Bjyx Ngàn Chén Không Say

Chương 51: Devotion


Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 51: Devotion


Cả ngày hôm đó nắng ấm áp, gió hiu hiu, Tiêu Chiến kéo rèm ở ban công ra, ánh nắng mặt trời trong như nước xuyên qua lớp cửa kính tràn vào trong căn phòng, từng sợi vàng nhảy nhót khiến lòng người đắm say.
Trong phòng ngủ, người bị chênh lệch múi giờ kia vẫn ngủ đến thiên hôn địa ám.
Anh rót một cốc nước bưng trên tay đi ra ban công đứng một lúc, lúc uống nước, ánh nắng vừa hay hắt lên chiếc nhẫn ở ngón áp út, một tia sáng lóe lên phản chiếu lại rọi vào trong mắt anh.

Anh giơ tay đưa lên nền trời xanh mây trắng, xòe năm ngón tay thon dài của mình ra.
Ánh nắng lọt qua kẽ tay, vạch rõ đường nét của từng ngón tay.

Anh nhìn chăm chú vào ngón tay đeo chiếc nhẫn đang ngập tràn ánh sáng kia, mím môi cười thầm một tiếng.
Bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng kia có sở thích kì lạ lâu năm là thích nghe chuyện của người khác, Tiêu Chiến rất tò mò Vương Nhất Bác đã kể câu chuyện giữa hai người thế nào mới có thể khiến bậc thầy thiết kế cực kì soi mói ai ai cũng biết kia đồng ý, càng tò mò hơn là tại sao Vương Nhất Bác lại chọn từ này chứ không phải là forever.
Nhưng Vương Nhất Bác chỉ cười cười liền dễ dàng đánh lái Tiêu Chiến sang chuyện khác, mặc kệ anh có làm thế nào cũng không hé răng nửa lời.
Thôi vậy.
Câu chuyện cổ tích mà anh đã từng mong muốn nhất, chờ đợi nhất, cũng khát khao nhất vẫn đang tiếp diễn, người trong lòng anh là tốt nhất, yêu nhất, cũng ham muốn nhất đã ở bên anh rồi, thời gian cuối cùng cũng tiết lộ sự thật cho anh, hai người bọn họ sẽ có cách giải thích tốt nhất cho mình, không giống nhau, cũng không cần phải giống nhau.
“Bảo ơi.”
Trong phòng ngủ vọng đến thanh âm ngái ngủ dinh dính, có lẽ là mi mắt vẫn chưa mở được ra nhưng lại sờ sờ bên cạnh không thấy người, lại gọi thêm một câu, “Bảo bảo?”
“Đến đây.” Tiêu Chiến bước vào phòng, đi ngang qua chiếc bàn thấp kia tiện tay để lại cốc nước, đi đến phòng ngủ.
Vương Nhất Bác dùng cánh tay chắn ánh sáng chói vào mắt, lại hí hí mắt nhìn Tiêu Chiến giữa kẽ hở giữa hai cánh tay, rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Tiêu Chiến ngồi xuống, “Ngủ đủ rồi à?”
Bên kia lại chẳng hề trả lời cho đúng câu hỏi, “Hôn một cái đi.”
Bên này cũng dịu dàng như nước suối, cười rồi đáp lại, “Ngủ dậy còn đòi cái nghi thức này hả?”
Vương Nhất Bác bị anh chọc bật cười khùng khục, giọng nói vẫn còn đầy giọng mũi, “Vâng.”
Tiêu Chiến cúi người hôn cậu, trên trán, chóp mũi rồi cả môi nữa, người đàn ông ngái ngủ liền nhắm mắt cười.
Trong phòng ngủ rèm cửa đã che lại hơn nửa ánh sáng, nhưng qua những kẽ hở ánh sáng vẫn mặc sức chiếu vào, ánh sáng và bóng tối giao hòa, dệt nên cảnh sắc bên trong.

Có lẽ trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn những tâm sự và bí mật nói không nên, nói không hết, đều liên quan đến tình yêu cả, mới khiến những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này mới chân thành, tha thiết đến nhường ấy.
Con tim tinh tế thấu hiểu mọi điều về anh của người đàn ông khẽ động, cười hỏi, “Đang nghĩ cái gì đấy?”
Ý cười trên môi Tiêu Chiến rạng ngời, thơ ngây đến nỗi ngay cả giọng nói cũng giống như đứa trẻ vút cao, nói, “Đang nhớ bảo bối của anh đó.”

