Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 12
Giọng của Tề Vận bỗng vang lên trong tai nghe, “Nghỉ ngơi chút.
Em bật Downtempo (*) lên rồi.”
(*) Downtempo là một cách gọi một loại hình âm nhạc đã được đa dạng hóa, mang phong cách cá nhân tương đối lớn, bao gồm chủ yếu các thể loại: hip hop, house, R&B,…nhịp điệu chậm rãi.
Tui không hiểu âm nhạc cho lắm nhưng nó là mấy cái bài được mấy anh DJ chơi ở bar, hoặc mấy bài nhảy quảng trường, nó nhộn nhưng chậm chậm chứ không quẩy sung giựt đùng đùng lên đâu á.
Tiêu Chiến gỡ tai nghe xuống, nhịp chân khi bước xuống từ sân khấu đột nhiên dừng lại.
Vương Nhất Bác và người kia vẫn đứng ở chỗ quầy bar, thêm cả Tề Vận nữa, bọn họ đang nói chuyện với nhau, biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác không nhiều, ngoại trừ vừa rồi cười giống một đứa trẻ đắc ý đó ra thì lúc này trên gương mặt cậu cũng không có nhiều biểu cảm khác, nhưng đôi mắt vẫn vương lại ý cười nhàn nhạt.
Dưới ánh sáng vàng mờ ở quầy bar, càng làm hiện rõ thêm sự ấm áp và yên bình của khung cảnh lúc này.
Tề Vẫn vẫy tay với anh, anh mới nhấc chân bước tiếp về phía quầy bar.
Lại gần, Vương Nhất Bác mới dời ánh mắt nhìn sang.
Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn thẳng tắp, anh đi vào trong quầy bar, đi ngang qua Tề Vận, ngồi xuống chiếc ghế tròn gần nhất.
Thực ra anh vẫn có thể đi tiếp, đi tới góc quầy bar, chỗ mà ánh đèn vàng ấm áp kia không thể chiếu đến, thỉnh thoảng mới có tia sáng cô đơn nào đó chiếu qua khiến chỗ đó như thể là nơi mà ánh sáng và bóng tối giao hòa, có thể chen giấu đi bao tâm trạng vốn dĩ không nên có trong anh.
Nhưng anh biết rằng bản thân không nên thể hiện ra quá rõ như thế, quá để tâm.
Huống hồ, anh cũng không nên có những thứ cảm xúc không đáng có kia.
Tiêu Chiến vừa ngồi xuống, Vương Nhất Bác đẩy cốc nước mật ong trong tay qua, vì cách một đoạn bàn, Tề Vận bèn đón lấy rồi mới đưa qua cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn cốc nước mật ong, ánh mắt lại nhìn đến người đàn ông gầy gò đang đứng cạnh Vương Nhất Bác, hoặc cũng có thể gọi là chàng trai trẻ, cậu trắng trẻo, đẹp trai, hiền lành.
Chàng trai nhìn thấy Tiêu Chiến cũng khách khí gật đầu một cái, đối với một người không quen biết, vừa gần vừa xa.
Mắt cong cong, cười lên liền lộ ra hai núm đồng tiền nho nhỏ.
Đôi mắt anh phản chiếu lại hình ảnh cốc nước mật ong, và cả chàng trai đó nữa.
Có một số thứ đã từng đem lại cho người ta những tháng năm bình yên tốt đẹp như khi xuân về chim kêu hoa nở, thì cũng có thể trong một khoảnh khắc nào đó, lại giống như nhìn vào ngọn đèn cạn dầu, khiến lòng người lạnh giá, ưu sầu, thê lương.
Anh thừa nhận, trong lòng anh hiện giờ đầy bất mãn và thất vọng, nhưng vẫn lịch sự nhận lấy cốc nước mật ong, hờ hững nâng cốc lên ra ý với Tề Vận, cũng là ra ý với Vương Nhất Bác, nở nụ cười khách khí hiền lành, nói, “Cảm ơn!”
Sau đó, một ngụm cũng không uống, đặt xuống để cạnh bên tay, cũng lười để ý xem Tề Vận hoặc Vương Nhất Bác sẽ có biểu cảm ngạc nhiên hay ngoài dự liệu hay không.
