Đọc truyện Bình Yên Bên Anh – Chương 4: Thử vai
Nhi về đến phòng trọ, cứ nhớ mãi lúc Khiêm bồng cô, lãng mạn hệt như truyện ngôn tình, Nhi đóng cửa phòng, nằm ngủ mà cứ tủm tỉm cười suốt, đến cả trong mơ vẫn cười.
Một tuần sau, chân của Nhi lành hẳn, cô vẫn đi học bình thường, tối đi học thêm karate, chờ điện thoại của chị Phượng gọi đi làm. Chiều thứ bảy cuối tuần, vừa về đến nhà, chị Phượng đã gọi:
– Nhi hả? Chân em hết đau chưa?
– Em hết đau lâu gòi, em thành “hòn vọng Phượng” luôn, chị mau cứu em đi. Hihi
– Con bé này, 22 tuổi mà cứ như con nít. Chị có thông tin này cho em, nắm được hay không tùy vào em.
– Chuyện gì nghiêm trọng vậy chị.
– À, năm ngoái công ty có tổ chức casting cho Phim Em gái à! Anh yêu em, chọn được nữ chính rồi, là một cô bé sinh viên năm nhất trường Nhân Văn. Đùng cái cô Thiên An đó hủy kèo, làm cả đoàn bị bể sô. Nghe đâu cô bé đó còn trẻ lắm, nhưng được ông chồng giàu có, bỏ tiền ra đền hợp đồng tới mấy tỉ lận. Năm nay, công ty tổ chức casting lại từ đầu, em nên đi thử.
– Rồi, em hiểu, em sẽ cố hết sức để vào vai. Chắc em sẽ không thua cô bé nghiệp dư đâu chị hen.
– Cô mang tự tin đó vào buổi casting đi. Em thân cô thế cô đó. À, 9 giờ tối nay, mấy ông trong đoàn tổ chức liên hoan ở quán bar. Em có muốn đi không? Đi giao tiếp, làm quen, lấy lòng anh em trong đoàn. Có cả đạo diễn và nhà đầu tư, biết đâu, họ nhìn em hợp vai rồi chọn em luôn.
– Quán bar hả chị? Em…em ngại lắm.
– Em đừng nghĩ quán bar là xấu, họ là dân có máu mặt, không ai tự làm xấu mình hết. Chỉ có mấy em non tay nghề, muốn đi đường tắt, tự dấn thân thôi. Như em Thiên An đó, không thân thế mà casting một lần là được nhận vai luôn, vậy mà lại lật kèo.
– Ok! Em tin chị. Tối nay, em sẽ có mặt đúng giờ.
– Ừ, tối nay chị bận. Em cứ tới, nói là em chị, sẽ có người dẫn em vào. Yên tâm, nếu có biến, cứ điện thoại cho chị.
– Dạ, em cảm ơn chị.
Tối đó, Nhi chọn cho mình bộ quần tây, áo sơ mi tay phồng. Đi mấy chỗ nguy hiểm, ăn mặc kín đáo vẫn tốt hơn. Nhi tới điểm hẹn, lần đầu tới một nơi ăn chơi nổi tiếng bậc nhất Sài Thành, Nhi khá hồi hộp. Anh bồi dẫn Nhi vào phòng vip trên tầng lửng, view xuống sân khấu xem múa cột. Nhi gõ cửa bước vô, cúi chào mọi người, giới thiệu là em của chị Phượng. Trong phòng khá đông, toàn mấy ông xồm xồm, chỉ có vài người Nhi biết. Nhi tới ngồi kế bên một chị thư kí hậu trường tên Thư, cười xả giao. Chị Thư biết Nhi, nên cũng đon đả, giới thiệu từng người trong đoàn. Sau đó, mọi người lại hồ hởi cụng ly, ăn mừng dự án phim sắp ra lò. Giám đốc Thịnh nãy giờ vẫn quan sát Nhi bằng ánh mắt thèm thuồng, ông ta là một trong những nhà đầu tư phim. Ông ngoắc anh bồi nói nhỏ gì đó, thấy anh bồi gật gật, anh ta đi ra ngoài, rồi quay lại với ly cooktail màu xanh dương đẹp mắt. Lão Thịnh gật gù, cầm ly đưa về phía Nhi.
– Chào em, anh là Vĩnh Thịnh, hi vọng có cơ hội hợp tác. Con gái không nên uống rượu, nên uống cooktail thôi.
