Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 44: Ông Chủ Của Ngàn Chén Không Say
Đàn bồ câu của nhà nào đó trong khu bỗng bay ngang qua, tiếng kêu gù gù cùng với tiếng đập cánh lướt qua màng tai Tiêu Chiến vô cùng rõ ràng.
Trong cơ thể anh phát ra tiếng gì đó cực kì quái dị, giống như tiếng xương cốt đang rục rịch lớn lên.
Ba Tiêu nói với Vương Nhất Bác, “Ở đây không hoan nghênh cậu.”
Lòng bàn tay Tiêu Chiến đã ướt đẫm mồ hôi.
Vương Nhất Bác vẫn đang cười, nắm tay Tiêu Chiến chắc hơn, rồi nói, “Anh về phòng trước đi nhé?”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lưng bỗng được vỗ khẽ hai cái, Vương Nhất Bác nói, “Yên tâm đi.”
Tiêu Chiến lách người tránh ba Tiêu tự mình đi về phòng.
Giọng nói ba Tiêu dù đã cố kìm chế nhưng vẫn lộ ra vẻ không vui, “Đứng lại!”
Tiếng Vương Nhất Bác lạnh lẽo mà uể oải vang lên, “Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Chiến với ba Tiêu đồng thời quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không hiểu tại sao đột nhiên mình lại muốn cười, đặc biệt là khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhướn mày nhìn anh.
Ba Tiêu lộ ra đôi chút kinh ngạc, đối với cách xưng hô này.
Điều khiến ông càng kinh ngạc hơn đó chính là con trai ông, cực kì nghe lời người đàn ông này, không chút cự nự mà đi thẳng về phía phòng của mình.
Đôi mắt hẹp dài sắc bén của Vương Nhất Bác vẫn nhìn thẳng vào ba Tiêu, đôi mày khí chất hơi hơi nhướn lên, “Cháu có vài chuyện muốn nói với Tiêu tiên sinh đây, bác muốn đứng nghe hay muốn ngồi nghe ạ.”
Trên người cậu tỏa ra sự cường thế mà người khác không thể diễn tả rõ được, thậm chí có thể nói đó là ngạo mạn, giống hệt như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài căn phòng đang xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh chiếu hắt vào trong, bụi bặm trong chùm sáng đó vội vàng tìm cách bỏ trốn.
Ba Tiêu ngồi xuống một bên sô pha, “Tôi không có lời nào để nói với cậu cả, cậu nói xong thì mau đi khỏi đây đi!”
Người này khác xa so với tưởng tưởng của cậu, thậm chí là ngược lại hoàn toàn.
Những lời nói cùng thỉnh cầu cậu đã chuẩn bị từ trước giờ lại không có cơ hội nói ra.
Vương Nhất Bác hơi nhếch khóe môi, ôm lấy hai cánh tay đứng đó, “Cháu sẽ dẫn Tiêu Chiến cùng đi.”
Ba Tiêu vỗ bàn cái rầm đứng bật dậy, “Không được phép! Cái thá cậu trước đây làm cái gì, còn cần tôi nhắc cậu à?”
Vương Nhất Bác cười, “Vì thế nên?”
“Không cần nói cậu không xứng với Tiểu Chiến, hai người các cậu đều là đàn ông….” Ba Tiêu nóng nảy, lại ngồi thụp xuống sô pha.
Vương Nhất Bác đứa mắt nhìn về phía chiếc giỏ nhỏ để trên bàn trà, “Cao huyết áp ạ?”
Ba Tiêu hừ một tiếng, “Tiểu Chiến sẽ không theo cậu đi đâu, trừ phi cậu muốn tôi tức chết! Tôi chết rồi hai đứa muốn làm gì thì làm!”
Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, ngữ khí vẫn từ tốn, bình thản, thậm chí là chậm rãi, “Cháu đến không phải để thuyết phục bác, cháu đển chỉ muốn thông báo với bác chuyện này thôi.
Xứng hay không xứng thì sao chứ, chúng cháu yêu nhau, đây là sự thực.