An Nhiên bê một thùng rượu đã được uống hết từ tầng hai đi xuống, Tiêu Chiến thuận tay chào một tiếng, làm một động tác uống rượu.
An Nhiên gật nhẹ đầu, rẽ vào lối đi nhà vệ sinh, để gọn cái thùng rượu rỗng này ở trong nhà kho, khi về lại quầy bar, hướng đến người kia chào một tiếng đầy lễ phép, “Anh Lạc Bùi.”
Người được gọi là anh Lạc Bùi kia cũng xoa đầu An Nhiên, giống hệt như vừa rồi đã xoa đầu Vương Nhất Bác, cười nói, “An Nhiên lớn rồi nè.”
An Nhiên gật đầu, như vô tình lại như cố ý quét mắt đến người đang ngồi đằng sau Lạc Bùi, Vương Nhất Bác, có chút vội vàng đáp lại, “Vâng, cũng cao lên chút thôi ạ.”
Nói xong lại vội vã quay vào quầy bar.
Một màn trước mắt đều được Lạc Bùi thu vào mắt, anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác cười, Vương Nhất Bác liền ghé tai qua.
Lạc Bùi nói cái gì đó, sau đó Vương Nhất Bác lại liếc Lạc Bùi, lộ ra nụ cười mang theo chút bất lực, “Anh mà cũng nói thế à?”
Câu này như một chiếc gai đâm thẳng vào lỗ tai Tiêu Chiến.
An Nhiên lấy từ trên tủ rượu xuống chai vodka mà thường ngày Tiêu Chiến vẫn hay uống, rót nửa ly, lại cho thêm 2 viên đá vào.
Lúc này, Vương Nhất Bác nói, “Vừa hát xong uống rượu lạnh ngay, cổ họng sẽ đau.”
Câu này Tiêu Chiến nghe thấy rõ, tầm mắt lướt qua Vương Nhất Bác, cậu không nói cái gì nữa chỉ nhìn An Nhiên.
An Nhiên nhìn xuống ly rượu trong tay mình, ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác rồi lại quay qua nhìn Tiêu Chiến, nhất thời không biết là nên nghe theo bên nào.
Tiêu Chiến dứt khoát đứng dậy tiến tới nhận lấy ly rượu, nhưng không cẩn thận, mu bàn tay chạm phải cốc nước mật ong kia, đổ lênh láng ra cả.
Anh ngơ người, nhìn theo chiếc cốc thủy tinh kia lăn hai vòng rồi dừng lại.
Nước mật ong trong cốc bị đổ ra mặt quầy bar lan ra, chảy đến mép quầy, từng dòng chảy xuống dưới, giọt nước cuối cùng cũng không lưu luyến, rớt nốt xuống.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác.
Nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo trên mặt Vương Nhất Bác từ nãy không biết từ bao giờ biến mất rồi, chỉ còn lại một biểu cảm lạnh lùng, khóe môi cũng giật giật, sau đó cậu quay người nói với Lạc Bùi, “Đi thôi.”
Vương Nhất Bác nói xong câu này liền hướng cửa Ngàn Chén mà đi thẳng, Lạc Bùi nhìn Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến đang cúi đầu, yên tĩnh lấy khăn lông lau sạch nước còn đọng lại trên mặt quầy bar, Lạc Bùi cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể thu hồi ánh mắt, quay ra nói với Tề Vận, “Vất vả cho em rồi, Tiểu Vận.”.
Truyện Nữ Cường
Tề Vận cười cười, trêu, “Anh nhớ nói giúp với ông chủ tăng lương cho em là được ấy mà.”
Lạc Bùi cũng cười, vẫy vẫy tay, lại quay ra chào An Nhiên, thong dong xoay người rời đi.
Đợi Lạc Bùi đi xa rồi, Tề Vận đón lấy ly rượu trong tay An Nhiên để lại vào quầy bar, ra ý bảo An Nhiên quay trở lên tầng hai xem khách có cần phục vụ thêm gì nữa không, lấy cái khăn lông mà Tiêu Chiến đang cật lực lau chùi, giặt sạch rồi phơi về chỗ cũ, lúc muốn lấy cái chổi ở trong góc quầy bar, đi ngang qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại giành trước.