Cuối tháng 10, trời mát mẻ.

Buổi sáng lề mề giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vùng vằng mãi mới kéo màn trời lên, phải rất lâu sau, một tin nắng ban mai mới uể oải ló ra khỏi đám mây trắng và màn sương mờ.
9 giờ.

Trong bếp, một nồi cháo đang hầm, Tiêu Chiến đắp một tấm chăn mỏng ngồi ngoài ban công xem điện thoại, rồi lại đứng lên chăm sóc mấy hoa hoa cỏ cỏ đặt ở trên giá mà anh mua về đặt ở ngoài ban công không lâu trước đó.
10 giờ.

Anh sẽ đi đến phòng khách bật một bài nhạc nhẹ du dương, êm đềm, rồi đi dỗ người đàn ông tham ngủ nướng trong phòng kia tỉnh dậy.
Ý thức của người kia tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mi mắt cũng vẫn chưa mở ra được gọi trước một tiếng, “Bảo ơi?” sau đó nghe thấy tiếng nhạc nhẹ kia, lại gọi thêm một cậu nữa, “Bảo bảo.”
Gọi kiểu gì mà gọi tỉnh luôn cả chính mình.
Đợi Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ, giúp cậu lấy xong bộ quần áo ra khỏi tủ quần áo đã được phân loại, sắp xếp gọn gàng loại nào ra loại nấy, lại cho cậu thêm một nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng, tình cảm nữa, cậu mới thực sự có ý định rời giường.
Theo thói quen sau khi Vương Nhất Bác tắm xong sẽ luôn đi đến tủ rượu rót cho mình một ly whiskey, dù trời có lạnh hơn thế này vẫn phải cho vào một nửa viên đá mới vừa lòng.

Bây giờ, cậu tắm táp xong, vừa bước vào phòng khách một cái liền có thể nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trước bàn ăn được đặt trong một góc, nở một nụ cười giả trân gọi, “Chồng ơi.”
Vương Nhất Bác cũng hết cách chỉ đành cười, vừa đi đến bàn ăn vừa nói, “Một ly cũng không được à?”
Đầu bên kia liền khí thế đáp, “Ăn xong bữa sáng rồi em uống cả bình anh cũng kệ.”
“Thế tối nay cái cốc sữa bò kia có thể đổi thành whiskey cho em không?”
Tiêu Chiến híp mắt cười đến là giả, nhả từng chữ, “Không! Được!”
“Một ngụm cũng không được à?” Vương Nhất Bác cười bất đắc dĩ, ngoan ngoãn nhận lấy bát cháo nóng hổi mà Tiêu Chiến đẩy sang, lại liếc một cái về phía quả trứng luộc đang đặt bên cạnh chờ cậu ăn, lòng tự hỏi có còn món gì đó nhiều dinh dưỡng gì gì đó mà vẫn chưa được bưng lên không nhỉ.
Tiêu Chiến giương khóe môi cười, má lúm đồng tiền hiện rõ cả ra, nửa nạt nửa giận nhưng đều là dịu dàng, “Về sau, nếu em đau dạ dày nữa thì đừng để anh nhìn thấy em vội vàng tìm thuốc, đi truyền nước cũng đừng tìm người đi cùng.” Thôi xong luôn, cầm chiếc thìa trong tay khẽ gõ lên miệng bát cháo của Vương Nhất Bác, “Nhân lúc còn nóng mau chóng ăn đi.”
Quay xe một cái, lại quay về chủ đề lúc trước, “Dù sao thì anh cũng sẽ không đi theo đâu, mấy người Tề Vận, ai cũng không được đi!”
Người đàn ông nhận được một “lệnh cưỡng bức” này chỉ cười cười, gạt mấy lọn tóc lòa xòa trước trán qua một bên lộ ra một vàng trán sáng bóng, bó tay hết cách, nhướn mày, “Em uống nhiều năm như thế cũng có sao đâu.”
Tiêu Chiến chống cằm nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, cười, “Thế giờ nghe ai?”
Đầu đằng kia múc một thìa cháo thơm lừng đưa đến miệng vừa giơ bàn tay còn lại lên đầu hàng, “Nghe anh.”
Lúc Tề Vận đưa kết quả nghiệm thu hoàn thành sửa chữa viện phúc lợi qua cho Vương Nhất Bác xem, tiện miệng nhắc đến tin tức công ty của Lạc Bùi bị công ty đối thủ thu mua lại với giá bằng nửa giá thị trường.
Lúc này, Vương Nhất Bác đang nhìn Tiêu Chiến xách theo mấy túi thức ăn đi về phía cửa sau, chắc có lẽ là đi cho mấy động vật nhỏ lang thang thường hay xuất hiện ở con ngõ phía sau Ngàn Chén.