Nếu bác nghe xong rồi thân thể không chịu đựng được thì cháu có thể gọi giúp bác cấp cứu trước, tiền thuốc thang viện phí với tiền thuê y tá chăm sóc cháu đều sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Sau này bác cũng không cần buồn phiền gì nữa, nếu bác một mực ghi thù chuyện này rồi tức giận không nguôi, cháu sẽ sắp xếp một viện dưỡng lão tốt nhất để bác có thể an hưởng tuổi già.”
Ba Tiêu chết lặng nhìn chăm chăm vào Vương Nhất Bác.
“Tiêu tiên sinh, cơ thể không khỏe thì có thể điều dưỡng, chứ không phải là lá bài cuối cùng để bác lấy ra ép buộc con trai ruột của bác như thế.”
Tiêu Chiến đứng đằng sau cánh cửa, âm thanh ở ngoài phòng khách anh nghe thấy rõ mồn một, nhưng biểu cảm trên mặt anh lại bình tĩnh khác hẳn với chính anh ngày thường.
Cho dù là lời chửi bới của ba Tiêu, hay lời có chút vô lễ của Vương Nhất Bác, đều không thể khiến lòng anh gợn sóng.
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân hình như trở nên lãnh đạm với mọi thứ, cũng chẳng có gì thay đổi so với hồi trước vẫn yếu đuối muốn bỏ chạy.
Anh hiểu rất rõ bản thân một lần rồi lại một lần ném lại tất cả những thứ gì mà anh cảm thấy áp lực và nan giải cho người đàn ông ngoài cửa kia, người dường như không biết tự bao giờ trở thành một người toàn năng không gì không thể trong lòng anh.
Tiếng của ba Tiêu lại truyền đến, “Các cậu còn biết xấu hổ là gì không thế?”
Bàn tay Tiêu Chiến đặt lên tay nắm cửa chợt cứng đờ.
Vương Nhất Bác vẫn không chút mảy may dao động, “Xấu hổ ấy ạ? Hay là bác cảm thấy mất mặt? Ông chủ của quán bar top 1 top 2 ở một thành phố tuyến một, bác có gì mà phải mất mặt chứ.
Chúng cháu không ăn cắp ăn trộm, không hổ thẹn với lương tâm, thì tại sao phải xấu hổ ạ?”
Vương Nhất Bác đặt thuốc hạ huyết áp và cốc nước ở trước mặt ba Tiêu, “Đối mặt với con trai bác, cái thứ gọi là xấu hổ ấy, Tiêu tiên sinh cần hơn cháu đấy ạ.”
Câu nói vô lễ này, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu dứt khoát lạnh nhạt của Vương Nhất Bác nói ra câu này thậm chí nghe còn có chút hùng hổ dọa người, thế mà lại khiến Tiêu Chiến tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Anh biết rõ, anh đang mượn sự kiêu ngạo của người đàn ông kia để trút bỏ tất cả sự không cam lòng cùng oán giận ngày trước khi mà anh vẫn luôn muốn nổi loạn muốn phản nghịch nhưng lại không dám làm hoặc không thể làm được.
“Anh ấy muốn hát ở quán bar, đó là bởi vì anh ấy thích, ở cùng với cháu, cũng là do anh ấy thích.
Cuộc đời sau này người ở cạnh anh ấy là cháu chứ không phải bác, cũng không phải là bất cứ một ai mà bác muốn khoe khoang trước mặt họ.”
Vương Nhất Bác từ trước đến nay chưa từng nói với Tiêu Chiến những lời yêu thương trực tiếp rõ ràng như thế, lúc này giọng nói lãnh đạm, âm trầm ấy ở bên ngoài cánh cửa nói những lời đó, trong lòng Tiêu Chiến lại như có cơn sóng ấm áp từng lớp từng lớp chất chồng lên rồi đổ ập vào bờ, cho dù người đàn ông đó đang đương đầu với chính ba ruột của anh.
“Anh ấy ở bên cháu, chỉ cần anh ấy làm chính mình thôi, vì chính mình mà sống tốt.”
Tất cả những sự yêu thương, ấm áp tràn đầy, chân thành nhất, trang trọng nhất chất chứa trong lòng người đàn ông này, từ lâu đã dành hết cho anh rồi.
Tiêu Chiến đi từ phòng ngủ ra xách theo chút ít hành lí anh mang theo lúc về, đi đến trước mặt ba Tiêu.
Vương Nhất Bác tự nhiên như không đỡ lấy balo trong tay anh.
