Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 13: Hỗn hợp


Đọc truyện Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau – Chương 13: Hỗn hợp

Trần Ngộ Bạch tức tối nhận định rằng phụ nữ là đối thủ khó nắm chắc nhất trên đời này. Năm đó đi theo Lương Phi Phàm đàm phán với trùm Mafia Italia, anh cũng không phải trải qua sự thất bại ê chề như hiện giờ. An Tiểu Ly từ nhà quay lại, đối với việc mình đánh bài chuồn bỏ đói anh hai ngày, nửa chữ giải thích cũng không có, trái lại càng lãnh đạm với anh, mở miệng ngậm miệng đều khách khí gọi anh là tổng giám đốc. Anh tức giận trong vòng một ngày mắng cả hai người quản lí.

Áp suất thấp trong phòng tổng giám đốc bao phủ toàn bộ công ty, chỉ có duy nhất An Tiểu Ly bình chân như vại cứ làm việc bình thường, thiếu ai thì trái đất không quay nữa à? Cần đết gì!

“Xin lỗi, cho mượn máy tính nhận email, điện thoại của tôi hết pin rồi”! Vương Chí là kỹ sư lập trình trẻ tuổi nhất của bộ phận kỹ thuật, dáng vẻ không tồi, lúc này hai tay chống lên ghế của An Tiểu Ly, cười vô cùng mất hồn.

An Tiểu Ly nhìn anh ta thành thạo mở browser, mười ngón tay thon dài tung bay trên bàn phím, gợi cảm mê hoặc. Cô thích mấy anh chàng ngón tay thon dài đẹp đẽ.

“Ý, anh cũng là sinh viên đại học J à”? Cô cố gắng hết sức ép cổ họng phát ra giọng nói dịu dàng hơn một chút. Hòm thư Vương Chí mở ra chính là hòm thư nội bộ của khoa máy tính đại học J, vốn là do mấy sư huynh khoa máy tính viết ra để thuận tiện “bổ sung lẫn nhau”, thế nhưng bởi vì dung lượng siêu lớn, tin tức nội bộ gửi đi nhanh chóng vô cùng. Dần dần sinh viên các khoa khác của đại học J cũng năn nỉ khoa máy tính, tạo cho họ tài khoản. Vì thế hòm thư này trở thành một tiêu chí nhân văn lớn của đại học J.

Lúc Vương Chí cười rất hòa nhã, đôi mắt sáng sủa không có gọng kính ngăn cách phía trước, nhìn hết sức thoải mái: “Thật ra số hiệu mở rộng hòm thư này là tôi viết. Tôi học lớp 031 mở rộng và phát triển máy tính đại học J”.

An Tiểu Ly vốn dĩ đứng phía sau anh thò đầu ra nhìn, lúc này cười y như hoa hướng dương, đi tới bên cạnh anh cười tủm tỉm bưng tới cho anh một cốc nước: “Sư huynh, em học lớp 062, em là An Tiểu Ly.”.

Vương Chí gật đầu.

Nhân viên đến trước Vương Chí vào gặp tổng giám đốc lúc này trùng hợp đi ra. Trong lúc cửa vừa mở ra đóng lại, tiểu phi đao trong mắt người nào đó ngồi bên trong bắn vèo vèo về phía một nam một nữ nhìn nhau mà cười ở phòng ngoài.

Tiếp theo, Vương Chí theo lịch trình tới trình bày về chương trình mới nhất, bị sự sắc bén của Trần tổng luôn luôn lịch sự lãnh đạm với người khác, soi mói khuyết điểm cả buổi chiều. Đúng là không hiểu ra sao cả, Vương Chí thầm nghĩ, cũng không phải là chương trình do một mình anh viết, lại còn mang vẻ châm chọc khiêu khích lẫn hận không thể ném anh ra bên ngoài!