Nhi nhìn ông bụng phệ, mặt dâm dê mà ngán ngẫm, nhưng vẫn phải cầm cái ly, không thể làm mất lòng nhà đầu tư. Nghĩ cũng tốt, cooktail đỡ hơn bia rượu. Hắn nhìn Nhi bằng ánh mắt đê mê, thúc giục cô uống. Mọi người xung quanh cũng nhìn cô, hiếm có diễn viên quần chúng nào được đích thân chủ đầu tư ưu ái như vậy. Nhi ái ngại, đành nhấp môi cho ông ấy vui lòng.
– Ầy, uống hết đi em, uống vậy là khinh thường anh đấy, cooktail ngọt chứ có đắng như rượu bia đâu.
Nhi gượng cười, nhìn một lượt, rồi cũng uống sạch. Lão ta nhìn theo cần cổ đang nuốt nước của Nhi, mà yết hầu lão muốn giật theo. Lão cười đểu giả khi Nhi đã uống hết, mới về chỗ ngồi. Từ lúc đó, lão không uống gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát Nhi và chờ đợi…
Một lát sau, cửa phòng lại bật mở, Thanh Phong đi vào. Lão Thịnh, đạo diễn, tổng biên tập vội đứng lên, bắt tay chào đón anh. Anh cũng gật đầu xã giao, rồi ngồi xuống ghế. Quét một lượt khắp phòng, anh thấy Nhi đang ngồi dựa vào thành ghế, nhắm mắt rất an tĩnh. Ngồi ở phòng máy lạnh mà trán cô rịn mồ hôi, gương mặt đỏ ửng như sốt. Lão Thịnh ngồi kế bên Phong, quan sát biết Nhi đang ngấm thuốc, lão cười khoái trá, qua ngồi sát bên cô. Một tay lão cầm ly bia đưa lên mời mọi người, tay kia lão thòng qua sau lưng Nhi, luồng vào lưng, mơn trớn, muốn tháo nút áo ngực cô đang mặc. Nhi bị nặng đầu, váng vất, nhưng cô vẫn biết có người đang sàm sỡ mình, cô hơi vùng vẫy, ngoắc tay ra sau, kéo cánh tay dâm dê kia ra. Tất cả đều lọt vào tầm quan sát của Thanh Phong. Anh nhếch mép cười, thì ra, em cũng dùng chiêu trò để tiến thân, đồ rẻ tiền! Anh cầm ly rượu lắc lư, cố không muốn thấy một màn bẩn trước mặt, nhưng có điều gì thôi thúc anh cứ len lén quan sát. Càng ngày, lão Thịnh càng quá đáng, lão để ly bia trên bàn, nhân lúc mọi người không chú ý, lão sờ soạn khắp người cô, Nhi vừa hất tay lão ra chỗ này, lão lập tức sờ chỗ khác. Càng chạm, càng hăng máu bởi cơ thể mơn mởn của cô, lão bạo dạng dứt khoát cởi hẳn nút áo ngực của Nhi. Cô mở trừng mắt, dồn hết sức lực tát lão hai bạt tai đau điếng. Cô cố đứng lên xiêu vẹo, muốn đi ra khỏi phòng. Lão Thịnh tức nổ đom đóm, hung hăng nắm tay Nhi giựt ngược, hất cả người cô ngã lại lên ghế. Lão chắn trước cô, nhìn Nhi gầm gừ.
– Con đĩ thối tha, ông nhắm đến mày là phước của mày, có ý tốt không cho mày uống rượu, còn dám tát ông. Được, ông sẽ chơi mày tại đây, cho mọi người thấy mày rên rỉ cầu xin ông thế nào, đồ đĩ thỏa.
Lão nghiến răng ken két, khiến ai trong phòng dù bất bình cũng không dám lên tiếng, họ không biết lão cởi áo lót của cô, chỉ thấy lão ngồi gần, tự nhiên Nhi tát lão, thì rõ là Nhi sai. Đầu Nhi rất đau, cơ thể nóng bức, khó chịu, người lả đi không có sức, ngay cả mở mắt cũng không nổi, chứ đừng nói thanh minh. Lão thấy Nhi nhắm nghiền mắt, lão điên máu đưa tay muốn tát cô, ép cô mở mắt nhìn lão. Khi cánh tay lão vừa giơ lên, đã bị cánh to khỏe như gọng kiềm giữ lại. Lão Thịnh xoay đầu tính chửi kẻ nào dám xen vào chuyện của lão, thấy người đó là Thanh Phong, nên dịu giọng:
– Cậu Phong! Không phải cũng thích con điếm này chứ. Để tôi dạy dỗ nó thuần thuật, rồi sẽ mang nó qua phục vụ cậu.