Mà ba Tiêu lại trầm mặc thậm chí ngay đến cả ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Trong lòng Tiêu Chiến biết rõ, khúc mắc nhiều năm như thế không thể dựa vào mấy câu nói ngắn ngủi này mà thay đổi được bất cứ điều gì.
Nhưng lòng anh đã quyết, cũng sẽ vững vàng như thế.
Tiêu Chiến nhìn ba, “Thực ra ba không hề để ý đến người con như con, quá khứ con đã làm cái gì sống như thế nào, ba chẳng bao giờ bận tâm, thì sau này con ở cùng ai, sống thế nào ba cũng không cần phải quan tâm đâu ạ.”
Ba Tiêu lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, môi hơi giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói ra được câu gì.
Bên môi Tiêu Chiến là một nụ cười nhạt tràn đầy thất vọng, “Con đi chuyến này, nhiều nhất thì ba chỉ tức giận một trận, xong rồi, thì cứ thế đi ạ.”
Bọn họ vẫn sẽ giống như trước đây, ba vẫn là ba của anh, anh vẫn là con trai của ông.
Anh thở dài một hơi, “Thực sự là từ trước đến giờ ba với con vẫn ai sống phần người nấy, không làm phiền đến nhau, duy trì sự liên lạc cần thiết thôi.
So với bây giờ, rồi cả sau này nữa, không khác biệt gì cả.”
Khi đã yên ổn ngồi trong xe, Tiêu Chiến tí tí lại nhìn sang phía Vương Nhất Bác, lúc này xe đang mở cửa sổ, cơn gió nóng như thiêu như đốt ở một thành phố núi bị cuốn vào, thổi bay tất cả những sợi tóc đang lòa xòa trước trán, làm lộ ra đôi lông mày tuy sắc bén nhưng vẫn cực kì khí chất của người đàn ông.
Vương Nhất Bác vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhướn cao đôi lông mày nhìn sang Tiêu Chiến, “Ánh mắt này của anh làm em hoang mang đấy.”
Tiêu Chiến cảm thấy dáng vẻ này của cậu có chút đáng yêu, “Lúc em nói chuyện với ba anh rất bản lĩnh đó thôi, bây giờ hoang mang cái shit ấy.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, rồi lại nhìn thẳng phía trước, “Á à anh nghe lén phải không, sợ em thực sự làm ba anh tức đến nỗi phải nhập viện đấy phỏng?”
“Em sẽ không làm thế.” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tiêu Chiến lộ ra dưới làn tóc mai bị gió thổi cho rối tung, sáng bừng lấp lánh, làn nước thu gợn lên cơn sóng nhỏ, vừa xinh đẹp lại trong veo, “Sợ em nói không lại ông ấy.
Đến ngay cả anh mà em còn nói không lại nữa là.”
Vương Nhất Bác gạt tóc mai bị gió cuốn lên chọc vào trong mắt ngứa ngáy qua một bên, để lộ vầng trán nghịch ngợm, cười nói, “Sợ ba anh không thả cho đi hả?”
“Không phải.” Trong khoang xe ấm áp, anh hơi nhếch nhếch khóe môi cười, liếc liếc nhìn Vương Nhất Bác.
Cả tinh hà trong đáy mắt bỗng sáng ngời, “Ông ấy không đồng ý thì anh cũng đi với em.”
Trên thế giới này thực sự không có thứ gọi là hạnh phúc cho tất cả mọi người, nhưng dù sao hiện giờ cũng đã là một món quà quá hào phòng mà Thượng đế dành cho anh rồi.
Anh may mắn nhặt được thì càng phải trân trọng cẩn thận, cũng đừng lãng phí những thăng trầm, vất vả mà anh đã trải qua trong những tháng năm ấy.
Lạc Bùi không thuận lợi đi đến sân bay như dự kiến của hắn, hắn còn chưa đi ra được đến cổng khu thì mũi và miệng đã bị một người xa lạ đi ngang qua bịt chặt lấy, một mùi ê te nồng nặc xộc lên mũi.
Khi tỉnh lại, Lạc Bùi nhìn chằm chằm lên trần nhà, khoảnh khắc tầm mắt trở nên rõ ràng hơn thì trái tim của hắn bỗng rơi cái bộp xuống.