Tề Vận nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, không tiếp tục nói nữa.

Đợi đến khi Tiêu Chiến đi khuất, Vương Nhất Bác mới chậm rì rì đáp lại lời Tề Vận, ” Chắc bị nắm thóp gì đó.”
Loại chuyện như thế này, hồi cậu còn ở Đông Châu đã từng thấy qua, cũng đã từng làm qua.
Tề Vận không biết nên miêu tả cảm xúc trong lòng mình hiện giờ như thế nào, bèn nói thật theo những gì cậu biết, cũng không thể hiện bất cứ thái độ gì, “Cái người đàn ông hồi trước có tìm anh Chiến gây rắc rối ấy, cụ thể không rõ vì lí do gì nhưng bị sờ gáy…Sau chuyện công ty Lạc Bùi, có người dẫn lửa đến công ty của nhà bọn họ.

Anh cũng biết mà các công ty lớn công ty nào mà chả động tay động chân với mấy báo cáo tài chính công khai.”
Tề Vận dừng lại, nhìn Vương Nhất Bác, “Anh bây giờ thực sự giống như kiểu bịt tai không nghe chuyện bên ngoài ấy, chuyện này náo loạn như thế, bản tin tài chính đã chiếu mấy ngày nay, có cả tin tức mới nhất rồi đó.

Tuy chắc cũng chỉ là giải quyết qua loa cho xong chuyện, nhưng bây giờ á, xem thôi cũng bị ngợp rồi.”
Thương trường như chiến trường, vứt đá xuống giếng thì chỗ nào chả có.
Vương Nhất Bác chỉ cười cười, dường như chẳng có chút hứng thú nào với chủ đề này, chỉ nói đùa sang vấn đề khác, “Thế báo cáo của chúng ta như thế nào?”
Tề Vận bĩu môi, “Hờ, anh lõi đời như thế, ngoài chi trả tiền lương ra, thu chi kinh doanh cũng chỉ có nhập rượu bán rượu, còn có cái đếch gì để em viết lên báo cáo tài chính nữa đâu.” Mé nó, cậu nhớ ra rồi, giọng chế giễu, “Chiếc nhẫn trên tay anh Chiến cũng đủ để anh mở thêm mấy cái Ngàn Chén nữa đấy.

Ngày méo nào cũng than nghèo than khổ với ông đây, lần này lòi đuôi rồi chứ gì.

Cái đệch.”
Nói đến đây, Vương Nhất Bác mới lộ ra chút nghịch ngợm của một đứa trẻ to xác, “Đấy là tiền để dành cưới vợ anh mày để dành mười mấy năm nay đó.”
Tề Vận cười khô khốc hai tiếng, “Tin được anh cái quần què ấy, kẹt sỉ thì nói là kẹt sỉ đi.” Cậu liếc mắt về bàn tay đang rửa dưới vòi nước của Vương Nhất Bác một cái, “Không phải đặt một đôi à? Sao chả thấy anh đeo bao giờ thế?”
Vương Nhất Bác rút một tờ khăn ướt khô lau lau tay, mập mờ đáp, “Sớm thôi.”
Đi đến gần giáo đường đã bị gió sương làm hao mòn, in đậm những dấu vết của tháng năm, những góc tường bị nấm mốc theo thời gian đều được quét lên một lớp sơn mới, trắng tinh khiết, những vết nứt gây ra bởi mưa tuyết cũng được được gia cố lại, đóng khung chống đỡ cực kì chắc chắn.
Trong viện, lũ trẻ lớn nhỏ đủ cả vui vẻ chạy qua hai người đàn ông cao lớn này, bảy tám đứa cùng nhau mở cánh cửa nặng trịch đã được sửa chữa lại của giáo đường, xông vào bên trong.
Cửa vừa mở, dường như có một cơn gió xuân ấm áp xua đi cái tiêu điều của mùa thu và cái lạnh buốt của mùa đông.
Một tấm thảm đơn sắc mềm mại được trải ra hết lối đi trung tâm, màu nâu của quả hồ đào tràn ngập trong ánh mắt, trên bức trần phẳng của nhà thờ cao cao trên đầu được điều chỉnh hài hòa với những gam màu sáng ấm áp.