Cách thời gian tan tầm một tiếng, Trần Ngộ Bạch bỗng nhiên đi ra, áo sơmi đen cởi ra hai cúc, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, tay áo xắn tới khuỷu, lộ ra cánh tay khỏe “> màu mạch, nghiêng người dựa lên cửa, dùng dáng POSE lãnh khốc mê chết hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, nhìn thoáng qua người phụ nữa đang làm bộ vội vàng cúi đầu thu dọn đồ gì đó: “Tối nay không cần đến chỗ tôi.”

Ngực An Tiểu Ly thắt chặt lại, tiếp theo sau đó chính là phẫn hận phỉ nhổ, bà đây với anh trong sạch, nói cứ như có gian tình vậy làm gì! Chẳng phun ra lời nào ra hồn cả!


“Cái này cho em”! Anh quay về phòng làm việc cầm ra một chiếc hộp màu hồng nhạt mà người chuyên trách chuyển tới từ sáng: “Buổi tối mặc nó đi dự tiệc với tôi!”. Trần Ngộ Bạch vẫn mang giọng điệu lạnh như băng, nhưng nhìn cái đầu rủ xuống của cô, tay anh không tự chủ được mà vươn ra, vén phần tóc rơi lả tả của cô ra sau tai.

“Tôi còn chút tài liệu cần phê duyệt, em đi làm tóc trang điểm trước đi, xong rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đón em!”. Anh nói xong rồi đợi một lúc, nhìn vẻ đứng yên không nhúc nhích của cô, khẽ thở dài: “Là việc công, tính phí tăng ca, gấp đôi.”

Lúc này An Tiểu Ly mới có chút tinh thần, ngẩng đầu lên khinh thường liếc nhìn anh, cầm hộp và túi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Trần Ngộ Bạch bị thái độ không mặn không nhạt của cô chọc tức quá mức, nhìn bóng lưng của cô mà nghiến răng.

Lúc Tần Tang nhận được điện thoại của An Tiểu Ly thì đang trong salon làm tóc. Tiểu Ly nghĩ dù sao cũng được thanh toán, liền bắt xe tới tìm cô.

“Không đi”! Tần Tang lật tạp chí giải trí, từ chối vừa thẳng thắn vừa thờ ơ. Những bữa tiệc rất phiền phức, mặc giống cây thông Nô-en tươi cười khắp nơi. Những bữa tiệc thường xuyên của Tần trạch cô đều ra sức trốn tránh. Một buổi tối yên lành, làm điều gì cũng được, cần gì phải đi chịu tội như vậy.

An Tiểu Ly ở phía mà cô không nhìn thấy lườm cô một phát, đúng lúc thợ cắt tóc mà cô chọn đang rảnh, tới ân cần hỏi cô muốn tạo hình kiểu gì.

“Muốn kiểu đắt nhất”! An Tiểu Ly ném tạp chí trong tay, ngồi thẳng lưng, nhìn thiếu niên đẹp như Hàn Quốc đứng sau lưng từ trong gương, trịnh trọng đùa giỡn: “Cậu có trích phần trăm không? Chị quan tâm đến việc làm ăn của cậu, có loại nào đắt thì dùng cái đó, dùng thứ hot nhất, dù sao tôi không đòi hỏi đẹp nhất, nhưng đòi hỏi đắt nhất!”.

Chàng trai tạo mẫu tóc xinh đẹp cười rung hết cả người, xoa vai An Tiểu Ly nói chị gái thật đáng yêu. An Tiểu Ly đắc ý, vênh chiếc cằm nhỏ. Tần Tang rốt cục không thể nhịn được nữa, nghiêng mặt lườm cô, hạ chỉ thị với chàng trai xinh đẹp: “Cắt đầu cô ấy hiền thục một chút, rồi nhuộm màu đỏ rượu”. Chất tóc của An Tiểu Ly hơi cứng, nhưng vẫn xoăn nhẹ tự nhiên, tôn lên vẻ cực kỳ dễ thương của khuôn mặt trái táo của cô, nhưng mặc lễ phục dạ hội thì lại có vẻ không phù hợp.

Chàng trai xinh đẹp giữ nụ cười đi chuẩn bị thuốc và máy móc, An Tiểu Ly ngược lại tiếp tục thuyết phục Tần Tang: “Tang Tang, cậu nhất định phải đi. Tới đó sẽ cho cậu một điều ngạc nhiên rất lớn!”