Khách sạn, hay nói đúng là là nhà nghỉ theo đúng cách bày trí sơ sài của nơi đây.
Hắn theo quán tính xác nhận lại quần áo trên cơ thể mình, nhưng một thanh âm trầm thấp quen thuộc chợt đập vào tai hắn, “Tỉnh rồi à?”
Lạc Bùi ngẩn ngơ ngồi dậy, trên chiếc sô pha đặt chéo trước mặt, hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi nhàn nhã ở đó, bên cạnh có hai người đàn ông xa lạ đang đứng.
Cái nhìn cuối cùng, khiến tim hắn triệt để lạnh lẽo.
Cậu dẫn theo cả người đàn ông đã làm nhục Tiêu Chiến, hắn ta chỉ mặc độc một cái quần lót, đang quỳ ở bên chân hai người đàn ông xa lạ kia, trên vai vẫn còn quấn lớp băng vải dày che đi vết thương do Tiêu Chiến đâm vào.
Đã không còn cần phải làm ra vẻ bình tĩnh nữa, vì thế ngữ khí cũng gần gũi hơn nhiều, “Vương Nhất Bác, em muốn làm cái gì?!”
Lúc này Vương Nhất Bác đang cầm điện thoại gõ chữ, mi mắt cũng chẳng thèm ngẩng lên, “Chuyện anh đã từng làm, tiếp sau đây sẽ thế nào, chắc anh còn rõ hơn em.”
Dù cho Lạc Bùi đã sớm đoán được, nhưng khi Vương Nhất Bác tận miệng nói ra, hắn vẫn trợn lớn mắt, sợ hãi, không tin, “Em điên rồi à? Sao em có thể đối xử với anh như thế?! Em không nghĩ xem hồi đầu ai đã dẫn em ra khỏi đó, ai cho em có ngày hôm nay hả?!”
“Khoản tiền đó của anh, quy ra cổ phần ban đầu của Ngàn Chén là 25%, sẽ được tính toán dựa trên lợi nhuận thị trường từ năm anh đưa cho em, cộng thêm vào lãi suất cho vay.
Tất cả những khoản thu nhập từ việc chia lợi tức lợi nhuận, tiền lãi, và cả tiền vốn nữa, chắc Tề Vận đã chuyển hết cho anh rồi.
Anh không thiệt đồng nào đâu.”
Một câu nói bình thản như thế của Vương Nhất Bác lại như đâm thẳng vào cổ họng Lạc Bùi.
“Anh không tốn một xu nào bao dưỡng em, em không chỉ chăm sóc anh đến thoải mái, thậm chí còn cho lại anh rất nhiều.” Vương Nhất Bác nâng mắt lên nhìn Lạc Bùi, “Đều là người làm ăn cả, cuộc mua bán này, anh lãi được gấp đôi.”
Lạc Bùi vội vàng muốn xuống giường, nhưng lại bị hai người đàn ông xa lạ kia chặn lại, chỉ đành xấu hổ từ bỏ, hắn đứng giữa hai người đàn ông nhìn về hướng Vương Nhất Bác, “Vì Tiêu Chiến sao? Em liền có thể làm đến mức này với anh?!”
“Đúng thế.”
Câu trả lời đã biết trước kết quả này cũng bởi vì chính miệng cậu thốt ra mà trở thành một con dao cùn cứa vào tim, Lạc Bùi cười thê lương, “Vương Nhất Bác, anh đối xử với em như thế nào, em đã quên hết rồi đúng không? Anh chỉ là quá thích em quá không nỡ buông tay em, anh chỉ muốn đuổi anh ta đi thôi!”
“Anh chỉ là không muốn con thú cưng mà anh dốc lòng nuôi dưỡng lại bị người khác cướp đi.” Vương Nhất Bác chẳng hề có nhiều kiên nhẫn như thế, “Nếu tất cả những chuyện anh làm chỉ nhắm vào em, dù tốt hay xấu chăng nữa em đều không tính toán.”
Vương Nhất Bác giơ tay lên, người đàn ông xa lạ kia túm lấy Lạc Bùi rồi tiêm vào một ống dung dịch, “Nhưng Tiêu Chiến, tuyệt đối không được.”
