi lan ra thành 1 vết nước tròn, “Cậu biết thừa Tiểu Đậu Nha sẽ chết bất cứ lúc nào mà còn cứu em ấy.
Cậu đã sớm biết rằng rồi sẽ có một ngày như thế này, vì thế chuẩn bị kĩ càng rồi đúng không?”
Vương Nhất Bác cười một tiếng, “Tề Vận không đứng một bên xem kịch, giờ lại lắm chuyện rồi.”
“Chả liên quan gì đến Tề Vận cả, là tôi muốn biết, từ năm 18 tuổi cậu đã chu cấp cho viện phúc lợi, mỗi năm đều thấy những đứa trẻ vì những bệnh khác nhau mà rời bỏ thế giới.”
“Đừng bởi vì biết tôi nuôi cả một viện phúc lợi mà thấy tôi khác biệt.”
Ở một nơi đầy đau thương như này, bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc lóc, thở dài buồn rầu, xót xa, Vương Nhất Bác lại vác tay qua vai Tiêu Chiến, ngón trỏ nhè nhẹ gãi gãi vào cằm Tiêu Chiến, “Sao anh không hỏi thêm vài câu nhỉ, trước năm tôi 18 tuổi, tôi đã làm những gì?”
Vương Nhất Bác nhanh chóng bỏ tay xuống, tiếp tục đi về phía bãi để xe.
Tiêu Chiến giống hệt như hôm ở bệnh viện, nghe Vương Nhất Bác lần đầu tiên kể về chuyện của riêng cậu, ở đâu đó trong đầu anh vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Anh cứ thế đứng ngơ người tại chỗ một lúc, đến tận khi Vương Nhất Bác quay đầu gọi anh, “Anh muốn đi bộ về đó hả? Tiêu mỹ nhân.”
Đêm xuống, sau khi tắm xong Tiêu Chiến như thường lệ đi ra ban công, hình như cũng đã thành một thói quen rồi, đợi đến khi anh hồi thần thì người đã chỉ còn cách cánh cửa kính ở ban công không đến vài ba bước chân.
Đột nhiên anh dừng lại.
Không phải là vì bỗng nhiên anh nhận ra bản thân đã quen muốn ngồi cùng người đàn ông kia ở ban công như thể hai người đã trải qua năm tháng cùng nhau, mà là anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng nhìn mấy dây hạc giấy kia đến ngơ người, đột nhiên anh dừng lại bước chân.
Anh cũng không biết tại sao đột nhiên anh lại dừng lại như vậy, chắc có lẽ là nếu bước thêm một bước, tạo ra thêm dù chỉ một động tác nhỏ thì trời đất sẽ đảo lộn chăng.
Từ góc nhìn của Tiêu Chiến sẽ thấy Vương Nhất Bác quay nửa người đứng chéo với anh, bàn tay phải đang cầm chiếc cốc thủy tinh chứa đến lưng cốc whiskey được ánh sáng đèn điện ngoài ban công chiếu vào, hắt lên màu lưu ly lóng lánh ánh vàng.
Dáng người đĩnh bạt, hai vai to lớn, yết hầu bén nhọn, đường quai hàm tinh tế, sống mũi cao thẳng, những cái bóng trên sàn đan xen vào nhau, phác họa tỉ mỉ lên hình ảnh người đàn ông anh tuấn lạ thường.
Vương Nhất Bác hơi ngẩng cao đầu, nhìn mấy dây hạc giấy ngày thường đi qua thì chắc chắn sẽ đụng phải.
Gió đêm thoang thoảng thổi qua ban công, những con hạc giấy được xâu lại với nhau sẽ lay động, đung đưa theo gió, trông giống như những con hạc đó thực sự đang nhè nhẹ bay.
Tiêu Chiến nhìn cậu, như một người đang thưởng thức nghệ thuật không mang theo bất cứ mưu đồ gì của kẻ làm tin ở nước mình lệ thuộc, nhìn ngắm một bức họa tĩnh lặng nhưng mang trong mình đầy bí mật, đang muốn thử dùng tâm ý của bản thân để hiểu rõ ý nghĩa trong từng nét vẽ.
Nhưng rất nhanh, khi Tiêu Chiến vẫn còn đang đắn đo xem mình có nên đi qua đó hay không, Vương Nhất Bác đã dùng chiếc cốc đang cầm trong tay gạt dây hạc giấy đang đung đưa trước mắt ra, đi đến chiếc chõng, ngồi xuống, rồi lại nằm ra.
Một lúc sau Tiêu Chiến mới đi qua đó, trên chiếc bàn tròn có một ly sữa bò vẫn còn hơi ấm, anh cầm chiếc ly lên giữ trong lòng bàn tay, mặc dù giờ đã là đầu thu cuối hè rồi nhưng cầm vào tay bỗng chốc lòng bàn tay đã có lớp mồ hôi mỏng, nhưng anh vẫn cầm chắc trong tay, sau đó nhìn mấy dây hạc giấy vẫn ở chỗ cũ kia, nói, “Tôi muốn treo đầy hạc giấy ở đây.”
“Muốn tôi nhìn thấy thì sẽ nhớ đến anh à?”