Tần Tang ồ một tiếng, cười lộ hàm răng nhỏ trắng bóng: “Cậu lại gặp rắc rối phải không?”. Bình thường An Tiểu Ly ân cần như vậy, không phải tiêu hết tiền muốn ăn cơm chùa thì là gặp họa muốn cô giúp đỡ.

Lông mi An Tiểu Ly chau chặt lại: “Tần Tiểu Tang! Cậu đừng được món hời mà…Dù sao cậu nhất định phải đi! Quần áo mình cũng chuẩn bị cho cậu rồi! Phải đi!”. Tần Tang nhìn vẻ mặt hứng chí của An Tiểu Ly, giọng nói lớn vô cùng, khiến những khác đều nhìn lại: “Được rồi được rồi, không phải một bữa tiệc sao! Đi thì đi, cậu kích động gì chứ!”.


Tiểu Ly đặt mông ngồi xuống, trong miệng lầm bầm không biết nói cái gì. Tần Tang bó tay tiếp tục lật tạp chí, đúng là đời trước mắc nợ cô ấy, từ nhỏ đến lớn không biết dọn dẹp bao nhiêu cục diện rối rắm cho cô ấy rồi. Bây giờ, ngay cả ông chủ đi dự tiệc dẫn cô ấy đi làm bạn gái, cô cũng phải đi theo để tăng lòng can đảm cho, thói đời gì đây!

Đi ra từ salon, còn cách bảy giờ một tiếng nữa, nhà Tần Tang ở ngay đây, hai người trở về thay đồ, trang điểm.

Lễ phục Trần Ngộ Bạch đưa thì cho Tang Tang. Bản thân An Tiểu Ly lại không có những đồ hào nhoáng như vậy, chọn trong tủ quần áo của Tần Tang một bộ để mặc.

Tần Tang trở về vừa mở hộp ra liền cảm thấy khác thường, nào có thư ký nhỏ nào đi theo dự tiệc lại mặc lễ phục do KK may đo? Huống hồ kiểu dáng và chất liệu này, chỉ sợ là KK đích thân làm nên, một bộ đồ, tiền lương hai năm của An Tiểu Ly cũng không đủ.

“Đẹp không”? Tần Tang thay đồ xong lượn một vòng trước gương, quả nhiên, trong mắt An Tiểu Ly là một hồi ảm đạm.

Tần Tang nheo mắt, ung dung thản nhiên. Đi tới lục ra mấy bộ váy dạ hội ngắn ngày hôm qua Tần gia vừa đưa tới từ trong ngăn tủ, chọn một bộ màu trắng, hoa văn hoa cúc, rất hợp với khí chất trẻ trung của An Tiểu Ly: “Bộ này, thay đi!”

An Tiểu Ly từ nhỏ đến lớn luôn để tóc ngắn, thời đại học hạ quyết tâm nuôi rất lâu mới tới quá vai, hiện giờ phần mềm mại, uốn quăn đã ép thẳng, ngược lại cũng coi như tóc dài bay nhẹ nhàng. Màu đỏ rượu không nổi bật, trong ngày thường sẽ không nhìn ra, thế nhưng ở dưới ánh mặt trời và dưới ngọn đèn lại là tông màu quyến rũ âm thầm, thắt lưng váy màu trắng vòng quanh eo, rồi tới vạt váy tản ra thành hình ô, độ dài đến đầu gối, hoạt bát mà không mất vẻ thanh nhã. An Tiểu Ly tự trang điểm kiểu khói cho mình, Tần Tang tuy rằng cảm thấy không hợp với bộ váy này, nhưng khi nhìn lại, trong vẻ thanh thuần lại điểm chút hương vị độc lập, ngược lại cũng rất nổi bật.