Bên trong giáo đường toàn bộ những bóng đèn được lắp men theo các bức tường được thắp sáng lên hết, bên trên giá chữ thập đặt ở chính giữa được treo một chùm đèn tinh xảo, ánh sáng bao phủ khắp nơi, hơi ấm cũng ngập tràn.
Vương Nhất Bác rất tự nhiên cầm tay Tiêu Chiến dắt đi, Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ mới mẻ trước mắt mình, cười nói, “Không tệ nha.”
Vương Nhất Bác không nói gì chỉ cười cười, dắt tay anh bước trên tấm thảm mới tinh.

Bàn chân cách cả một lớp giày cũng có thể cảm nhận được cảm giác hơi hơi lún xuống, đám trẻ xông vào giáo đường trước hai người bọn họ trực tiếp chạy đến chỗ viện trưởng đang đứng trước cây thập giá, xếp thành một hàng.
Chú thỏ con đột nhiên trở nên dè dặt, không nhịn được nói, “Cảm giác không được đi quá tùy tiện rồi.”
Người đàn ông đang nắm tay anh nghiêng đầu qua nhìn, “Là không thể quá tùy tiện.”
Tiêu Chiến ngơ người ra, vẫn được Vương Nhất Bác nắm tay dắt đi từng bước từng bước cực kì vững chắc, cho đến khi dừng lại ở lối đi ở hàng ghế đầu tiên.

Bước chân dừng lại này, lồng ngực Tiêu Chiến bỗng nổi lên bao tiếng ầm ầm không đầu không cuối.

Anh nghiêng đầu nhìn người đang nắm tay mình, người ấy cũng đang nhìn anh cười.

Chỉ một nụ cười nhẹ như thế thôi lại giống như dành cho anh một lời cam kết vô cùng dịu dàng trong thầm lặng, đẹp đẽ lại mê người.
Những gương mặt thơ ngây của đám trẻ ngước lên, hát một bài thánh ca.

Viện trưởng đi tới, đi về phía Tiêu Chiến, mở hộp nhẫn bằng nhung vẫn còn hơi ấm trong lòng bàn tay.
Ngoại trừ không có chiếc vương miện hoàng tử kia, cùng một mẫu vòng nhẫn, cùng được những viên kim cương nhỏ khảm nạm lên một từ đơn, tay nghề tinh vi xảo diệu.
[Devotion]
Đám trẻ đang cất những tiếng ca trong trẻo nhất ngâm lời thề được chính tay người yêu anh viết.
[Em là tình yêu vĩnh hằng của anh, em hiến toàn bộ thân mình cho anh, cả cuộc đời trung thành với anh.”
[Tình yêu chân thành này là bất diệt.]
Tiêu Chiến giơ tay lên nhìn trân trân vào chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của mình.
[Eternity]
“Có được không?”
Thanh âm trầm thấp của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, “Trở thành, hoàng tử bé, của em.”
Câu chuyện mà anh không thể tìm ra, câu chuyện mà Vương Nhất Bác đã kể lại cho nhà thiết kế kia nghe, liên quan đến câu chuyện giữa hai bọn họ, cuối cùng ở thời khắc này, cũng được lộ diện.
Tiêu Chiến gật gật đầu, lại gật thêm mấy cái cực kì nhanh nữa, nước mắt giọt to giọt nhỏ bắt đầu rơi xuống, không hề có bất cứ dự báo trước nào.
Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón áp út của cậu, “Em xong đời rồi, Vương Nhất Bác.”
Vương Nhất Bác bao bọc lấy bàn tay anh, cười, “Vui còn không hết.”