Tề Vận cũng không vì chuyện cỏn con này mà tranh qua tranh lại, cậu kéo chiếc ghế tròn đằng sau lại, nhìn Tiêu Chiến đang lau mặt bàn, nói “Cãi nhau với ông chủ rồi à?”
Tiêu Chiến đang cầm cái chổi định dọn đống nước dưới sàn liền ngừng lại, cười nhẹ, “Cãi nhau gì đâu.”
“Thế từ bao giờ hát xong đến giờ nghỉ ngơi anh cầm cốc nước mật ong chần chừ không thèm uống mà lại đòi uống rượu lạnh đấy?” Tề Vận giằng lấy chiếc chổi từ trong tay Tiêu Chiến, “Anh coi quầy chút đi, em đi giũ cái chổi phát.”
Tiêu Chiến quay về trong quầy, cầm ly rượu mà Tề Vận lấy từ trong tay An Nhiên, “Miệng ngấy quá.”
Tề Vận chỉ “Ò” một tiếng rồi đi vượt qua quầy bar, lúc ngang qua người Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi, “Người tên Lạc Bùi kia là khách quen của chỗ này à?”
“Không phải.” Tề Vận nói đùa, rồi lại cúi xuống nhìn cái chổi trong tay, “Là một trong những món nợ oan nghiệt của ông chủ Vương.”
Lạc Bùi ngồi bên ghế phó lái, quay sang nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy một gương mặt không có biểu cảm gì được coi là khác thường, nói “Không vui à?”
“Anh lại biết rồi à?” Vương Nhất Bác nhìn thẳng đằng trước, cười cười rồi nói tiếp, “sao lại không vui được.”
Lạc Bùi cũng chỉ cười đáp lại, vẫn là giọng dịu dàng, ấm áp như trước, “Nếu như anh làm nước mật ong mà em không thèm uống lại đi uống cái khác, thì anh cũng không vui mà.”
“Của anh cho, em nhất định uống hết.”
Đôi mi Lạc Bùi khẽ rung, ánh sáng vàng mờ phát ra từ mấy ngọn đèn đường hai bên đan xen cùng ánh đèn rọi ra từ đuôi xe đằng trước như lạc vào trong đáy mắt anh.
Chiếc xe bên cạnh ngang ngược định chen lên trước, Vương Nhất Bác liền khó chịu nhấn còi xe, “Bao giờ anh đi?”
Những mảnh ánh sáng trong đáy mắt Lạc Bùi chỉ trong một cái nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, “Sao thế, anh vừa quay về liền bắt đầu nôn nóng đuổi anh đi à?”
“Anh biết rõ ý em không phải như thế.” Vương Nhất Bác nhấn ga tranh thủ khoảng trống giữa hai xe đằng trước, vượt lên trên, “Nếu như đã không ở lại thì việc rời đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cái này chính miệng anh nói.”
Trong lòng Lạc Bùi vang lên tiếng thở dài, chủ đề này bọn họ đã nói với nhau vô số lần rồi, Vương Nhất Bác của trước đây là một đứa trẻ cố chấp, cậu đã hỏi qua vô số lần “Anh sẽ rời đi phải không?” “Anh muốn đi chưa?” “Khi nào anh đi?”, chỉ là về sau, việc rời đi này trở thành việc tất nhiên như hít thở, Vương Nhất Bác mới thôi không hỏi nữa.
Lạc Bùi nói, “Em trưởng thành rồi, đã không cần dựa dẫm vào anh nữa rồi.”
Vương Nhất Bác cười, “Không cần, bởi vì có cần cũng vô dụng mà thôi.”
Lạc Bùi vẫn dùng những lời lẽ “giáo dục” giống như hồi anh mới đem cậu về, “Em đem chuyện không vui vừa rồi của mình ra phát tiết ở chỗ anh là không đúng đâu, Vương Nhất Bác.”