“Không được! Buông tôi ra! Vương Nhất Bác, em không thể làm thế với anh!” Lạc Bùi bị hai người đàn ông giữ chặt, dù có vùng vẫy cũng vô dụng, trân trân nhìn mũi tiêm nhỏ xíu đâm vào da, đưa thứ thuốc mà hắn đã dùng với Tiêu Chiến vào sâu trong cơ thể.
Vương Nhất Bác nhìn sang người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, lại cười, “Cánh tay kia của mày bị Tiêu Chiến đâm phế rồi, nếu hành động có gì không tiện thì bảo hai bọn họ làm Lạc Bùi tận hứng thay mày.”
Câu nói Vương Nhất Bác nói với người đàn ông giống như một cái dùi bằng băng cắm thằng vào lỗ tai Lạc Bùi, “Loại người như các người chắc đã xem không ít xuân cung sống rồi đúng không.
Nhưng mà, cho mày xem một màn xuân cung sống của ông chủ Lạc, cũng không bạc đãi mày ha.”
Trên cơ thể người đàn ông có những vết bầm tím mới, rõ ràng vừa mới chịu một trận bạo lực không hề nhẹ, hắn ta sợ hãi nhìn Vương Nhất Bác, căn bản là không dám lên tiếng, sắc mặt hắn ta trắng bệch, cả người đều run lẩy bẩy như sàng gạo.
Một màn này lọt vào trong mắt Lạc Bùi, vô vọng lặp lại, “Vương Nhất Bác, em không thể đối xử với anh như thế này.”
Một Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt hắn như thế này hắn không hề quen biết, hắn gào lên trong hoảng loạn, “Vương Nhất Bác, nếu em muốn trở mặt với anh, chẳng có lợi ích gì đâu!”
Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên sô pha, giống như nghe được câu chuyện hài hước buồn cười vô cùng, “Lạc Bùi, anh đem tất cả những chuyện về tôi kể kĩ càng như thế với ba Tiêu Chiến, lẽ nào bây giờ chính anh lại quên sạch rồi à…tôi đã từng làm cái gì.”
“Từ trước đến nay em chưa từng là loại người tốt đẹp gì.”
Ở một nơi như Đông Châu, cậu đã sống nguyên vẹn không sứt mẻ gì tận 4 năm trời, từ năm 12 tuổi đến năm 16 tuổi.
Ngàn Chén có cơ ngơi như ngày hôm nay cũng không thể nào chỉ dựa vào mỗi khoản tiền vốn ban đầu đó.
Tất cả những cảnh đêm sau bức màn đều có quan hệ trắng đen của riêng nó, tầng hai của Ngàn Chén mới là nơi chuyên cung cấp những phòng VIP độc lập, xa hoa.
“Nếu tôi đã dám làm thì tất nhiên sẽ có cách thu dọn.”
Giống như trước đây, nếu cậu đã được đưa đến một nơi như Đông Châu, đương nhiên cậu sẽ muốn sống tốt nhất có thể, lâu nhất có thể.
Chuông điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, cậu nhìn thấy trên màn hình là tên Tiêu Chiến, ngữ khí lạnh lẽo, “Cho nó im mồm vào.”
Người đàn ông xa lạ kia đè tay lên bịt chặt mồm Lạc Bùi lại.
Thuốc đã phát tác, cái khô khốc, nóng rực tràn đầy ham muốn tình dục dần dần lần bò ra khắp tứ chi xâm nhập vào tận trong cốt tủy, hít vào thở ra đều là không khí nóng hổi, phun lên lòng bàn tay người đàn ông xa lạ kia.
Lạc Bùi trợn tròn hai mắt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng nhìn về phía Vương Nhất Bác, cả biểu cảm và ngữ khí ngay trong khoảnh khắc bắt máy cuộc gọi nháy mắt thay đổi.
“Tỉnh rồi à?” cũng là ba chữ ấy, giọng nói trầm trầm dễ nghe của cậu giờ phút này lại ấm áp như gió xuân lùa qua đỉnh núi, tầm mắt dù đã mờ sương vì tác dụng mạnh mẽ của thuốc cũng có thể nhìn thấy được Vương Nhất Bác cong cong mi mắt, khóe môi dát lên ý cười lấp lánh, yêu chiều đến từ tận sâu trong nội tâm cậu.
