Bjyx Ngàn Chén Không Say

Chương 28: Tiếp Tục Hợp Đồng


Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 28: Tiếp Tục Hợp Đồng


Luồng không khí chấn động rồi chìm xuống tạo ra một đợt sóng xung kích khiến con tim Tiêu Chiến rung lên, bàn tay anh vô thức co quắp lại.

Vương Nhất Bác đã để lại cho anh một đường lui, sự do dự trong lòng anh quả thực không giấu nổi Vương Nhất Bác một chút nào.
Cũng đúng thôi, đêm vẫn chưa qua mà.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến co rụt năm đầu ngón tay, cậu nghe thấy trong tim mình vang lên một tiếng thở dài, vô cùng rõ ràng, sau đó bưng cốc sữa đang đặt trên chiếc bàn tròn lên.
Đưa sang.
Ngón tay của Tiêu Chiến vẫn cứ cố chấp nắm chặt lại không buông.
Vương Nhất Bác nhìn cốc sữa bò, tầm mắt cũng vừa hay nhìn thấy bàn tay đang nắm thành quyền của Tiêu Chiến.
Giống như một cảnh tĩnh bị ngưng đọng thời gian, cho dù ngắn ngủi nhưng lại vô cùng bức bối.
Cuối cùng, cậu vẫn đưa tay ra kéo lấy tay của Tiêu Chiến, “Đang dỗi đấy à?”
Tiêu Chiến buông lỏng tay ra, Vương Nhất Bác liền đặt cốc sữa vào tay anh, Tiêu Chiến nói, “Không phải.

Em đang tức giận mới đúng.”
Cốc sữa bò được đặt trong lòng bàn tay anh vẫn còn ấm, cho dù hơi ấm đã bị tản đi ít nhiều, Vương Nhất Bác mỉm cười, “Không có.

Anh đừng nghĩ nhiều.

Việc của Ngàn Chén trước giờ đều do Tề Vận phụ trách, chuyện kí tiếp hợp đồng cũng vậy, cậu ấy sẽ xử lí.”
“Em biết rõ ý anh không phải như thế!”
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn, “Tiêu Chiến, nếu anh phải đưa ra lựa chọn, mà lựa chọn này đối với anh rất khó khăn, thì không cần phải chọn nữa.”
Cậu ngửa cổ một hơi uống hết chỗ whiskey còn lại trong cốc, “Em đã nói từ lâu rồi, cho dù anh ôm theo tâm tư gì với em thì đều được hết, bây giờ cũng như thế.”
Ngày hôm sau khi Tiêu Chiến thức dậy, Vương Nhất Bác đã ra khỏi nhà rồi, Tiêu Chiến đi đến Ngàn Chén, cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác đâu.

Cho dù đã biết từ trước, cho dù Tiêu Chiến biết rất rõ Vương Nhất Bác không thể thực sự rời khỏi Ngàn Chén, nhưng việc này vẫn khiến cho Tiêu Chiến hoang mang một hồi.
“Em ấy đâu?”
Tề Vận liếc Tiêu Chiến một cái, “Người nào?”
Tiêu Chiến cười “Cậu có thôi đi không.”
Tề Vận giũ giũ cái giẻ lau trong tay, treo lên giá cẩn thận, “Đến viện phúc lợi rồi, anh ấy từ chối đội sửa chữa Lạc Bùi gọi đến rồi tìm đội khác.


Vì thế mấy ngày nay sẽ rất bận, chắc không đến đâu.”
Tiêu Chiến ngồi lên chiếc ghế đẩu xoay qua xoay lại vài vòng, Tề Vận dựa vào quầy bar, “Đừng bảo hai người đoạn tuyệt rồi đó nha.

Việc này mà cũng không nói cho anh à?”
Tiêu Chiến bắn sang một cái lườm sắc như dao, “Cậu mong chờ cái gì tốt đẹp tí được không? Hai bọn anh đã chia phòng ra ngủ luôn rồi đó.”
Tề Vận trơn mắt, “Không phải chứ…”
Tiêu Chiến cụp mắt nghịch nghịch cái ly mà anh tiện tay cầm lên, “Anh tự về phòng mình.

Em ấy hình như ở ban công cả đêm hay sao ấy.”
“Ồ, đó không phải là anh tự làm tự chịu đó à? Ông chủ ngủ ở ban công là việc rất bình thường mà.

Trước đây, lúc phòng anh ấy sửa lại, ở nhà em nè, chỉ cần không phải ngày vô cùng lạnh thì anh ấy sẽ ở ngoài ban công vậy đó.” Tề Vận nhún nhún vai, “Nếu anh chủ động thêm chút nữa, qua đó ngủ với anh ấy, có thể anh ấy sẽ không ngủ ở ban công nữa.