“Em không có.”
Vương Nhất Bác dừng xe ở trước gara của căn biệt thự trước đây cậu với Lạc Bùi đã từng sống chung, Lạc Bùi nói, “Lần này anh sẽ ở lại thêm mấy ngày.
Chuyển về đây ở không?”
Vương Nhất Bác nhìn Lạc Bùi, cậu đã từng cho rằng cậu đã có thể bình lặng như nước mỗi lần nhớ lại kí ức cũ thì cũng có thể bình tĩnh đối mặt, cậu cho rằng những sự tủi thân oan ức lúc trước đã biến mất sạch sẽ rồi, nhưng giờ đây đứng trước người này bỗng nhiên nó lại ùn ùn tràn về, không thể ngăn cản.
Cậu nói, “Em lấy thân phận gì để ở chung với anh đây?”
“Nhất Bác!”
Vị trí Vương Nhất Bác đứng bây giờ, nâng mắt là có thể nhìn thấy ban công tầng hai, “Lại muốn lặp lại lần nữa à? Một mặt khiến em nhận thức rõ anh nhất định sẽ rời đi, mặt khác lại muốn em thử thích anh lại một lần nữa, yêu anh lại một lần nữa?”
Đèn trên nóc xe bỗng vụt tắt, trong bóng tối, những mảnh vụn ánh sáng trong mắt Vương Nhất Bác yếu ớt rung động, “Em đã thử qua rồi, y như mong muốn của anh.
Thậm chí còn cho rằng bởi vì anh yêu em, vì thế nếu em thực sự thích anh, yêu anh, thì anh sẽ không đi nữa.
Kết quả là vẫn theo quyết định ban đầu của bản thân, dứt khoát cứ thế rời đi.
Nhưng em thực sự không hiểu nổi.”
Cổ họng Lạc Bùi như có cái gì chẹn chặt.
Anh có thể giải thích tại sao mình rời đi hơn một năm rồi đột nhiên quay lại, nhưng Vương Nhất Bác vạch trần anh, chất vấn anh như vậy, anh lại chẳng thể nói được câu gì.
Trong ấn tượng của Lạc Bùi, Vương Nhất Bác là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước giờ chưa từng dám cãi lại anh, cũng chưa từng nói nhiều đến thế.
Anh biết rõ những câu chất vấn này đều do anh mà ra, nhưng cũng không chỉ đều do anh, hoặc cũng có thể nói, những câu này không chỉ để hỏi một mình anh.
Giống những cảm xúc không vui như vừa nãy.
Vương Nhất Bác cười, nói lại lần nữa “Em thực sự không hiểu nổi.”
“Rõ ràng ích kỉ là các anh, nhưng cuối cùng lại là em biến thành một tên lạnh lùng bạc bẽo.”
Đường cong trên môi Vương Nhất Bác càng thêm rõ ràng, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Nhưng em tại sao lại đi yêu một người nhất định sẽ rời đi nhỉ.
Tại sao em đi yêu một người mà mình biết rõ chắc chắn sẽ không có kết quả nhỉ? Em ngu ngốc chăng?”
“Hay là, tôi chỉ là một công cụ an ủi các người những lúc cô đơn?”
Hôm nay Ngàn Chén đóng cửa sớm, Vương Nhất Bác không hề quay lại.
Câu nói tếu táo mà Tề Vận nói giống như khắc một dao lên trái tim Tiêu Chiến, tuy “món nợ oan nghiệt” kia cũng không phải là “yêu mà không đến được với nhau”, nhưng cảnh mà anh nhìn thấy, bất luận hành động nào cũng không cho thấy rằng Lạc Bùi “yêu những không đến được với nhau” cả.
Anh chưa từng thấy qua một Vương Nhất Bác trước mặt Lạc Bùi như thế, không hề che đậy, càng không hề giả vờ.
Nhưng kiểu người như Vương Nhất Bác, đã chơi đùa thành thói, kể cả đối với người cậu không thích, gặp dịp thì chơi cũng không phải là chuyện kì lạ gì cho lắm.