Cả người Lạc Bùi bị đè chặt ở trên giường, cơ thể khô nóng, bức bối theo bản năng vô thức vặn vẹo, cọ sát.
Tuyệt vọng cùng bi thương như biến thành hàng ngàn con mối, nhấm nháp ăn mòn con tim của hắn, da thịt rõ ràng đang bỏng rát nhưng sâu trong tim lại chỉ toàn lạnh buốt bao phủ.
Đầu bên kia giọng Tiêu Chiến vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, “Em đi đâu thế?”
Giọng nói mềm mại khiến người ta nhũn tim kia của Vương Nhất Bác vang lên, “Em đang tiếp đãi hai vị khách quý của Ngàn Chén, rồi vừa đợi người bạn nhỏ của chúng ta thức dậy nữa.”
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn một cái, bắt gặp ánh mắt tích đầy nước mắt của Lạc Bùi.
Lạc Bùi chớp chớp lông mi, miệng đã bị người đàn ông kia bịt chặt chỉ có thể khó nhọc lắc đầu, nhưng giọt nước mắt đâm vào lòng người kia rơi xuống từ khóe mắt.
truyện kiếm hiệp hay
Trong điện thoại Tiêu Chiến xìii một tiếng, “Không phải em nói là đưa anh đi ăn đồ ngon à?”
“Thế em để Tề Vận đến đón anh trước nhé?”
Một người đàn ông xa lạ quay đầu nhìn sang Vương Nhất Bác, “Nhất Bác ca.”
Vương Nhất Bác đáp lại bằng một cái búng tay người đàn ông có được chỉ thị liền bắt đầu cởi quần áo của Lạc Bùi ra, Lạc Bùi vừa khó khăn ưỡn người, vừa không nhịn được khóc lóc nhìn về phía Vương Nhất Bác, miệng bị bịt chặt phát ra những tiếng ú ớ cầu xin không rõ.
Cùng lúc này trong điện thoại người bạn nhỏ Tiêu Chiến của chúng ta lại không vui mà làu bàu, “Không được, anh muốn em đến đón cơ.”
Vương Nhất Bác đầu hàng, “Được, em đến đón anh nhé.”
Người bạn nhỏ được nước làm tới, “Nhanh lên nha, anh sắp đói chớt rồi.”
Quỳ trên mặt đất, người đàn ông bị Tiêu Chiến đâm bị thương kia vẫn quỳ ở đó rồi bò đến bên chân Vương Nhất Bác, hắn ta không dám động vào Vương Nhất Bác, nhưng hắn ta cũng không dám ở lại chỗ này, chỉ có thể bò đến trước mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn cười, nói, “Sắp đến rồi nè.” Cậu vừa dỗ dành bạn nhỏ vui vẻ, mi mục tràn đầy ấm áp, lại vừa giơ chân lên đạp một cái thật mạnh vào vai, nơi mà vết thương Tiêu Chiến đâm chưa đỡ đi chút nào của hắn ta.
Người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng.
Tiêu Chiến trong điện thoại hỏi, “Tiếng gì thế?”
“Chó sủa ấy mà.” Vương Nhất Bác quay đầu lại, nói với hai người đàn ông xa lạ kia, “Tôi đi trước đây.”
Một người đè chặt hai tay Lạc Bùi người còn lại đang bận rộn lột quần Lạc Bùi xuống nhưng vẫn nói đùa, “Vợ quản nghiêm ghê, anh mà cũng có ngày hôm nay.”
“Im miệng đi.” Vương Nhất Bác cười, đi ra ngoài cửa, rồi quay đầu lại lia mắt nhìn về phía Lạc Bùi lõa lồ đang bị mấy người đàn ông đè lên, sau đó xoay người lại vẫy vẫy tay với những người đằng sau, nói, “Vất vả cho các cậu rồi.”
Cánh cửa vang lên tiếng cạch, không nặng không nhẹ, không có bất cứ màn dạo trước nào, thân dưới bị trực tiếp đâm vào, đau đến cực độ, người đàn ông nằm trên mặt đất cũng đang thống khổ như vậy nhìn hắn.
Dục vọng như thiêu như đốt, nỗi xấu hổ ngập trời, Lạc Bùi như rơi xuống vực sâu vô không đáy, triệt để bị sự tuyệt vọng nuốt chửng..