Anh cứ như thế thì hai người đến bao giờ mới làm lành được.”
Tiêu Chiến lại ngẩng đầu lên phóng qua cho Tề Vận một ánh mắt sắc lẹm.
Tề Vận lập tức chột dạ cười hi hi hai tiếng, “Thế tối qua hai người nói với nhau cái gì?”
Tiêu Chiến im lặng một hồi, sau đó nói, “Kí tiếp.

Đưa hợp đồng cho anh.”
“……” Tề Vận ngẩn người ra.
Tiêu Chiến giục, “Nhanh cái tay lên nào.”
Tề Vận đứng thẳng người dậy, “Ơ không phải, anh nghĩ kĩ chưa thế, việc gì phải vội vội vàng vàng làm gì, hợp đồng của anh còn tận một năm nữa cơ mà.”
Đầu óc Tề Vận quay cuồng, “Ngài đây là đang hạ quyết tâm với ông chủ hay là đang chống đối lại chính mình thế?”
“Sao cậu hôm nay lắm mồm ghê thế, hay là không muốn kí tiếp với ca sĩ nhỏ nhoi như anh đây?”
Tề Vận bĩu môi, học theo giọng điệu của Vương Nhất Bác, nói, “Ngàn Chén không phải chỉ dựa vào ca sĩ hát chính.”
Tiêu Chiến nhìn Tề Vận, rồi chớp chớp mắt nói, “Cho em cơ hội đi mà, Tề Vận tiểu ca ca.”
“……” khóe môi Tề Vận giật giật, “Nếu anh cũng làm thế này với ông chủ thì làm gì có nhiều chuyện như thế chứ…”
Tề Vận cứ lầm bầm càm ràm suốt quãng đường từ quầy bar đến phòng làm việc chính.

Lật đi lật lại đống giấy tờ trong tủ, tìm được hợp đồng của Tiêu Chiến, in ra một bản hợp đồng mới, khi chuẩn bị ra ngoài lại quay ngược vào trong ngồi lên bàn làm việc, gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

“Anh Chiến của cậu lại làm sao à?”
Ở bên kia Vương Nhất Bác vừa nhấc điện thoại lên liền tống cho cậu câu này, lại thêm ngữ khí không nóng không lạnh, khiến Tề Vận nghẹn một cục trong cổ họng.
Tề Vận biết việc cậu liên tục lấy cớ nói dối hộ Tiêu Chiến nhiều lần có lẽ đã khiến Vương Nhất Bác khó chịu không vui.

Cậu cũng biết rõ con người này ghét nhất là nói dối, nhưng cậu vẫn điếc không sợ súng, Vương Nhất Bác không bắt cậu thu dọn hành lí rồi đá cậu về viện phúc lợi quét sân cậu đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Tề Vận lắp bắp, “Không phải…ây da, thì cũng là chuyện của anh Chiến.”
Giọng điệu của Vương Nhất Bác vẫn không mặn mà gì, “Chuyện gì?”
“Anh ấy muốn kí tiếp hợp đồng.”
Vương Nhất Bác nhất thời không trả lời lại, Tề Vận không rõ cậu có ý gì, hay muốn như thế nào liền hỏi tiếp “Có kí không?”
“Xóa mấy điều khoản về vi phạm hợp đồng của bên B đi, còn những cái khác cậu tự xem mà làm.”
“Ò..” Tề Vận ngưng một lúc, lại hỏi, “Tiền lương thì sao?”
Bên kia Vương Nhất Bác bật cười, cũng không rõ ý của nụ cười này là gì, “Anh ấy làm việc bình thường thôi, cậu đang nghĩ gì thế?”
“Em đây không phải đang xem xét mối quan hệ không bình thường giữa hai anh đó à…Ôi đệch!”
Tề Vận còn chưa nói xong, đầu bên kia đã cúp máy.
Tề Vận cầm cả hợp đồng cũ lẫn hợp đồng mới quay về quầy bar, Tiêu Chiến vừa nhìn liền thấy tập giấy trong tay cậu.
Tề Vận đặt hợp đồng trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cầm lấy rồi trực tiếp lật tới trang cuối cùng.
Ngòi bút bỗng ngừng lại mấy giây, lúc Tiêu Chiến đặt bút bắt đầu kí, Tề Vận nói, “Không có điều khoản vi phạm hợp đồng, anh muốn kí bao lâu cũng được.”
Lúc này Tiêu Chiến mới lật lại trang đầu tiên.
Thời hạn đã bị gạch ngang.
Trang thứ hai, vốn dĩ phải có điều khoản vi phạm hợp đồng dành cho bên B nhưng giờ đã không còn.

Chỉ còn lại điều khoản vi phạm hợp đồng của bên A.
Tề Vận liếc nhìn về phía Tiêu Chiến, “Thời hạn hợp đồng em sửa lại rồi.