Lúc xe Trần Ngộ Bạch đến dưới lầu thì hai người khó khăn lắm mới ăn vận xong, Tần Tang cố ý xuống lầu trước. Quả nhiên, Trần Ngộ Bạch dựa trên cửa xe chờ đợi, thấy cô mặc bộ đồ đó thong dong mà đi tới, sắc lạnh trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

An Tiểu Ly kéo tay Tần Tang, hờ hững chào Trần Ngộ Bạch. Ba người yên lặng lên xe, lúc này trên đường vẫn còn đông, nhưng xe của Trần Ngộ Bạch như vào chỗ không người, trong lúc đèn xanh còn ba giây, gia tăng tốc độ gào thét chạy đi. Hai tay An Tiểu Ly nắm chặt lấy chỗ để tay ở ghế phụ, sợ hãi đến mức làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.


Tần Tang yên ổn ngồi trên ghế sau, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Ngộ Bạch với khuôn mặt lạnh lùng đang lái xe qua gương chiếu hậu. Đôi mày kiếm của anh hơi nhíu lại, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc nhìn An Tiểu Ly thì sáng ra một chút, đường cong khuôn mặt sắc nét giãn ra, môi mỏng khẽ nhếch. Tuy rằng nói người đàn ông này hơi kiêu căng xấu bụng một chút, nhưng cô phải thừa nhận, rõ là mỹ nam núi băng nha!

Xe vội vàng phanh dưới lầu cao ốc “Phi”, kéo theo vệt bánh xe dài vài thước. An Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Anh vội đi đầu thai hả?!”. Người nào đó tinh thần hoảng loạn, bị cảm giác sợ hãi sống sót sau tai nạn kích thích bùng nổ.

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, môi hơi hé ra, muốn nói cái gì đó lại không lên tiếng. Tần Tang ngồi ở ghế sau nhìn đôi oan gia này lườm nhau, mỉm cười cởi dây an toàn …Được rồi được rồi, tới điểm cực hạn rồi. Cô cũng có thể thành công mà rút lui rồi.

An Tiểu Ly đương nhiên không chịu thả người. Tần Tang bị cô quấn lấy mà sốt ruột, lo lắng liếc nhìn sắc mặt gia tăng vẻ lạnh tanh của Trần Ngộ Bạch. Trần Ngộ Bạch nhận được ánh mắt của cô,lông mày càng nhíu chặt hơn, nhanh chóng vươn tay ôm chặt cô bé còn muốn càn quấy đi vào trong.

An Tiểu Ly bị Trần Ngộ Bạch mang thẳng tới tầng ba mươi ba, tiến vào “Phi” xa hoa là cô liền quên mất vừa nãy còn đang tức giận. Đây quả nhiên chính là nơi cao cấp, xanh vàng rực rỡ, xa hoa lộng lẫy, dao đài tiên cảnh…

“Hi, anh ba, Tiểu Ly!” Tần Tống từ đầu hàng lang kia, hiên ngang đi đến, mặc chiếc áo sợi mảnh màu vàng nhạt, quần đen thoải mái, phối với nụ cười xấu xa kiểu chiêu bài trên mặt anh. Tiểu Ly nhất thời ngưỡng mộ. Mẹ nó, đã nói mà, đàn ông có chỗ đứng đã khó tìm, nhìn đi, trước mắt không phải là một cực phẩm sao!

Trần Ngộ Bạch và Tần Tống nói vài câu, ba người cùng đi tới đại sảnh. Phía bên kia đại sảnh, trước mắt Tiểu Ly sáng ngời. Con gái đứng trong đại sảnh, mặc váy dạ hội ngắn rất đẹp, nhưng trên khuôn mặt tinh tế mỹ lệ tất cả đều là vẻ sốt ruột, toàn thân đều tản ra thái độ kiêu kì mê người.

“Tìm thấy chưa”? Ngữ khí nghi vấn, giọng điệu không kiên nhẫn.

Trong đại sảnh bị bốn con rồng đỏ chia cắt thành một khối lớn, mấy người khách ít ỏi đều bị cản vào không được mà ra không xong, có hơn mười người mặc đồng phục nhân viên ngồi xổm trên mặt đất tìm cái gì đó trên thảm lông dê trắng như tuyết, nghe thấy cô ta mở miệng, nét mặt đều căng thẳng, cúi xuống càng thấp.