Tiêu Chiến ừng ực mấy hơi liền uống sạch ly sữa trong tay, lồng ngực được từng ngụm sữa bò đi ngang qua lấp đầy hơi ấm, rồi lại đột nhiên trở nên mát lạnh thấm đượm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim, khiến con tim anh như có cảm giác như đang co mình lại.
“Đúng thế!”
Tiêu Chiến để chiếc ly đã rỗng không xuống chiếc bàn tròn, đột nhiên anh không muốn giãy giụa hay có chết cũng phải chống lại đến cùng nữa, hoặc cũng có thể là lời Tề Vận nói cùng với sự thất thần khi Vương Nhất Bác nhìn thấy hạc giấy, vén lên một góc mà Vương Nhất Bác đã tỉ mỉ ngụy trang.
Điều này khiến Tiêu Chiến có dũng khí để quyết chiến đến cùng.
Dù sao thì cuối cùng thì anh cũng sẽ rời khỏi đây mà.
Vương Nhất Bác cười cười, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, “Đột nhiên thành thật như thế, muốn nói cái gì.”
Tiêu Chiến cũng cười, “Không phải cậu cái gì cũng nhìn thấu cũng hiểu rõ sao, còn muốn tôi nói ra à?”
Vương Nhất Bác quay lại, ngẩng đầu nhìn mấy dây hạc giấy, rồi nói, “Không phải tôi muốn nhìn thấy rõ, là các anh cố tình để tôi nhìn thấu đó chứ.”
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, anh không rõ “các anh” mà Vương Nhất Bác nói bao gồm những ai, hay chính là tất cả mọi người mà Vương Nhất Bác đã từng gặp qua.
“Tuy rằng thỉnh thoảng cảm thấy hứng thú, nhưng tôi chả hề muốn nhìn rõ mấy cái tiểu tâm tư đầy ích kỉ của các anh đâu.”
Bởi vì cô độc lâu ngày sẽ ngảy sinh ra sự lo lắng, không yên, cũng là vì cái sự động tâm chân thành bởi vì không được đáp lại mà trầm luân không thể thoát ra, đều sẽ bị người đàn ông đang ngồi bên cạnh kia, lặng lẽ mà nhìn thấu tất cả.
Vương Nhất Bác có lẽ cũng không quan tâm khi bị dò xét quá khứ, giống như cậu chẳng thèm để ý đến việc người khác ôm tâm tư gì với cậu, không thèm quan tâm đến người đến người đi qua cuộc đời cậu vậy.
Bởi vì cậu đã quá rõ mấy cái tâm tư đầy vô vị ấy.
Con người ta nhiều lúc chỉ có thể chấp nhận được những chuyện mà mình hi vọng nó xảy ra.
Đối với quá khứ trước năm 18 tuổi của cậu, mặc dù Tiêu Chiến có cố gắng đoán thế nào, nhưng anh vẫn chọn lựa không hỏi, không biết, không để ý.
Anh không cần biết, không cần phải hiểu, anh cũng không cần quan tâm đến nó làm gì.
Suy cho cùng, bản thân anh chỉ muốn bắt thóp cái tên yêu nghiệt mà chẳng ai có thể làm suy suyển đang ngồi kia mà thôi.
Chỉ là một trò vui tặng cho bản thân sắp 30 tuổi.
Tiêu Chiến tự tin vào bản thân, vào gương mặt này, vào giọng nói này, vào khả năng trêu chọc lòng người của anh.
Anh bắt đầu đào bới để tìm điểm bất đồng giữa anh và Vương Nhất Bác, thậm chí là tự tạo ra điểm bất đồng.
Vương Nhất Bác nói, “Tôi sẽ nhớ kĩ anh mỗi ngày đều ngồi ở ban công hát và mong tôi nghe thành thói quen, sẽ nhớ kĩ ngày hôm đó Tề Vận mua nhầm hãng sữa bò, anh nếm một ngụm liền nhận ra, sẽ nhớ kĩ sự tận tâm khi anh gấp nhiều hạc giấy như vậy, cũng sẽ nhớ kĩ sự cứng miệng và mạnh mẽ khác hẳn những người ở Ngàn Chén của anh, cũng sẽ nhớ kĩ sự chân thành khi anh ở bên cạnh Tiểu Đậu Nha và khi anh khóc vì em ấy.”
Trong ngực Tiêu Chiến vang lên từng trận sụp đổ, giống như bị người ta từng lớp từng lớp một lột đi lớp vỏ rực rỡ, óng ả che lấp đi sự ảm đạm bên trong, cuối cùng đặt vào một góc khuất hỗn loạn, u tối nhất, nơi đó ẩm ướt, lầy lội, đổ nát và quạnh hiu.
Vương Nhất Bác lại nói, “Anh vẫn còn hợp đồng hơn 1 năm nữa, tôi đã nói rồi, anh thoải mái chút đi, cho dù anh ôm tâm tư gì cũng chẳng sao cả.”
Từng đám mây nhờ nhờ trên bầu trời đêm chầm chậm dịch chuyển, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác cầm ly rượu, tiến đến, chắn hết tầm nhìn của anh.
“Nếu anh muốn cùng tôi làm mấy chuyện yêu đương gì đó, bây giờ cũng được đấy.”.