Dù gì cũng không còn điều khoản vi phạm, giữ thời hạn lại cũng chẳng để làm gì.”
Tiêu Chiến vô thức nắm chặt chiếc bút trong tay.
Tề Vận lại thở dài một tiếng, “Anh không chơi lại anh ấy đâu.”
Dường như Tề Vận cũng không hiểu nổi tại sao vẫn chưa đến hạn mà Tiêu Chiến lại vội vàng muốn kí tiếp hợp đồng, “Anh không thể tự mình suy nghĩ cho rõ ràng à, sao cứ phải dựa vào cái này để ràng buộc bản thân mình thế chứ? Nếu quyết định này khó như vậy, sao anh cứ phải làm khổ mình vậy làm gì.”

“Không khó.” Tiêu Chiến dứt khoát đặt bút xuống kí tên mình lên, “Công việc tốt như thế này có thể tìm ở chỗ nào chứ.”
“….Hai người bọn anh, được lắm.”
Tề Vận bĩu bĩu môi, “Nói nghe hay lắm, anh khác với bọn em, anh định ở đây hát cả đời à? Quán bar này, cũng chẳng phải là sân khấu lớn gì.”
“Em ấy muốn nghe, anh sẽ hát.”
Một lời nói dối lãng mạn, ai mở miệng ra cũng có thể nói hay được, Tiêu Chiến nói xong liền bật cười, “Ai mà biết được sau này sẽ như thế nào, cứ thế đi đã.”
Tiêu Chiến vẫn còn nhớ tối qua, anh đứng ở cửa ban công, Vương Nhất Bác nằm trên chiếc chõng, hơi nghiêng người, hình như đã ngủ rồi.

Anh nhìn về phía hai gian phòng ngủ, hai cánh cửa vẫn đang mở hé, sau đó anh đi về phía phòng của mình.
Mỗi bước chân hạ xuống, đều như đang giẫm nát trái tim anh.
Anh nằm trên giường chăm chú nhìn về phía cánh cửa, trên sàn còn có một vệt sáng hắt lại dưới khe cửa, không biết anh ngủ khi nào, sau đó lại chìm sâu vào mộng cảnh.
Chiếc lò vi sóng im lìm nằm trong nhà bếp.

Hai gian phòng ngủ ấy, chẳng hề thay đổi.

Anh bước đến muốn mở cánh cửa phòng ngủ của người anh muốn nhìn thấy.
Cánh cửa kẹt lại, lúc mở ra được, vang lên tiếng kẽo kẹt của thứ đồ đã cũ, nhưng lại khiến anh như nghe thấy tiếng ầm ầm như thác đổ, cánh cửa như đang mãnh liệt xẹt ngang qua con tim anh.
Một căn phòng ngủ trống rỗng.
Cảnh trong mơ bỗng trở nên ẩm ướt vô cùng, ẩm ướt đến nỗi khiến anh không thể thở nổi.
Anh đi đến ban công, ban công vẫn như thế, có gió thổi qua.

Chỉ là trên ban công đó anh không còn nhìn thấy người đàn ông dường như đã cắt nửa vầng trăng mà giáng xuống phàm, giống một giấc mộng hơn cả một giấc mộng kia.
Anh ưu tư nhớ lại trong giấc mơ kia, anh đã quyết định đưa ra lời từ biệt.

Nhớ đến mọi thứ anh đã chính tay từ bỏ, chặt đứt rồi bóp nát.
Ngực chợt đau đớn, rõ ràng đến nỗi khiến anh tỉnh lại từ cơn mơ.

Dường như chỉ trong nháy mắt anh bật dậy khỏi giường, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, từ trước đến nay anh không hề biết, trái tim chân thành bị anh cố tình bỏ quên, tình cảm anh cố tình không nhìn thấy kia, sau khi Vương Nhất Bác lộ ra một chút xíu lạnh nhạt hờ hững, sẽ chìm sâu vào trong giấc mơ này, rồi khiến anh gần như sụp đổ, không kịp phòng bị.
Tiêu Chiến tươi cười kể về giấc mơ này, Tề Vận nhướn mày nói, “Chắc anh ấy vẫn ở viện phúc lợi, vẫn chưa về đâu.”
“…..”
Tiêu Chiến lườm một cái trắng cả mắt.
Bóng đèn vàng nhờ nhờ ở Ngàn Chén từ từ được bật lên, tiếng nhạc nhẹ nhàng như làn nước cũng dần dần vang xa, Tiêu Chiến nhìn những người khách hoặc thân quen hoặc xa lạ dần dần xuất hiện.
Chìm trong vàng son, cũng chỉ là một giấc mộng lớn mà thôi.
Anh cúi đầu nhìn bản hợp đồng đã được kí tên mình lên, sau đó đưa cho Tề Vận.
Năm tháng dài dằng dặc, đời người lại giống như một con hạc giấy chậm rãi gấp lại, rồi từ từ chồng lên nhau, mỗi một nếp gấp đều giấu bao tình cảm sâu nặng, chẳng ai có thể biết được một đoạn tình cảm sâu nặng của ai kia sẽ bị từng nếp gấp giấu kín đến không thể tìm thấy, rồi sẽ bị phủ bóng thời gian.
Chẳng ai có thể biết được khi con hạc giấy này được gấp xong, đến cuối cùng đoạn tình cảm sâu đậm kia sẽ rơi vào tay ai.