An Tiểu Ly nhìn về phía Trần Ngộ Bạch có chút hả hê. Anh không phải là một trong những cổ đông của “Phi”sao, lần này bị đá ra rồi hả?

Vậy mà núi băng lớn vạn năm lại nhướn mày, lộ vẻ khoanh tay xem kịch vui.

Lúc này cửa thang máy lại mở ra, một nhóm đàn ông mặc đồ Tây đi ra. An Tiểu Ly chỉ biết cái người đi tuốt đằng trước kia, bởi vì hàng năm anh ta đều xuất hiện trên tờ lịch của công ty.

“Làm sao vậy”? BOSS cuối cùng lên sàn, thật sự cao to anh tuấn, dáng vẻ ác nghiệt vô tình. Tiểu Ly toát mồ hôi thay cô gái xinh đẹp kia, gay go, có người nói BOSS này hung tàn thành tính, bạo lực đẫm máu, lần này muốn máu tươi tại chỗ rồi.


“Rơi hoa tai”. Lông mi cô gái kia không thèm nâng lên, quát lên với giọng điệu không tốt với BOSS.

Quả nhiên BOSS lớn nhíu mày, đi về phía cô nàng đó… Vươn bàn tay ra… Trong lúc Tiểu Ly chuẩn bị bi thương kêu lên một tiếng nhắm mắt lại, BOSS lớn ôm lấy cô nàng đó, dùng giọng điệu êm ái như ru ngủ: “Vội gì chứ, nhìn mặt em nhăn giống hệt bánh bao.”

An Tiểu Ly trợn mắt nhìn một màn quái dị này, nhưng Trần Ngộ Bạch, Tần Tống đã quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.

“Nhấc thảm lên, cắt thành từng miếng nhỏ”. Lương Phi Phàm nói bình tĩnh, lập tức có thủ hạ bắt tay vào cuộn thảm.

Khóe mắt Tiểu Ly co giật, thảm đẹp như thế, chuyển đi là được mà, cắt thành từng miếng từng miếng

Vậy mà cô nàng xinh đẹp kia lại hừ lạnh một tiếng: “Đã sớm nói anh phô trương rồi, trải thảm ở cửa gì chứ! Đổi thành đá cẩm thạch đi.”

Vậy mà BOSS lớn … mỉm cười. Tiểu Ly ôm ngực sắp ngã xuống, tai nghe thấy giọng nói càng dịu dàng của BOSS lớn: “Được, em thích màu gì?”

“Ừm… Màu đỏ đi.”

Đại sảnh khí thế rộng rãi như thế mà phối đá cẩm thạch màu đỏ… Tiểu Ly tưởng tượng ra cảnh tượng này, không khỏi âm thầm cảm khái, hỗn hợp à hỗn hợp.

“Đêm nay tầng này không kinh doanh, đổi hết thảm thành đá cẩm thạch màu đỏ đi.” Lương Phi Phàm ôm cô gái còn đang khó chịu vì khuyên tai trong lòng, giao việc cho thủ hạ lập tức đi làm.

“Ngầu quá”! Tiểu Ly thấp giọng hô lên, chấn động suýt nữa vỗ tay. Trần Ngộ Bạch thấy hai mắt cô phát ra vẻ hoa đào, cười nhạt thành tiếng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mới vừa mới làm hồi chiều của cô không ngừng, thấp giọng nói bên tai cô: “Còn có người ngầu hơn —— nếu như cô ta nói với em câu ‘Tóc của cô gái này cũng được’, đại ca của tôi có thể giật từng sợi tóc của em làm tóc giả cho cô ta đội chơi.”

Da đầu Tiểu Ly nhất thời kéo căng, bịch bịch bịch lùi sau ba bước, không hề suy nghĩ mà trốn vào phía sau Trần Ngộ Bạch, che kín mái tóc vất vả lắm mới nuôi dài được, không dám thở “>.

Trên lưng Trần Ngộ Bạch là một vùng ấm áp, đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hơi mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.