– Ông nghĩ Thanh Phong tôi đây chỉ đáng ăn đồ thừa của ông? Hửm?
– Ây, không phải đâu. Chỉ là….con này mất dạy quá, tôi sợ nó sẽ làm phật ý cậu thôi.
– Nếu ông thả cô ấy ra, dự án quảng cáo trà thanh nhiệt sẽ là của ông. Còn nếu không? Tôi cũng không ngại giành hết những dự án Vĩnh Thịnh đang đầu tư.
Cả phòng ngạc nhiên, tổng giám đốc Thanh Phong, sát thủ dự án trên thương trường, chưa bao giờ anh ta đấu thầu thất bại, nay vì cô gái mà dâng cho kẻ khác. Khắc tinh con gái, sao lại vì cô diễn viên cascadeur không tên tuổi mà đối đầu với công ty Vĩnh Thịnh. Tức nhất vẫn là lão Thịnh, phải nhường con mồi cho thằng ranh con, mặt lão ta đỏ bừng, nghiến răng ken két. Thanh Phong vẫn rất bình thản, tay dùng lực hơn, ánh mắt anh tối đi màu lạnh lẽo. Lão Thịnh cảm thấy đau ở tay, thêm phần gương mặt lạnh như tiền của Thanh Phong khiến lão nhùn. Quay qua nhìn Nhi, tuy tiếc rẻ, nhưng cũng phải buông tay. Có được dự án cả trăm tỷ, lão muốn hoa hậu còn được, nói chi con oắt con này. Lão cười hề hề, hạ tay xuống:
– Chỉ là con diễn viên quần chúng, không cần căng thẳng vậy. Nào, chúng ta ngồi xuống bàn hợp đồng, quân tử nhất ngôn.
Thanh Phong liếc lão, môi nhếch lên, đẩy lão qua một bên, khom người xuống bế Nhi đi ra ngoài. Lão Thịnh nhìn theo tức tối. Nằm trong vòng tay vững chãi, hương thơm quen thuộc, cô lại đưa mũi hít hà, không hiểu sao cô rất thích mùi hương này, nó như là một phần nào đó sâu thẳm trong kí ức tuổi thơ của Nhi. Phong cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng, đang đưa mũi hít hà người anh, không thèm nhìn nữa tiếp tục đi ra ngoài.
– Đúng là chó mà, đi đâu cũng ngửi được.
Nghe giọng nói đáng ghét, Nhi cố nhướng mắt, chỉ nhìn thấy chiếc cằm của tên thanh niên đang bế mình. Cô vùng vẫy, đòi xuống. Phong bực bội, thở hắt ra, thả cô xuống. Nhi đứng dựa vào tường, ánh mắt mờ đục, người nóng ran, toàn thân run rẩy. Cô tự tát mặt mình đau rát cho tỉnh, vẫn không tỉnh được. Nhi lại xiêu vẹo đi tìm nhà vệ sinh. Thanh Phong chán ghét nhìn theo “không biết uống thì đừng uống, say như vậy bị ăn thịt là phải, ngốc!”. Anh nói với theo:
– Này! Cô đi đâu đó?
– Tôi tìm nhà vệ sinh.
Thanh Phong lại thở hắt ra, đi tới dìu Nhi tới nhà vệ sinh, anh để cô đứng ngay bồn rửa mặt, kiểm tra mấy phòng có người, đuổi hết ra ngoài. Đi nặng, đi nhẹ bị đuổi tuốt. Biết không còn ai, anh ra ngoài đóng cửa nhà vệ sinh, điện thoại cho Tiệp ( chủ quán bar).
– Cậu cho nhân viên tới nhà vệ sinh nữ tầng trệt, đưa cô gái trong đó về tận nhà. Nhớ, kêu nhân viên nữ. Cô gái mà bị mất cọng tóc, cậu chuẩn bị dẹp quá bar luôn là vừa.
– Thanh Phong của tôi hôm nay biết dọa tôi nữa cơ đấy. Yên tâm, tôi cũng tò mò cô gái nào làm anh trọng sắc khinh bạn thế kia. Hahaha
– Biến thái, ai của cậu hả?