Chỉ là mỗi một nếp gấp hiện ra, chắc chắn sẽ người mình muốn ở bên cạnh nhất.
Những quyết định tưởng chừng vô cùng khó khăn kia trong một khoảnh khắc nào đó sẽ trở nên thật dễ dàng.

Một đời người này đâu phải chỉ có vài ba chuyện khiến bản thân mình hối hận, chẳng ai có thể dữ liệu được sau này, tương lai, rất nhiều năm về sau.

Ít nhất có thể chọn một quyết định khiến mình không hối hận ngay lúc này.
Nghe theo con tim vậy.
Một đời này của anh, một cuộc đời vẫn còn chưa hoàn chỉnh này, anh chỉ muốn ở cạnh bên một người mà thôi.
Diêu Giai xuống dưới để đổi Tiêu Chiến lên sân khấu, sau khi Tề Vận theo lời Vương Nhất Bác đã từng dặn dò, tắt bóng đèn lớn ở ngay chính giữa sân khấu mà lần nào cũng khiến anh mỏi mắt kia đi, Tiêu Chiến bỗng bật cười.
Hàng mi cong dài của anh khẽ rung rung, mím môi mỉm cười, giống như một làn gió nhẹ khẽ lướt qua cánh đồng, giống như hoa nở dưới mái hiên, giống như trăng sáng trong màn mây, một giọng hát ấm áp khe khẽ ngân lên những ca từ của một bản tình ca nhẹ nhàng.
Tất cả mọi thứ vốn dĩ bị che lấp đi, như bị một lớp giấy mỏng bao phủ lên, đều trở nên mạnh mẽ, to lớn, không thể ngăn chặn, khi anh quyết định nghe theo trái tim mình mách bảo.
Anh đã từng lén lút nhìn trộm qua đôi lông mày đẹp đẽ đó vô số lần, ánh mắt như đang men theo từng đường nét mà tô vẽ lại.

Đôi mắt trong veo nhường ấy dường như đang hiện ra trước mắt anh.
Cái mũi cao thắng tắp, đường quai hàm tuyệt đẹp, yết hầu sắc bén mỗi lần chuyển động lại đẩy làn da trắng đến trong suốt lên cao, bờ vai rộng lớn anh đã dựa vào vô số lần, lồng ngực rắn chắc đã ôm anh vào lòng an ủi anh mỗi lần anh bất an, từng đường từng nét thành hình, tươi đẹp giống như những hình bóng dưới trăng.
Rõ ràng đến không tưởng.
Anh chỉ hát một bài rồi quay về quầy bar.

Khi Tề Vận hỏi thăm xem anh có bị làm sao không, anh giơ giơ cái điện thoại lên, “Trạng thái không tốt thôi.”
Tầm mắt của Tề Vận quét một đường từ chiếc điện thoại anh đang cầm đến gương mặt anh, nhớ lại bài hát mình vừa được nghe, ngơ người ra một lúc mới chần chừ hỏi lại, “Hả?”
Tiêu Chiến không trả lời Tề Vận, chỉ nhìn điện thoại, anh do dự trong chốc lát rồi gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn.
“Mấy ngày này em đều không về à?”
Một lúc sang đối phương mới trả lời, “Đúng.”
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào một chữ này hồi lâu, “Em ở chung với bọn trẻ à?”
“Đúng.”
“Thế anh hát qua điện thoại cho bọn chúng nghe nhé.”
Anh gửi qua, rồi lại gấp gáp gửi thêm một tin nhắn, “Bọn chúng sẽ nghe chứ?”
Vương Nhất Bác trả lời lại, “Sao vậy?”
“Em có muốn nghe không?”
Vương Nhất Bác đang bị một đám trẻ vây lấy, cậu nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn đó, trong lòng như có một cơn sóng trùng trùng điệp điệp ào ạt đánh lên bờ cát, rồi sau đó lại yên tĩnh lạ thường.
Cậu ngẩng đầu nói với đám trẻ đang ngồi xung quanh đợi cậu tiếp tục lắp lego, “Các em muốn nghe không?”
Những giọng nói trong veo, non nớt của bọn trẻ không hề có chút đắn đo mà đồng thanh, “Muốn ạ!”
Vương Nhất Bác trả lời lại, “Anh hát đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.