Tâm trí Tiêu Chiến đã bay đi tận đẩu tận đâu, không hề để ở việc đang giúp Tề Vận dọn dẹp lại quầy bar, Tề Vận rửa tay, mắt quét một vòng kiểm tra lại, tự nói tự nghe, “Còn nói là tổ chức sinh nhật cho anh ấy, xem ra không cần chúng ta nữa rồi.”
Ngực Tiêu Chiến đột nhiên thắt lại.
Trên quầy bar vẫn còn để nguyên ly whiskey mà Vương Nhất Bác hay uống, còn có một phần bánh kem nho nhỏ, thời gian trên đồng hồ dần tiến đến 0h.
Tiêu Chiến nghe thấy Tề Vận nói với An Nhiên, Diêu Giai và một vài người phục vụ đang đứng ở quầy bar “Tôi đi trước đây”.
Mảnh trống rỗng trong lòng Tiêu Chiến càng ngày càng lớn.
Anh lại nghe thấy Tề Vận nói với mọi người đang lục tục ra về, “Hôm nay ông chủ có người bồi rồi, mọi người giải tán cả đi, giải tán cả đi, ngày mai tìm ông chủ nói xin lỗi là được.”
Mọi người đều cười lớn rồi ra về, Tiêu Chiến đứng đó như một mảnh tĩnh mịch, lạc lõng giữa những âm thanh ồn ã cười đùa của mọi người, anh không phải không biết rằng trong cơ thể anh, trong lồng ngực anh, trong cả cổ họng, cái cảm giác tê tái đang dần trào dâng kia là cái gì.
Cho dù là sự cô đơn ngay từ ban đầu, hay là chỉ là sự tiện thể thì cũng thực sự đã đem lại cho anh sự quan tâm an ủi đầy ấm áp, hoặc chỉ là chuyện giường chiếu khiến cơ thể anh khắc ghi sâu đậm, vừa kịch liệt vừa dài lâu.
Sự rung động của trái tim không phân được là thật hay là giả kia, một chút lòng riêng khi anh tò mò muốn tìm hiểu, chính anh đã tự nhắc nhở mình rất nhiều lần, không thích, không thể thích, gạt mình dối người, tự thôi miên bản thân không để ý, không được để ý, đều bị sụp đổ bất ngờ vào tối nay.
Anh không thể không thừa nhận.
Anh không cam lòng, là sự thật, còn có một chút “thích”.
Tề Vận sắp xếp lại bình rượu và hộp bánh kem kia, bảo anh đem về, Tiêu Chiến nhận lấy rồi lại đặt xuống quầy bar.
Anh hỏi Tề Vận, giống An Nhiên đã từng hỏi: “Ông chủ, thích Lạc Bùi à?”
Tề Vận ngơ người, nhíu mày nhưng đang ngẫm nghĩ cái gì, sau đó cậu nói, “Em không biết.”
Cậu thực sự không biết, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác hình như sau khi Lạc Bùi rời đi đã sa sút một khoảng thời gian, nhưng dường như người đàn ông này cũng không phải là người sẽ yếu đuối như thế.
“Tuy rằng nếu chính miệng em kể với anh về chuyện của anh ấy thì có chút kì kì, nhưng tên tiểu tử đó đối với mấy chuyện này cũng chẳng để tâm.”
Tề Vận vừa nói vừa quan sát Tiêu Chiến, nét mày nhíu lại càng sâu, “Chủ yếu là hiện giờ ấy, em cảm thấy, thực ra anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện của anh ấy, vì thế nói cho anh biết chắc cũng không sao.”
Tiêu Chiến cắn nhẹ môi dưới, hàng mi cong dài run rẩy đến kịch liệt.
Tề Vận thực sự không biết Vương Nhất Bác có thích Lạc Bùi hay không, hoặc cũng có thể là đã từng thích.
Nhưng Lạc Bùi thực sự đối xử rất tốt với Vương Nhất Bác, tốt đến mức có chút vượt quá so với mối quan hệ vốn dĩ giữa hai người họ.
“Lạc Bùi đã từng là kim chủ của Vương Nhất Bác.
Quan hệ bao dưỡng.”.