Rất nhiều năm sau, mỗi khi cuối hạ đón cái mát mẻ của mùa thu, anh vẫn còn nhớ ngày hôm đó, ánh mặt trời dát lên người đàn ông anh yêu nhất trên đời một dải vàng nhạt, lọt cả vào trong mắt anh, trên ngón tay áp út cậu, chiếc nhẫn chói sáng đến nỗi khiến anh lệ nóng lưng tròng.
Nhiều năm như thế trôi qua, anh vẫn được thương yêu như một đứa trẻ không giấu được tâm sự, không che được sự yêu thích, không kiềm được nước mắt.

Ngay cả tính cách cũng mè nheo hơn theo năm tháng.
Vương Nhất Bác vẫn không nói qua được anh, cãi nhau cũng không thắng nổi anh, bó tay nhìn thấy bộ dáng anh gây sự vô cớ, uy hiếp mình bảo muốn tháo nhẫn, sau đó cũng vẫn vừa tức vừa buồn cười, nói, “Ờ anh tháo đi, anh tháo rồi em lại đeo cho anh.”
Tiêu Chiến thực sự đã tháo nhẫn ra.
Vương Nhất Bác vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên, gọi anh lại, “Qua đây.”
Anh vẫn như đã bị trúng cổ của người đàn ông này, nhiều năm như thế cũng không có thuốc giải, không hiểu lí do gì mà cứ ngoan ngoãn đi qua.
Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, lại đeo nhẫn vào ngón áp út một lần nữa.

Cậu đeo nhẫn cho anh, từ trước đến nay vẫn luôn trang trọng, chân thành như thế.
Quá khứ như thước phim ùa về, giáo đường nhỏ mang bao vết tích của thời gian được tu sửa lại bao năm về trước.

Bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng ca thánh thót của đám trẻ, ngâm đọc lời thề mang đậm ý thơ.
Người đàn ông mà ngay cả năm tháng cũng đánh thắng được này, vẫn anh tuấn vẫn khí chất bức người như thế, “Tháo ra rồi không phải là lại phải đeo vào sao.

Anh nghịch ghê.”
Tiêu Chiến nhe răng với cậu, vẫn là hình dáng không bị thời gian làm hao mòn, vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy, chỉ là đôi mắt cười đã xuất hiện vài nếp nhăn, dịu dàng lại đẹp đẽ, “Lảm nhảm nhiều thế! Nhanh lên, Tề Vận vẫn đợi chúng ta đến ăn cơm đấy.”
Vương Nhất Bác vừa nghe theo anh đứng dậy đi mặc quần áo, vừa trêu chọc anh, “Vừa rồi không phải nói không đi à?”
“Bây giờ anh muốn đi, có được không?”
“Được mà….” cậu sáp đến hôn lên mặt đứa bé đang tức giận kia một cái, “Không có anh là không được, có đúng không?”
Tiêu Chiến đắc ý nhướn mày, “Tất nhiên rồi.”
Anh ấy và cậu ấy, bao năm không đổi.
Thời gian luôn chậm rãi khắc ghi những kỉ niệm quý giá nhất trong tim mỗi người, ngủ say trên những ngọn núi lưng đồi, vang vọng lại từ những thung lũng sâu thẳm, trong lòng từng khe suối, tầng tầng lớp lớp.
Một ngày dài lại tiếp nối một ngày, sau bao mùa xuân đến thu sang, anh và em luôn luôn lưu giữ lại tất cả những gì quý giá nhất của chúng ta.

Ngay cả khi có những trở ngại hiểm nguy đến thế nào mời được đôi người được cả thế gian ghen tỵ này đến cùng chung ly rượu, thì anh và em cũng đều có thể ngoan cường ngàn chén không say bảo vệ mảnh trời yêu thương tốt đẹp nhất trong lòng, nắm tay nhau vĩnh viễn không rời.
Những kỉ niệm cùng tình yêu ấm áp này.
Đối với cậu và anh, mãi mãi nồng nhiệt, mãi mãi không phai mờ.
HOÀN CHÍNH VĂN..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.