Phong cúp máy, đứng chờ, nghe trong nhà vệ sinh tiếng nôn thốc, nôn tháo của Nhi, anh lắc đầu ngán ngẫm. Điện thoại của anh reo.
– Này, anh yêu, anh hứa kí hợp đồng với lão Thịnh, sao trốn mất tiêu hả? Lão ta đang cuồng si kiếm anh kìa. Đi đi kẽo người ta trông, tội nghiệp. hahaha. Tôi phong tỏa hết khu vực tầng lửng rồi, thư kí của tôi đang tới, anh yên tâm đi đi, tôi không muốn lão Thịnh phá nát quán tôi đâu nhé.
Phong hứ một tiếng rồi cúp máy. Có tiếng guốc đi về phía nhà vệ sinh, một cô gái mặc vest, váy ôm đi lại gần chào Phong. Phong biết là ai nên gật đầu chào lại và rời đi. Bên trong, Nhi đang cố móc họng để ói chất cooktail kia ra, nhưng cô không ói được, người càng vật vã, run rẩy. Thư kí đỡ Nhi xuống tầng trệt, ra ngoài, vừa đi vừa hỏi địa chỉ nhà cô, nhưng Nhi cứ như xỉn quắc cần câu, không trả lời được gì.
Khiêm vừa tới quán bar của Tiệp bàn chuyện làm ăn, thấy Nhi đang dật dựa, tựa vào cô gái bên cạnh. Anh phì cười vui vẻ “Ngôi sao nhỏ, bắt được em rồi”. Anh kêu Lực dừng xe, mở cửa bước lại chỗ Nhi. Chị quản lý thấy Khiêm là khách vip quen thuộc, vội cúi chào. Khiêm cũng cười, chào xã giao
– Cô ấy say à?
– Dạ, nên em đưa cô ấy về, mà hỏi mãi, cổ không nói nhà ở đâu.
Khiêm nhìn qua Nhi, dùng tay ngẩng mặt cô lên:
– Nhi! Nhi! Nhớ anh không?
– Anh…anh là… Anh Khiêm!
– Ừ! Em say rồi, anh đưa em về nhé?
– Cũng được, em mệt quá.
Khiêm nhìn chị quản lý, rất tự nhiên kéo Nhi, ôm cô vào ngực mình. Chị quản lý biết Khiêm, lại thấy Nhi cũng chịu để anh đưa về, nên cũng không giữ cô. Chị cúi chào Khiêm “đành nhờ anh vậy”, rồi đi vô trong.
Khiêm bồng cô lên xe, kêu Lực lái xe đi. Ngồi dựa vào cơ thể mát lạnh của Khiêm, Nhi cảm thấy dễ chịu, vô thức rúc sâu vào người anh. Anh cứ tưởng Nhi say, phì cười, vuốt vuốt tóc cô đầy cưng chìu.
Thuốc ngấm vô máu, hạ thể Nhi co rút, máu trong người phừng phừng. Hai bàn tay cô bấu chặt lưng áo Khiêm, móng tay đâm vào xương thịt đau rát, mà dòng ham muốn kia không dịu đi. Nó làm Nhi muốn….muốn nhiều hơn ở một cái ôm. Vô thức, Nhi ngước đôi mắt mờ đục nhìn Khiêm, tay sờ lên mặt anh, phác họa từng đường nét cương nghị, đẹp như soái ca ngôn tình, nở nụ cười dịu dàng thật, đẹp đến say lòng. Phút chốc, anh như đắm chìm trong nụ cười ấy, nhưng tay cô ấy nóng quá, mặt đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, không lẽ bị ngộ độc rượu.
– Lực! Mau chạy tới bệnh viện
Lực nhìn quá kính chiếu hậu, thấy Nhi bị y chang tình trạng của Nghi ngày trước, bèn nói với Khiêm;
– Tôi nghĩ cô ấy bị trúng thuốc kích dục.
– Sao???
– Tôi đã từng gặp qua trường hợp tương tự. Bác sĩ cũng pó tay.
– Thật vậy à? Làm sao hết. Không lẽ…phải….
Lực nhìn gương chiếu hậu gật đầu. Khiêm nhìn Nhi, ánh mắt anh đăm chiêu suy nghĩ. Đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa, bết mồ hôi, gương mặt thanh thuần hiện ra, ửng đỏ màu hồng dục vọng. Anh thở dài:
– Chạy tới căn hộ ở Sunrise city.
– Vâng!